Type: tuyen nguyen

Tối đến, thái giám đứng đầu trong cung Thái hậu và Hoàng thượng lần lượt mang quà tới Đồng Huy cung hỏi thăm, Tề Vân thấy vậy, vẻ mặt liền trở nên u ám.

Đồng Hề lui mình sau rèm trướng, không muốn để người khác thấy vẻ xấu xí của mình. Thiên Chính Đế không đến khiến nàng thoải mái hơn nhiều.

“Nương nương đã khỏe hơn chưa?” Phía ngoài trướng, Tề Vân khẽ hỏi.

Đồng Hề xoa gò má:

“Không đau nữa rồi, cô cô!”

Ngoài Thiên Chính Đế ra, nàng rất nhạy cảm với những người khác, dù chỉ là một tiếng thở dài khe khẽ hoặc ngữ điệu thoáng trầm xuống cũng bị nàng phát hiện.

“Nương nương, Hoàng thượng không tới đây thăm hỏi, người không cảm thấy bất ổn ư?” Vẻ lo lắng trong giọng Tề Vân ngày càng rõ rệt.

Mới đầu, Đồng Hề chỉ để tâm đến sự thoải mái, giờ ngẫm lại, có vài việc cũng nên suy nghĩ rồi.

Tề Vân thấy Đồng Hề không đáp, lại không thấy vẻ mặt của nàng nên đành nói tiếp:

“Nhớ khi nương nương mới vào cung, dù chỉ bị trúng gió qua loa, Hoàng thượng cũng tự mình tới thăm. Trước kia, thỉnh thoảng Hoàng thượng cũng có tới Đồng Huy cung ngồi chơi, nhưng nay… nay…”

Tề Vân chưa nói hết, Đồng Hề đã hiểu, nay ngoài khi thị tẩm ra, Thiên Chính Đế không hề bước chân vào Đồng Huy cung.

“Chẳng phải tháng trước Hoàng thượng tới đây hai hôm đó sao?” Đồng Hề an ủi bản thân.

“Nương nương, Chiêu Phi cũng vậy mà.” Tề Vân quyết không cho nàng ảo tưởng, bởi vì ảo tưởng là thứ hậu cung này phải tránh xa.

Đồng Hề có thể tự lừa mình rằng dù gì Thiên Chính Đế cũng để ý tới nàng, nhưng kể từ khi hồi cung tới nay, nàng thực sự không thể xưng là sủng phi. Tề Vân cô cô không biết, trước khi bị ép phải rời cung, nàng đã cảm nhận được sự lạnh nhạt mà Thiên Chính Đế dành cho nàng. Khi đó, Thiên Chính Đế ngày càng đối xử thô lỗ với nàng. Người không còn trò chuyện, không còn dịu dàng với nàng nữa, chỉ còn những lần giày vò cùng cực khi đêm tới.

“Cô cô, ta biết rồi, ta muốn nghỉ ngơi.”

Lần này, Đông Hề tĩnh dưỡng đúng nữa tháng mới bước chân ra khỏi Đồng Huy cung. Trong khoảng thời gian đó, Độc Cô Viện Phượng đích thân tới thăm một lần, Chiêu Phi cũng tới mấy lần, chỉ riêng Thiên Chính Đế không tới lần nào, thậm chí sau hôm đó còn chẳng sai thái giám tới hỏi thăm nữa.

“Ở trong phòng lâu rồi, nương nương cũng nên ra Ngự hoa viên dạo chơi thôi.”Huyền Huân khuyên nhủ.

“Ừm, bản cung muốn đi một mình, các ngươi không cần đi theo.”

Nàng cũng cảm thấy buồn chán, dù sợ gặp Thiên Chính Đế nhưng khi người thực sự thờ ơ với nàng, nàng cũng biết mình nên làm gì đó. Dù sao sống trong cung mà không có thánh sủng thì không thể tồn tại được lâu.

Cuối tháng Năm, mẫu đơn mà Đồng Hề thích đã phai tàn từ lâu, chỉ còn lại hoa lựu đỏ rực ngập tràn tầm mắt, nhưng nàng cảm thấy vẻ đẹp của hoa lựu tục tằn quá, lại thêm hơi nóng mùa hè đã bắt đầu dâng cao, ánh lên hoa lựu khiến người ta cảm thấy như bị thiêu trong lửa vậy, vô cùng khó chịu.

Khi ra khỏi cửa, Đồng Hề tình cờ thấy Quỳnh Hoa đang cắt tỉa bồn hoa trước đình, liền đứng lại nhìn. Dáng vẻ nàng ta không đủ ưu nhã, khuôn mặt cũng không quá đẹp, tư thái lại thiếu đoan trang, nàng ta chẳng có điểm nào hơn Tuệ Phi, khỏi cần so với Quản Đào, tại sao người thành công lại là nàng ta?

Đồng Hề rất thích tìm ra bài học từ thất bại, nhưng nàng chẳng thể hiểu nổi sở thích của Thiên Chính Đế. Lẽ nào Hoàng thượng lại thích những người con gái có gia thế tầm thường thế này? Nàng bỗng nhớ ra rằng xuất thân của Chiêu Phi cũng không cao. Dù vậy, cách hành xử của Mộ Chiêu Văn luôn mang khí chất của danh gia quý tộc. Đồng Hề càng nghĩ càng khó hiểu.

Rồi nàng nghĩ tới bản thân, công dung ngôn hạnh không thiếu thứ nào, thậm chí còn có thể vô tư thoải mái giấu giếm những chuyện đáng xấu hổ của Hoàng thượng, không những thế còn tạo điều kiện cho người, nhưng tại sao kết quả lại thành thế này?

Nàng chưa từng hiểu được người.

Đồng Hề chậm rãi dạo bước trong vườn, bao suy tư muộn phiền bỗng trở nên rối loạn vì một tràng cười mà gió đưa đến. Nàng nấp sau bóng liễu um tùm, nhìn cặp nam nữ phía trước.

Chiêu Phi ngồi trên xích đu, cất tiếng cười sảng khoái, không hề câu nệ. Đồng Hề cảm thấy rất không ổn. So với chuẩn mực đoan trang, nhã nhặn mà một phi tử nên có, điệu cười của nàng ta quá suồng sã. Nàng chưa từng cười lớn tiếng như thế, cùng lắm chỉ cười mím chi rồi che bằng khăn lụa. Nàng nghĩ mãi cũng không nhớ ra nổi có khi nào mình từng cười thoải mái như thế không.

Thế nhưng điều khiến nàng chú ý không phải là điệu cười của Mộ Chiêu Văn mà là Thiên Chính Đế đang đứng phía sau đẩy xích đu cho nàng ta. Ánh nắng mùa hè khiến vẻ lạnh lùng của người bỗng trở nên ấm áp hơn. Nàng cảm thấy người ở trước mặt không phải là Thiên Chính Đế mà nàng biết. Một người nắm giữ quyền lực tối thượng trong tay, một bậc chí tôn thiên hạ sao có thể đẩy xích đu cho Mộ Chiêu Văn được chứ? Có khoảnh khắc Đồng Hề đã muốn chạy ngay ra ngoài, ngăn việc này lại, nhưng nàng chợt nhớ tới Độc Cô Viện Phượng. Phải chăng ả ta cũng không thể chịu đựng những hình ảnh này nên mới đón nàng về? Chỉ có điều, hình ảnh này quá đẹp, đẹp đến mức Đồng Hề cảm thấy ngưỡng mộ.

Họ chơi ở đó bao lâu, nàng đứng dưới bóng liễu bấy lâu, mãi tới khi hai người họ nắm tay nhau rời đi, nàng mới đi qua chiếc cầu nhỏ như kẻ mất hồn, chẳng biết thần sai quỷ khiến thế nào lại ngồi xuống chiếc xích đu mà Chiêu Phi vừa chơi xong.

Nàng không nhớ mình đã từng ngồi xích đu hay chưa. Trong kí ức của nàng, phụ thân lúc nào cũng nghiêm túc, cẩn trọng, thích con gái đoan trang, nhã nhặn, vì thế xích đu là thứ chưa từng tồn tại trong Lệnh Hồ phủ. Phụ thân và mẫu thân dường như cũng chưa bao giờ thân mật như vậy. Lẽ nào tương kính như tân không phải là điều mọi cặp vợ chồng nên có ư?

“Nô tì thỉnh an Quý phi nương nương!”

Một giọng nói ngọt ngào cắt đứt dòng suy tưởng của Đồng Hề. Nàng bật dậy khỏi chiếc xích đu như bị bỏng, mặt đỏ tới tận mang tai, không thể tin nổi mình lại có thể hâm mộ Chiêu Phi, rồi còn nghi ngờ phụ thân. Nàng nhớ phụ thân chưa từng làm việc gì đáng hổ thẹn, dù phụ thân có bao nhiêu cơ thiếp cũng chưa từng bạc đãi mẫu thân nàng. Người như mẫu thân chính là hình mẫu của chủ một gia tộc trong lòng nàng.

Còn sự tình tứ giữa Thiên Chính Đế và Chiêu Phi có lẽ là cách cư xử giữa phu quân và thiếp thất, mà Đồng Hề thì không muốn làm thiếp.

Đồng Hề im lặng, quan sát nữ tử trước mặt. Nàng ta mặc cung trang bằng lụa mềm màu vàng nhạt, trên búi tóc chỉ cài một chiếc trâm ngọc bích hình chuồn chuồn. Một chủ tử như thế này thật quá mộc mạc! Đến Tề Vân cô cô còn ăn vận lộng lẫy hơn.

“Đứng lên đi!”

Cuối cùng, Đồng Hề cũng lấy lại bình tĩnh. Chỉ cần liếc mắt nàng đã nhận ra người này là Dư Bảo lâm. Tuy bình thường nàng chỉ thấy nàng ta từ xa nhưng vốn có trí nhớ tuyệt vời nên nàng nhận ra nàng ta ngay lập tức.

“Là Dư Bảo lâm à?”

Dư Nhuận Châu kích động tới mức rưng rưng nước mắt, tựa như không thể ngờ Đồng Hề lại nhớ được nàng ta.

“Dạ, đúng là nô tì!”

Trong cung, những phi tần từ chính tam phẩm trở xuống đều được coi là tiểu chủ, không thể làm chủ một cung, những ai không được sủng thì tự ti xưng một tiếng nô tì, còn nếu đắc sủng thì tự cao vượt quy tự xưng là tần thiếp cũng không ai để ý.

Nhan sắc của Dư Bảo lâm không tệ, gia thế cũng không quá thấp, phụ than nàng ta là thái bộc tự thiếu khanh chính tứ phẩm, sao giờ nàng ta lại mang dáng vẻ giống như nàng dâu nhỏ thế kia? Đồng Hề nhìn không lọt mắt tí nào.

“Nương nương ra ngoài đi dạo một mình ư?” Dư Bảo lâm bước từng bước theo sau Đồng Hề.

Dư Bảo lâm này hay thật đấy! Nàng ta một thân một mình ở đây, rõ ràng là muốn được riêng tư, vậy mà nàng ta còn hỏi được.

“Ừm!” Đồng Hề đáp qua loa.

Dư Bảo lâm vẫn theo sau nhưng không cất lời.

Đồng Hề phiền muộn định về cung, nào ngờ chưa đi được bao lâu đã nghe thấy tiếng đàn từ phía trước vọng lại. Nàng dừng bước, lắng nghe một lát. Khúc nhạc này thật lạ lẫm, âm điệu du dương, trong trẻo tự nhiên.

“Hay cho khúc Xuân giang hoa nguyệt dạ!” Giọng Thiên Chính Đế truyền tới.

Đồng Hề không ngờ lại gặp hai người họ ở đây, bèn nấp vào trong khóm cây.Ấy vậy mà Dư Bảo lâm kia lại là kẻ không thức thời, gương mặt lộ vẻ mừng rỡ, toan tiến lên. Đồng Hề phải lườm nàng ta một, nàng ta mới chịu thôi.

Từ kẽ lá, có thể thấy Thiên Chính Đế đang thưởng thức tiếng đàn trong Sung Nguyệt đình.

“Chiêu Văn, đàn thêm một khúc nữa đi!”

Nào ngờ Mộ Chiêu Văn lại không phụng chỉ, còn thu tay lại.

“Hoàng thượng, thần thiếp mệt rồi!”

Giọng nói yêu kiều lộ rõ vẻ nũng nịu. Đồng Hề thầm mắng làm cung phi sao dám kháng chỉ? Nành nhìn Thiên Chính Đế, có chút chờ mong.

“Thế thôi vậy, trẫm đưa nàng về cung!” Thiên Chính Đế không những không để ý mà còn nhìn Mộ Chiêu Văn đầy yêu chiều.

Không biết có phải người cảm nhận được gì không mà bỗng nhìn lướt qua chỗ Đồng Hề đang ẩn nấp, nàng vội rụt người lại, trong bụng thầm nghĩ không ngờ chiêu làm nũng của Chiêu Phi lại hiệu quả đến vậy. Ngẫm lại, mỗi khi gặp Thiên Chính Đế, dù người có bắt làm gì khó khăn và đau đớn đến nhường nào, nàng cũng chưa từng phản kháng. Phải chăng nàng nên đổi phương pháp? Trước nay Đồng Hề vốn là người rất khiêm tốn và ham học hỏi, bất kể đối phương là bạn hay thù.

“Nương nương!” Dư Bảo lâm đứng bên cạnh nhìn Đồng Hề có chút ai oán. “Vì sao nương nương không tới thỉnh an Hoàng thượng?”

Đồng Hề biết nàng ta đang nghĩ gì, nàng không đi thì thôi,sao lại ngăn cản cuộc gặp gỡ tình cờ của nàng ta với Thiên Chính Đế? Nhưng khi đó Thiên Chính Đế và Chiêu Phi đang vô cùng thân mật, sao có thể để kẻ khác chen chân, không những khiến Thiên Chính Đế mất hứng, nói không chừng còn khiến người nổi giận. Khi phụ thân ở cùng tiểu thiếp, mẫu thân chưa từng can thiệp, bởi vậy mẫu thân càng được phu thân yêu mến, kính trọng hơn. Đồng Hề chẳng buồn dạy dỗ Dư Bảo lâm nông cạn này.

“Không phải tháng nào Hoàng thượng cũng tới chỗ ngươi một lần sao?” Đồng Hề thờ ơ nói. Nữ nhân trong hậu cung mỗi tháng đều được diện thánh một lần, đó đã là điều may mắn cho cung phi rồi. Nếu ở triều đại khác, há chẳng phải “lần cuối gặp quân đã là ba mươi sáu năm trước” ư? “Hoàng thượng ghét nhất những cung phi nào hay ghen ghét, đố kị.”

Dư Bảo lâm bĩu môi, trông như sắp khóc tới nơi.

“Nương nương không biết đấy thôi, tuy tháng nào Hoàng thượng cũng tới Nhuận Minh đường của nô tì một lần nhưng nếu không phải bận xử lí chính sự cả đêm thì cũng ngủ riêng, không cho nô tì hầu hạ.”

Đồng Hề nghe vậy vô cùng sửng sốt. Lẽ nào Hoàng thượng tới tẩm điện của cung phi nhưng không nhất định sẽ lâm hạnh? Nhìn dáng vẻ đáng thương của Dư Bảo lâm, nàng bèn đưa nàng ta về cung rồi ban thưởng cho vài bộ váy áo, trang sức. Dư Bảo lâm cảm kích không thôi.

Sau khi Dư Bảo lâm đi rồi, nàng mới bàn chuyện vừa được nghe với Tề Vân cô cô. Tề Vân đã sống trong cung lâu năm nên không thấy ngạc nhiên. Bậc đế vương dù không sủng ái vị phi tần nào đó nhưng ngoài mặt vẫn phải tới thăm họ. Tề Vân còn báo cho Đồng Hề một tin rằng đã lâu rồi các phi tần có địa vị cao như Lương Sung viện, Lạc Tiệp dư không được Hoàng thượng lâm hạnh.

Đồng Hề thầm hít một hơi. Nàng luôn cho rằng sở dĩ tới nay Thiên Chính Đế vẫn chưa có con là vì có kẻ giở thủ đoạn, nào ngờ chính Thiên Chính Đế cũng có trách nhiệm.

“Nhưng cô cô, chẳng phải chuyện này được ghi chép vào trong Đồng sử sao? Lẽ nào còn có thể làm giả?”

Tề Vân đáp:

“Đồng sử chỉ là thứ tượng trưng thôi. Thực ra, mỗi lần Hoàng thượng lâm hạnh, Giang Đắc Khải sẽ ghi riêng vào một quyển khác, đó mới là hàng thật.”

Trước kia, Đồng Hề cho rằng Mộ Chiêu Văn có đắc sủng đến mấy thì mỗi tháng cũng chỉ được hai ngày mà thôi, nhưng nay xem ra số lần lâm hạnh trong một tháng của Thiên Chính Đế không nhiều, nếu vậy, tầm quan trọng của nàng ta trong lòng người không cần nói cũng biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play