Lúc này cô đứng đối diện với giá vẽ, tay cầm bảng màu, thực hiện lên màu cho bức tranh mới vừa vẽ.
“ Thiệt là…” Cô vẽ được mấy cọ thì đặt bút xuống, thở dài nói:” Thiệt là… không biết vẽ cái gì vậy a.”
Tình cảnh kinh khủng trên chuyến xe buýt nửa đêm đó, đến bây giờ vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt cô. Lúc đó, từng người từng người bên cạnh lần lượt biến mất… Cuối cùng chìm vào bóng đêm, chỉ chút xíu nữa… Chỉ thiếu chút xíu nữa thì đã bị lệ quỷ kia…
Nếu không phải Ngân Dạ kịp thời phát hiện cây dù kia là chân thân của lệ quỷ, hơn nữa rốt cuộc tìm được sinh lộ, thì e rằng mình sớm đã không còn ở trên đời này rồi.
Hạ Tiểu Mỹ đặt cọ vẽ xuống.
Ngân Dạ có thể coi là ân nhân cứu mạng cô, từ vực sâu địa ngục kéo cô trở về với cuộc sống này. Từ lúc đó, mỗi khi Hạ Tiểu Mỹ tỉnh mộng lúc nửa đêm, thì lại nhớ tới thân ảnh của Ngân Dạ.
Cho đến bây giờ, cô phát hiện mỗi lần mình cầm cọ vẽ, bất giác không tự chủ được mà vẽ ra bộ dáng của Ngân Dạ.
“ Mình… Mình suy nghĩ gì thế này…”
Cô xé tờ giấy trên giá vẽ xuống, vò lại thành một viên tròn, ném vào sọt rác.
“ Mình… Yêu Ngân Dạ sao?”
Hạ Tiểu Mỹ quả thật phát hiện mình cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều tưởng nhớ Ngân Dạ, cho nên thỉnh thoảng sẽ lấy một lý do nào đó để đến tầng mười bốn tìm y. Đến lúc không tìm được lý do, thì sẽ vô cùng buồn bực.
Giờ phút này, cô đã không còn hoài nghi tâm ý của bản thân mình nữa. Bởi vì chỉ cần vừa nghĩ tới Ngân Dạ, tim cô lập tức đập loạn nhịp, chỉ cần nhìn thấy y, tim cô lại cảm thấy ngọt ngào không thể diễn tả bằng lời.
Căn bản, không có biện pháp quên y.
Hạ Tiểu Mỹ. Cũng vì vậy, mà che giấu sự thật Ngân Dạ đã đoạt được mảnh khế ước địa ngục.
Nhưng cô cũng nghe nói… Ngân Dạ, là vì em nuôi Ngân Vũ, mới chạy vào tòa nhà trọ này. Bởi vì y yêu sâu đậm cô em nuôi này, mới liều mạng đoạt lấy mảnh khế ước địa ngục như thế sao?
Có thể yêu một người đến mức độ này… Hạ Tiểu Mỹ cảm thấy phiền muộn trong lòng. Nếu như vậy, vẫn còn khả năng để Ngân Dạ tiếp nhận mình sao? Bất quá, chuyện duy nhất đáng mừng, chính là tình cảm này của Ngân Dạ tựa hồ chỉ là tình yêu đơn phương.
Mình, vẫn còn cơ hội.
Sau này vẫn còn chín lần huyết tự, tình huống sinh tử không biết thế nào mà lường, lại mơ tưởng có tình yêu, có lẽ là quá xa xỉ. Nhưng mà, tình cảm là thứ không thể nào khống chế được mà.
Hạ Tiểu Mỹ hạ quyết tâm.
“ Được... Mình tuyệt đối không dễ dàng buông bỏ! Nhất định, phải cùng với Ngân Dạ rời khỏi nhà trọ này, sau đó can đảm thổ lộ trước mặt y! Ngân Vũ ngốc kia, loại hảo nam nhân như Ngân Dạ, lại còn không vừa mắt sao?”
Hơn nữa, Hạ Tiểu Mỹ còn có một tư tâm...
Nếu, nếu... Trong tương lai khi đi chấp hành huyết tự mà Ngân Vũ chết đi thì... Không phải mình vẫn còn cơ hội sao?
Mặc dù ý nghĩ này có hơi độc ác, nhưng mà Hạ Tiểu Mỹ không cách nào áp chế ý nghĩ vừa mới manh nha trong đầu này lan rộng ra.
Trước mắt, chỉ có bản thân mình biết, khế ước địa ngục mảnh thứ nhất đang ở trong tay Ngân Dạ. Bất quá, chuyện này mình tuyệt đốt sẽ không tiết lộ cho người khác biết. Chỉ cần cô không nói ra, như vậy, tương lai đối tượng mà các chủ hộ khác hoài nghi sẽ không tập trung hết vào người Ngân Dạ. Mình cũng sẽ là một đối tượng bị hoài nghi.
Như vậy là đủ rồi.
Về phần Lý Ẩn, Doanh tỷ tỷ và Ngân Vũ... Ba người đó đều nói không đoạt được mảnh khế ước địa ngục, ai mà biết là thật hay giả? Ngân Dạ khẳng định là sẽ ngây thơ tin tưởng lời cô em nuôi, tin tưởng cô ta không đoạt được mảnh khế ước...
Nhưng mà, cho dù là anh em ruột, thì sống ở trong tòa nhà trọ này, cũng không thể không có tư tâm, huống chi là anh em không máu mủ ruột rà? Nói không chừng cô ta căn bản là đang nói láo. Cũng có khả năng, mảnh khế ước ở trên người của Doanh tỷ tỷ và Lý Ẩn.
Đúng rồi...
Hạ Tiểu Mỹ chợt nghĩ đến, nếu mình trợ giúp Ngân Dạ, đoạt lấy khế ước địa ngục mảnh thứ hai, y nhất định cảm kích mình... Đến lúc đó, có lẽ sẽ đối với mình...
Nhưng mà, làm thế nào đoạt đây?
Còn nữa, Ngân Dạ, có khi nào đã nói cho Ngân Vũ biết, y đã đoạt được mảnh địa ngục khế ước rồi không? Không may là như vậy, thì phiền toái. Hạ Tiểu Mỹ một chút cũng không tin Ngân Vũ có thể bảo toàn bí mật.
Chỉ có mình... Chỉ có mình mới có thể thật lòng vì Ngân Dạ mà lo lắng.
Phải nghĩ biện pháp, thử xem có cơ hội đoạt được khế ước địa ngục mảnh thứ hai hay không...
Ngay vào lúc này, chợt chuông cửa vang lên. Hạ Tiểu Mỹ vội vàng chạy đi mở cửa, đứng trước cửa, là Tử Dạ.
“ Doanh... Doanh tỷ tỷ...” Hạ Tiểu Mỹ có điểm vui mừng, vội vàng mời cô vào, sau đó đóng cửa lại hỏi:” Có chuyện gì sao?”
“ Ừ.” Tử Dạ đi vào phòng khách, nhìn thấy giá vẽ, hỏi:” Em đang vẽ tranh hả?”
“ Đúng... Đúng vậy,” Hạ Tiểu Mỹ hơi bối rối trả lời, thiếu chút nữa thì bị phát hiện mình đang vẽ Ngân Dạ...
“ Tôi có chuyện muốn nói với em.” Tử Dạ và Hạ Tiểu Mỹ cùng ngồi xuống, cô vào thẳng vấn đề:” Lại có chủ hộ nhận được huyết tự chỉ thị. Lần này, đều là các chủ hộ mới gia nhập nhà trọ chưa đến nửa năm.”
Hạ Tiểu Mỹ đang căng thẳng trong lòng, sắc mặt lập tức lộ ra thần sắc mừng rỡ, hỏi:” Vậy, có thông báo về khế ước địa ngục mảnh thứ ba không chị?”
Cô căn bản không ngờ được, lời của mình vừa thốt ra, cũng tức là đã rơi vào trong bẫy rập.
Dù sao, Hạ Tiểu Mỹ... Quá đơn thuần mà. Đổi lại là Ngân Dạ, thì sẽ không phạm phải sai lầm sơ đẳng thế này.
Tử Dạ lập tức xoáy vào chỗ sơ hở trong câu nói của cô bé:” Hạ tiểu thư, lời của em rất kỳ lạ.”
“ Hả? Kỳ lạ? A...”
Hạ Tiểu Mỹ lập tức ý thức được mình đã nói sai lời thoại rồi...
Nếu như, mình và Ngân Dạ không đoạt được mảnh khế ước địa ngục, như vậy, thì tự nhiên sẽ cho là huyết tự của nhà trọ sẽ không tiếp tục thông báo mảnh khế ước tiếp theo. Cho dù thật sự ra thông báo, thì cũng sẽ không cần thiết phải lộ ra thần sắc mừng rỡ như thế đúng không?
Xong rồi! Hoàn toàn bị nhìn thấu.
Hạ Tiểu Mỹ lập tức ổn định tinh thần, tự nhủ trong lòng:” Đừng... Đừng hoảng hốt! Dù sao, mình có nói là không đoạt được, các chủ hộ khác cũng không tin tưởng. Doanh tỷ tỷ cũng không có khả năng tiết lộ chuyện này ra ngoài... Tiếp theo, mình không thể để lộ ra sơ hở gì, quyết không để cho Lý Ẩn nhìn ra, mảnh khế ước không có ở trên người mình...”
Tử Dạ nói tiếp:” Chẳng lẽ, Hạ Tiểu thư em đã lấy được mảnh khế ước địa ngục?”
Trả lời câu hỏi này thế nào đây?
Hạ Tiểu Mỹ lại bắt đầu khẩn trương lên.
Trả lời “Không có trong tay em”, vậy không phải đã chỉ rõ “là trong tay Ngân Dạ” sao? Hạ Tiểu Mỹ tuyệt đối không để Tử Dạ hướng mũi giáo nghi ngờ về phía Ngân Dạ. Nhưng mà, chẳng lẽ trả lời “là trong tay em”?
Trả lời sảng khoái như vậy, ngược lại chị ấy sẽ nảy sinh nghi ngờ? Kết cục giống nhau đều sẽ hoài nghi Ngân Dạ a...
Hạ Tiểu Mỹ mình đúng là một tên ngu ngốc, ngu ngốc, siêu cấp ngu ngốc!
Nhất thời không có cách nào, Hạ Tiểu Mỹ quyết định nói:” Chuyện này sao... Doanh tỷ tỷ chị không bằng đoán thử xem?”
Không có biện pháp... Trước mắt không thể làm gì khác hơn là thử giả bộ cao thâm một chút, nói không chừng có thể ù ù cạc cạc mà lướt qua... Nhưng hiệu quả thực tế đạt được thế nào cũng không ai biết, dù sao có sách lược ứng phó tạm thời trước đã.
Còn Tử Dạ vừa nghe thấy cô bé nói như vậy, nhất thời cũng khó phán đoán.
Mảnh khế ước là cô bé đoạt được hay là Ngân Dạ đoạt được?
Thật ra thì còn có một khả năng, đó chính là Ngân Dạ và cô bé liên thủ. Trên thực tế, chuyện mà Tử Dạ không hiểu là, nếu một trong hai người đoạt được mảnh vụn, mà người còn lại biết, như vậy người không đoạt được mảnh khế ước, tại sao không tiết lộ chuyện này cho các chủ hộ khác biết?
Ngân Vũ là bởi vì không biết mình lấy được mảnh khế ước, mới giữ thái độ trầm mặc. Nhưng mà, dựa vào phản ứng lúc nãy của Hạ Tiểu Mỹ mà phán đoán, cô bé ít nhất phải biết mảnh khế ước địa ngục kia hiện ở trong tay chủ hộ nào.
Vậy tại sao cô bé và Ngân Dạ đều không nói?
Giải thích tương đối hợp lý chính là, hai người đã đạt thành hiệp nghị. Tỷ như, cùng bảo quản chung một mảnh khế ước này, tạm thời kết minh, tương lai sẽ cùng đoạt lấy sáu mảnh khế ước còn lại.
Nếu như là thật, vậy thì hơn phân nửa là do Ngân Dạ đưa ra lời đề nghị. Tỷ như, y có thể nói, đem mảnh khế ước đến cất giữ trong rương bảo hiểm của ngân hàng, hai người sẽ giữ một nửa mật mã đại loại thế...
Nếu thật sự là như vậy, mảnh khế ước kia ở trong tay người nào sẽ không còn ý nghĩa, bởi vì mảnh khế ước này chẳng khác nào cùng lúc nằm trong tay hai người.
Nhưng mà Tử Dạ làm sao cũng không nghĩ ra được, chuyện này căn bản là do Hạ Tiểu Mỹ phát sinh tình cảm với Ngân Dạ, mới có hành động bảo vệ bí mật này.
“Bỏ đi.” Tử Dạ không tiếp tục đề tài này nữa:” Dù sao em không nói, tôi cũng không biết. Lần thông báo huyết tự này, không có nội dung về địa ngục khế ước.”
Hạ Tiểu Mỹ lập tức sắc mặt trắng bệt...
Không thể nào?
Chẳng lẽ, mảnh khế ước trong khu dân cư Trữ Phong, đúng là không có ai đoạt được?
Nhưng ngay lúc này Tử Dạ lại nói tiếp:” Bất quá, mặc dù như thế, cũng không thể xác định lời bọn họ nói là thật. Một khả năng không nhỏ chính là, trong huyết tự có đề cập tung tích mảnh khế ước địa ngục, nhưng năm người liên kết nói láo, nói không có đề cập tới.”
Đây là ý mà Lý Ẩn muốn Tử Dạ truyền đạt. Ở vị trí của hắn không tiện nói những lời này, bởi vì nói ra cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận trong tay mình có mảnh khế ước địa ngục.
“ Hả? Chuyện này...” Hạ Tiểu Mỹ lập tức nói:” Nói như vậy, Doanh tỷ tỷ chị cho là... Lý Ẩn hoặc Kha Ngân Vũ, đã lấy được mảnh khế ước địa ngục?
“Ừ, tôi cũng chỉ suy đoán thôi.”
Tiếp theo Tử Dạ bắt đầu phân tích tường tận cho Hạ Tiểu Mỹ, đoạn phân tích này, mục đích để cho Hạ Tiểu Mỹ tin tưởng, năm người Biện Tinh Long giấu giếm thông báo về mảnh khế ước địa ngục là khả năng rất cao. Như vậy, trong trường hợp cô bé thật sự nắm mảnh khế ước địa ngục trong tay, cũng sẽ không có khả năng đem nó vứt bỏ.
Dù sao cũng là hy vọng lớn nhất để bảo vệ tánh mạng, không nắm chắc trăm phần trăm thì ai lại dám vứt bỏ? Dù sao giữ lại trong tay cũng đâu có nổi mốc.
Bất quá, đoạn văn này mà nói với Kha Ngân Dạ, hiệu quả khẳng định giảm bớt rất nhiều. Kha Ngân Dạ gã đàn ông này, căn bản không phải là thằng ngốc dễ bị qua mặt. Nếu thực sự mà nói như thế, ngược lại chính là không đánh tự khai. Chưa kể, căn cứ vào tình cảm của mình và Lý Ẩn hiện tại, nói Lý Ẩn không tiết lộ tung tích khế ước địa ngục ình biết, y sẽ vạn lần không tin tưởng. Nếu như đi nói với Kha Ngân Dạ những lời này, thì chẳng khác nào là nói cho y biết khế ước địa ngục mảnh thứ hai đang ở trên người Lý Ẩn.
Trên thực tế, ban đầu lúc hai phần thân thể của Lý Ẩn xuất hiện ở tầng trệt nhà trọ, sau khi kết hợp lại, không ít chủ hộ xông lên, mắt nhìn chằm chằm vào Lý Ẩn, có ý đồ thừa dịp hắn hôn mê mà lục soát người. Nhưng lúc đó các chủ hộ đều giám thị lẫn nhau, cho nên không ai hạ thủ, nếu không mảnh khế ước địa ngục trên người hắn sớm đã bị người đoạt mất.
Cũng may, nếu như Kha Ngân Dạ đoạt được mảnh khế ước địa ngục, thì khả năng vứt bỏ nó sẽ là rất thấp. Hơn nữa, nhìn vẻ mặt của Hạ Tiểu Mỹ, khả năng mảnh khế ước ở trong tay cô bé cũng rất cao. Hơn nữa nếu như hai người thật sự có quan hệ đồng minh, thì Hạ Tiểu Mỹ không đồng ý vứt bỏ, cũng có thể đem đến hiệu quả rất lớn.
Tóm lại, lúc này đã là nỗ lực tối đa. Chuyện sau này, không ai có thể tính chính xác được.
Sau khi Tử Dạ rời đi, Hạ Tiểu Mỹ cảm thấy toàn thân như thoát lực.
“ Thật... Thật là..." Cô liên tục vuốt ngực, ngay sau đó lại xuyên qua mắt mèo trên cửa nhìn ra ngoài một chút, xác định Tử Dạ đã khuất hẳn, mới mau chóng chạy vào trong phòng ngủ, đóng cửa lại.
Lập tức liên lạc Ngân Dạ!
Cô cầm lấy điện thoại di động ở trên bàn, nhanh chóng bấm số di động của Ngân Dạ. Không bao lâu, đã nối máy.
“ Ngân Dạ sao? Tôi là Hạ Tiểu Mỹ.”
“ A... Chuyện gì thế?”
“ Nghe kỹ nha... Doanh tỷ tỷ chị ta, chị ta đã biết, anh và tôi, một trong hai người có mảnh khế ước địa ngục ở trong tay!”
Sau khi câu chuyện vừa rồi được thuật lại một cách đơn giản, đầu dây bên kia nói:” Tôi đã hiểu. Không quan trọng, dù sao cô ấy cũng chỉ biết những chuyện vặt thôi mà.”
“ Tôi... Không đem thêm phiền toái đến cho anh chứ? Ngân Dạ?”
“ Không... Cô chịu giữ bí mật giúp tôi, tôi đã rất cao hứng.”
“ Thật... Thật?”
“Ừ.” Sau đó Ngân Dạ lại nói:” Hơn nữa tôi còn phải cảm ơn cô. Cô... Cô đã cung cấp cho tôi một tin tức tình báo trọng yếu.”
Những lời này, lọt vào tai Hạ Tiểu Mỹ nhất thời trở thành những âm thanh ngọt ngào... Mình, đã vô tình giúp được Ngân Dạ?
“Cảm ơn cô. Hẹn gặp lại.”
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Tiểu Mỹ vẫn như cũ nắm chặc lấy điện thoại di động, không dám tin những lời mới vừa được nghe chính là sự thật...
Sau khi cúp điện thoại, Ngân Dạ nhìn về phía Ngân Vũ ngồi ở đối diện, nói:” Đã có thể xác định được... Lý Ẩn, khẳng định hắn đang nắm trong tay khế ước địa ngục mảnh thứ hai!”
Nước tính sai lầm lớn nhất của Lý Ẩn và Tử Dạ, chính là không nghĩ tới Hạ Tiểu Mỹ yêu Ngân Dạ. Nếu không, cô bé không thể nào gọi điện cho Ngân Dạ, đề phòng Tử Dạ, chuyện này đối với cô bé không có lợi.
Mà hành động của Tử Dạ, làm cho Ngân Dạ lập tức có kết luận --
Lý Ẩn sợ, hắn sợ mình sẽ vứt bỏ mảnh địa ngục khế ước!
“ Tốt quá rồi, Ngân Vũ,” Ngân Dạ tiến lên một bước ôm lấy Ngân Vũ, nói:” Chúng ta... Nhất định có thể rời khỏi tòa nhà trọ này! Nhất định có thể!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT