Nghe tới đây, lão thái gia mắt sáng lên, kích động tới nỗi giọng nói run rẩy: “Ta nghe nói, có được đan dược từ Ngũ Đạo Đan Văn trở lên mới có thể dẫn sét đến? Cháu… Đan dược này lẽ nào là Ngũ Đạo Đan Văn sao?”
“Vâng, chính là Ngũ Đạo Đan Văn.”
Nàng mỉm cười đáp lại, nhìn nét mặt kích động của ông nói: “Gia gia, người đi về phía trước xem một chút, cháu về tắm rửa thay y phục rồi qua, gia gia nhớ dặn dò hạ nhân phải giữ bí mật, quốc chủ hỏi thì cái gì cũng không nói là được.”
Lão thái gia tuy không biết đan đó có công hiệu gì, nhưng lúc này trong lòng cũng hết sức mừng rỡ.
“Cháu nói không sai, dựa vào uy danh của Phượng phủ chúng ta, người bên ngoài cũng không dám xông vào, coi như là quốc chủ thì cũng không làm được gì. Cháu đi tắm rửa đi! Gia gia đến phía trước xem tình hình.”
Ông vội vã nói, sau khi sửa sang lại mới đi về phía cửa chính.
Thấy thế, Phượng Cửu cũng đi vào trong viện, sai người chuẩn bị nước tắm.
Lúc này, Mộ Dung Bác trước cửa chính Phượng phủ đã tức giận đến cực điểm, hắn muốn đạp tung cửa Phượng phủ, hoặc trèo qua tường bao để vào, nhưng thân phận và sự kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn làm ra hành động hạ lưu như vậy, nhưng bỏ đi thì quá mất mặt, vì vậy nhất thời bầu không khí ngoài cửa vô cùng kì lạ…
Đúng lúc này, cửa lớn vốn đóng chặt mở ra một tiếng kẹt, vẻ mặt tươi cười của Phượng lão thái gia có thêm vài phần áy náy ra đón.
“Ôi! Đều trách lão phu, lão phu đã sai Phượng Tiêu canh chừng cửa chính không cho ai vào, thật không ngờ cũng kinh động đến cả quốc chủ, còn để quốc chủ ở ngoài cửa, thật là thất lễ.” Phượng lão thái gia chắp tay lia lịa, luôn mồm xin lỗi, vừa nói vừa đi về phía trước mặt quốc chủ.
“Quốc chủ, xin mời vào trong.” Phượng lão thái gia làm dấu tay mời, nhẹ nghiêng người để hắn đi trước.
Sắc mặt Mộ Dung Bác tối sầm lại liếc Phượng Tiêu, phất ống tay áo một cái, hừ mạnh một tiếng rồi mới bước vào.
Những người cách đó không xa thấy cảnh này vẻ mặt khác nhau, có người lướt lên phía trước, gọi Phượng lão thái gia đang cất bước đi vào trong.
“Lão thái gia xin dừng bước.”
Lão thái gia quay lại, nhìn thấy hai người đàn ông trung niên phía sau, đó là hai vị gia chủ trong mấy đại gia tộc ở thành Vân Nguyệt, liền nở nụ cười hỏi: “Hai vị gia chủ có chuyện gì sao?
Nghe thế, trong bụng bọn họ oán thầm: Không phải biết rõ rồi còn cố hỏi sao? Bọn họ muốn hỏi chuyện gì lẽ nào ông còn không biết?
Dù rằng là như thế, trên mặt lại tỏ vẻ như không có chuyện gì: “Là như vậy, chúng ta thấy ba tia sét đánh trong viện của Phượng phủ, không biết là do cái gì dẫn tới? Lão thái gia có thể giải thích sự tò mò của chúng ta được không?”
Phượng lão thái gia dừng bước, tay vuốt vuốt râu nhìn về phía hai người họ, ánh mặt xẹt qua đám người cách đó không xa. Cả đám người đó, từng người đều chờ nghe đáp án của ông, gương mặt nghiêm nghị của ông bỗng lộ ra ý cười, nói một câu làm cho bọn họ tức nghẹn.
“Đúng là tò mò hại chết con mèo, tuổi tác của hai vị cũng cao rồi, chớ nên tò mò là tốt nhất.”
Phượng lão thái gia nhìn mọi người rồi quay lưng đi vào trong, sắc mặt hai vị gia chủ đỏ lên, trừng mắt im lặng một hồi lâu nhìn cửa Phượng phủ từ từ đóng lại.
Mọi người cách đó không xa nghe thấy câu này cũng đều ngạc nhiên, bọn họ không ngờ rằng Phượng lão thái gia không để cho hai người kia chút thể diện nào mà lại nói trắng ra như thế, dù sao địa vị của hai vị thành chủ kia ở thành Vân Nguyệt cũng không phải là thấp!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT