Tiểu Dạ Tử và Thương lúc này đang co rúc trong phòng vệ sinh . . ma vương đã bắt đầu tìm kiếm, các nàng đành phải trốn tránh ở trong không gian trật hẹp này, trên người không có khế ước địa ngục, nếu bị phát hiện đối với 2 người mà nói, chính là thập tử vô sinh.

Với Tiểu Dạ Tử lúc này, lực trùng kích của những điều nàng mới nghe thấy quá mức khổng lồ. Tuy còn chưa quá rõ ràng 7 năm trước rốt cục đã xảy ra chuyện gì, bất quá chỉ sợ, sự thật còn vượt xa tưởng tượng của nàng.

"Muội... muội rất sợ, tỷ tỷ..." Giờ phút này, Thương nắm chặt cánh tay Tiểu Dạ Tử, tố chất tâm lý nàng kém xa tỷ tỷ, lúc này nếu không phải có tỷ tỷ bên cạnh, chỉ sợ đầu óc nàng đã sớm hỏng mất.

Huyết tự cấp Ma Vương hoàn toàn không thể tìm được sinh lộ. Bất quá Tiểu Dạ Tử tự an ủi mình, trước mắt còn rất nhiều hộ gia đình khác cũng đang chấp hành, bản thân nàng chưa chắc sẽ lập tức bị phát hiện, hiện tại chỉ có thể gửi hy vọng vào Thượng Quan Miên rồi...

Bảy năm trước, đến cùng đã xảy ra chuyện gì vẫn là 1 câu hỏi.

Tiểu Dạ Tử không thể lắng nghe cuộc hội thoại tới cùng. Bất quá, theo thời gian trôi qua, lúc đó chân tướng có lẽ sẽ được công bố, nhưng nếu bị ma vương bắt được, 2 người chính là vạn kiếp bất phục. Cuối cùng Tiểu Dạ Tử quyết định, dừng lại ở nơi này không di chuyển loạn, tránh cho tình huống đặc biệt nào đó phát sinh. Trước mắt đã có được không ít tin tức, nếu như có thể còn sống rời khỏi nhà trọ, nàng sẽ trở về Nhật Bản, chất vấn phụ thân và mẹ kế Tín Chính, hết thảy mọi chuyện là như thế nào.

"Thương, đừng sợ, tỷ sẽ bảo hộ muội. Kế tiếp, tỷ sẽ nghĩ biện pháp chấm dứt hết thảy... "

"Thế nhưng... Tỷ tỷ..." Thương lúc này vẫn chưa buông tha cho ý nghĩ lúc trước, "Nếu như chúng ta có thể còn sống, có thể mang mụ mụ rời khỏi thế giới này? Muội, muội thực sự rất nhớ mụ mụ..."

Tiểu Dạ Tử không chút do dự nói: "Không thể! Thương, chỉ cần có thể chấm dứt huyết tự này, chúng ta vĩnh viễn không nên nhấc lên chút quan hệ nào với cái nhà trọ này nữa. Sau khi trở về Nhật Bản, ta cả đời này cũng không quay lại Trung Quốc!"

Nàng sẽ không mạo hiểm như vậy, ai biết mang ra khỏi thế giới này, là người hay quỷ!

Nhưng đúng vào lúc này, trên cánh cửa kính mờ nhà vệ sinh, mơ hồ nhìn thấy 1 bóng đen! Cái bóng đen ấy cứ thế đứng ở cửa ra vào, không di động cũng không gõ cửa, lại chẳng thể nhìn rõ gương mặt nó là người hay ma.

Trong 1 chớp mắt ấy, hô hấp của Tiểu Dạ Tử cơ hồ ngừng lại. Nàng ôm chặt lấy Thương, sợ hãi trong nội tâm không ngừng dâng lên. Lúc này đây nàng cảm thấy rất tuyệt vọng. Dù sao cái này và huyết tự bình thường không giống nhau, cơ hồ không hề có sinh lộ!

Thời gian từng chút trôi qua. Tuy không hề dài, nhưng Tiểu Dạ Tử lại cảm giác vô cùng dài dặc. Nàng nhìn về phía bóng đen ngoài cửa, cái bóng đen này phải chăng có thể nhìn rõ nàng và Thương.

Bóng đen kia đứng tại cửa ra vào hồi lâu, đại khái trên 1 phút đồng hồ sau, nó liền quay đầu rời đi.

Tiểu Dạ Tử nhẹ thở ra, nhưng Thương trong lòng vẫn còn sợ hãi. Lúc này ánh mắt nàng nhìn về phía Thương, vừa muốn lên tiếng an ủi lại chợt thấy, trên cổ Thương là 1 lá bùa hộ mệnh.

Thương tựa hồ vừa mới đem lá bùa này để ra bên ngoài quần áo. Nhìn kỹ, rất giống lá bùa Thương đưa cho nàng lần trước trong huyết tự xác ướp.

"Thương, đây là..."

"Tỷ tỷ, cùng với lá bùa đưa cho tỷ giống nhau. Là ba ba đưa cho muội, ba nói muốn muội đem lá bùa này đưa cho tỷ. Bởi ba biết nếu tự tay đưa ra, tỷ sẽ không nhận. Ba ba, kỳ thật rất quan tâm tới tỷ..."

Bùa hộ mệnh?

Phụ thân đem bùa hộ mệnh cho mình?

Lúc này 2 tỷ muội không hề phát hiện sau lưng mình, cái nắp bồn cầu đang dần dần nâng lên! Ngay sau đó, Thương bỗng chú ý về phía vách tường bên cạnh dường như ngoài 2 người còn có thêm 1 bóng đen đang từ trong bồn cầu bò ra.

Nàng lập tức quay đầu lại, nhưng nắp bồn cầu vẫn đậy hoàn hảo như cũ.

"Đi!" Tiểu Dạ Tử cũng nhìn cái bóng kia, lập tức kéo Thương mở cửa phòng vệ sinh xông ra ngoài. Hai tỷ muội hoảng hốt chạy bừa, vọt tới 1 đầu hành lang khác lại thình lình nhìn thấy 1 nam nhân, trên y phục của hắn bị máu tươi nhuộm đỏ 1 mảng!

Đó là Đồng Sinh Chính Nhân!

Đồng Sinh Chính Nhân!

Đồng Sinh Chính Nhân!

Quả nhiên là hắn giết mẫu thân?

Thế nhưng nàng vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, nếu như hiện tại đi qua, tương đương với đem đầu chui vào lưới, không thể...

Đáp án đã công bố rồi. Hung thủ là Đồng Sinh Chính Nhân!

Cứ như vậy nàng kéo Thương chạy tới 1 gian phòng khác, nhưng lúc này nàng không phát hiện đồng hồ trên đỉnh đầu, kim đồng hồ chuyển động rất nhanh.

Khoảng vài giây sau, nàng nghe được tiếng bước chân bên ngoài. Nàng hơi hé cửa ra nhìn, lại thấy Đồng Sinh Thác Thực đang chạy tới. Người này trong mắt Tiểu Dạ Tử là 1 tên phá gia chi tử, hắn đang hồng hộc chạy về phía Đồng Sinh Chính Nhân khi nãy, chạy được 1 nửa, hắn dừng lại, xòe 2 tay ra nhìn rồi tự nhủ: "Ta làm rồi... Ta thật sự làm rồi! Ôn thần kia rốt cục không còn tồn tại nữa!"

Tiểu Dạ Tử không thể tưởng nổi nhìn 1 màn này, mà Đồng Sinh Thác Thực nhanh chóng chạy qua trước mặt nàng.

Rất nhanh đồng hồ lại lần nữa chuyển động, kế tiếp, từ hành lang khác chạy tới 1 người, là Đồng Sinh Dụ! Phụ thân của Bộ Vị! Hắn lảo đảo chạy đi, nhiều lần còn thiếu điều ngã xấp xuống, hắn vừa thở hồng hộc vừa lầm bầm: "Thực xin lỗi, ta phải làm như vậy. Ta vì suy nghĩ cho Thanh Giang và Bộ Vị, cho dù 2 người họ có chuyển ra ngoài vẫn không hề an toàn! Ta chỉ có thể giết ngươi thôi, ta phải giết ngươi... "

Sau đó thời gian lại lần nữa thay đổi, sau một khắc, người chạy tới là Đồng Sinh Phi Hạnh cùng Đồng Sinh Lê Hoa.

Đồng Sinh Phi Hạnh chạy sau, một phát bắt được Đồng Sinh Lê Hoa, vẻ mặt nàng sợ hãi nói: "Không, không có việc gì chứ? Dù sao ba ba không phải nói không được làm gì sao? Chúng ta làm như vậy..."

"Không làm vậy thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ kêu chúng ta ngồi chờ chết sao?" Lê Hoa tiếp tục nói: "Không nghe Thần Cốc Long Ngạn nói sao? Hiệu lực của phù chú sẽ từng bước suy yếu! Chỉ có thể giết nàng mới kết thúc mọi chuyện!"

"Thần Cốc Long Ngạn hình như cùng vị thần nữ kia bị ba ba giam lại rồi? Đúng, ba ba nhất định sẽ khen ngợi điều chúng ta đã làm! Khá tốt, năm mới vừa đến, người hầu trong nhà đã về gần hết. Hơn nữa, nhất định không có ai biết là chúng ta làm đâu.” , “Thế nhưng... Ta vẫn có chút sợ, Lê Hoa, người là ngươi đâm, ta chỉ phụ giữ nàng thôi.”

"Ngươi nói bậy bạ gì đó? Rõ ràng ngươi cũng có phần! Đừng mơ tưởng để ta 1 mình chịu tội!"

Một màn này, làm Tiểu Dạ Tử hoàn toàn điên rồi.

Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra?

Trong thế giới sự thật, Đồng Sinh Hùng dùng giọng hiệu sợ hãi nói: "Ngày đó, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được..."

"Lúc ấy, là con giết nàng." Đồng Sinh Chính Nhân là người thứ nhất mở miệng, "Lúc ấy Thanh Giang chuyển ra ngoài ở, cuối cùng sợ tới mức lâm bệnh, nếu không có phù chú, chỉ sợ nàng và Bộ Vị đã sớm chết rồi. Con lúc ấy nghĩ rằng, giết chết Lĩnh là lựa chọn tốt nhất. Quỷ ảnh kia xuất hiện là do nàng nguyền rủa Đồng Sinh gia. Cho nên khi đó con giết nàng... Là con đè nàng xuống giường, 1 dao đâm vào ngực nàng... khi đó trời mới vừa rạng sáng thôi."

"Ta..." người thứ 2 tiếp lời là Đồng Sinh Thác Thực: "Con là người thứ 2 vào phòng, lúc đó trời hẳn vừa rạng sáng được 10 phút. Thời điểm con đi vào phòng thấy nàng đang hảo hảo ngồi ở đầu giường, sắc mặt trắng bệch. Con mặc kệ mọi chuyện, xông lên đè ngã nàng xuống giường sau đó 1 dao đâm xuống... "

"Con là người thứ 3..." Nhớ lại chuyện cũ, Đồng Sinh Dụ đến nay vẫn như cũ cảm giác như trong cơn ác mộng: "Con không biết đại ca cùng Tam đệ đã làm những chuyện như vậy, thời điểm khoảng rạng sáng nửa giờ con vào phòng nàng. Lúc ấy nàng đang đứng ở của ra vào, dùng ánh mắt phi thường oán độc nhìn về phía trước. Con lập tức, đè nàng ngã xuống, một đao... giết nàng..."

Kế tiếp Đồng Sinh Lê Hoa cùng Đồng Sinh Phi Hạnh nhớ lại 1 màn cũ, phi thường sợ hãi.

Tất cả bọn hắn đều là hung thủ giết người, nhưng mỗi người lại cũng không phải là hung thủ giết người. Nghiêm khắc mà nói, có lẽ người ra tay sớm nhất, Đồng Sinh Chính Nhân mới là hung thủ.

Nhưng... Nếu như Chính Nhân là người giết Lĩnh, như vậy, những người đằng sau giết chết... là ai đây?

Long Ngạn đối với những người này ghét cay ghét đắng. Hắn vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho đám người Đồng Sinh gia này. Nhưng ngay cả như thế hắn cũng không thể làm được gì. Mỗi 1 người Đồng Sinh gia đều là thế hệ lãnh huyết, lúc trước rời khỏi nơi này, Đồng Sinh Hùng kiên quyết muốn hắn lưu lại 1 người con gái, chính là lưu lại trong gia tộc một "Con tin". Long Ngạn biết rõ chân tướng, làm vậy mới khiến hắn không dám đối với người nhà Đồng Sinh sinh ra chủ ý khác lạ. Huống chi tài phiệt Đồng Phát có tài có thế, nếu Đồng Sinh Chính Nhân muốn đã có thể cân nhắc tham gia nghị viện quốc hội. Hắn vô luận thế nào cũng không thể nhúc nhích người. Cưới Tín Chính cũng bởi hắn cam chịu mà thôi.

Hắn đã làm 1 chuyện không nên làm, chính là tin tưởng những người này, hy vọng đạt thành hiệp nghị với bọn họ.

Nhưng... Hắn thất bại rồi.

Cuối cùng, Tiểu Dạ Tử chứng kiến, trên đầu khác của hành lang 1 người đang đi tới… chính là Đồng Sinh Hùng! Trên mặt hắn nhiễm máu tươi, biểu lộ tràn đầy thần sắc dữ tợn.

Hắn chính là người cuối cùng "Giết chết" Đồng Sinh Lĩnh. Đối với hắn mà nói, tuy Lĩnh là nữ nhi của mình, nhưng 1 khi ảnh hưởng tới lợi ích gia tộc cũng, đành phải hy sinh nàng thôi. Tuy rằng Long Ngạn liên tục tỏ vẻ, hắn sẽ mang thê tử và 2 đứa nhỏ rời đi, hắn có lòng tin ngăn cản quỷ ảnh kia xuất hiện lần nữa. nhưng Đồng Sinh Hùng làm người, ưa thích việc trảm thảo trừ căn.

Hắn tự tay giết chết nữ nhi của mình. Người bị 4 đứa con của hắn lần lượt ra tay sát hại!

Đồng sinh hùng cứ như thế đi qua hành lang, mà giờ khắc này sắc mặt Tiểu Dạ Tử đã trắng bệch như giấy. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, nàng xông ra ngoài.

Xuyên qua một mảnh hành lang dài hẹp, cuối cùng chạy tới trước gian phòng của mẫu thân!

Nàng giờ phút này do dự, có nên đẩy cửa phòng ra hay không? Nếu đi vào có lẽ sẽ nhìn thấy chân tướng, nhưng có lẽ nàng cũng sẽ chứng kiến… sẽ chứng kiến…

Bất quá lúc này Thương lại trước 1 bước mở cửa, sau đó vọt vào trong, cửa nhanh chóng đóng lại!

"Thương..." Tiểu Dạ Tử xoay tay nắm muốn mở cửa, thế nhưng nàng lại cảm giác trái tim đập lên bình bịch, giống như trong căn phòng trước mắt đang giấu 1 thứ cực kỳ khủng bố. Nhưng Thương đang ở bên trong, cho dù ma vương có đứng sau cánh cửa này, nàng vẫn muốn xông vào.

Vặn tay nắm, vừa đẩy cửa đã nghe được thanh âm của Thương: "Tỷ tỷ... Mụ mụ, là mụ mụ! Tỷ mau vào, mụ mụ còn sống, chúng ta có thể cùng mụ mụ sống sót, cùng mụ mụ sống chung 1 chỗ…"

Cánh cửa hoàn toàn mở ra, trước mắt Tiểu Dạ Tử là gian phòng trống rỗng, 1 bóng người cũng không có.

"Thương?"

Làm sao lại không thấy người?

Mà giờ khắc này, trên sàn nhà có 1 vật rơi xuống. đó chính là… bùa hộ mệnh của Thương!

Bùa hộ mệnh kia nhanh chóng biến thành đống bột, 1 cơn gió thổi nhẹ qua, nó lập tức tan vào hư không.

Nhìn một màn này, đầu óc Tiểu Dạ Tử trống rỗng. Nàng giống như bị hóa đá, không thể tin được chứng kiến 1 màn như vậy.

"Không... Không thể! Ngươi không thể mang Thương đi, không thể!"

Tiểu Dạ Tử giống như điên xông lên, quỳ gối nơi bùa hộ mệnh biến mất. Thương, muội muội nàng yêu thương nhất cứ như thế từ này về sau biến mất?

Nàng vì báo thù, một mực sống đến hôm nay, nhưng cuối cùng lại phải hy sinh muội muội của mình sao?

Nàng cũng không biết, căn cứ vào vận mệnh ban đầu, Thương sẽ vì nàng mà tiến vào nhà trọ. Nhưng bởi Thần Cốc Long Ngạn can thiệp, Thương mới không trực tiếp tiến vào nhà trọ. Bất quá số mệnh là thứ không thể phản kháng, cuối cùng Thương lại bị ác linh nhà kho kéo vào bên trong nhà trọ. Mà Thần Nguyên Nhã Thần cũng là nguyên nhân như vậy. Về phần bọn người Phù Tĩnh Đình, La Hưu là do Bồ Mỹ Linh can thiệp mới không tiến vào nhà trọ, nhưng vì vận mệnh bị cưỡng ép cải biến chính là nguyên nhân thực sự khiến bọn hắn không hiểu thấu bị kéo vào nhà trọ.

Số mệnh là thứ khó có thể thay đổi, cho dù thay đổi, chỉ là thứ được phép thay đổi.

Tiểu Dạ Tử giờ phút này không chú ý tới, 1 bóng dáng đen tối xuất hiện phía sau nàng. Đó là 1 lão thái bà tóc tai bù xù, bà ta đang vươn đôi tay về phía Tiểu Dạ Tử.

Sau một khắc, Tiểu Dạ Tử đột nhiên phát hiện trành cảnh trước mắt biến hóa. Cổ nàng bị 1 bàn tay tóm lấy, kép vào trong không gian trọng điệp, tiếp theo 1 hắc động thật lớn xuất hiện, đem thân thể nàng từng chút 1 nuốt vào!

Mụ mụ... Ba ba... Nhã Thần... Còn có Thương... Các ngươi... Các ngươi...

Nhưng ý thức của Tiểu Dạ Tử cuối cùng dần dần trầm luân vào bóng tôi, bị hắc động kia nuốt vào sẽ bị kéo tới chỗ ma vương.

Người này chấp hành sáu lần huyết tự, kể cả huyết tự nhà kho cứ như thế mà vẫn lạc.

Bùa hộ mệnh của nàng rơi trên mặt đất, biến thành cát bụi rồi biến mất.

Trong Đồng Sinh gia, sắc mặt Long Ngạn đột nhiên cuồng biến. Bùa hộ mệnh biến mất hắn có thể cảm ứng được ngay tức khắc.

Tiểu Dạ Tử và Thương đã không còn tồn tại nữa.

Hắn đứng dậy. Sau đó, Tín Chính hiểu ý, từ dưới thân lấy ra 1 vật được bao lại, hình dáng dài mảnh giao cho hắn. Đồng Sinh Chính Nhân ở gần nhất khó hiểu hỏi: "Ngươi... Làm cái gì?"

Vải bọc bên ngoài bị Long Ngạn xé mở, lộ ra bên trong là 1 thanh kiếm võ sĩ đạo. Thanh kiếm này được tiên tổ gia tộc Thần Cốc truyền lại từ thời đại Bình An. Long Ngạn theo đó rút kiếm ra… vẽ đường ngang cổ Đồng Sinh Chính Nhân!

Chịu nhục sống tới ngày hôm này chỉ là vì con gái. Hiện tại, hắn đã chẳng còn gì ràng buộc nữa. Giơ thanh kiếm võ sĩ đạo trong tay, Long Ngạn xông về phía những người khác trong Đồng Sinh gia…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play