Lý Ẩn trong 2 năm thời gian đã trải qua quá nhiều, quá nhiều.
Từ lần thứ nhất tiến vào nhà trọ, cùng bọn người Hạ Uyên, Diệp Khả
Hân quen biết, bắt đầu lần huyết tự thứ nhất cho tới bây giờ... Nếu như
không hy sinh 3 lượt huyết tự cứu Tử Dạ, thì đây đã là lần huyết tự cuối cùng của Lý Ẩn.
Một đường, đi cho tới bây giờ. Lần lượt tránh được tử kiếp... huyết
tự hồ núi Diệp, huyết tự U Thủy thôn, huyết tự Ngân Nguyệt đảo, huyết
tự quỷ kính, huyết tự đưa tin...
Đi tới một bước này, hắn đã trải qua nhiều những trắc trở và khủng bố căn bản người thường không thể nào tưởng tượng được.
Mà bây giờ, rốt cục... đã tới cuối cùng.
Trước mắt Lý Ẩn là người duy nhất có thể cứu được hộ gia đình, một
người duy nhất. Tử Dạ, Ngân Dạ, Ngân Vũ, Thượng Quan Miên, thần cốc Tiểu Dạ Tử, Thâm Vũ, Liền Sinh, Từ Thao, La Hưu... Vô luận là ai cũng không
thể đem lại hy vọng cho hộ gia đình.
Đây là huyết tự lần thứ 10 của Lý Ẩn. Nghiêm khắc mà nói, kỳ thật xem như lần huyết tự thứ bảy, trở về tổng số lúc trước hắn vừa hoàn thành
xong huyết tự đưa tin. Quả thực, giống như là Thiên Ý bên trong tối tăm. Trước huyết tự tổng thanh toán, hắn còn kém đúng 3 lượt huyết tự.
Giờ khắc này... Hắn mở hai mắt ra.
Bóng đen leo lên trên giường sau khi Ẩn ngồi dậy liền biến mất vô ảnh vô tung. Mà sau khi tỉnh lại, Lý Ẩn lập tức rời khỏi giường đi về phía
cửa, nhưng cửa đã bị khóa.
Lúc này, đám người Tử Dạ đang bị 1 bọn người đằng đằng sát khí bao
quanh, trước sau tổng cộng tám người. Trên tay mỗi người đều cầm dao
găm, nhìn bọn nàng giống như dê đang chờ làm thịt.
"Thức thời thì cút đi cho ta, mục tiêu của chúng ta chỉ là nữ nhân
kia!" Một người đầu trọc cầm dao găm trong đám đó cười lạnh nói: "Nếu
không, ha ha..."
Ngân Dạ giờ phút này sắc mặt âm trầm nói với Ngân Vũ sau lưng: "Ngân
Vũ, em đứng xa ra 1 chút, Tử Dạ ngươi quen những người này sao?"
"Không... Không biết." Tử Dạ lắc đầu, nhưng vẻ mặt nàng lúc này không có bao nhiêu sợ hãi, đột nhiên nói: "Mọi người liều mạng đi, dù sao
cũng là chết..."
Tên đầu trọc hành động tiên phong, kêu 1 tiếng quái dị muốn xông lại, giơ dao lên muốn chém xuống, bỗng nhiên xuất hiện 1 cánh tay chế trụ
hắn lại.
"Trải qua 50 năm, trị an thành phố K trở nên kém như vậy hả, giữa ban ngày ban mặt lại muốn giết người?" Chỉ thấy gương mặt tuấn mỹ của Liền
Sinh tràn đầy sát cơ, nhìn thẳng vào tên trọc kia!
Đầu trọc tức khắc thẹn quá hoá giận, hô to: "Các huynh đệ, lên! Giết..."
Nhưng hắn chỉ mới nói được nửa câu, Liền Sinh đấm 1 quyền vào bụng
hắn, rồi đá 1 cước vào cằm! Tên đầu trọc phun ra 1 búng máu, ngã trên
mặt đất, con dao đã rớt khỏi tay.
"Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao!" Liền Sinh nhặt lên con dao, tiếp
theo nhìn mấy người khác: "Đằng sau các ngươi đối phó. Mấy tên này để ta thu thập."
Bọn người Ngân Dạ còn chưa kịp mở miệng, Liền Sinh đã hành động, động tác nhanh không tưởng được. Chỉ thấy con dao ánh lên 1 cái đã làm bị
thương 1 tên ở ngực, tiếp theo chân trái đồng thời đá ra đằng sau trúng
sống mũi 1 tên khác. Một tên tráng hán trên tay có hình xăm xông tới,
một phát bắt được bả vai Liền Sinh, hung hăng bổ tới 1 quyền, nhưng mà
nắm đấm còn chưa tới nơi đã bị 1 bàn tay chặn lại, tiếp theo 1 con dao
liền lia qua yết hầu hắn!
Một đao dị thường tàn nhẫn, hơn nữa động tác nhanh chóng. Đã giết
người, Bồ Liền Sinh sẽ không nương tay. Hắn dù sao cũng sống ở thời kỳ
chiến tranh, những người yếu nhược sao có thể trụ tới bây giờ, vì tự bảo vệ mình, từ nhỏ hắn đã bắt đầu học võ. Bồ gia trước kia tại Thượng Hải
cũng có một ít sản nghiệp nhờ việc buôn bán với người phương tây. Cũng
vì tiền bạc dư giả cho nên Liền Sinh được đi học võ từ bé. Sau khi chiến tranh kháng nhật bộc phát, công việc làm ăn của gia đình đứt đoạn. Cũng may còn 1 ít tích xúc, bán hết đất đai sau đó chuyển về tổ phòng Bồ gia ở thành phố K ( là nơi sau này Tinh Viêm tới ở ). Phụ thân coi như là
người yêu nước, trong thời kỳ chiến tranh thường xuyên cung ứng lương
thực và vật tư. Mà sinh hoạt trong thời kỳ chiến tranh, chưa nói tới gặp quân Nhật Bản, tùy tiện gặp vài tên đạo tặc cũng có thể mất mạng. Liền
Sinh một mực luyện võ không dám lơi là chút nào, cho nên hắn mới có thể
vượt qua thời kỳ đó sống đến ngày hôm nay.
Những người trước mắt này được coi là cái gì? So với thời kỳ chiến
tranh máu lửa loạn lạc hay so với ác ma hung linh bọn hắn chẳng là gì.
Giết người? Liền Sinh căn bản nháy 1 con mắt cũng không! Hắn đã từng
nhìn qua không biết bao nhiêu người tử vong rồi!
Tráng hán kia ngã xuống, những người phía sau đều hít hơi mạnh. Kế
tiếp hắn lại tiếp tục nhảy vào đoàn chiến, Ngân Dạ cùng Tử Dạ thực lực
tương đối bình thường, trong đó có 1 tên vọt tới trước mặt Tử Dạ, chuẩn
bị giết chết nàng. Nhưng Tử Dạ lại gắt gao nắm chặt được bàn tay cầm dao của hắn, 2 người giằng co. Nhìn thấy một màn này, Liền Sinh lập tức thả người đánh tới, túm lấy tóc hắn hung hăng đập mạnh vào vách tường! Một
đập này dùng toàn lực, làm hắn hôn mê bất tỉnh luôn.
Kết quả, Liền Sinh cơ hồ dùng sức 1 người ngăn cơn sóng dữ! Bất quá,
trên người Ngân Dạ và Tử Dạ đều bị thương, một người tổn thương trên bả
vai, một người tổn thương trên cánh tay trái và 2 bàn tay.
Còn lại 3 tên nhưng bọn hắn không dám đơn giản xông lại. Dù sao thủ
đoạn đáng sợ của Liền Sinh tiêu diệt nhiều người như vậy làm bọn hắn
sinh ra sợ hãi. Tuy đều là dân liều mạng, nhưng thủ đoạn như độc ác như
Liền Sinh cũng ít khi nhìn thấy. Thế nhưng đây là chuyện Lâm Tường ra
lệnh, thủ đoạn người này tàn nhẫn, vạn nhất không xử lý tốt, trở về khó
bảo toàn hắn sẽ không giết chết 3 người.
"Đối phương chỉ có một người, chúng ta cùng nhau động thủ, giết..."
Một thanh niên đeo khuyên tai cầm đầu gầm lên, vừa muốn tiến lên, thân
thể của hắn lập tức từ trán cho tới hạ thân... Bị chém thành 2 nửa đối
xứng! Máu tươi tức khắc phun ra như suối!
Chỉ thấy Thượng Quan Miên lạnh lùng đứng ở phía sau. Vũ khí giết chóc hình người này được xếp vào 3 thứ hạng đầu khủng bố trên thế giới. Ngay cả đại cường quốc cũng không tiếc giá nào mời chào! Dù sao đạt tới
trình độ của nàng đã không còn là người nữa rồi, có thể đối đầu với cả 1 sư đoàn! Mà siêu việt cấp độ S, tại Hoa Hạ được xưng là cường giả Đại viên mãn, ở thời cổ đại cũng chỉ có Trương Tam Phong và số ít người
được xưng như vậy, thời đại hôm nay, toàn cầu chỉ còn rải rác vài người!
Hai người khác còn chưa kịp phản ứng, vừa muốn mở miệng lại chỉ thấy
từ lỗ tai bên trái cho tới quai hàm bên phải xuất hiện 1 đường tơ máu,
tiếp theo, cái đầu phân làm 2 nửa té trên mặt đất!
"Chờ một chút!" Ngân Dạ hô to: "Ít nhất lưu lại một người sống, chúng ta phải biết kẻ chủ mưu đứng sau màn..."
Nhưng lời còn chưa dứt, Thượng Quan Miên đã đem người cuối cùng chém
thành 2 nửa! Người nọ chỉ còn một nửa thân thể phía trên, dường như vẫn
sống, thân thể giãy rụa run rẩy...
Mà Thượng Quan Miên ngay cả nửa điểm phản ứng cũng không có, huy vũ
con dao nhuốm máu trong tay, nói: "Kha Ngân Dạ, bởi vì ngươi là 1 trí
giả trong nhà trọ, lời nói vừa rồi ta bỏ qua. Nhưng lần sau không chiếu
theo lệ này nữa. Trên thế giới này, người có thể chỉ huy ta, rải rác
không có mấy, tuyệt đối không có ngươi. Không ai có thể chỉ huy ta!"
Vừa rồi, ngắn ngủn một chớp mắt, Ngân Dạ chỉ cần nói nhiều hơn một câu, tánh mạng của hắn sẽ nằm xuống chỗ này.
Sau đó, nàng liếc nhìn Tử Dạ, lạnh lùng bước tới nói: "Còn có, ta
giết bọn hắn chỉ là không muốn có ruồi bu xung quanh, còn bọn hắn muốn
giết ai ta không quan tâm."
Lúc này Thượng Quan Miên thật sự không khác máy móc, Trong ánh mắt
chỉ có lạnh lẽo, hoàn toàn coi thường sinh mạng , dường như trên thế
giới này, không có người nào nàng không thể giết.
Lý Ung nhận được điện thoại.
"Như thế nào rồi?" Hắn nhấm nháp rượu đỏ, hỏi đầu dây bên kia: "Doanh Tử Dạ... đã chết chưa?"
"Cái này... Thật có lỗi..." Thanh âm bên kia dồn dập vô cùng "Toàn bộ người dưới trướng của ta đã chết! Lý tiên sinh, có quỷ ah, có quỷ! Tiền ta không muốn nữa, về sau chúng ta không liên hệ..."
"Lâm Tường." Lý Ung đem chén rượu nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn, hắn đối với 2 chữ "Có quỷ" chẳng có cảm giác gì, hắn đương nhiên biết rõ trên
thế giới này có quỷ, thậm chí biết chắc quỷ hồn nhà Từ gia muốn tìm hắn
báo thù. Thanh âm của hắn lúc này rất bình thản: "Vì tiền, người cái gì
cũng chịu làm còn nhiều. Ngươi không muốn ta cũng không ép."
"Cảm... Cám ơn Lý tiên sinh!"
"Cứ như vậy đi."
Lý Ung cúp điện thoại. Hắn đoán chừng Lâm Tường có lẽ không còn
sống được bao lâu. Lúc trước, người động tay động chân làm hỏng xe gây
chết 3 người nhà họ Từ cũng có 1 phần của Lâm Tường.
Hắn không có hứng thứ dong dài với người sắp chết.
Lúc này, hắn lấy từ trên người ra 1 khẩu súng lục ổ quay!
Kiếm được khẩu súng này cũng không dễ dàng, cho nên Lý Ung tương đối
quý trọng. Cầm chặc súng ngắn, hắn kiểm tra lại ổ đạn rồi cẩn thẩn cất
đi. Sau đó, lấy điện thoại di động ra gọi 1 cú điện thoại.
"Này? Có 1 số việc muốn nhờ các ngươi đi xử lý. Một khi ta nắm chức
thị trưởng, sẽ giữ lại địa bàn cho ngươi, cứ an tâm mà buôn bán. Ngươi
làm chuyện này cũng 1 thời gian lâu rồi, 1 số việc chẳng lẽ không hiểu?
Ân, đúng vậy. Ta muốn ngươi xử lý 1 đối tượng, chờ lát nữa ta sẽ gửi cho ngươi tư liệu về nàng. Giúp ta tìm được nàng, sau đó thủ tiêu."
Cắt đứt điện thoại, Lý Ung tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Lúc này,
trong phòng khách đang phát 1 cd nhạc, Lý Ung tuy là người tâm ngoan thủ lạt nhưng lại phi thường yêu thích âm nhạc.
Bỗng nhiên hắn mở mắt nói: "Ân... Xem ra, cần trách cứ bảo an ngôi nhà này một chút. Rõ ràng để người ngoài lọt vào."
Giờ phút này, 1 con dao găm đang đặt trên cổ Lý Ung. Sau lưng, là Từ Thao diện mục âm trầm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT