Ánh mắt nàng dừng ở trên người nam tử trung niên gọi là Hướng Hoa, thấy quần áo hắn rách nát, đầu tóc hỗn độn, râu ria xồm xoàm giống như một kẻ lưu lạc (lang thang), sau khi đánh giá, phát hiện ra tu vi của hắn xác thật cũng chỉ ở cấp bậc linh sư.

Tuy nhiên, nghe những tà tu kia nói, tựa hồ thực lực vốn có của hắn không chỉ có như vậy?

Thiên Nguyên Cung? Thật không nghĩ tới, ở địa phương như thế này cũng sẽ gặp được người của Thiên Nguyên Cung.

Bảy tám tên tà tu, trong đó ba người có thực lực cấp bậc là đại linh sư cấp 2, nàng thật ra rất tò mò, liệu Hướng Hoa kia có thể sống sót được hay không?

Đúng lúc này, một tên tà tu cầm đầu quát lên một tiếng chói tai, mấy người khác nháy mắt cùng ra tay đánh tới về phía Hướng Hoa. Mũi kiếm sắc bén ở trong tay bắn ra hơi thở linh lực hùng hậu, tràn ngập tản ra xung quanh, kiếm khí xẹt qua, trên mặt đất lưu lại từng đạo vết kiếm.

Phượng Cửu dựa sau thân cây và nhìn, phát hiện ra thực lực của Hướng Hoa rất vững chắc, tuy rằng tu vi chỉ là linh sư, nhưng không hề có chút mơ hồ khi đối phó khởi những kẻ tu luyện tà tu kia.

Hắn ra tay chuẩn xác và rất tàn nhẫn, cơ hồ giao thủ với mỗi một người có cùng cấp bậc tà tu chỉ trong vòng ba chiêu tất lấy tính mạng đối phương. Mãi cho đến cuối cùng, khi bị ba gã tà tu đại linh sư cấp 2 công vây, hắn mới dần dần lâm vào thế hạ phong.

"Tê!"

Cánh tay bị thanh kiếm của đối phương chém qua tạo thành một miệng vết thương, máu tươi trào ra nhiễm ướt tay áo y phục. Không có trường kiếm trong tay, hắn không thể nào ngăn cản công kích của tà tu cấp bậc đại linh sư, chỉ có thể từng bước lui về phía sau. Cho đến khi, hắn nhặt được một thanh trường kiếm từ trên mặt đất mới miễn cưỡng chống đỡ được.

Chỉ là, rốt cuộc thực lực của hắn cũng chỉ dừng tại nơi đó, mà đối phương lại là ba đánh một, nếu đánh lâu nhất định hắn sẽ thua.

Nhìn Hướng Hoa bị đâm một kiếm bên trái một đao bên phải, ánh mắt Phượng Cửu hơi lóe, trầm tư. Vì không quen thuộc đối với người Thiên Nguyên Cung, do đó nàng không rõ ràng lắm, bọn họ làm người rốt cuộc như thế nào? Có phải thật sự là ác đồ tội ác tày trời hay không?

Tuy nhiên, trong đầu nhớ tới những gì sư phó nàng đã từng nói, trong lòng bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng. Khi nhìn thấy ba gã tà tu đang bổ kiếm về phía Hướng Hoa, ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, ba luồng ám kình có ẩn chứa ngân châm vút qua không khí bắn ra.

"Ân!"

Ba người kêu lên một tiếng, thân thể nháy mắt cứng đờ, thanh kiếm giơ lên sắp sửa đánh xuống không thể nào di chuyển. Bọn họ chỉ cảm thấy, một cảm giác tê mỏi truyền đến từ thân thể, khiến cho cả người bọn họ không còn sức lực nữa. Ngay sau đó, kiếm trong tay cũng rơi xuống trên mặt đất.

Mà Hướng Hoa nhìn thấy một màn như vậy, nhíu mắt lại, trong mắt xẹt qua sự tàn khốc, kiếm trong tay nháy mắt xẹt qua cổ họng ba người, máu tươi bắn ra, một kiếm đoạt mệnh!

Sau khi giết những tà tu đó, hướng Hoa nhìn về phía thân ảnh màu đỏ đang dựa nơi cây cổ thụ, chắp tay thi lễ: "Đa tạ!" Giọng nói rơi xuống, xoay người rời đi.

Thấy vậy, Phượng Cửu nhíu mày: "Chờ đã."

Hướng Hoa nhăn mày lại, mang theo ánh mắt tàn khốc nhìn về phía Phượng Cửu, lặng lẽ dò hỏi.

"Ngươi là Tả hộ pháp của Thiên Nguyên Cung?"

"Đúng vậy!"

"Ngươi là ác đồ?"

Nghe những lời này, hắn cười lạnh: "Ác đồ? Người chính phái thì có mấy kẻ chưa từng giết người? Có kẻ thậm chí càng giống ác đồ hơn so với chúng ta!"

Phượng Cửu tán đồng gật gật đầu, lại hỏi: "Vào bằng cách nào?" Nàng có chút tò mò.

Hướng Hoa nắm chặt tay: "Chuyện đó không liên quan đến ngươi!"

"Tốt xấu gì ta cũng cứu ngươi một mạng." Nàng khoanh tay trước ngực, dựa vào nhánh cây lười biếng nói.

Hắn trầm mặc một hồi, mới nói: "Chỉ vì một quả trúc cơ đan (筑基丹), đã bị bán đứng."

"Tắc tắc, nhìn không ra ngươi còn rất đáng giá!"

Trúc cơ đan, chính là linh đan vạn kim khó cầu, muốn từ đại linh sư đỉnh tiến đến giai đoạn tu sĩ Trúc Cơ, nhất định cần đến trúc cơ đan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play