Lăng Mặc Hàn đôi mắt hắc đồng thâm thúy xẹt qua một tia kinh ngạc nhàn nhạt, có chút ngoài ý muốn ngay bên trong nơi này sẽ tái ngộ tiểu ăn mày này. Hắn vốn tưởng rằng hắn ta sẽ tự rời đi khi cảm giác được sự nguy hiểm tiềm tàng trong Cửu Phục Lâm, ai ngờ hắn ta thế nhưng một mình một người tới sâu vào trong khu rừng này.
Hắn là sau buổi trưa gặp được hắn ta, lúc ấy hắn ta chính là ngồi xổm trên mặt đất đào thảo dược, những thảo dược đó ở hắn xem ra căn bản không có tác dụng gì, hắn ta lại nhất nhất thu thập lấy, hơn nữa, hắn ta một người tại sâu trong rừng cư nhiên còn rất là thảnh thơi tản mạn, phảng phất không biết nguy hiểm là gì.
Bản tính của hắn vốn đạm mạc sẽ không chú ý tới cái tiểu ăn mày này nhiều. Tuy nhiên, không biết vì sao hắn lại không có rời đi, mà là âm thầm nhìn, nhìn hắn ta nhặt một khúc gỗ dùng chủy thủ đục một cái lỗ nhỏ trên đó, sau cầm một cái nhánh cây khô khác ngồi xuống để một đầu nhánh cây ấy trong lỗ nhỏ của khúc gỗ và bắt đầu xoay nhánh cây một cách khẩn trương. Nguyên bản hắn còn không biết hắn ta rốt cuộc đang làm gì, hắn ước chừng nhìn đến hơn một canh giờ sau khi thấy nơi kia toát ra từng đợt từng đợt khói nhẹ, trong lòng càng là ngoài ý muốn(kinh ngạc).
Cư nhiên chỉ dùng hai đầu gỗ liền ma xát ra được lửa? Hắn chưa bao giờ nhìn thấy người nào dùng phương pháp kỳ quái như vậy. Hắn biết làm thế nào để có lửa, mọi người thường sẽ dùng đá thạch để đánh lửa, hoặc đem hai thanh binh khí ma xát cùng nhau cũng có thể đem lửa phụt ra, nhưng phương pháp lấy lửa giống như vậy, lại là lần đầu thấy.
Bất quá hiển nhiên, tiểu ăn mày này cũng không phải không biết nguy hiểm, hắn ở kia dùng đống lửa nướng con rắn đã lột da bọc bụng(ăn no bụng) xong liền đem đống lửa dập tắt, sau đó lưu loát bò đến trên cây đại thụ tìm cái địa phương bắt đầu ngủ tới, không tim không phổi như vậy. Hắn ở chỗ này thậm chí đều còn có thể nghe thấy âm thanh tiếng ngáy của nàng.
Nếu lúc này Lăng Mặc Hàn biết Phượng Cửu trong lòng đang suy nghĩ cái gì, phỏng chừng liền sẽ không suy nghĩ như vậy.
Nguyên bản Phượng Cửu cũng không nhận thấy được có người đang nhìn nàng chằm chằm, bởi vì nàng cảm giác được chung quanh không có sát ý, nhưng, khi nàng đang ở trên cây nheo mắt lại ngủ, liền tính là không cần mở to mắt cũng có thể cảm giác được có một đôi mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu đang đánh giá nàng, cũng bởi vậy, nàng phát ra thanh âm hô hô như ngáy, giống như người đang ngủ say.
Thực tế, nàng đang nghĩ đôi mắt kia không biết từ khi nào thì bắt đầu theo dõi nàng, hơn nữa nàng cư nhiên còn không biết bị người theo dõi.
Bất quá nếu đối phương không lộ diện, cũng không đối nàng có uy hiếp gì, nàng tự nhiên cũng sẽ không đi đâm thủng người chỗ tối kia, nhưng lại âm thầm đề cao cảnh giác, rốt cuộc, thế giới này người là tu tiên, không thể đưa bọn họ trở thành người bình thường để đối đãi, nếu không, có hại sẽ chỉ là chính nàng.
Sáng sớm hôm sau, Phượng Cửu tỉnh lại dưới tiếng chim chóc kêu to ở trong rừng, nàng nửa tỉnh nửa ngủ vươn tay ngáp một cái lại lười nhác duỗi eo, thế nhưng sau khi duỗi ra vòng eo này cơ thể đột nhiên mất thăng bằng, cả người từ trên cây té xuống.
"A!"
"Phanh!"
Nàng kinh hô một tiếng, phịch một tiếng cả người ngã hướng mặt đất, dừng ở ngay dưới tàng cây cỏ dại trên đất.
"Tê! Đau chết ta mất." Nàng đứng lên xoa xoa eo lại xoay một chút mới thở nhẹ xả giận: "Cũng may không bị gãy cái gì."
Cách đó không xa, lá cây tươi tốt che nửa thân ảnh đen nhánh của Lăng Mặc Hàn kia, đôi mắt hắc đồng thâm thúy quét qua thân ảnh kia liếc mắt một cái trước khi dời tầm mắt đi.
Từ khi tiểu ăn mày kia tỉnh lại hắn liền mở mắt, cũng nhìn đến tiểu ăn mày kia sau khi ở trên cây ngủ đến mơ hồ duỗi người ngã xuống, dưới tàng cây là cỏ dại cộng thêm bùn đất, ngã như vậy tự nhiên là sẽ không ngã ra cái vấn đề gì lớn, hắn tự nhiên cũng liền thờ ơ lạnh nhạt không có ý định giúp hắn ta.
Thấy tiểu ăn mày kia xoa xoa eo ở chung quanh tìm hai cục đá lớn rồi ngồi xuống ở dưới tàng cây, từ trong lòng ngực móc ra những cái thảo dược kia đảo loạn với nhau rồi cho vào trong miệng. Hắn không khỏi nhăn lại mày kiếm nhìn chằm chằm tiểu ăn mày kia, thầm nghĩ: Tiểu ăn mày đêm qua mới ăn thịt rắn nướng, chẳng lẽ nhanh như vậy liền đói đến nỗi phải lấy thảo dược ăn cho đỡ đói?
Nhưng cho dù những cái đó là thảo dược cũng không thể cứ ăn như vậy đi? Hắn ta chẳng lẽ không biết ăn bậy thảo dược cũng có thể xảy ra chuyện sao? Đang nghĩ ngợi tới, liền thấy tiểu ăn mày kia phụt một tiếng phun ra một ngụm máu đen, cả người cũng ngã xuống......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT