Băng bó vết thương hoàn thành, lúc này Tôn Thanh Trúc giống như một đầu dã thú khát máu, không thể nào bảo trì tỉnh táo nữa rồi.

Hộ gia đình phải suy nghĩ rất nhiều mới lựa chọn con đường này. Nếu có thể được lựa chọn..., bọn hắn không muốn làm điều này , nhưng tất cả các biện pháp đã thử qua hết. Ví dụ như tượng sáp của Kate, Lâm Hoán Chi đã thử dùng bật lửa thiêu hủy, dù gì nó cũng được làm bằng sáp, thiêu đốt ngay cả chút dấu vết cũng không còn. Nhưng điều đó căn bản vô bổ, Kate vẫn chết.

Hành động triệt để phá hư tượng sáp không có nửa điểm tác dụng, như vậy chỉ có thể nếm thử phá hư lời tiên đoán thời gian tử vong của tượng sáp. Tôn Thanh Trúc lúc này đã đem thời gian trên đồng hồ điều chỉnh lại, nếu muốn xem giờ hắn sẽ dùng điện thoại di động. Điều này có thể đem tất cả cải biến được không?

Nhưng chỉ có 10 phút thời gian, trong nội tâm hắn không thể nào suy nghĩ tìm ra ngọn nguồn sinh lộ. Cẩn thận hơn nữa hắn dứt khoát tháo đồng hồ, đem nó đập nát vụn, triệt để hủy diệt. Đồng thời, đem y phục trên người mình cởi ra vứt trên sàn nhà, dùng bật lửa thiêu đốt, tượng sáp của hắn thời điểm tử vong vẫn mặc cái áo này đó. Làm xong 2 chuyện này, hắn còn ngại chưa đủ bảo hiểm, cuối cùng nhẫn tâm, đem 2 tay rạch ra rất nhiều vết thương. Hắn xác nhận tượng sáp của mình, căn bản không hề có vết thương nào hết.

Những vết thương này cơ bản không thể trong thời gian ngắn phục hồi như cũ. Cả quần áo đã bị tiêu hủy, đồng hồ cũng dập nát cũng thế. Mặc dù không giết được Bạch Văn Khanh cùng Lâm Hoán Chi, nhưng để lại trên người bọn hắn cũng không ít vết thương. Nhưng dù là vậy, trong lòng hắn vẫn bất an, thủy chung cho rằng, giết chết một người mới là ổn thỏa nhất.

Suy tư một phen, nên đi tìm Lạc Chính Phong và tên đần kia là thích hợp nhất. Bởi vì hắn là người dễ chế ngự nhất, thậm chí chỉ cần nhanh nhẹn 1 chút, trước khi đối phương kịp phản kháng đã bị giết rồi. Nhưng tượng sáp của Lạc Hi vẫn không xuất hiện, không thể biết được thời gian tử vong. So sánh ra, người chết cuối cùng Lạc Chính Phong vẫn là lựa chọn tốt nhất.

Tôn Thanh Trúc cắn răng quyết định, giết chết Lạc Chính Phong!

Đây là hy vọng cuối cùng của hắn. Nếu không 10 phút về sau, người chết chính là hắn!

Không... Hiện tại đã không tới 10 phút!

Hắn đẩy cửa WC, cẩn thận nhìn chung quanh 1 phen, mang theo dao găm tiến lên lầu.

Tử đản chi quán, khắp nơi đều lộ ra hào khí âm u. Mà Tôn Thanh Trúc không dám gấp gáp, hắn hiện tại tay nắm chặt dao găm, đè ép hơi thở.

Thời gian đã không còn nhiều lắm, có tiền lệ là Hồng Ban Ơn và Kate, hắn không dám khinh thường. Nhưng nhìn vết thương trên tay, hơn nữa đồng hồ và áo khoác đều bị hủy, nếu như bây giờ bị giết, tuyệt đối không đồng dạng với tượng sáp. Nhưng... cái này có thể chỉ là chi tiết nhỏ, sẽ không ảnh hưởng tới lời tiên đoán tử vong?

Bỏ ra một thời gian ngắn mới tìm được cầu thang. Cái biệt thự cỡ lớn này bố trí không hề có quy luật, đi tới đi lui mới phát hiện cầu thang, thật sự ở nơi này không có bản đồ căn bản rất dễ lạc đường.

Bất quá bây giờ không phải thời điểm cằn nhằn những thứ này, cái này cũng là thứ để giữa những hộ gia đình không thể đơn giản tìm thấy nhau. Tôn Thanh Trúc tiến vào lầu 3, dọc theo hành lang bắt đầu truy tìm Lạc Chính Phong và Lạc Hi.

Nội tâm hắn không ngừng cầu nguyện sớm 1 chút gặp được 2 người kia, thế nhưng hành lang lạ lẫm này làm hắn đau đầu, căn bản tìm không thấy đường, hơn nữa phòng thật sự nhiều lắm.

Mà lúc này, Lạc Chính Phong và Lạc Hi đang ở trong 1 hành lang phía tây lầu 3.

Đi đến bây giờ, Chính Phong càng thấy rằng biệt thự này quá lớn, gộp cả 3 tầng có thể chứa được hơn ngàn người.... Trong cái biệt thự lớn như thế mà muốn tìm mấy bức tượng sáp, nghĩ thế nào cũng thấy giống kỳ tích.

Muốn đem cả tòa biệt thự này tìm tòi hết mọi ngóc ngách, 2 giờ không đủ. Nếu như đem tượng sáp giấu đi thực kỹ, vài ngày tìm không ra cũng là chuyện bình thường. Như vậy có phải nhà trọ có âm mưu cố ý để hộ gia đình tìm thấy tượng sáp? Mà tượng sáp của mỗi người thực sự chỉ có 1 sao? Hay là không đi tìm tượng sáp, chính là nói không nhìn thấy tượng sáp thì nguyền rủa sẽ không khởi động?

Trong tử đản chi quán này đến tột cùng đang ẩn tàng bí mật đáng sợ gì?

Càng suy nghĩ, Chính Phong càng cảm thấy bản thân vô lực. Nàng đã nói chuyện qua điện thoại với Ngân Dạ, nhưng hắn tạm thời chưa thể cung cấp cho nàng sách lược thích hợp.

"Chính Thủy... Nhị tỷ..." Chính Phong thì thào tự nói, nàng không biết mình có thể còn sống gặp lại mọi người nữa hay không. Hẳn huyết tự lần này là hạn cuối của mình rồi sao?

Tám giờ 45' sắp tới. Tôn Thanh Trúc lúc này gần như lâm vào tuyệt cảnh, nhưng hắn vẫn chưa tìm được người nào. Nhìn đồng hồ trên điện thoại di động, hắn bắt đầu có cảm giác sụp đổ.

Bất quá, cũng đã có chuẩn bị, Tôn Thanh Trúc cho rằng, hắn sẽ không đơn giản chết ở chỗ này.

Đánh cuộc một keo! Chỉ có thể đánh cuộc một keo!

Cuối cùng, hắn tiến vào trong 1 gian phòng tương đối lớn, hơn nữa lấy ra tất cả vũ khí, liều chết 1 phen. Hiện tại chỉ còn 2 phút, cho dù bây giờ có tìm ra được Lạc Chính Phong, hắn cũng không tự tin chỉ trong thời gian ngắn như thế xử lý được nàng, một khi làm không tốt, ngược lại bị nàng giết chết cũng không phải không có khả năng.

Đã không có đồng hồ, quần áo bị thiêu hủy, lại thêm những vết thương trên tay... Hắn không tin, như vậy còn có thể nhất trí với lời tiên đoán của tượng sáp? Hắn nhớ rõ rất rõ thi thể của Hồng Ban Ơn và Kate hoàn toàn giống tượng sáp như đúc, vô luận là quần áo hay trang sức, tìm không ra địa phương khác biệt.

Nhấc lên dao găm, hắn nhìn chăm chú điện thoại, đồng thời trong lòng yên lặng cầu nguyện.

Trong phòng lúc này cực kỳ yên tĩnh.

Nội tâm hắn bây giờ treo lơ lửng. Vẻ mặt sợ hãi của Hồng Ban Ơn và Kate vẫn như trước in sâu trong đầu hắn. Mà vẻ mặt tượng sáp của hắn cũng không ngoại lệ.

Như vậy... thứ giết chết bọn họ là cái gì?

Là cái gì?

Nếu như là Quỷ hồn, hộ gia đình dù thế nào cũng không thể bị dọa sợ thành ra như vậy chứ?

Còn một phút đồng hồ.

Trái tim Tôn Thanh Trúc điên cuồng nhảy lên, con dao găm nắm chặt trong tay, thân thể lui sát vào góc tường để phòng ngừa tập kích từ sau lưng. Đồng thời, dùng di động chiếu sáng trước mặt. Cánh tay cầm dao không ngừng run rẩy.

Bốn mươi giây...

35 giây...

30 giây...

Tới bây giờ vẫn chưa có vật gì xuất hiện.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, từ phần trán của mình trở lên bị xé mất, có phải do bị tấn công từ phía trên?

Hắn lập tức ngẩng đầu dùng di động soi lên trên, thế nhưng trên đầu hắn cái gì cũng không có. Điều này làm hắn có chút không hiểu, nhưng lúc này có suy nghĩ cũng không tìm được câu trả lời.

Thời điểm hắn cúi đầu ánh mắt hơi hạ xuống bỗng nhiên trợn tròn!

Chỉ thấy những vết thương trên cánh tay bằng 1 tốc độ kinh người đang lành lại! Hơn nữa, cái đồng hồ lại lần nữa đeo trên cổ tay, kim đồng hồ vẫn đang hoạt động bình thường! Ngay cả cái áo đã bị đốt cũng lành lặn khoác trên người!

Hết thảy phát sinh chỉ trong nháy mắt hắn ngẩng đầu lên!

Còn có hai mươi giây!

Tôn Thanh Trúc muốn đem đồng hồ tháo xuống, thế nhưng hắn chợt phát hiện, thân thể không thể nào nhúc nhích!

Những vết thương trên tay đã khép lại ngay cả 1 vết sẹo cũng không có. Hơn nữa không riêng gì tổn thương trên tay, mà những nơi bị Lâm Hoán Chi cùng Bạch Văn Khanh làm bị thương cũng đã khỏi hẳn! Không, hẳn phải nói ngược lại, như chưa từng bị thương!

Tôn Thanh Trúc há miệng muốn thốt ra lời, dường như môi cũng bị cái gì đó khóa lại, căn bản mở miệng không được. Cả người hắn hiện tại chính là thịt cá nằm trên thớt!

Dao găm trong tay rơi trên mặt đất.

Sau đó, ánh sáng từ điện thoại tắt ngúm.

Tiếp theo Tôn Thanh Trúc cảm thấy trong màn đêm, dường như có thứ gì đó đang dần tiếp cận. Mà cái này còn chưa nói, ngay sau đó thân thể hắn xụi lơ, cả người té hình chữ đại nằm trên mặt đất.

Tư thế này cùng tượng sáp của hắn, hoàn toàn đồng dạng!

Nhưng vẫn chưa xong.

Hiện tại, còn 10 giây nữa là tới tám giờ 45’.

Tôn Thanh Trúc cảm thấy có 1 thứ gì đó lướt qua thân thể, chưa kịp phản ứng đã chợt thấy, bản thân đang nằm trong gian phòng phát hiện tượng sáp của mình!

Vị trí cùng với tượng sáp không sai chút nào!

Còn năm giây.

Tình trạng hiện tại của hắn đã không khác gì tượng sáp của mình, ngoại trừ... Đầu hắn. Nhưng còn 5 giây đếm ngược, chớp mắt tới tám giờ 45’ tất cả sẽ không có gì khác biệt nữa.

Nguyên vốn tượng sáp ở nơi này cũng đã biến mất.

Năm...

Bốn...

Ba...

Hai...

Ngay giây cuối cùng, Tôn Thanh Trúc chỉ muốn biết một việc. Đến tột cùng bản thân hắn nhìn thấy cái gì mà làm cho biểu lộ của tượng sáp sợ hãi tới như vậy?

Có chết hắn cũng muốn làm 1 con quỷ minh bạch.

Mà giờ khắc này, đáp án cuối cùng được công bố.

Sau một khắc, sắc mặt hắn kịch liệt biến hóa, đó là một loại gần như là bản năng , tự nhiên mà kịch biến! Rất nhanh, khuôn mặt hắn dần trở nên méo mó!

Một chớp mắt trước khi chết đi, rốt cục hắn thấy được...

Tám giờ 45' đã trôi qua. Hộ gia đình đều tinh tường, Tôn Thanh Trúc đã chết. Nếu như hắn chưa chết chắc chắn sẽ gọi điện hoặc nhắn tin cho mọi người.

Bạch Văn Khanh lúc này trên người bị thương không nhẹ, mà hắn biết rõ, người tiếp theo tử vong chính là hắn!

Hơn nữa, chỉ 10 phút về sau!

Nhất định trước lúc đó phải giết chết Lạc Chính Phong! Nhất định!

Hắn hiện tại đang tiến thẳng tới lầu 3, liều mạng tìm kiếm từng gian phòng. Nhưng 1 người hiệu suất có thể cao bao nhiêu? Dù sao cái biệt thự này quá lớn, chỗ để ẩn nấp vô cùng nhiều.

Nhưng trong 1 cái biệt thự như vậy mà lại có thể dễ dàng tìm ra những bức tượng sáp. Thực sự dễ làm người khác sinh ra nghi hoặc.

Tượng sáp của Lạc Hi vì sao chậm chạp vẫn mãi chưa xuất hiện?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play