Nhưng sau khi đuổi theo ra ngoài, thì không thấy thân ảnh mình muốn tìm, liền cười khổ trở về ký túc xá.
Cũng vì mình thích dựa dẫm vào cậu ấy, cho nên mới không thể buông xuống như thế này.
Nhưng Bạch Tuấn Nam nhanh chóng phủ nhận cái ý nghĩ này, mình không phải thích dựa dẫm vào cậu ấy, mà thật lòng thích con người của cậu ấy. Lúc cậu ấy mỉm cười, cậu ấy dịu dàng, có đôi khi mình cũng thích tính tình của cậu ấy, nhưng bây giờ nghĩ đến những điều này thì có ích gì? Tất cả mọi thứ sẽ không thể quay về như cũ, dù là một chút xíu hy vọng xa vời cũng không có.
Ở bên này, Lý Văn Hiên và Vương Linh sau khi rời khỏi căn tin liền tách ra, nghĩ một ngày một đêm chưa có trở về ký túc xá, Lý Văn Hiên muốn đi tắm và thay một bộ đồ mới.
Ở trong phòng khoan khái tắm rửa, dưới thân quấn khăn tắm, cầm trong tay khăn lông vừa lau đầu vừa đi ra, mở cửa phòng tắm thì thấy Bạch Tuấn Nam ngồi ở trước bàn.
Nghĩ đến mọi chuyện ngày hôm nay, Lý Văn Hiên nhìn thoáng qua Bạch Tuấn Nam và nhàn nhạt nói: "Tôi có vài lời muốn nói với cậu!"
Bạch Tuấn Nam nghe được câu này rõ ràng có chút mong đợi, chẳng lẽ cậu ấy.....
Lý Văn Hiên không nhìn thấy cái chờ mong rõ rệt trong ánh mắt của Bạch Tuấn Nam, mà tiếp tục lau đầu và thờ ơ nói: "Đối với tình cảm của cậu, tôi không có quyền can thiệp, nhưng đối với phần tình cảm đó, tôi không thể đáp lại. Nếu cậu còn muốn tôi xem cậu là bạn thân, vậy thì chuyện của ngày hôm đó, tôi sẽ xem như cái gì cũng chưa có xảy ra, cậu nghĩ thế nào?"
Lý Văn Hiên cảm thấy mình như thế này rất độ lượng, đối với ai cũng sẽ đều như vậy.
Nhưng Bạch Tuấn Nam đối với đề nghị này chắc chắn sẽ không đồng ý, bởi vì phần tình cảm này đã có bao nhiêu năm, làm sao có thể nói quên là quên chứ. Nếu quả thật dễ nói như vậy, mình cũng sẽ xem thường mình lắm, còn chuyện làm bạn, nếu như tình cảm của mình vẫn luôn như thế, vậy thì đến lúc đó vẫn phải thổ lộ, tại sao phải để cho chuyện này xảy ra một lần nữa chứ. Bạch Tuấn Nam cười khổ lắc đầu nói: "Cậu không hiểu đâu, nếu quả thật dễ nói như thế, vậy thì tôi thà rằng cậu lạnh lùng với tôi, cũng không muốn cậu hờ hững với phần tình cảm của tôi!"
Lý Văn Hiên nhìn Bạch Tuấn Nam lắc đầu, nhất thời tức giận không biết thích là như thế nào, sao người này lại cố chấp như thế chứ?
Nhưng đối với tình cảm của cậu hắn không thể đáp lại, vì vậy lạnh lùng nói: "Thế à? Nếu đã nói như thế, vậy thì sau này, cậu cũng không cần ở trước mặt tôi hoảng sợ, hơn nữa cũng không cần nói ra chuyện cậu thầm mến tôi, tôi cũng không muốn bị người ta nói thành đồng tính luyến ái, thiệt là buồn nôn!" Còn nói với vẻ mặt ghét bỏ.
Bạch Tuấn Nam cảm thấy tim mình đau quá, quên luôn cách hô hấp, nắm thật chặt tay của mình, từ từ thở hổn hển. Chờ đến lúc trên mặt một mảnh trắng bệch, nhìn không ra tâm tình nào trên mặt, nhàn nhạt nói: "Cậu yên tâm!" Tôi sẽ không để cậu buồn nôn lần nữa, hãy để cho cái buồn nôn là sự trừng phạt và tôi sẽ từ từ tiếp nhận.
Khi Lý Văn Hiên nhìn thấy Bạch Tuấn Nam bất thường, tay không tự chủ duỗi ra, lúc muốn chạm đến lại rụt tay trở lại, thật ra khi hắn nói xong câu đó cũng đã đổi ý. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt vô cảm của Bạch Tuấn Nam trước mắt, cũng không nói cái gì, liền đi vào phòng ngủ, trước khi vào phòng lại vô thức nói một câu "Cậu thật đúng là ai cũng không từ chối, nhanh như vậy đã tìm đến thằng con trai khác, thật sự rất bản lãnh!"
Cửa "Rầm" một tiếng đóng lại, khi cánh cửa đã đóng lại, Lý Văn Hiên mới biết mình vừa nói cái gì, nhất thời ảo não đá tường hai cái.
Bạch Tuấn Nam ở ngoài cửa nghe được những lời như thế, không thể tin được che miệng mình, nước mắt dần dần làm mờ hai mắt, thì ra hắn đối xử với mình như thế này. Ngẫm lại bất lực ôm lấy mình, ở cái mùa hè nắng nóng như thiêu đốt, vậy mà cả người lại cảm thấy lạnh.
"Ha ha, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thật không ngờ cậu lại đối xử với tôi như vậy, chẳng lẽ thích cậu, thì cậu có thể châm chọc tôi như thế à, chẳng lẽ tôi thích một người cũng là sai sao, là sai sao..." Bạch Tuấn Nam lẩm bẩm nói.
Bây giờ Lý Văn Hiên đang bực dọc nằm trên giường, vì sao mình không quản tốt cái miệng này chứ, cái không nên nói cũng đã nói ra. Vậy coi như xong, cái gì cũng hết rồi, nghĩ vậy Lý Văn Hiên càng thêm bực bội.
Thật ra hôm nay hắn định giải thích với Bạch Tuấn Nam, chuyện sáng sớm những người đó nói cũng có đúng cũng có sai. Quả thực tối qua hắn ở chung một chỗ với Vương Linh, nhưng bọn họ không có xảy ra chuyện gì, hắn chỉ muốn Bạch Tuấn Nam hết hy vọng. Nhưng dựa vào lời nói của mình hôm nay, xem ra là uổng công vô ích, cảm thấy là do cái miệng mình phá hỏng, Lý Văn Hiên hung hăng tự cho mình một bạt tai.
Hắn biết trong lòng Bạch Tuấn Nam lúc này nhất định rất đau đớn, muốn quay lại xin lỗi, nhưng hắn sợ mình lại không kiềm chế được, nói những lời không nên nói. Vậy thì tất cả mọi thứ không phải là một trò đùa sao, rốt cuộc chỉ có thể nhịn xuống.
Bên ký túc xá nữ, Vương Linh hiện tại cũng có chút phiền não, tối hôm qua cô đúng là ở chung một chỗ với Lý Văn Hiên, nhưng chuyện không phải như mọi người nghĩ. Tối qua cô nằm trên giường, Lý Văn Hiên ngủ một mình trên ghế sofa, đến nữa đêm cô giật mình thức giấc, chợt nghe thấy Lý Văn Hiên đang ngủ trên ghế sofa mà trong miệng vẫn luôn gọi "Tuấn Nam".
Cô biết người này là ai, nhưng cô không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, hơn nữa cô cảm giác chuyện này có chút kỳ lạ.
Vì lúc Lý Văn Hiên đồng ý lời bày tỏ của mình, thì Lý Văn Hiên và Bạch Tuấn Nam không còn như hình với bóng giống như trước đây, cảm giác chuyện gì đó đã xảy ra, mà Lý Văn Hiên đồng ý hẹn họ với mình giống như là đang ngụy trang. Vương Linh cảm thấy cô đang bị lợi dụng, nhưng chính cô muốn chủ động, đến lúc đó mặc kệ ra sao, mình vẫn còn có cơ hội.
Nhưng bây giờ mình phải tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa Lý Văn Hiên và Bạch Tuấn Nam, sau đó mình ở giữa làm cho hai người họ hòa giải. Thế thì lúc đó có thể Lý Văn Hiên sẽ nhìn mình bằng con mắt khác, nghĩ vậy Vương Linh cao hứng nở nụ cười.
Lúc này bạn cùng phòng với Vương Linh đều trở về, thấy Vương Linh ngồi ở trên giường cười khúc khích một mình, ai nấy cũng đều thắc mắc quay lại nhìn nhau. Ngay sau đó mọi người đều vây quanh Vương Linh, người sờ trán của cô, người nhìn thân thể của cô, vẻ mặt của họ đều nghiêm túc.
Vương Linh lúc này nhìn bạn cùng phòng của mình, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Làm sao vậy, tụi tôi mới phải hỏi cậu làm sao vậy. Tụi tôi về đến ký túc xá thì nhìn thấy cậu ngồi cười một mình, còn tưởng người cậu phát sốt nên làm cho đầu óc của cậu hỏng đấy!" Vừa nói chính là đại tỷ trong nhóm nữ sinh.
Nghe thế Vương Linh liếc mắt xem thường, nhưng rất nhanh nói thêm: "Mấy cậu nói, Lý Văn Hiên và Bạch Tuấn Nam ~ giữa hai người họ xảy ra chuyện gì?"
Bởi vì chuyện này không phải là bí mật, trước đây rất nhiều người biết hai người họ như hình với bóng, bây giờ thấy hai người mỗi lần giáp mặt nhau thì liếc mắt xem như không nhìn thấy. Vì vậy cũng làm cho người khác tò mò một phen, nhưng không có ai dám hỏi tới.
Mà hiện giờ Vương Linh phải từ điểm này xuất phát, liền xung phong hỏi.
"Hai người đó vừa nhìn là biết cãi nhau thôi, chuyện này ai cũng thấy được mà!" Nói xong còn liếc mắt một cái.
"Trời ơi, tôi biết là hai người đó cãi nhau rồi, nhưng tôi muốn biết họ vì cái gì mà cãi nhau kìa!" Vương Linh với vẻ mặt buồn rầu nhìn bạn cùng phòng của mình.
Đại tỷ hỏi: "Cậu hỏi chuyện này để làm gì, tuy bây giờ Lý Văn Hiên là bạn trai của cậu, nhưng cậu xen vào chuyện giữa hai người họ, Lý Văn Hiên sẽ tức giận đó."
"Ơ, tôi biết, nhưng..." Vì thế, nên Vương Linh muốn nói ra hết chuyện ở trong lòng mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT