Đúng lúc này, tiếng gõ cửa nhè nhẹ của Lãnh Sương từ bên ngoài vọng vào.
“Chủ tử.”
“Vào đi.”
Trong phòng, Phượng Cửu và Quan Tập Lẫm cùng ngồi xuống chiếc bàn ở gian ngoài, hai người nhìn thấy Lãnh Sương mặc một chiếc váy màu đen, tay bưng khay đi đến.
“Chủ tử, thiếu gia, đây là cháo tổ yến mà lão thái gia sai người nấu.” Nàng bưng hai bát tổ yến đến trước mặt hai người bọn họ rồi mới lui sang một bên.
“Gia gia của ta đã ngủ chưa?” Phượng Cửu vừa ăn cháo tổ yến vừa hỏi.
“A Hoa vừa hầu hạ lão thái gia, đệ ấy bảo lão thái gia đã ngủ rồi.”
Lãnh Sương nói xong thì dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tám vị đội trưởng của Phượng vệ đến rồi, đang ở bên ngoài chờ gặp chủ tử.”
Phượng Cửu ăn xong bát cháo tổ yến rồi đẩy sang một bên: “Để bọn họ ở lại trong phủ đi, khi nào ta rảnh rỗi sẽ đến gặp bọn họ.”
“Vâng.” Lãnh Sương đáp rồi đi ra ngoài truyền lời.
Sau khi tám người đang ở bên ngoài kia nghe được những lời nói đó thì nhìn nhau rồi rời đi. Bọn họ nghe thấy tin tức gia chủ gặp chuyện nên vội vã quay về, họ vốn cho rằng đại tiểu thư không có nhà nhưng hóa ra nàng ấy đã về rồi.
Chỉ là, không biết hiện giờ tình hình của gia chủ thế nào rồi? Không biết ngài ấy có quả nổi kiếp nạn này không?
Mặc dù tám người họ đi ra sân, nhưng không đi xa mà chỉ im lặng canh giữ xung quanh sân giống như những thị vệ ở trong phủ.
Đêm đó, không chỉ nhóm người Phượng Cửu không ngủ mà Mộ Dung Bác đang ở trong hoàng cung cũng không thể ngủ. Cả đêm ông vô cùng lo lắng, tự hỏi không biết Phượng Tiêu ra sao rồi? Đã chết chưa? Hay vẫn chưa chết?
Nếu như Phượng Tiêu vẫn chưa chết mà lúc đó Phượng Tiêu lại nhận ra giọng nói của ông thì e rằng...
Nghĩ tới đó, ông liền đứng dậy đi đi lại lại, đứng ngồi không yên ở trong tẩm cung. Ông chỉ mong trời nhanh sáng để phải người đi nghe ngóng một chút.
Vốn dĩ Mộ Dung Bác muốn phái người đi trong đêm nay để diệt cỏ tận gốc rồi. Nhưng sau khi nghe được đêm nay Phượng phủ canh gác rất nghiêm ngặt thì lại thu hồi ý nghĩ đó. Nếu như đêm nay lại phái người đi ám sát thì e rằng sẽ khiến bọn họ nghi ngờ.
Sau khi cân nhắc đi cân nhắc lại thì ông cũng chỉ đành dẹp ý nghĩ đó sang một bên.
Cũng giống như bọn họ, Mộ Dung Dật Hiên cũng cả đêm không ngủ, hôm nay những hành động và vẻ mặt của phụ vương hắn khiến hắn có chút hoài nghi. Chỉ sợ rằng việc Phượng Tiêu gặp thích khách có liên quan đến phụ vương của hắn, nếu như vậy thì e rằng...
Không! Có lẽ hắn đoán sai rồi, phụ vương của hắn có lẽ sẽ không làm việc mà không nghĩ tới hậu quả như vậy.
Nhưng trong thâm tâm của hắn lại có một giọng nói nói với hắn rằng sự việc này mười phần là do phụ vương của hắn làm. Bởi vì ông ấy muốn giết Phượng Tiêu, nếu như lúc đó Phượng Tiêu chết rồi, vậy thì tất cả những việc về sau đều nằm trong lòng bàn tay của ông, và ông cũng sẽ không có ánh mắt lo lắng hoảng hốt như thế.
Đêm nay những thế lực trong thành Vân Nguyệt đều im ắng. Nếu như Phượng Tiêu cứ như vậy mà ra đi thì Phượng phủ sẽ ra sao? Nếu như Phượng Tiêu cứ như vậy mà ngã xuống thì Phượng phủ sẽ thuộc về hoàng thất hay bị những chi khác của Phượng phủ chiếm mất?
Dù sao, nếu như không có Phượng Tiêu gánh vác cả Phượng phủ mà chỉ dựa vào Phượng lão thái gia đã lớn tuổi và Phượng Thanh Ca năm nay mới mười sáu tuổi thì cơ bản là không thể giữ nổi Phượng phủ to lớn đó. Hiện tại bọn họ cũng rất tò mò muốn xem kết cục cuối cùng của Phượng phủ sẽ như thế nào? Vì vậy bọn họ cũng rất quan tâm đến sự sống chết của Phượng Tiêu.
Mãi cho đến sáng ngày hôm sau, hầu hết các gia tộc và các thế lực đều phái người đi nghe ngóng thông tin...
Mà điều khiến người ta kinh ngạc đó chính là trong Phượng phủ lại không hề có tiếng khóc bi thương, trước cửa lớn không treo đèn lồng trắng, cũng không hề có thông tin Phượng Tiêu đã mất được truyền ra.
Như vậy là Phượng Tiêu còn sống sao?
Sau khi bị thương và bị trúng độc nặng như vậy mà vẫn còn sống được sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT