Khi những vị gia chủ đều ra đến bên ngoài, đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa không mấy thu hút đi qua trước mắt. Nhìn chiếc xe ngựa dần dần đi xa, bọn họ cũng lần lượt chắp tay từ biệt rồi lên xe ngựa, sau đó mới phân phó chú ý nhiều hơn một chút về động tĩnh sau này của Quan Tập Lẫm.

Tất cả đều nghĩ rằng nếu hắn đã tự trục xuất ra khỏi gia tộc, vậy thì bọn họ sẽ cố gắng tranh giành hắn đưa về trong gia tộc bọn họ, rốt cuộc, một trận chiến trên đài hôm nay, bọn họ đều có thể nhìn ra tương lai của người này nhất định rất đáng chú ý!

.....Edit & Dịch: Emily Ton....

Không để ý đến sự hỗn loạn trong Quan gia, cũng không thèm để ý tới ánh mắt người khác, trên xe ngựa, Quan Tập Lẫm ngồi in lặng và không nói gì, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thấy vậy, Phượng Cửu liền hỏi: "Ca, ngươi hối hận sao?"

"Sẽ không." Hắn nhìn về phía nàng, lắc lắc đầu nói: "Ta không hối hận vì tự trục xuất ra khỏi gia tộc."

"Vậy ngươi đang nghĩ gì?"

Hắn trầm mặc một lúc, mới nói: "Hôm nay ta rời khỏi Quan gia, tự trục xuất mình ra khỏi gia tộc. Nhưng, ta muốn tự lập môn hộ. Ta muốn tự lập một môn hộ tại Vân Nguyệt thành, không thua kém gì gia tộc bọn họ."

"Có thể! Ý tưởng này rất tốt."

Nàng cười khanh khách gật đầu tán thành: "Ngươi muốn mua một toà nhà ở nơi nào? Chúng ta có thể lập tức mua ngay."

Quan Tập Lẫm lắc lắc đầu: "Tiểu Cửu, ta không muốn dùng tiền của ngươi, ta muốn tự mình kiếm tiền và dùng thực lực của chính mình để biến nó thành hiện thực."

Nghe được lời này, nàng vốn định nói không cần phiền toái như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt quyết liệt của hắn đang nhìn nàng, trong mắt nhấp nháy quyết tâm. Lúc này nàng mới cười đáp: "Được, ta đây sẽ không giúp ngươi, bất quá, ngươi tính toán muốn một tòa nhà ở địa phương nào? Ta có thể rửa mắt giúp ngươi, nhìn xem địa điểm và vị trí."

Thấy nàng không còn khăng khăng nữa, Quan Tập Lẫm lúc này mới lộ ra tươi cười: "Cảm ơn ngươi, Tiểu Cửu, điểm này nếu ngươi không nói ta cũng nhất định sẽ tìm đến ngươi, ánh mắt ngươi so với ta có thể khá hơn nhiều."

"Đúng vậy."

Nàng ngẩng đầu lên gật gật đầu, vẻ mặt dạt dào đắc ý, ánh mắt lơ đãng dừng ở khung cửa sổ xe nơi bị gió nhẹ nhàng nhấc lên, bất ngờ thoáng nhìn thấy một thân ảnh, thần sắc không khỏi giật mình.

"Dừng xe."

Bên ngoài, Lãnh Sương thít chặt cương ngựa dừng xe ngựa lại.

"Làm sao vậy?" Quan Tập Lẫm có chút kinh ngạc, nhìn tấm màn che lên chỗ nàng ngồi.

"Ca, ngươi và Lãnh Sương đi mua thêm mấy hạ nhân và trở về trước, ta có chút việc, tối nay sẽ tự quay về." Trong khi nói, xốc mành lên bước xuống.

Quan Tập Lẫm ngẩn ra, vội vàng đi ra theo: "Tiểu Cửu, hãy để Lãnh Sương đi theo ngươi, ta sẽ tự mình giá xe ngựa đi là được."

Lãnh Sương cũng đang chuẩn bị xuống ngựa, lại nghe giọng nàng truyền đến.

"Không cần, các ngươi đi đi! Ta sẽ ổn thôi."

Thấy vậy, Lãnh Sương cũng không cố gắng đi theo, mà nhìn về phía Quan Tập Lẫm.

Quan Tập Lẫm trầm mặc một chút, quyết định không khăng khăng nữa, chỉ nói: "Nếu nàng không muốn để người đi theo, chúng ta lập tức đi thôi! Nàng sẽ không có việc gì."

"Ân." Lãnh Sương lên tiếng, liếc mắt một cái nhìn chủ tử đang đi về phía một bên, lúc này mới giá xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.

Phượng Cửu đi về phía trước, đi vào trước một tiệm rượu, nhìn lão giả đang ôm hồ lô rượu ngồi ở cửa nhân gia mà không muốn rời đi, trong lúc nhất thời hốc mắt nóng lên, trong lòng có một niềm chua xót không thể tả được.

Đó là gia gia nàng, chính xác mà nói, là gia gia của nguyên chủ, theo lý thuyết thì nàng hẳn là không có cảm giác gì đối với ông mới đúng, nhưng cố tình, khi nhìn đến ông, cảm xúc cứ thế nhảy ra từ trong trái tim nàng.

Gia gia nàng rất sủng ái nàng, những lời dạy dỗ dàng cho nàng, từng màn bắt đầu xuất hiện trong đầu, những hình ảnh đó phảng phất như chỉ mới xảy ra hôm qua, giống như tự nàng đã trải nghiệm qua tất cả những điều đó.

Nàng nhìn ông sau khi uống một ngụm rượu trong hồ lô, lại phi phi phi phun ra, đổ hết rượu ra ngoài trong sự ghét bỏ, bên môi không khỏi nhẹ nhàng vẽ nên một nụ cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play