Phượng Cửu cười nói: "Dược tễ và luyện đan cũng cùng một phái, học thêm một ít mà thôi, ta nghĩ cũng không khó lắm."
"Ha ha, với tài năng thiên phú của lão đệ, ta tin đệ nhất định sẽ trở thành một luyện đan sư xuất sắc. Đệ yên tâm, chuyện thư tịch cứ giao cho ta." Hắn vỗ ngực nói, sau đó sai hai hộ vệ đặt mọi thứ sang một bên, để cho Phượng Cửu cất vào trước.
Nghĩ một lúc, hắn nói thêm: "Hôm qua, lúc chạng vạng tối, sau khi trở về có không ít người muốn đến thăm hỏi lão đệ, nhưng đều bị ta cản ở ngoài. Chuyện lão đệ một mình đối chọi với Liễu gia, ta tin rằng không lâu nữa chuyện này sẽ truyền ra ngoài, chắc chắn danh tiếng Quỷ Y của lão đệ sẽ càng thêm nổi tiếng."
Hắn nhìn Phượng Cửu tuấn tú vô song, một thân hồng y trước mặt, trong mắt đều là vẻ khen ngợi: "Thật không nghĩ tới, lão đệ không chỉ xuất sắc ở phương diện dược tễ, đến cả tu vi cũng xuất sắc như vậy. Hơn nữa dung mạo cũng thuộc loại ít người có thể sánh bằng, quả thật là trời cao hậu đãi!”
Nghe hắn tán thưởng không ngừng, trên mặt Phượng Cửu cũng có thêm mấy phần ý cười, nàng nói: "Kha huynh, nếu có người tới thăm, huynh hãy giúp ta từ chối. Gần đây ta không muốn gặp người khác, rất phiền phức."
Trở lại trong viện, trong lòng nàng vui vẻ lấy phi thuyền Hào Hoa ra cho Lãnh Sương xem: "Ngươi xem, đây là pháp khí phi hành, sau này chúng ta cũng có thể tự mình trở về. Chiếc thuyền nho nhỏ này lại có thể chứa hơn trăm người. Ta vừa mới xem thử, bên trong cái gì cũng có, quả thật là đồ tốt!"
"Chủ tử định trở về sao?"
Lãnh Sương cũng đến cạnh bàn, sau khi nhìn thấy chiếc phi thuyền nhỏ thì hỏi một tiếng.
"Chuyện này không vội, ta vẫn còn chuyện muốn làm. Được rồi, ngươi lấy bản đồ Thanh Đằng quốc lại đây giúp ta." Nàng nói rồi nhìn thoáng vào trong viện, thấy con vật nhỏ kia đã ngồi trước cửa nhìn nàng, không khỏi nở nụ cười.
"Cầu Cầu, lại đây." Nàng vẫy tay gọi nó.
Lãnh Sương đáp một tiếng rồi ra ngoài, tìm giúp nàng một tấm bản đồ của Thanh Đằng quốc.
Vật nhỏ tròn xoe với bộ lông xù trắng muốt ngồi xổm ở đó nhìn chằm chằm nàng, sững sờ một lúc rồi mới chậm rãi đi tới bên chân của nàng.
"Ngoan quá…”
Phượng Cửu cười khanh khách bế nó lên, đặt lên bàn vò vò bộ lông của nó rồi nói: "Nhìn chẳng giống chó con lắm, trông có vẻ giống tiểu linh thú hơn."
“Gừ!”
Cầu Cầu giật khóe miệng “gừ” một tiếng, liếc mắt nhìn nàng rồi nằm gục xuống bàn không để ý đến nàng nữa.
"Vật nhỏ này, khinh thường ta sao?”
Nàng cười khẽ rồi gõ nhẹ vào đầu nó, không khỏi suy nghĩ, Diêm chủ tặng cho nàng vật nhỏ này, vả lại cũng không truy cứu chuyện nàng lấy mất nhân sâm nghìn năm của hắn, có phải nàng nên làm chút gì đó không nhỉ?
Nghĩ đến chuyện Diêm chủ và đại thúc là cùng một người, nàng không khỏi than nhẹ. Nói xem, sao trên đời này có thể có nhiều người trúng hàn độc ngàn năm như vậy chứ? Nàng sớm đã đoán được hai người này có thể có chút liên quan với nhau, nhưng không ngờ rằng hai người lại là cùng một người.
Còn ở bên kia, trong sân viện lại là một khung cảnh khác...
Hai người Khôi Lang và Ảnh Nhất canh giữ bên cạnh thấy chủ tử bọn họ đang ăn sáng thì liếc mắt nhìn nhau, sau đó lặng lẽ lui xuống.
Ra bên ngoài, Ảnh Nhất nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nói chủ tử có chuyện gì vậy? Đêm qua ngài ấy đến tìm Quỷ Y, sao lại mang bộ mặt tức giận trở về? Chẳng lẽ Quỷ Y không dịu dàng hòa nhã với chủ tử sao?"
Khôi Lang nhìn vào bên trong, nhỏ giọng trả lời: "Chắc là tặng đồ không đúng. Ngươi nói xem, dù Quỷ Y là một thiếu niên, nhưng cũng là đàn ông mà! Chủ tử lại tặng cho hắn cục cưng nhỏ đó… chẳng phải là đầu đất sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT