Lý Ẩn cứ như vậy quyết định kết thúc tánh mạng mình.

Địa điểm hắn lựa chọn tự sát là 1 hồ nước ở khu Lam Vân tại ngoại ô thành phố K. Chỗ đó là nơi yêu thích của những người câu cá. Bất quá, lúc ấy vì vụ liên hoàn án giết người áo đỏ làm cho lòng người bàng hoàng, vốn quanh hồ nước rất náo nhiệt lại không còn ai.

Thuê dụng cụ câu cá xong, Lý Ẩn liền rời đi.

Câu cá cùng chấp hành huyết tự có một điểm giống nhau. Chính là cần phải kiên nhẫn. Đối với Lý Ẩn mà nói, hắn muốn câu không phải là cá, mà là nhân sinh của chính mình.

Mặc dù nói hối hận là không có ý nghĩa , người phải nhất định đối mặt với sự thật , nhưng chuyện này chỉ đúng với những người có ý chỉ đủ để đối mặt với sự thật. Lý Ẩn nguyên cũng là người có tâm tình cứng cỏi, cho nên hắn mới có thể chèo chống tới bây giờ. Nhưng ngắn ngủi chỉ 2 ngày thời gian, hung tin của mẫu thân và Tử Dạ đồng thời truyền tới, cơ hồ muốn tuyên án cái chết của hắn. Coi như 1 người có ý chí như sắt thép, cũng không có khả năng chống đỡ nổi, trừ phi hắn là người máy.

Thời điểm thả câu, Lý Ẩn nhớ lại rất nhiều chuyện. Về mẫu thân, về Tử Dạ, hắn nghĩ rất nhiều.

Mẫu thân biết là bị phụ thân lợi dụng, nhưng vẫn ôm chân tình với hắn; người nắm tay mình cùng vượt qua sinh tử cho tới ngày hôm nay, Tử Dạ. Hai người này đều là người quan trọng Lý Ẩn nguyện ý dùng tánh mạng bảo vệ, hôm nay lại bởi vì nhà trọ mà chết. Còn hắn ngay cả lực lượng để báo thù cũng không có, ngay cả tánh mạng bản thân cũng còn khó bảo toàn. Mà hết thảy nguyên nhân đều vì hắn tiến vào nhà trọ.

Nếu như không tiến vào nhà trọ, hết thảy bi kịch này sẽ không sinh ra. Hắn hôm đó nếu như không ra ngoài, không bởi vì xem tạp chí tìm việc quá chăm chú mà tiến vào con hẻm nhỏ kia, như vậy hắn hiện tại cũng chỉ là 1 người bình thường, cuộc đời của hắn cũng sẽ bình thường, có những bằng hữu bình thường, cùng người bình thường giống nhau lấy vợ sinh con, nhân sinh như những người bình thường sinh lão bệnh tử...

Không tiến vào nhà trọ, hắn cũng sẽ không quen biết Tử Dạ, sẽ không có kết cục thê mỹ như hiện tại.

Hắn vứt bỏ cần câu, quỳ rạp người trên mặt đất, hai tay không ngừng cào cấu mặt bùn. Dưới ánh trời chiều, hắn thực sự cảm thấy tánh mạng đang dần bị rút đi.

Hắn đối với kết cục hy sinh 3 lượt huyết tự cảm thấy hối hận, thì ra là vậy. Nếu như có thể đổi về tánh mạng của Tử Dạ, 3 lượt huyết tự hắn vẫn sẵn sàng hy sinh, nhưng hắn cứu nàng về đổi lại cũng chỉ sống nhiều hơn được vài tháng.

Trả giá và hy sinh của hắn hiện tại chẳng còn chút ý nghĩa. Tử Dạ dưới suối vàng có biết Lý Ẩn hi sinh ba lượt huyết tự chỉ đổi lấy được vài tháng sinh mạng ngắn ngủi..., chỉ sợ nàng chết cũng không nhắm mắt.

Bất quá, cho dù là vậy, nghĩ tới sau khi cứu được Tử Dạ, hắn vẫn còn có thể nhìn thấy nàng, cảm giác hối hận của Lý Ẩn có chút tiêu tan. Nhưng về sau... hắn không thể nào nhìn thấy nàng tươi cười nữa rồi.

Nụ cười của Tử Dạ chính thức.

Hắn rốt cục đứng lên, bước vào trong hồ nước lạnh băng.

Khi đó, trong nội tâm Lý Ẩn suy nghĩ: Tử Dạ, mụ mụ, ta tới bồi bạn với 2 người, hai người dưới suối vàng chắc sẽ rất cô đơn. Thế giới này đã có quỷ hồn, cũng sẽ có thế giới của người chết? Như vậy, chúng ta có thể gặp lại rồi.

Hắn tại thời khắc ấy chỉ cảm giác được giải thoát. Chỉ là hắn nghĩ lầm rồi. Hộ gia đình cho dù chết đi, không có sự can thiệp của huyết tự cũng không cách nào biến thành u linh quỷ hồn. Hắn muốn gặp lại Tử Dạ và mẫu thân căn bản là hy vọng xa vời.

Nhưng, hắn vẫn tiếp tục tiến về phía trước...

Ngay lúc nước hồ đã lên tới ngực, hắn nghe thấy đằng sau truyền tới thanh âm thê lương: "Học trưởng... Không, không được!"

Đó là... thanh âm của Di Chân.

Lý Ẩn quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Di Chân ba bước làm thành 2 bước, vội vàng xông vào hồ nước!

Lý Ẩn lập tức gào lên: "Ngươi đang làm cái gì vậy? Trở về!"

Hắn biết rõ tính cách của Di Chân, biết rõ nàng sẽ liều mạng tới cứu bản thân mình!

Lý Ẩn muốn bước đi nhanh hơn, nhưng thân thể ở trong nước bị hạn chế rất lớn , rất nhanh Di Chân đã xông tới, một phát bắt được cánh tay Lý Ẩn, trên mặt nàng toàn là nước hồ, nước mắt cũng tuôn ra như suối.

"Ngươi muốn gì? Học trưởng? Ngươi cự tuyệt ta, quyết định sinh tử với Tử Dạ, ta có thể tiếp nhận, chỉ cần ngươi hạnh phúc, chỉ cần ngươi còn sống, hết thảy đều không có vấn đề gì cả! Thế nhưng ngươi vì cái gì lại muốn tìm chết? Bởi vì mụ mụ ngươi qua đời sao? Ta đã xem tin tức rồi, nhưng cho dù là vậy ngươi cũng nên cân nhắc cho Tử Dạ..."

Di Chân sở dĩ có thể tìm tới nơi này, là vì lúc trước Lý Ẩn an bài Di Chân giả chết đã chuẩn bị 2 chiếc điện thoại có gắn định vị gps, có thể tra được vị trí của đối phương.

" Tử Dạ?" Lý Ẩn nghe thấy cái tên của người yêu cơ hồ làm nội tâm hắn nhuốm máu, hắn dừng ở trước mặt Di Chân, dùng giọng điệu thống khổ nói: " Tử Dạ? Nàng đã không còn nữa rồi. Trên thế giới này, đã không còn sự hiện hữu của nàng nữa rồi. Hơn nữa, ta cũng không có khả năng đem nàng hồi sinh. Giống nhau đều là chết, ta không muốn chết trong tay nhà trọ. Di Chân, buông tay, ngươi có lẽ còn có thể cứu chữa, cố gắng sống sót tìm kiếm Di Thiên."

Điều này làm Di Chân nhất thời vô cùng kinh ngạc: " Tử Dạ... Tử Dạ chết rồi sao?"

"Đúng. Nàng chính là ác linh nhà kho mà ngươi đã phỏng đoán."

Lời này vừa ra, Di Chân cũng cảm giác thân thể run lên giống như bị chạm điện. Nàng như thế nào lại không biết địa vị của Tử Dạ trong lòng Lý Ẩn? Nàng đã quyết định, vĩnh viễn đứng sau lưng ủng hộ và trợ giúp Lý Ẩn cùng Tử Dạ, nếu như Tử Dạ có nguy hiểm tới tánh mạng, nàng cũng sẽ dốc sức đi cứu. Đơn giản vì nàng ấy là người Lý Ẩn dành tình cảm chân thành, là người vô cùng quan trọng trong lòng Lý Ẩn.

Tử Dạ đã chết, chết ở trong kho hàng, như vậy, ở buổi tụ họp bạn bè tại nhà Lý Ẩn, nàng nhìn thấy là 1 con quỷ sao? Nữ tử ưu tú như vậy lại là 1 con quỷ giả trang?

"Hẳn là... cái chết của bá mẫu có liên quan tới nàng?" Di Chân là người thông minh bực nào, chỉ nói hai ba câu đã suy diễn gần hết vấn đề.

" Phải... Đúng vậy. Ta đã không còn gì nữa, Tử Dạ chết, mẫu thân cũng chết. Hơn nữa con quỷ kia còn tạo ra 1 con quỷ mới, trong nhà trọ có còn con người hay không ta không thể xác định nổi. Cho dù ta trở về nói cho bọn hắn biết chuyện này thì như thế nào đây? Chúng ta nếu có biểu hiện đề phòng, con quỷ kia sẽ đại khai sát giới. Ta không có khả năng trở về, cũng không có khả năng đối diện với với Tử Dạ đã biến thành 1 con quỷ, ta lại không có biện pháp vì nàng mà báo thù, chỉ có thể chờ đợi tử vong tới. Di Chân, ngươi cho rằng ta còn có lý do gì để không chết ở nơi này? Ít nhất châm dứt cuộc đời tại nơi phong cảnh tú lệ như thế này cũng tốt. Ngươi... Buông tay đi..."

Di Chân tuy cũng từng trải qua 10 lần huyết tự, nàng có thể sống đến hôm nay thì có chuyện gì chưa từng trải qua đâu? Khủng bố đối với nàng mà nói là chuyện cơm bữa, nàng lần lượt thông qua từng lượt huyết tự địa ngục đi tới ngày hôm nay. Trong đó, trí tuệ và vận khí là nhân tố rất quan trọng, nhưng phần chấp niệm và kiên trì trong nội tâm nàng mới là căn bản.

Nhân sinh có thăng trầm, mặt trăng có tròn khuyết. Nàng không muốn vì vậy mà buông tha cho phần kiên trì trong lòng, cho dù có khủng bố nàng cũng muốn chính diện đối mặt. Nàng không thể ngã xuống, bởi vì sau lưng còn có đệ đệ cần phải bảo vệ, còn cả Lý Ẩn người quan trọng hơn sinh mạng nàng. Cuộc sống nhân sinh thực sự có quá nhiều điều tàn khốc, nhưng mặt tốt vẫn còn, như vậy hy vọng cũng sẽ không đoạn tuyệt.

"Không!"

Di Chân chém đinh chặt sắt kéo cánh tay Lý Ẩn, ánh mắt của nàng kiên định như bàn thạch, nàng tuyệt đối không buông tay, tuyệt đối không!

"Ta cũng vậy, ta cũng từng tuyệt vọng giống như ngươi, học trưởng. Thời điểm cha mẹ ta qua đời vì tai nạn xe, ta và đệ đệ còn nhỏ tuổi. Khi đó, đối với ta giống như ngày tận thế. Với những người trên thế giới này chỉ là xảy ra 1 sự cố, ít đi 1 vài người. Nhưng với ta mà nói chính là toàn bộ. Nhưng khi ấy ta không thể thút thít nỉ non. Đối mặt với di ảnh cha mẹ, ta biết mình có việc phải làm. Cha mẹ đã chết cho nên ta phải bảo vệ Di Thiên, chèo chống gia đình. Vì vậy ta tự nói với chính mình, ta không thể ngã xuống, vì sau lưng ta còn có Di Thiên!

"Đối với ta và Di Thiên mà nói, tiến vào nhà trọ chính là đỉnh điểm của tuyệt vọng. Nhưng ta đã thề với cha mẹ, nhất định phải làm được. Chấp hành huyết tự không phải trăm phần trăm tử vong, vẫn có cơ hội sống sót. Mà ta sẽ không nhìn tới tử lộ, chỉ đi tìm sinh lộ! Nếu như ta cứ vậy mà chết, Di Thiên cũng sẽ chết. Ta không thể để hắn cô độc 1 mình sống trong nhà trọ."

"Ta cũng từng sợ hãi. Ta không phải là thánh nhân, chỉ là 1 người bình thường. Nhưng ta biết, trên thế giới này không phải chỉ có tuyệt vọng và khủng bố, còn có những điều tốt đẹp khác nữa. Sau khi cha mẹ chết đi, đối với ta điều tốt đẹp nhất chính là nụ cười của Di Thiên. Khi ấy ta liền nhớ kỹ, nụ cười của chúng ta chính là điều tốt đẹp nhất nhân sinh, là tài phú quý giá nhất của ta và Di Thiên trong hoàn cảnh tàn khốc. Người u ám trong 2 mắt chỉ thấy địa ngục, còn trong mắt người có hy vọng, chỉ là tia sinh cơ nhỏ nhoi cũng có thể biến thành kỳ tích."

Lý Ẩn nghe những lời của Di Chân... 2 mắt tuy đã ảm đạm nhưng không còn giãy dụa kịch liệt như trước.

" Thời điểm quen biết học trưởng cũng giống thế. Ta một mực hi vọng, có thể cùng Di Thiên sống hạnh phúc trên thế giới này, cho nên ta mới mang hắn tới trường đại học, quen biết bạn bè mới, cũng bởi vậy... mới quen biết ngươi, học trưởng. Có lẽ bây giờ ngươi cảm giác rất thống khổ, nhìn không tới 1 tia sinh cơ, thậm chí không có lý do để sống sót. Nhưng ít nhất hiện tại học trưởng ngươi còn sống. Ta nhìn thấy học trưởng chính là nhìn thấy hy vọng, nhưng nếu bây giờ ngươi chìm vào trong hồ.. ta sẽ chẳng còn nhìn thấy hy vọng nữa."

"Sống sót, học trưởng... Ngươi không phải hi vọng trở lại thế giới tốt đẹp và quang minh sao? Ngươi còn sống, cho nên ngươi còn chưa có thua. Coi như là chín phần tử lộ, chúng ta chỉ cần bắt lấy 1 phần sinh lộ là đủ rồi. Ta sẽ giúp ngươi, cho dù trả giá cả tánh mạng cũng sẽ giúp ngươi. Ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, học trưởng ngươi vĩnh viễn không yêu ta cũng không có vấn đề gì, chỉ cần ngươi sống sót, chỉ cần ngươi có thể còn sống rời khỏi nhà trọ là đủ rồi. Hơn nữa... Tử Dạ, Cũng sẽ không hy vọng ngươi chết đi. Coi như vì nàng, ngươi sống sót được không, học trưởng!"

Lý Ẩn hít sâu 1 hơi.

"Sống sót sao? Sau khi mất đi Tử Dạ và mẫu thân, tiếp tục sống sót sao?"

"Đúng vậy! Học trưởng, cho dù bây giờ ngươi mất đi rất nhiều, nhưng chỉ cần ngươi còn sống, cũng không phải là mất đi tất cả! Ngươi còn có cơ hội rời khỏi nhà trọ! Ta biết, mất đi người thân và người yêu thống khổ và bi thảm như thế nào, nhưng chỉ cần sống sót ngươi sẽ phát hiện, cuộc sống vẫn còn những điều tốt đẹp, nhân sinh của ngươi sẽ không vì vậy mà 2 bàn tay trắng, ngươi vẫn có thể 1 lần nữa trở lại thế giới quang minh!"

Lý Ẩn chậm rãi nhìn về phía Di Chân, lúc này 2 mắt hắn đã dần có chút sinh cơ, nước mắt chảy ra từng giọt.

"Quang Minh sao? Sau khi mất đi Tử Dạ, ta không tin tưởng mình lại có thể hạnh phúc. Có lẽ đối với ta mà nói tương lai chính là địa ngục. Nhưng ngươi nói đúng, ta còn sống, chỉ cần điểm này thôi là đã có hy vọng rồi."

Sức lực con người cạn sạch, cũng không phải chỉ cần ý chí kiên định không buông bỏ là có thể thành công. Nhưng cư nhiên đã có hy vọng ủng hộ, sao không vật lột đọ sức 1 lần? Đã mất đi hết thảy, còn điều gì sợ để mất nữa sao?

"Còn một phần sinh lộ..." Lý Ẩn xiết chặt nắm đấm, nhìn về phía trước rít gào: "Tốt! Trước khi phải chết, ta sẽ 1 mực sống sót!"

Sau khi lên bờ, ánh mắt Lý Ẩn trở nên lạnh lẽo tràn ngập quyết đoán. Hắn biết, hiện tại trong tay mình thẻ đánh bạc ít tới mức không đáng kể. Muốn sống sót, sinh cơ quá ít.

Bất quá...

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bầu trời đỏ ối giống như lửa thiêu nói: " Em có lẽ hy vọng anh làm như vậy sao? Tử Dạ? Anh sẽ chiến đầu tới chết mới thôi, khi ấy chúng ta lại tương kiến."

"Kế tiếp, ta phải trở về nhà trọ." Lý Ẩn trong thời gian thật ngắn đã suy nghĩ mọi kế hoạch "Ta sẽ làm như cái gì cũng không biết trở về nhà trọ, cũng sẽ không nói với bất luận hộ gia đình nào. Thứ nhất không còn hộ gia đình nào ta có thể tin tưởng, thứ hai một khi nói ra ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ. Ta đoán chừng con quỷ này không có khả năng cảm giác hết thảy mọi chuyện, đã như vầy ta sẽ chơi trò “lá phải lá trái” ( kiểu như trò thật thật giả giả ấy), cứ giả bộ coi nó như là Tử Dạ..."

"Nhưng học trưởng, làm như vậy rất nguy hiểm, ngươi nên chuyển đi nơi khác!"

"Không, như vậy sẽ dễ dàng lộ ra sơ hở. Ta sẽ nói nếu như không có khả năng bảo vệ cho nàng ấy thì sẽ không chạm vào người nàng ấy nữa. Như vậy đã có lý do thích hợp để tách ra. Đương nhiên ta không phủ nhận làm như vậy có nguy hiểm, thế nhưng ta không còn lựa chọn khác."

"Lá phải lá trái?" Di Chân nghe thế, trong nội tâm cũng không khỏi nhíu lại, như vậy xác thực quá nguy hiểm, học trưởng sẽ không có việc gì chứ? Thế nhưng theo lời nói của chính nàng, hết thảy nên để học trưởng tự quyết định cuộc sống của hắn!

"Ngươi trước trở về nghỉ ngơi đi, Di Chân. Ta sẽ không tìm chết nữa, sẽ như ngươi mong muốn, tiếp tục sống sót."

Lý Ẩn, cứ như thế trở về nhà trọ trước khi hết 48 tiếng đồng hồ.

Bởi vì hắn còn muốn trở lại, coi như bước trên còn đường không có lối về, Lý Ẩn cũng hi vọng, có thể lại lần nữa nhìn thấy thế giới quang minh.

Coi như là đêm tối, cho dù hối hận với lựa chọn đã qua, hắn cũng có thể tìm được tồn tại thay thế quang minh.

"Ta đã trở về."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play