Vị trí địa lý, kinh độ và vĩ độ của hòn đảo đã dò xét kỹ càng. Mà cái đài phát thanh kia trong quá trình đột nhiên xuất hiện tín hiệu Moore,
cũng không hề khiến cho những người khác chú ý. Không cần hỏi, tự nhiên
là ảnh hưởng của nhà trọ. Cho nên, biết rõ trên "Cửu Đầu đảo" có người
phát ra tín hiệu cầu cứu , cũng chỉ có hộ gia đình nhà trọ mà thôi.
Đây là huyết tự cuối cùng của năm 2011. Bất luận thế nào, đều phải đánh bạc rồi.
Ngày 14 tháng 10 rất nhanh đã đến.
Một chiếc taxi dừng lại trên bến cảng thành phố S, sau đó, Bạch Cách Tùng từ trong taxi bước ra.
Thành phố S là thành phố gần biển, ngư nghiệp tương đối phát đạt,
vùng duyên hải có rất nhiều đội thuyền, vô số con tàu tới lui vãng lai
không dứt.
Cách Tùng sớm đã biết, ở bến cảng này có thể thuê thuyền đánh cá ra
khơi, cũng có thể thuê 1 ngư dân có kinh nghiệm lái tàu đưa bọn hắn ra
Cửu Đầu đảo. Là 1 hòn đảo nằm trong vùng duyên hải thành phố, trên Cửu
Đầu đảo không có bến cảng, bởi vì vùng đá ngầm ở đó tương đối nhiều, hơn nữa không hiểu sao cá ở đó khá ít, cho nên không có mấy ai tới lui. Vả
lại trong vùng biển này còn khá nhiều những hòn đảo cỡ trung khác, diện
tích của Cửu Đầu đảo chỉ coi như 1 hòn đảo cỡ nhỏ, không thu hút được sự chú ý của người khác.
Lúc này có 1 chiếc thuyền đánh cá màu trắng đang đỗ ở bến cảng, trên
thuyền có 1 lão ngư dân đầu nón rộng vành, đang hút thuốc, trên cổ có
vắt 1 cái khăn mặt, hai tay đang bận đếm 1 xấp tiền mặt. Bàn tay hắn có
rất nhiều vết chai, làn da ngăm đen, thoạt nhìn chừng 50~60 tuổi.
Hiện tại bầu trời âm trầm, hơn nữa sóng biển cũng không bình tĩnh. Thỉnh thoảng xô mạnh về phía bến cảng.
"Lão Dư, " bấy giờ có 1 lão ngư dân khác nói chuyện với lão ngư dân
đang đếm tiền: "Ngày mai còn ra đảo à, nghe nói ngày mai trên biển sẽ có bão lớn ah."
"Ha ha, " lão ngư dân họ Dư nhét tiền vào túi áo, vẻ mặt hớn hở nói:
"Dù sao mấy ngày nay cũng bắt được không ít cá, bán đi cũng được món
tiền. Ngày mai ngược lại không đi. Chỉ là không biết bão tố sẽ kéo dài
bao lâu."
Lúc này Cách Tùng đi tới hỏi: "Sư phụ già, xin hỏi, chúng tôi muốn đến Cửu Đầu đảo. Ngài có thể trở bọn tôi đi không?"
"Cửu Đầu đảo?" lão ngư dân kia vốn đang sững sờ, lập tức nghi hoặc:
"Lên Cửu Đầu đảo làm gì? Cũng chẳng phải địa phương ngắm cảnh..."
"Chuyện tiền nong có thể thương lượng. Vô luận như thế nào, chúng tôi cũng phải đi. Nếu thật sự không được. Ngài có thể cho chúng tôi thuê
thuyền đánh cá, chúng tôi sẽ trả đầy đủ tiền đặt cọc..."
Lúc này, người phụ trách về phương diện tài chính là Lâm Tín. Người
này có thể coi như 1 phú nhị đại nho nhỏ, bất quá không phải là cái loại nhờ hơi cha mẹ, mà thật sự có chút bản lãnh. Dựa vào phụ thân giúp đỡ,
hắn tự mình mở 1 công ty. Cho nên, có Lâm Tín ở đây, căn bản không cần
lo lắng về vấn đề tài chính.
"Xin nhờ rồi. Sư phó!" Mộng Tử Anh cũng đau khổ khẩn cầu: "Chúng tôi có chuyện phi thường trọng yếu, nhất định trước ngày mai phải tới Cửu
Đầu đảo, chuyện này... Nhân mạng quan trọng ạ!"
Vài người khác cũng một mực khẩn cầu. lão ngư dân nhìn bộ dáng của
bọn hắn đoán chắc là chuyện trọng yếu, lại nhìn trời nghĩ thầm, dù sao
bão tố ngày mai mới đến. tình huống hôm nay lại ra khơi 1 lần nữa cũng
không phải vấn đề lớn. Tuy vùng biển Cửu Đầu đảo có không ít đá ngầm.
Bất quá hắn ở vùng này đi lại nhiều lần, tự nhận sẽ không xảy ra vấn đề
gì.
Đương nhiên. Vấn đề trở về đối với hộ gia đình cũng không phải chuyện lớn, có Bạch Cách Tùng ở đây, thời gian vừa hết, hắn có thể mang hộ gia đình trực tiếp trở về nhà trọ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có
thể còn sống tới lúc đó.
Lần này, Lâm Tín mang theo đầy đủ số lượng tiền mặt. Sau khi thanh
toán xong, 5 người lần lượt lên tàu đánh cá. Tiếp theo, lão ngư dân liền mở thuyền đánh cá, hướng về phía biển lớn ra khơi.
Mây đen không ngừng bao trùm trên bầu trời, trên mặt biển, sóng cả
mãnh liệt, bọt nước không ngừng dội vào thân thuyền, có lúc còn bị sóng
hất cao lên tới mấy mét. Cách Tùng đứng ở đầu thuyền, không biết lần này mình có thể còn sống trở về không. Còn vị hải quân Đường Không Tương,
ngược lại nhìn trường hợp này đã quen mắt, không có bao nhiêu phản ứng.
"Về Cửu Đầu đảo, sư phụ già, ông có biết được chuyện gì không?" Lúc
này Viên ấn đứng sau lão ngư dân đang lái tàu hỏi thăm: "Ông có lẽ
thường xuyên tới vùng này bắt cá ah? Như vậy..."
"Tuy là thường xuyên đến đây bắt cá, nhưng Cửu Đầu đảo ta ngược lại
thực không có chú ý." Lão ngư dân nhún vai, chăm chú nhìn về mặt biển
phía trước nói: "Vùng đá ngầm ở Cửu Đầu đảo rất nhiều, cho nên dưới tình huống bình thường cũng ít khi tới chỗ đó, huống chi ở đó sản lượng cá
lại ít. Nghe thế hệ trước nói, trước kia trên đảo cũng có người sống,
nhưng về sau thì bị bỏ hoang."
Viên ấn nghĩ ngợi, lại hỏi: "Như vậy... Thế hệ trước có kể lại chuyện gì hay không... cho dù là lời kể ông cho là mê tín cũng được, có mấy
chuyện kiểu như ma quái các loại hay không?"
"Náo... Chuyện ma quái?" Lão ngư dân nghe xong những lời này vốn
sững sờ, lập tức cười lên ha hả, "Ta còn tưởng những người trẻ tuổi như
các ngươi sẽ không tin vào mấy chuyện như thế kia chứ. Chuyện ma quái?
Ta ngược lại chưa từng nghe qua."
"Coi như 1 vài tin đồn thất thiệt cũng không có?"
"Các ngươi tới Cửu Đầu đảo rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Thật có lỗi... Cái này không thể nói. Nhưng thật là chuyện phi thường trọng yếu."
Vốn muốn gần tới 0 giờ mới lên thuyền ra đảo. Nhưng sóng gió nổi lên, đi thuyền đánh cá sợ không an toàn. Đã như vầy, chỉ có thể tới sớm vài
giờ."
Ước chừng qua nửa giờ sau, Cửu Đầu đảo rốt cục xuất trước mắt hộ gia
đình. Đảo thoạt nhìn rất hoang vu, xa xa không thấy bất kỳ màu xanh của
cỏ cây, cũng không hề thấy núi đồi. Khoảng cách tới gần đảo hơn nữa,
trên mặt biển gió lại nổi lên càng lớn. Thậm chí, làm thân thuyền bắt
đầu hơi rung động.
"Ai nha, xem ra bão tố thật sự muốn tới rồi." Lão ngư dân nhìn bầu
trời bị vô số mấy đen bao trùm, nói: "Nghe dự báo thời tiết nói, vùng
biển này ngày mai chỉ sợ khó nhìn thấy thái dương rồi. Chúng tôi những
người đánh bắt cá dựa vào biển, còn phải trông cậy vào lão thiên gia nữa ah!"
Cửu Đầu đảo đã gần trong gang tấc, trong nội tâm mỗi người đều trở nên khẩn trương.
Dù sao lần này tới đảo sớm hơn dự định, cũng không biết được chuyện gì sẽ phát sinh.
Rốt cục, thuyền ngừng lại bên cạnh bờ Cửu Đầu đảo. Bờ biển đều là
nham thạch cứng rắn, trận trận gió biển thổi tới, cọ rửa những bãi đá
chung quanh.
Năm hộ gia đình lục tục lên đảo. Mà lão ngư dân thì hỏi: "Các ngươi
đều mang đầy đủ đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt rồi chứ? Bão tố kéo dài bao
lâu cũng không biết, ngày mai ta không thể tới đón các ngươi đâu."
"Không sao, đa tạ ngươi, sư phụ già."
"Thật không biết các ngươi muốn gì, ta đây đi trước."
Thuyền đánh cá rời đi, cả đám dừng lại trên bờ. Hiện tại, bọn hắn
phải chờ đợi. Sớm tiến vào đảo chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện. Nhưng hiện tại
hộ gia đình đã không còn đường lui.
Hoàn thành huyết tự này mới có thể có sinh cơ. Những thứ khác đều không có chút ý nghĩa nào.
"Chuẩn bị sẵn sàng đi. Chúng ta cần phải ở lại nơi này cả ngày." Cách Tùng vỗ vỗ ba lô, nói: "Ta biết mọi người đối với tương lai đều rất sợ
hãi, nhưng chỉ khi chúng ta không buông bỏ mới có 1 đường sinh cơ. Chỉ
cần còn sống, tuyệt đối không thể lùi bước!"
Chỉ cần còn sống, không thể lùi bước...
Đây là quyết tâm của Cách Tùng!
Cuộc đời hắn đã bị hủy trong tay nhà trọ. Đã từng có thể cùng thê tử
và nhi tử vượt qua 50 năm tuế nguyệt, cứ như vậy bị nhà trọ tước đoạt.
Hắn hôm nay phải liều chết đánh được 1 lần! Cho dù chết hắn cũng tuyệt
đối không cúi đầu!
Sóng biển lớp sau cao hơn lớp trước, từng đợt từng đợt gào thét mà
tới, tất cả mọi người bắt đầu không tự chủ được rời vào sâu hơn. Mà trên hòn đảo này, bởi vì sắc trời quá tối cho nên chung quanh nhìn không
được rõ ràng, chỉ có thể lờ mờ thấy 1 ít thạch đầu sắp xếp kỳ quái mà
thôi.
Trong những người này, chỉ có Bạch Cách Tùng không phải lần đầu tiên
chấp hành huyết tự. Mà nguyên nhân cũng bởi vì hắn, cái huyết tự cuối
cùng năm 2011 cũng trở nên nguy cơ tứ phía.
Từ chuyện có người phát ra tín hiệu Moore, không khó để phán đoán
trên đảo có người. Bất quá mọi người từng điều tra, không hề có ghi chép lại người nào đã lên đảo. Người phát ra tín hiệu cầu cứu giờ này cũng
không biết được sinh tử.
Sau khi giải mã tín hiệu Moore mọi người đã nhiều lần xác nhận, thậm
chí đi cố vấn chuyên gia nghiên cứu vô tuyến điện, cuối cùng xác nhận
tín hiệu này giải mã không sai. Cho nên, Cửu Đầu đảo, tuyệt đối là địa
điểm huyết tự chấp hành lần này!
Vốn lo lắng sẽ có chuyện nguy hiểm tới tính mạng phát sinh, tất cả
mọi người đều chú ý cảnh giác bốn phía, bất quá thời gian trôi qua nhưng không có chuyện gì xảy ra, làm ai nấy cũng cảm thấy an tâm đôi chút.
Nhưng hiện tại cũng không thể cứ đứng không không trò chuyện, quá áp
lực. Mà một khi trò chuyện, nội dung nói đến đương nhiên chính là " Tổng thanh toán Huyết tự " .
Hẳn, chỉ những hộ gia đình chưa hoàn thành mười lần huyết tự mới lọt
vào trừng phạt sao? Thế nhưng nhà trọ cũng không hề tồn tại quy tắc như
thế ah?
Còn Viên ấn thì nói trúng tim đen: "Cân nhắc đến vấn đề huyết tự đặc thù Lý Ẩn đề cập tới. Ta cho rằng, nếu như nhà kho mở ra là 1 huyết tự, như vậy huyết tự này... Chỉ sợ đến khi đó sẽ đưa ra 1 cái kết quả cuối
cùng."
"Sẽ không... Sẽ không đâu!" Mộng Tử Anh lập tức phản bác: "Lúc trước
huyết tự rõ ràng nói là đến cuối năm 2011 mới chấm dứt! Tháng 11 chẳng
lẽ là cuối cùng rồi sao?"
"Xác thực mà nói..." Viên ấn ngẫm nghĩ liền mở miệng: "Chỉ có thể
cho rằng, từ lúc đó bắt đầu… nhà trọ sẽ giải trừ hạn chế? Một ngày cuối
cùng năm 2011 có lẽ huyết tự này sẽ chấm dứt, là thời khắc ác linh nhà
kho sẽ không tái xuất hiện nữa."
Cái này có ý nghĩa gì? Nếu trước đó không thể tìm được sinh lộ, chỉ sợ cả nhà trọ khó có khả năng còn tồn tại 1 ai!
Tổng thanh toán?
Đến cùng nó có ý gì?
Thời gian trôi qua rất nhanh... Nửa đêm 0 giờ đã tới.
Huyết tự ngày 15 tháng 10... Chính thức bắt đầu!
. .
. .
Mình nghĩ xong quyển này mình sẽ ngưng 1 thời gian để edit nốt 2
quyển 16 và 17. Sau khi hoàn thành xong mình sẽ edit nốt quyển cuối cùng " Bộ mặt thật của ác linh nhà kho."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT