Lý Ẩn cùng Di Chân đang sải bước chậm rãi trên đường. Buổi chiều
không có tiết học, hai người liền có 1 khoảng thời gian vui vẻ bên nhau.
Nhớ lại vừa rồi, bộ dạng Lý Ẩn thưởng thức súp tôm hùm trong nhà
hàng, Di Chân không khỏi nghĩ thầm, xem ra nàng nên học tập cách làm món ăn này như thế nào rồi.
"Cuối tuần này, cha em nói muốn mời anh tới nhà" Di Chân chợt nhớ ra nói: "Hai người bọn họ đều rất thưởng thức anh đó."
"Ah, vậy sao?" Lý Ẩn nghe xong tựa hồ rất hưng phấn "Nhất định sẽ đi!"
Lúc này Di Chân bỗng chú ý tới 1 dòng tin nhắn trong điện thoại: "Tỷ, tỷ có trông thấy Tịch Nguyệt không? Ta liên lạc với nàng không được."
Đây là tin nhắn của Di Thiên, hắn và Tịch Nguyệt hẹn hôm nay ra ngoài ,
thế nhưng chờ rất lâu vẫn chưa thấy nàng tới.
Chẳng lẽ mình bị leo cây rồi hả?
Trong lòng Di Thiên không khỏi có vài phần không vui.
Rất nhanh hồi âm được gửi tới: "Vậy sao? Không biết được? Nàng không có liên hệ với tỷ? Điện thoại gọi không thông sao?"
Di Thiên lúc này lại càng thêm khó chịu, đang muốn nhắn trở lại đột nhiên bên tai nghe thấy thanh âm: "Tinh Thần?"
Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy đối diện đi tới 1 thiếu nữ tầm 18~19
tuổi. Hắn vừa mới kinh ngạc, cô gái kia liền lướt qua bên cạnh, hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nàng đang bưới tới trước mặt 1 người thanh niên.
Mắt trái của người kia có chút đặc biệt, tựa hồ như mắt giả.
"Thâm Vũ, em tới sớm ah." Nam tử mỉm cười bước về phía cô gái: "Ca
nói với anh rằng em sẽ không tới trễ, quả là thế." "Tinh Viêm nói như
vậy?" Cô gái kia rõ ràng lộ ra 1 tia vui mừng: "Tốt rồi, chúng ta đi
thôi, tới nơi nào đây?"
Di Thiên lúc này có chút ngây ngẩn cả người. Người thiếu nữ kia thoạt nhìn có cảm giác không phải lần thứ nhất gặp mặt. Thế nhưng hắn cũng
không nhớ đã từng trông thấy nàng ở đâu.
Ngay lúc 2 người sắp chuyển thân rời đi, Di Thiên bỗng tiến lên lớn
tiếng nói: "Cái kia... Cái kia, không có ý tứ, hai người các vị... , . . ."
Tinh Thần cùng Thâm Vũ song song quay đầu, Thâm Vũ lộ ra biểu tình nghi hoặc: "Ngươi là ai? Đang gọi chúng tôi sao?"
Hai người đều là một biểu lộ không hiểu, mà Di Thiên nhìn chằm chằm
Thâm Vũ, lại càng cảm giác rõ ràng mình đã từng thấy nàng. Nhưng hắn
không nhớ được là ở nơi nào?
Tình huống hiện tại, biểu cảm của đối phương giống như chưa hề trông thấy mình. Chẳng lẽ mình nhớ nhầm rồi sao, hay là...
Hắn đành trả lời: "Thực xin lỗi, ta nhận lầm người."
Di Thiên cuối cùng chỉ có thể rời đi, nhưng trong nội tâm cảm giác rất không đúng.
Rốt cuộc là sao đây?
Cùng thời gian, Di Chân cùng Lý Ẩn xuất hiện trong một rạp chiếu bóng. Giờ phút này hai người đang ngồi coi 1 bộ phim kinh dị.
Nội dung cốt truyện được đẩy đi khá nhanh, nhưng Di Chân vừa nhai
bổng ngô vừa có chút bất mãn: "So với phim điện ảnh hoàn toàn không
giống ah, bộ phim này quá truy cầu tình tiết cốt truyện mà không để ý
tới tính logic."
"Loại phim này cứ coi là được rồi" Lý Ẩn ngồi bên cũng đang nhai bổng nói "Đầu óc không cần suy nghĩ nhiều "Phim kinh dị trong nước quả thực
là không đáng chờ mong" nói xong lại cùng Di Chân tiếp tục ăn bổng coi
phim.
Thời gian dần qua, Lý Ẩn không mở miệng nói chuyện nữa.
Nội dung cốt truyện đẩy mạnh, đang tới đoạn cao trào, Di Chân cũng không bình luận gì thêm.
Đúng lúc này, trên màn hình thình lình xuất hiện 1 nam nhân toàn thân là vết dao chém, thậm chí cái cổ cũng bị đứt hơn 1 nửa! Nam nhân đó
đang không ngừng đi về phía màn hình, cuối cùng, cả người gần sát vào
màn hình đem nó biến thành 1 màu đen. Thời điểm màn hình sáng lại thì
không còn thấy đâu nữa.
Tay cầm bổng ngô của Di Chân dừng lại giữa không trung, hiển nhiên là bị dọa sợ rồi.
Nhưng đột nhiên nàng ngửi thấy 1 mùi máu tươi, mà mùi đó truyền ra từ ngay bên cạnh. Nàng vội vàng quay đầu sang nhìn, ngồi bên cạnh nàng,
thế mà lại là nam nhân toàn thân bị đao chém!
Cái cổ nam nhân kia nghiêng qua 1 bên, lớp thịt còn dính lại dường
như không chịu nổi sức nặng của cái đầu đang không ngừng bục ra, đúng
vào lúc này, trước mắt xuất hiện 1 khe hở màu đen, Di Chân vậy mà phát hiện, toàn bộ rạp chiếu phim đã không còn ai, ngoại trừ nàng và người
nam nhân này!
Khe hở màu đen kia bắt đầu tiến tới gần Di Chân, nàng vội vàng lui về sau, sau đó, trước mắt lại xuất hiện thêm 1 khe hở nữa, cả người nàng
cảm giác đụng phải vật gì đó, té lăn trên đất!
Lúc bò dậy, Di Chân ngạc nhiên thấy rạp chiếu phim vẫn nguyên trạng,
Lý Ẩn đang ngồi trê ghế ăn bổng ngô. Hắn khó hiểu hỏi nàng: "Em làm sao
vậy? Tự nhiên lại ngồi trên đất?"
Di Chân kinh nghi bất định nhìn Lý Ẩn, dường như hết thảy vừa rồi chưa từng phát sinh.
Nàng cũng không biết, vừa rồi nếu nàng lui ra sau chậm 1 bước..., sẽ
bị ma vương hoàn toàn kéo ra khỏi không gian này, tiến vào trong không
gian trọng điệp là rạp chiếu phim không người khi nãy!
Đây chính là nguyên nhân thực sự vì cái gì khi chấp hành huyết tự cấp Ma Vương sẽ tiến vào nhiều không gian trọng điệp như vậy.
Vô luận là không gian của huyết tự thứ 10, hay 1 không gian nhìn như
không có chút ý nghĩa nào, đều là chướng ngại dùng để hạn chế Ma Vương
định vị hộ gia đình. Bên ngoài không gian này, còn có hơn mười tầng
không gian cùng trọng điệp với nó, tuy thoạt nhìn hoàn toàn đồng dạng,
nhưng đều giống như vừa rồi
Không có người tồn tại.
Bất quá nam tử bị chém kia cũng không phải Ma Vương. Mà Ma Vương đang thẩm thấu vào từng tầng không gian trọng điệp, tạo nên từng cái ác linh không gian.
Những ác linh không gian thế này, tồn tại nhiều vô cùng.
Lúc trước bác sĩ Đường tiến vào trong dị không gian kia, chính là
thông qua những người mẫu plastic với tư cách là ác linh không gian liên kết mà vào. Nó cũng là môi giới trọng yếu nhất để ma vương xâm nhập
cũng như định vị hộ gia đình.
Những môi giới như thế nhiều vô số kể. Hơn nữa hủy diệt một cái vẫn
có thể tiếp tục tạo ra 1 cái, nói chung không cách nào hủy diệt được.
Lúc trước, Đồng Sinh Bộ Vị trong video quay lại huyết tự của bác sĩ
Đường chứng kiến, 1 con người mẫu plastic trong cửa hàng nào đó từng
bước bị khe hở màu đen bao trùm, dần dần hóa ra bộ mặt 1 ác quỷ hung ác.
Đáng tiếc, nàng ta đã không thể nói cho hộ gia đình biết chuyện này.
Đương nhiên lúc này đây xâm nhập thất bại, tiếp theo định vị mục tiêu cũng không nhanh như vậy. Nhưng định vị cần thời gian cũng không
nhiều, chỉ cần hoàn toàn định vị được, như vậy Ma Vương sẽ hoàn toàn xâm nhập vào trong không gian này, đem Di Chân... Giết chết!
Hơn nữa, quan trọng nhất là, việc này tuy định vị thất bại nhưng lại rút nhỏ phạm vì tìm kiếm.
Không gian xung quanh chỗ Di Chân vừa đứng sẽ trở thành phạm vi trọng điểm để định vị!
Di Chân lúc này đã không còn tâm tình xem phim mà lôi kéo Lý Ẩn, nói: "Đi... Chúng ta đi!"
Cùng lúc đó, Thâm Vũ và Tinh Thần vừa tiến vào rạp chiếu bóng.
"Ân bộ phim này như thế nào?." Tinh Thần hưng phấn chỉ lên poster trước mặt nói: "Tháng này có không ít phim nước ngoài đây nè."
"Tùy tiện đi... em xem phim nào cũng được." Thâm Vũ tự nhiên cười nói, hoàn toàn 1 bộ dạng để đối phương làm chủ.
Nhưng lúc này Di Chân cùng Lý Ẩn rời khỏi phòng chiếu phim, hướng về
phía Tinh Thần bên này đi tới. Vì đi đường khá gấp gáp cho nên đụng vào
người Thâm Vũ!
Hai người nhất thời ngã nhào trên mặt đất, Di Chân vội vàng đứng lên nâng Thâm Vũ dậy nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
"Ân, không có gì" Thâm Vũ thì không sao, nhưng Tinh Thần đứng 1 bên có vẻ tức giận.
"Ngươi đi đường không nhìn trước sau sao? Đường đi rộng như vậy mà va phải người khác?" Tinh Thần vừa muốn nói tiếp lại ngẩn người.
Bởi vì Di Chân và Di Thiên lớn lên thật sự quá giống. Hai người tuy thể hình khác nhau nhưng ngũ quan lại cực kỳ giống nhau.
"Thực xin lỗi" Trong nội tâm Di Chân lúc này đang thấp thỏm lo âu, chỉ nói 1 câu xin lỗi liền rời đi.
Nhưng đột nhiên Di Chân dừng bước. Sau đó, ánh mắt của nàng tập trung nhìn vào Thâm Vũ. Vừa rồi trong tích tắc nàng không nhìn kỹ, nhưng bây
giờ nàng cảm giác, hình như đã từng nhìn thấy thiếu nữ này. Cảm giác rất mãnh liệt, hẳn là mới trông thấy gần đây.
"Ngươi" nàng nhìn sát vào Thâm Vũ, hỏi: "Chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở đâu hay không?" Những lời này vừa ra, biểu lộ của Tinh Thần cùng Thâm Vũ đều cực kỳ ngạc nhiên. Mà Tinh Thần kịp thời phản ứng nói:
"Ngươi đang nói gì vậy? Thâm Vũ, em có phải thực đã nhìn thấy bọn họ?"
"Bọn họ?"
Lúc này Lý Ẩn đi tới, mở miệng nói: "Không có ý tứ, vừa rồi bạn gái
ta đụng vào ngươi..." Di Chân đang không ngừng quan sát gương mặt Thâm
Vũ, cảm giác cực kỳ quen thuộc không hề giả dối. Thế nhưng nàng đã từng
trông thấy ở nơi nào đây?
"Đúng rồi" nàng bỗng nhiên thốt ra "Nhà trọ là nhà trọ, chính là cái nhà trọ nguyền rủa chuyên ban bố huyết tự..."
Nghe thấy những lời này, Tinh Thần và Thâm Vũ phản ứng lại càng lớn,
Thâm Vũ bước tới trước bắt lấy tay Di Chân, hỏi: "Ngươi nói cái gì? Cái
gì mà nhà trọ huyết tự?"
"Thâm Vũ, em làm sao vậy?" Tinh Thần vội vàng nói: "Trước em luôn lầm bẩm nói về cơn ác mộng kia, nói rằng em trở thành 1 hộ gia đình trong 1 nhà trọ kỳ quái, sau đó em còn tự mình tới nơi đó xác nhận có phải thực hay không? Trên cái thế giới làm sao lại có loại nhà trọ như vậy?
“Ngươi rõ ràng nằm mộng!" "Ngươi cũng vậy?" Di Chân càng lộ ra thần
sắc khó tin hơn "Ngươi cũng mộng thấy cái nhà trọ kia? Như vậy, huyết tự chỉ thị..."
"Mười lần huyết tự chỉ thị, có phải hay không?" Thâm Vũ tiếp tục mở miệng: "Ngươi cũng nằm mộng như thế phải hay không?"
"Đúng, đúng vậy."
Cùng lúc 2 người đang nói về nhà trọ khủng bố, có rất nhiều hộ gia
đình vừa trở ra từ nhà trọ. Cũng may, ngày hôm nay không có ai chết đi.
Nhưng điều này không làm bọn hắn buông lỏng cảnh giác.
Bởi vì La Thập Tam đã không biết tung tích, không chỉ như thế, Tâm Luyến cũng không thấy đâu nữa.
"Là nguyền rủa ác linh áo đỏ vẫn chưa giải trừ? Hay là ác linh nhà kho. "
Không ít người đều ôm ý nghĩ như vậy.
Một tuần trôi qua trong lo sợ bất an. Sau La Thập Tam còn chưa có người chết đi, mọi người tạm thời cảm thấy yên tâm.
Thế nhưng tung tích của La Hưu cùng Hàn Cẩn vẫn chưa có chút manh mối nào.
Hết thảy, tựa hồ lại trở về tuyệt vọng.
Vì vậy, có không ít hộ gia đình bắt đầu lựa chọn, chấp hành… huyết tự chỉ thị cấp Ma Vương!.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT