Tới lúc này, Đồng Hề thực sự bất lực. Nàng có muốn gặp Thiên Chính Đế cũng khó khăn. Ngoài gia yến được tổ chức mỗi dịp lễ tết là có thể nhìn người từ xa, nàng hoàn toàn không có cơ hội nào khác. Trước kia, nàng còn có thể mặt dày tới Hàm Nguyên điện cầu kiến, nhưng kể từ sau màn kịch lần trước của nàng, thư phòng của Thiên Chính Đế đã ra lệnh cấm hậu phi bước vào. Đồng Hề cười khổ, xem chừng nàng đã tự bê đá đập vào chân mình rồi.

Huyền Huân cũng từng khuyên Đồng Hề tới đợi ở vườn mẫu đơn trên con đường Thiên Chính Đế bắt buộc phải đi qua sau khi bãi triều để tạo ra một lần gặp tình cờ, nhưng lập tức bị nàng mắng cho một trận. Đây không phải là vấn đề đoan trang hay không, tình cờ gặp không phải là vấn đề lớn, nhưng ngộ nhỡ Thiên Chính Đế phớt lờ nàng thì một quý phi như nàng thực sự mất hết thể diện. Dù có phải tự lừa mình dối người thì nàng cũng không muốn mạo hiểm như thế.

Từ nhỏ tới lớn, tuy phải vất vả nhưng cuộc sống của nàng cũng xen như thuận lợi. Chỉ khi gặp Thiên Chính Đế, nàng càng nói càng sai, càng làm càng sai, thế nào cũng không đúng. Đồng Hề không hiểu tại sao lại như vậy. Nàng có nhan sắc, có tài năng, có gia thế, hiền huệ, không đố kị, dù không được sủng ái nhất hậu cung thì cũng không thể rơi vào bước đường này được!

Ngoài ra, điều nàng bất ngờ nhất là, kể từ khi bị thất sủng, Mộ Chiêu Văn lại năng qua lại với nàng, thậm chí còn thường xuyên hơn trước. Nhưng nàng ta luôn mang vẻ tuyệt vọng cùng cực, còn nàng lại tỏ ra không cam long, thái độ hai người hoàn toàn trái ngược nhau, giữa đôi bên luôn có một sự ngăn cách không thể nói ra. Đồng Hề cũng không biết vì sao Mộ Chiêu Văn lại muốn giúp nàng phục sủng, thậm chí có lúc nàng còn cảm thấy nàng ta quan tâm đến chuyện phục sủng của nàng hơn cả nàng.

“Tỷ tỷ đương độ xuân sắc, đừng học muội! Muội chỉ hơn ni cô ở am ni cô ba ngàn sợi phiền não mà thôi.”

Hôm nay, Mộ Chiêu Văn vẫn mặt mộc, tóc chỉ búi qua, cài một chiếc trâm ngọc bình thường, vẻ phong tình vạn chủng xưa kia sớm đã chẳng còn.

“Đừng nói ta, chẳng phải chính muội cũng đang độ xuân sắc sao?”

Mộ Chiêu Văn tái mặt, nói:

“Sau khi con muội mất, muội đã tuyệt vọng với chốn hậu cung này rồi, không còn tâm trí cho việc đó nữa.”

Đồng Hề nghĩ bụng, nếu đã không còn tâm trí, sao còn giúp nàng làm gì? Nàng tuyệt đối sẽ không nhận sự giúp đỡ không rõ nguyên do đó.

Dường như Mộ Chiêu Văn nhận ra sự hoài nghi của nàng.

“Chiêu Văn tuy đã chết tâm nhưng không muốn chết thân, chỉ mong nương nương có ngày được như ý, có thể giúp Chiêu Văn thoát khỏi chốn này.” Nàng ta chậm rãi quỳ xuống, vẻ mặt rất quyết tâm.

Đồng Hề sủng sốt, không ngờ nàng ta lại có suy nghĩ không thể tưởng tượng được như thế.

“Nhưng muội đã là phi tần của Hoàng thượng, muốn ra khỏi hậu cung, nếu không chết thì cũng bị biếm xuất gia…”

Hiển nhiên nàng cho rằng cả hai con đường này đều không ổn.

Mộ Chiêu Văn mỉm cười.

“Nực cười thay, Hoàng thượng tuyệt tình với muội tới vậy mà vẫn không muốn thả muội ra khỏi cung, bởi vậy Chiêu Văn chỉ có thể nhờ nương nương.”

Về sự tuyệt tình của Thiên Chính Đế đối với Mộ Chiêu Văn sau khi nàng ta sẩy thai, tự thâm tâm Đồng Hề cũng thấy đồng cảm, nhưng rất ít khi đề cập với nàng ta, sợ khiến nàng ta đau long.

“Thế nhưng muội xuất cung làm gì? Một người con gái yếu đuối, mỏng manh như muội, lại xinh đẹp như thế…”

“Chiêu Văn vẫn muốn cược một phen!” Mộ Chiêu Văn rất kiên quyết.

Đồng Hề không tiện nói gì nữa, gật đầu xem như đồng ý. Mộ Chiêu Văn xuất cung không phải chuyện xấu với nàng, vừa có thể phòng nàng ta Đông sơn tái khởi(*), lại có thể giúp nàng ta hoàn thành tâm nguyện. Đồng Hề cảm thấy nàng làm vậy cũng là một việc tích đức. Dẫu sao bây giờ cũng chẳng có mấy ai chú ý tới nàng ta, dù nàng ta có giả chết để được đưa ra khỏi cung thì cũng không phải việc gì lớn.

(*) Được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà chấn hung được sự nghiệp.

Sau khi chuyện này được quyết định xong, Mộ Chiêu Văn bắt đầu dốc toàn tâm toàn ý bày mưu tính kế cho Đồng Hề. Bởi vì nàng ta từng được sủng ái nhất hậu cung nên chắc chắn phải có chỗ đặc biệt.

“Tỷ tỷ đa tài đa nghệ, có thể dùng bừa một ngón nghề để biểu diễn cho Hoàng thượng xem, khi đó người nhất định sẽ chú ý. Chỉ có điều, phục sủng thì dễ mà cố sủng thì khó. Nghe lời Hoàng thượng, nói năng dịu dàng là những điều tuyệt đối chính xác. Hằng ngày, Hoàng thượng phải lo nghĩ chuyện chính sự, tới hậu cung là để mưu cầu một nơi nghỉ ngơi yên tĩnh.”

Nghe ý của Mộ Chiêu Văn, cứ như nàng ta cảm thấy Đồng Hề ngạo mạn như thiên kim quý tộc hay cứng đầu cứng cổ đắc tội với Thiên Chính Đế vậy. Tự bản thân Đồng Hề cũng biết, nàng sao dám làm trái ý Thiên Chính Đế chứ!

“Không biết khi ở bên Hoàng thượng, muội muội thường nói chuyện gì?” Nàng thực sự rất muốn biết làm thế nào để bầu không khí không trở nên tẻ nhạt, để người không có cảm giác như đang ở bên một khúc gỗ.

“Chuyện gì cũng nói, ví dụ như hôm nay ở Ngự hoa viên có hoa gì nở, hoặc những chuyện thú vị trong cung mình, hoặc chọn vài mẩu chuyện cười để kể cho Hoàng thượng nghe. Phần lớn thời gian phải để ý quan sát xem Hoàng thượng có mệt không, nếu mệt thì bóp vai ấn huyệt trên đầu cho người, hoặc đàn hát gì đó.”

Bây giờ nàng mới biết thì ra khi ở bên Thiên Chính Đế có nhiều chuyện để làm đến vậy, sao nàng chưa từng nghĩ ra nhỉ? Hoặc có thể nói vừa nhìn thấy Thiên Chính Đế, nàng đã không biết phải làm gì rồi.

“Tỷ tỷ này, những chuyện ấy phi tần bình thường đều biết. Theo muội thấy, “chuyện đó” mới là quan trọng nhất.”

Đồng Hề đỏ mặt, nàng đã làm vợ người ta từ lâu, nghe ngữ điệu và nhìn thái độ của Mộ Chiêu Văn là nàng đã đoán được tám, chín phần mười.

“Chuyện… chuyện đó có gì quan trọng? Chẳng phải chỉ là nối dõi tông đường thôi ư?”

Nếu là trước kia, chắc chắn nàng sẽ nhìn Mộ Chiêu Văn với ánh mắt khinh thường, cảm thấy nàng ta đã làm tốt thân phận phi tần tòng nhất phẩm, nhưng nay nàng lại cảm thấy có lẽ suy nghĩ của Mộ Chiêu Văn cũng có lí.

“Nhưng hậu phi có thể giữ được Hoàng thượng hay không chẳng phải phụ thuộc vào thái độ trong việc ấy sao?” Mộ Chiêu Văn bật cười, đoán được phần nào vấn đề của Đồng Hề, nhưng rồi lại cảm thấy kì lạ. Trong chuyện giường chiếu, Thiên Chính Đế luôn rất tuyệt vời, đáng lẽ không thể có vấn đề gì mới phải.

“Vậy… vậy nên có thái độ gì?”

“Quan trọng nhất là phải cởi mở hơn. Hoàng thượng thích cung phi nhiệt tình, ghét nhất những ai khiến người mất hứng. Làm theo chỉ thị của người dĩ nhiên là đúng, nhưng thỉnh thoảng chủ động chút cũng không sao.”

Về vấn đề “chủ động”, Đồng Hề tạm thời không bàn đến, bởi việc có thể chịu đựng đã là cực hạn của nàng rồi. Nhưng những điều còn lại, nàng tự cảm thấy mình không làm gì sai cả. Nàng chưa từng từ chối Thiên Chính Đế. Về phần cởi mở thì nàng có chút không hiểu nhưng nhớ lại bao động tác mà Thiên Chính Đế bắt nàng làm, tuy chưa từng thấy chuyện nhà người khác nhưng Đồng Hề nghĩ chắc họ cũng không đến mức đấy.

Nghĩ tới đây, Đồng Hề cảm thấy mất hứng, không muốn nhắc lại chuyện này nữa, bèn tìm lí do đuổi khéo Mộ Chiên Văn về. Tuy nhiên ý kiến múa một điệu múa khiến người khác phải sững sờ trong dạ yến lễ Đoan Ngọ thì có thể xem xét, bởi vì Mộ Chiêu Văn đã cho Đồng Hề thấy một điệu múa mà nàng chưa thấy bao giờ. Cái khó của điệu múa này nằm ở chỗ luôn phải múa bằng đầu ngón chân, giày cũng là loại nàng chưa từng thấy, khác với loại các vũ nương thường dùng nhưng rất đẹp.

Về váy múa, Mộ Chiêu Văn hẵng còn chơi trò úp mở. Nàng ta nói đợi Đồng Hề tập xong sẽ tự tay làm cho nàng, đảm bảo ai nhìn thấy cũng phải sửng sốt trầm trồ. Chuyện này Đồng Hề không hề nghi ngờ, bởi sau mấy lần gặp gỡ gần đây, nàng cảm thấy Mộ Chiêu Văn có những chỗ rất kì lạ.

Thế nhưng nàng còn chưa kịp chuẩn bị cho lễ Đoan Ngọ thì trong cung đã xảy ra một chuyện không lớn cũng không nhỏ.

Gia tộc Độc Cô đột nhiên tiến cống cô con gái thứ hai chưa từng nghe danh của nhà họ vào cung. Nghe nói cô con gái này từ nhỏ đã yếu ớt, không thể ở những nơi đông đúc ồn ã, bởi vậy vẫn luôn tĩnh dưỡng tại nhà mẹ đẻ của Độc Cô phu nhân – Tầm Dương phủ, vì thế không ai biết tới người này.

Sau khi Thái hậu băng hà, Độc Cô Thừa tướng mới đón cô con gái Độc Cô Tư Cầm này về. Nghe nói cô con gái thứ hai này là em gái song sinh của Độc Cô Viện Phượng, bởi vậy dị tượng xuất hiện khi Độc Cô Viện Phượng ra đời, Độc Cô Tư Cầm này cũng có. Độc Cô Thừa tướng cũng từng tỏ ý hoài nghi, một cặp chị em song sinh sao có thể làm hoàng hậu cả hai? Nhưng chuyện này tới nay chưa từng được xác thực, mà những thứ đó đều là hư vô, không thể khẳng định Độc Cô Tư Cầm có thể trở thành hoàng hậu của Thiên Chính Đế. Tuy vậy, vì xuất thân kì lạ của Độc Cô Tư Cầm mà bao người bên cạnh Độc Cô Thừa tướng bắt đầu khuyên nhủ, cuối cùng, ông ta quyết định đưa con gái thứ hai vào cung.

Đồng Hề không ngờ Độc Cô Tư Cầm lại quay trở lại nhanh đến vậy, đã vậy vào ngày nhập cung còn trùng với sinh nhật của “Hoa thần mẫu đơn”. Vừa nhập cung, ả đã được tấn phong chính nhất phẩm Hiền Phi, Thiên Chính Đế còn đặc biệt cử hành Mẫu đơn hoa yến cho ả ta khiến Vạn Mi Nhi lập tức biến sắc.

Độc Cô Tư Cầm cài một đóa lam Điền Ngọc trên tóc, trông rất có vẻ phong hoa xuất chúng. Khi không trang điểm một cách già dặn như trước kia, ả ta trở nên trẻ trung hơn rất nhiều, mang tới một vẻ đẹp rất mới lạ.

Khi tới trước mặt Đồng Hề, ả chỉ cúi người hành lễ, có lẽ vì đã quen ngồi ở vị trí thái hậu nên ả ta có chút không thích ứng được với việc phải khuỵu gối trước người khác.

Đồng Hề nhanh tay đỡ Độc Cô Tư Cầm dậy.

“Hiền Phi tỷ tỷ không cần đa lễ, tỷ tỷ có thể tiến cung chính là phúc lớn của Đại Minh cung ta. Trước kia, Thái hậu quản lí hậu cung đâu ra đấy, tiếc thay hồng nhan bạc mệnh, còn ta lại là kẻ ngốc nghếch, không thể san sẻ nỗi lo cho Hoàng thượng. Thần thiếp thỉnh cầu Hoàng thượng cho phép Hiền Phi tỷ tỷ thay thần thiếp quản lí lục cung!”

Đồng Hề kéo tay Độc Cô Tư Cầm, nói với Thiên Chính Đế.

Dù là vì triều đình của Thiên Chính Đế hay vì hậu cung của Đại Minh cung, việc hai hổ tương tranh cũng đều có lợi cho nàng. Tất nhiên Đồng Hề hiểu đại cục, dù sao cái quyền quản lí lục cung của nàng hiện nay cũng chỉ là hữu danh vô thực, chẳng thà giúp người còn hơn.

“Cũng được!” Thiên Chính Đế thuận nước đẩy thuyền đồng ý.

Ánh hào quang của Đồng Hề dường như càng ảm đạm đi nhiều, trở nên mờ nhạt hơn cả mấy tú nữ mới tiến cung. Vì thế chẳng mấy chốc sự chú ý của Độc Cô Tư Cầm đã hướng về phía Vạn Mi Nhi. Hôm nay, trên búi tóc của Vạn Mi Nhi cũng cài một đóa Lam Điền Ngọc, một chín một mười so với ả ta.

“Mi Nhi muội muội, tuy luận tuổi tác, bản cung lớn hơn muội một chút nhưng dù sao muội cũng vào cung trước, mong sau này có thể nhắc nhở bản cung.” Độc Cô Tư Cầm hăm hở nói.

Vạn Mi Nhi gượng cười, vì Đồng Hề nhường quyền nên nàng ta không thể một tay thâu tóm quyền lực được nữa, dù sao Độc Cô Tư Cầm không phải đèn cạn dầu. Trong lúc tức giận, nàng ta lườm Đồng Hề một cái sắc lẹm, Đồng Hề giả vờ không thấy.

Trong cung, nào có ai chưa từng đắc tội với người khác, nàng không sợ đắc tội với Vạn Mi Nhi. Cho nàng ta một cơ hội căm giận nàng như thế này, sau này ngộ nhỡ nàng xảy ra chuyện thì cũng coi như có nghi phạm, tránh trường hợp ngoài mặt tỏ vẻ hòa thuận, vui vẻ nhưng lại đâm một dao sau lưng, mọi người nhìn vào vẫn cứ tưởng nàng ta tốt.

Đúng như dự đoán, mấy hôm sau quả có chuyện xảy ra.

Từ tháng Giêng tới tháng Tư năm nay, từ kinh đô tới vùng ngoại ô không có lấy một hạt mưa khiến lúa không thể trổ mạ, nếu không gieo được mạ thì cả năm sẽ thất thu lương thực. Nông dân lo lắng, Thiên Chính Đế thương dân như con cũng lo lắng. Tiếc thay, quốc khố không thể phát nhiều bạc cứu đói cho dân chúng, số bạc đưa vào quốc khố hồi tháng Tám năm ngoái đã được lên kế hoạch sử dụng từ lâu, hơn nữa, gần hai năm nay, vùng biên ải có phần không ổn định, bạc tiêu như nước chảy, đã vậy trị thủy cũng là một cái động không đáy. Chính vì lẽ đó, dù quốc khố của Thiên Chính Đế không thể nói là cạn kiệt nhưng cũng không thể xem là đủ đầy. Thiên Chính Đế không phải là người tiếc tiền, phần lớn số tiền đều dành để tạo phúc cho dân, vẻn vẹn mấy năm đã xây xong một kênh đào lớn, tạo phúc lớn cho bách tính sống ở ven sông và thương lái.

Thỉnh thoảng một số tin tức Lệnh Hồ Tiến đưa đến rất có tác dụng, có lẽ đó cũng là một cách níu kéo trái tim Thiên Chính Đế.

Đồng Hề đưa ra đề nghị với hai vị cai quản lục cung là Hiền Phi và Thuần Nguyên Phu nhân trước, hi vọng nữ nhân trong cung có thể quyên tặng đồ trang sức không dùng tới của mình, được chút nào hay chút đó, chủ yếu để xây kênh dẫn nước cho bách tính ở kinh thành và ngoại ô, giải quyết mối lo trước mắt.

Tất nhiên Độc Cô Tư Cầm và Vạn Mi Nhi không hề phản đối, nhưng công nghĩ ra sáng kiến này lại chẳng thuộc về nàng. Hiếm khi Thiên Chính Đế cao hứng đến vậy, người mời tất cả phi tần tới Tri Ngư đình ngắm Diêu Hoàng, Ngụy Tử mới nở bông.

“Chư vị ái phi có thể san sẻ nỗi lo với trẫm, suy nghĩ cho muôn dân bách tính, quả đúng là hiền thiếp của trẫm.” Thiên Chính Đế vô cùng vui vẻ.

Đồng Hề mừng thầm, cuối cùng nàng cũng làm đúng một chuyện rồi!

“Nhưng có những thư họa, trang sức không còn hợp thời nữa, bán đi cũng chẳng được là bao, không thể giúp được gì nhiều cho Hoàng thượng, chúng thần thiếp chỉ có chút sức mọn này thôi.” Độc Cô Tư Cầm nũng nịu nói. Ai cũng biết ả đã quyên tặng một bức bút tích thực của Vương Hi Chi – nhà đại thư pháp tiền triều, giờ còn làm bộ khiên tốn, đúng là giả tạo!

Nhưng điều ả nói không phải là không có lí. Thiên Chính Đế vốn không ban thưởng hào phóng cho cung phi, bởi vậy những cung phi không được sủng ái, ít được sủng ái và gia thế không tốt thì chẳng quyên nổi thứ gì.

“Thần thiếp có một cách!” Giọng Đồng Hề vang lên lanh lảnh. Sau khi bị Thiên Chính Đế hờ hững, nàng như có dũng khí quyết chiến tới cùng, dám chủ động nói chuyện với người.

Thiên Chính Đế ừ một tiếng, không rõ ý kiến.

“Những món đồ quyên tặng của cung phi, chúng thần thiếp cũng có chút khó nói, chẳng bằng Hoàng thượng mời thật nhiều quần thần quý tộc đến, rồi mang những món đồ tỷ muội chúng thần thiếp quyên tặng ra đấu giá, để những phú hào có thể vô tư mở hầu bao, cam tâm tình nguyện chi tiền để giành được đồ của hoàng gia. Làm vậy chẳng phải bán được giá hơn so với ngoài thị trường nhiều sao?”

Đồng Hề đã suy xét biện pháp này rất lâu, tất nhiên cũng có Mộ Chiêu Văn góp ý.

Lần đầu tiên, Thiên Chính Đế cười với nàng.

“Rất hay!”

“Nhưng Hoàng thượng, đó đều là những thứ chúng thần thiếp dùng, nếu để ngoại thần…” Vạn Mi Nhi không cam lòng để Đồng Hề thu hút được sự chú ý của Thiên Chính Đế một lần nữa.

“Không sao, làm được chuyện tốt thế này sao phải câu nệ tiểu tiết, huống chi cũng chẳng phải là đồ tư mật gì!” Thiên Chính Đế nhẹ nhàng phản bác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play