Di Thiên đã biến mất. Hắn đã triệt để buông bỏ phản kháng, không thể
phân ra hình chiếu phân thân nữa rồi. Mà tiếp theo, hắn bị phụ thể sẽ
đem Di Chân kéo vào không gian này, sau đó... hắn sẽ triệt để chết đi.
Mà Thâm Vũ phải tìm, chính là thứ Bồ Mỹ Linh... Người nam nhân này
lưu lại. Một đường hy vọng cuối cùng có thể cứu hết thảy hộ gia đình.
Rốt cục, không biết xuống tới tầng bao nhiêu, nàng nhìn thấy trong 1
tầng lầu, ở trung tâm có đặt 1 bàn đá, bên trên để 1 chiếc hộp.
Nàng bước nhanh tới.
Bồ Mỹ Linh... là nguyên nhân tạo thành tất cả thống khổ cả đời này
của Thâm Vũ, nhưng cũng là phụ thân ruột thịt của Thâm Vũ. Đối với nam
nhân này nàng có 1 cảm xúc rất phức tạp.
Nếu như không phải hắn, tất cả bi kịch của nàng sẽ không phát sinh.
Tới trước bàn đá, Thâm Vũ vươn tay nhẹ nhàng đem nắp hộp kia mở ra.
Nàng vốn tưởng rằng bên trong là 1 mảnh nhật ký, thật không ngờ lại là
1… phong thơ.
Trên mặt giấy đã ố vàng viết: "Thâm Vũ thân yêu."
Nàng cũng không cảm thấy quá kinh ngạc. Đối với chuyện Bồ Mỹ Linh có
thể biết trước tương lai, chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Nàng đem
bức thư lấy ra.
Nàng giờ phút này rất chờ mong, đáp án Bồ Mỹ Linh cho mình là cái gì. Nhưng nội dung trong phong thư lại vượt quá tưởng tượng của nàng… phá
vỡ tất cả những nhận thức trước nay của nàng.
"Thâm Vũ:
Nếu như con có thể nhìn thấy bức thư này, như vậy đại biểu ta đã
thành công rồi. Ta rốt cục giấu diếm được Ma Vương, mang con tới nơi
này.
Ta biết con có rất nhiều nghi vấn. Nhưng con chỉ cần nhớ kỹ 2 điểm là được rồi.
Thứ nhất, con không phải 1 hài tử bình thường.
Thứ hai, ta và mẫu thân con (đương nhiên không phải Mẫn) rất yêu nhau, yêu cho tới chết... Không, cho dù chết cũng vẫn yêu.
Con nhất định sẽ cảm thấy rất hỗn loạn ah? Điều này phá vỡ hết tất cả những nhận thức từ trước đến nay của con? Nhưng ta cũng là không có
cách nào. Trước mặt ma vương ta cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.
Ta là tánh mạng nhỏ bé được sáng tạo ra trong 1 dị không gian của ma
vương, chỉ là mồi nhử để dụ dỗ hộ gia đình hãm vào sâu hơn mà thôi. Nói
khó nghe 1 chút, ngay cả người còn không bằng. Năm mươi năm trước, 1 hộ
gia đình tên Diệp Hàn chấp hành huyết tự ma vương, ta vì đó mà sinh ra
đời. Về sau, lầu trưởng nhà trọ Bồ Liền Sinh đem ta tới thế giới sự
thật.
Sau khi đi vào thế giới sự thật ta đối với việc bản thân có thể tới
được nơi này cảm thấy rất biết ơn. Nhưng về sau ta mới phát hiện, bản
thân có năng lực vẽ ra tương lai chính là 1 loại nguyền rủa. Nhân sinh
của ta giống như đã được an bài, ta có thể thông qua bức vẽ biết trước
làm người khác phát hiện ra sinh lộ, nhưng ta chỉ có thể nhìn thấy những gì ma vương cho phép ta nhìn thấy. Ta đến nay cũng không biết được rốt
cuộc ma vương đang tính toán điều gì, thậm chí danh tự “Ma vương” cũng
chỉ là nhà trọ vì hộ gia đình mà tạo ra, chỉ để hộ gia đình thông qua
ngôn ngữ của nhân loại biết tới 1 tồn tại khủng bố mà thôi. Kỳ thật nó
vốn không có danh tự.
Những bức họa biết trước chính là nguyền rủa Ma Vương tạo ra để khống chế ta. Ta phát hiện, lịch sử bị ta cải biến hết thảy đều nằm trong
lòng bàn tay ma vương. Ta không cách nào điều khiển bản thân không tiếp
tục vẽ ra những bức họa biết trước.
Nhưng ta và con đồng dạng, không thể vẽ ra huyết tự cấp Ma Vương và tương lai của bản thân mình.
Ta về sau phát hiện, bức họa biết trước ngược lại làm hộ gia đình gây ra tử lộ còn đáng sợ hơn, đưa tới tương lai còn kinh khủng hơn nữa, tới cuối cùng lại càng có thêm nhiều người chết.... Vô luận ta có tận lực
thay đổi tương lai như thế nào, vẫn phải tuân theo lịch sử không thể
thoát khỏi khống chế. Bức họa ta vẽ ra là ma vương muốn ta vẽ ra, thứ mà ta không nên vẽ ra, lời ta không nên nói ra..., Ma Vương tuyệt đối sẽ
không để ta lộ ra.
Muốn giấu diếm Ma Vương là 1 chuyện rất ít có khả năng làm được. Ta
căn bản không biết tương lai của mình như thế nào, chỉ có thể nhìn bản
thân mình lâm vào thâm uyên nguyền rủa. Ta không biết những chuyện mình
làm trước kia lại tạo ra tương lai tử vong của ta, thậm chí... tổn
thương tới người ta yêu sâu đậm.
Ta không thể vẽ ra huyết tự cấp ma vương, nhưng theo thời gian trôi
qua ta không ngừng thăm dò, phát hiện được bí mật của ma vương. Nhưng ta không dám nói thẳng ra vì ta sợ là ma vương cố ý tiết lộ ra. Vì vậy, ta thử dùng 1 phương pháp rất mờ mịt nhắc nhở Bồ Liền Sinh. Nhưng thật
không ngờ sau khi chấp hành huyết tự hắn lại không trở về.
Ta rốt cục hiểu được ta chạy không thoát khỏi khống chế của ma vương. Cho nên ta quyết định, dựa theo vận mệnh Ma Vương sắp đặt tiếp tục
sống, nhưng ta thủy chung vẫn không buông tha, muốn đào thoát khỏi khống chế.
Về sau, ta phong ấn Ma Vương. Nhưng khi đó hộ gia đình đã chết tuyệt
rồi. Về phương thức phong ấn ma vương ta không thể nói. Bởi vì nếu như
ta nói ra, con lập tức sẽ chết.
Về sau, ta rời khỏi thành phố K, trong vài thập niên du lịch khắp
nơi, thông qua bức họa biết trước tìm kiếm những người có liên quan tới
nhà trọ. Sau khi tiếp xúc với bọn họ, ta nghĩ muốn thử đánh vỡ số mệnh
bản thân mình. Bởi vì ta biết, tương lai của ta nhất định còn có liên
quan tới nhà trọ. Đây là điều tất nhiên, ma vương không có khả năng cung cấp không công cho ta năng lực như vậy. Mà tới lúc ta mất đi giá trị,
kết quả của ta như thế nào ta là người hiểu rõ nhất.
Về sau ta cưới 1 nữ nhân cũng chính là mẫu thân của Mẫn. Ta không
phải vì yêu nàng, mà vì ta cảm thấy mệt mỏi muốn dừng chân. Bởi vì ta
không biết tương lai của mình ra sao, ta dứt khoát tùy tiện tìm 1 người
kết hôn. Kỳ thật cách làm của ta giống như vò đã mẻ lại sứt, rất xin lỗi thê tử của ta. Về sau ta ngày càng tuyệt vọng mà say rượu, thậm chí sử
dụng bạo lực. Thê tử dường như vì nguyên nhân như vậy mà sớm qua đời. Ta rất hối hận, không khỏi nghĩ tới, đây cũng là 1 phần trong số mệnh ma
vương sắp đặt cho mình?
Ta sở dĩ dưỡng thành thói quen ghi nhật ký, thật ra là muốn để ma
vương đọc đấy. Ta cố ý lựa chọn bút ký thuộc về nhà trọ (phương pháp lấy được bút ký có rất nhiều, có lẽ con cũng tưởng tượng được) như vậy ta
cho rằng khả năng ma vương đọc được sẽ rất cao. Ta muốn biết, nếu như
trong nhật ký, ta mặt ngoài hoàn toàn phục tùng có thể lừa gạt được ma
vương hay không… cuộc sống của ta có phải sẽ tốt hơn 1 chút? Hoặc là
tánh mạng của ta có thể vì vậy mà kéo dài?
Ngay tại lúc ấy ta tới thăm 1 người. Người kia cũng là 1 nhân vật có
liên quan tới nhà trọ. Cũng chính vì như thế ta mới có thể vẽ ra tương
lai của hắn.
Người kia gọi là La Niệm Tuyết. Gia tộc nàng bởi vì tổ tiên từng là 1 hộ gia đình, nguyền rủa 1 mực truyền xuống những đời sau. Gia tộc này
bị nguyền rủa bởi cổ, vì vậy đời đời sinh sôi từ thiên sinh đã là ‘cổ
hình người’. Ta biết tương lai trong gia tộc đó sẽ có người còn tiến vào nhà trọ, sau đó chết thảm.
Mà La Niệm Tuyết... chính là mẹ ruột của con.
Ta rất muốn miêu tả cho con hình dung mẹ của mình, nhưng ta thật sự
không tìm ra được từ ngữ thích hợp. Bởi vì nàng là nữ tử hoàn mỹ nhất
thế gian này. Nàng cũng không tính là người tuyệt mỹ, nhưng lần đầu tiên gặp nàng, mặc dù mới để tang vợ không lâu ta đã bị nàng hấp dẫn.
Ta kể cho nàng hết thảy những gì mà ta đã trải qua. Người của La gia, ta chỉ tiếp xúc với 1 mình nàng, những người khác không ai biết được sự hiện hữu của ta. Có lẽ là đồng bệnh tương liên, chúng ta ai cũng có thể cảm nhận được nỗi đau của đối phương, cũng vì vậy mà cảm giác chính
mình có được đồng bạn có vận mệnh giống nhau. Cái gọi là tình yêu... Có
lẽ chính là hiểu nhau, gắn bó cuối cùng trở nên gần nhau.
Chúng ta bị đối phương hấp dẫn, 1 khắc ấy ta ý thức được, bản thân
không còn cô độc nữa. Nàng tuy là người của La gia, khi sinh ra đã là
'cổ hình người " không chỉ tương lai mà tuổi thọ cũng không thể kéo dài, chỉ có thể dựa vào những người khác trong gia tộc, cùng nhau gánh chịu
nguyền rủa mới có kéo dài được mạng sống. Cho dù như thế nàng cũng không hề oán trời trách đất, nàng quý trọng nhiệt huyết và cuộc sống sinh
hoạt mỗi ngày. Nàng nói với ta, chúng ta không nên vì vận mệnh mà tuyệt
vọng.
Sau khi chúng ta quen biết nửa năm thì nàng có con. Nhưng điều này
lại làm nàng rất sợ hãi. Nàng biết con sinh ra là hài tử của La gia, một khi con được sinh ra con sẽ là 'cổ hình người ", nhất định chỉ có thể
cùng những người trong gia tộc cùng nhau gánh chịu nguyền rủa, nếu không sẽ chẳng có tương lai và hy vọng. Mà người của La gia, cho dù vận khí
tốt cũng không thể sống quá 40 tuổi. Tuổi thọ của nữ tính lại càng thêm
ngắn. Niệm Tuyết là trường hợp đặc biệt, nàng coi như đã sống tương đối
lâu. Đối với việc có thể vẽ ra bức họa biết trước, ta có thể biết rõ
giới tính của con.
Mà nàng từ sớm trước kia đã cân nhắc qua tương lai sẽ kết hôn rồi
sinh con, dưới tình huống đó nàng biết nên làm như thế nào. Cuối cùng
nàng nghĩ ra 1 biện pháp, dùng hàng đầu thuật đem con chuyển qua cơ thể 1 người khác. Như vậy con sẽ không có huyết mạch của La gia. Nhưng không
phải nữ nhân nào cũng có thể chuyển qua được. Nhất định phải là nữ nhân
có quan hệ trực hệ huyết thống với cha mẹ đứa trẻ mới được. Đương nhiên, thai nhi chỉ là chuyển tới phát triển trong 1 tử cung mới. Bởi vì
nguyền rủa không phải thông qua gien của sinh vật mà kế thừa, hoàn toàn
là do thông qua cơ thể mẹ truyền xuống, cho nên nói về gien con vẫn là
con của ta và Niệm Tuyết, vẫn như cũ có huyết mạch của La gia, nhưng lại không phải chịu nguyền rủa.
Thẳng thắn mà nói, lúc ban đầu ta cũng không đồng ý. Bởi vì làm như
vậy tuổi thọ của nàng sẽ càng thêm rút ngắn, như vậy tối đa nàng chỉ còn lại một hai năm tuổi thọ. Thế nhưng Niệm Tuyết cố chấp muốn làm như
vậy, làm như thế sau khi con sinh ra mới có thể sống như 1 người bình
thường. Mà ta biết, điều đó không có cách nào khác làm được.
Căn cứ vào bức vẽ biết trước, ta biết Niệm Tuyết không còn sống được
bao nhiêu năm nữa. Thế nhưng thời điểm nàng quyết định như vậy, cho dù
tim ta như bị dao cắt cũng không ngăn cản. Cách làm này trước kia không
có người nào của La gia muốn làm vì nó quá hao tổn tuổi thọ. Tuy rằng ta biết hành động cố ý thay đổi bức họa biết trước có lẽ sẽ dẫn tới 1 hậu
quả còn đáng sợ hơn, nhưng ta vẫn quyết định đánh cuộc 1 keo.
Bởi vì... Ta và Niệm Tuyết, đều rất yêu con.
Cho nên con cũng nên hiểu ta lựa chọn con gái mình, Mẫn cũng là vì
nàng là người có điều kiện ăn khớp, dù sao ta và Phi Linh cũng không thể xem như thân huynh muội. Tuy rằng nữ nhi của mình lại sinh hạ ra 1 cô
con gái khác của mình quả thực là sự tình quỷ dị cực điểm, nhưng ta chỉ
có thể làm như vậy. Có lẽ ta có chút ích kỷ, nhưng ta không còn lựa chọn khác.
Niệm Tuyết ngay lập tức quyết định, cả đời này nàng sẽ không tới thăm con vì lo lắng mình sẽ mang điềm xấu tới cho con. Nàng chỉ yêu cầu duy
nhất, ta phải đặt tên con là Thâm Vũ. Bởi vì nàng đặc biệt yêu thích
mưa, hơn nữa, lần thứ nhất chúng ta gặp mặt cũng là trong 1 ngày mưa.
Cái này... chính là hàm nghĩa chính thức cái tên của con.
Thời điểm Mẫn mang thai chờ đợi sinh nở, ta một mực làm bạn bên cạnh
Niệm Tuyết trong lộ trình cuối đời nàng. Đáng tiếc chính là, khi con
sinh ra nàng đã qua đời. Trước khi chết, nàng nói với ta, muốn ta chiếu
cố tốt cho con.
Nhưng ta lại phát hiện, tương lai bị ta cải biến làm con trở thành 1
hộ gia đình! Đương nhiên, thời điểm con tiến vào nhà trọ có lẽ còn muộn
hơn xa so với tình huống ta vẽ ra.
Ta đáp ứng Niệm Tuyết sẽ chiếu cố con cả đời. Thế nhưng ta lại không làm được điểm này.
Ta thà rằng chết cũng không thể nhìn con chết. Con là do Niệm Tuyết
trả giá cả tánh mạng để đối lấy! Nàng để con làm 1 người bình thường, vì hạnh phúc của con mà bỏ ra hết thảy.
Ta muốn thay đổi tương lai. Thế nhưng mỗi lần sinh ra 1 ý niệm trong
đầu, ví dụ như mang con vĩnh viễn rời xa thành phố K, thậm chí rời tới
ngoại quốc, như vậy bức họa biết trước cũng sẽ phát sinh thay đổi, nhưng kết quả vẫn chỉ có 1, chính là con sẽ tiến vào nhà trọ, sau đó chết đi
cực kỳ thê thảm. Có khác nhau chỉ là thời gian bất đồng cùng với số lần
huyết tự bất đồng mà thôi.
Sau đó ta minh bạch, muốn con không tiến vào nhà trọ là chuyện không thể nào.
Như vậy... Chỉ có một biện pháp. Đem thời gian con tiến vào nhà trọ
tận lực kéo dài tới thời gian tuyên bố huyết tự cấp ma vương, sau đó để
con biết được bí mật về ma vương, như vậy con có thể phong ấn ma vương,
rời khỏi nhà trọ. Chỉ là ta biết, hiện tại không giống với 50 năm trước, cho dù con biết được điểm này thì bảy mảnh vỡ khế ước cũng là 1 vấn đề
rồi, chớ đừng nói tới đủ loại khủng bố của bản thân huyết tự cấp ma
vương. Hơn nữa, ta làm thế nào để nói cho con biết bí mật này đây?
Ta biết... Muốn triệt để giấu diếm được Ma Vương. Như vậy, ta chỉ có thể chết đi.
Vì vậy, ta lựa chọn tự sát. Nhưng trước khi tự sát ta đã chuẩn bị tốt tâm lý, sử dụng đèn dẫn đường (ta như thế nào lấy được đèn dẫn đường là 1 chuyện rất dài dòng, nó không quan trọng cho nên ta nghĩ không cần
nhắc tới), tiến vào mấy không gian có khoảng cách gần ma vương lưu lại
những mảnh nhật ký. Sau đó bên trong tháp di tích, ta lưu lại 1 phong
thư bình thường nhất. Chỉ cần có thể 1 đường dẫn con tới nơi đây ta đã
thành công rồi. Ta thông qua những bức họa biết trước và những mảnh nhật ký lưu lại khắp nơi trên thế giới, lợi dụng Di Chân (nếu có cơ hội, con hãy thay ta xin lỗi nàng) dẫn dắt con tới nơi này, nhìn thấy những thứ
này.
Sau khi ta chết sẽ phát sinh ra chuyện gì ta không thể nào dự đoán
được, dù sao bức họa biết trước sớm muộn cũng bị ma vương thay đổi. Con
có thể tới được đây, chứng kiến những bí mật ta muốn con nhìn thấy có
thể hay không cũng rất khó phán định. Nhưng nếu như con thực sự đứng ở
nơi này, như vậy hãy lắng nghe thật kỹ.
Ta vì con mà trước đó đã chuẩn bị đèn dẫn đường. Vì phòng ngừa vạn
nhất người chứng kiến là ma vương, ta không thể tiết lộ bí mật trong
phong thư này. Con dùng đèn dẫn đường về thế giới sự thật, sau đó... tới phòng 2908 trong nhà trọ, đằng sau giấy dán tường trong phòng ngủ, ta
có lưu lại cho con tin nhắn cuối cùng ! Ma vương cho dù có đáng sợ thế
nào cũng không thể tiến vào nhà trọ.
Cuối cùng, những thứ viết trên nhật ký kia chỉ là để lừa gạt ma vương mà thôi, con hãy quên đi. Những thứ viết trong đó về con, rất nhiều đều là giả dối. Ta và mẫu thân con rất yêu con, cho tới chết… cũng vẫn yêu. Xin con đừng quên mẫu thân con, nàng được chôn cất tại nghĩa trang Kim
Phong, khu Tây thành, thành phố K. Lúc nàng còn sống rất hy vọng được
nhìn thấy con.
Thâm Vũ, nhất định phải sống sót! Chúng ta yêu con!
Phụ thân của con, Bồ Mỹ Linh "
Thời điểm lưu lại phong thư này, bản thân Bồ Mỹ Linh cũng không biết, sau khi hắn chết đi biến thành 1 ác linh, hóa thân thành tay phải của
Thâm Vũ, cũng cơ hồ giết chết Thâm Vũ.
Mẫn về sau cho rằng Bồ Mỹ Linh xâm phạm nàng, bởi vì lúc ấy nàng còn
nhỏ mà đã mang thai, vả lại nàng cũng chỉ tiếp xúc với phụ thân, dù sao
ký ức khi còn nhỏ quá mức mơ hồ làm nàng nghĩ rằng phụ thân đã làm ra
hành vi không bằng cầm thú với mình. Hơn nữa Bồ Mỹ Linh sau khi chết,
thông qua kiểm tra DNA cũng xác định hắn đích thực là phụ thân của Thâm
Vũ. Bồ Mỹ Linh đã chết tự nhiên không thể biện giải cho bản thân mình.
Mà nội dung hắn viết trong nhật ký, toàn bộ đều là hư giả.
Hắn chính xác chưa từng thoát khỏi chi phối và khống chế của nhà trọ.
Mà giờ khắc này Thâm Vũ nắm chặt lấy bức thư kia, trong đầu nàng
trống rỗng. Đối với sự thật này, nàng nhất thời không thể tiêu hóa.
Thật lâu sau, tay nàng run rẩy, cả người quỳ trên mặt đất, hai mắt mơ hồ, tập trung nhìn vào 4 chữ trong lá thư.
"Chúng ta yêu con" !
Giờ phút này... Trong nghĩa trang Kim Phong, La Hưu đang đứng trước 1 mộ bia.
Hắn cúi người chạm vào mộ bia, trên mộ bia khắc "Tiểu muội La Niệm
Tuyết chi mộ" . Năm đó chuyện xảy ra giữa La Niệm Tuyết và Bồ Mỹ Linh
hắn không rõ ràng lắm. Hắn và ca ca La Xương Cốt vẫn luôn du lịch khắp
nơi trong cả nước, chỉ có muội muội là 1 mực ở lại thành phố K trông coi tổ phòng La gia, suốt ngày ru rú trong nhà. Cho nên khi tiểu muội qua
đời, hắn còn không kịp nhìn nàng lần cuối.
"Niệm Tuyết, Xương Cốt, A Cẩn, Thập Tam đều tới làm bạn với muội rồi, ta có lẽ cũng nhanh thôi. Ta nghĩ, ta hẳn là người cuối cùng trong
thế hệ của La gia. Sau khi ta chết đi, La gia sẽ triệt để biến mất trên
thế gian này. Vô luận như thế nào, muội nhất định phải chờ ta. Chúng ta
nhất định sẽ tương tụ (tương phùng, tụ hội) dưới cửu tuyền."
Mà trong tháp di tích dưới mặt đất.
Thâm Vũ đem phong thư nhét vào trong ngực, giấy viết thư đã ố vàng
nhìn không rõ chữ, nhưng đối với Thâm Vũ mà nói, nó là bảo vật trân quý
nhất!
Nàng, tuy đã không còn cách nào tiến vào nhà trọ, nhưng chỉ cần liên
lạc với 1 hộ gia đình nào đó là có thể cầm được vật phụ thân lưu lại!
Thời điểm nàng muốn cầm lấy đèn dẫn đường, nàng chợt phát hiện, bàn
tay của mình, theo thời gian trôi qua, thế mà đã biến thành đá!
Đây là nguyền rủa của Di Chân! Sau khi nàng cùng cộng đồng gánh chịu nguyền rủa, thế mà lại dẫn phát trên người nàng?
Nhưng Thâm Vũ còn không kịp suy nghĩ, hai tay nàng đã biến thành đá, ngay cả bức thư trong ngực cũng đồng dạng...
Không đến một phút đồng hồ, Thâm Vũ cứ như vậy biến thành 1 bức thạch điêu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT