Thượng Quan Miên thông qua truy tung IP tìm được địa chỉ đã chia sẻ cho tất cả hộ gia đình. Một ít người ở lại thành phố K cũng nhao nhao khởi hành, chuẩn bị tiến về thành phố S.

Hiện tại, tất cả mọi người đem hy vọng đặt lên cái gọi là "Hàng đầu". Trong đó kể cả không ít nhân vật trí giả mới.

Mà Từ Thao cũng quyết định tới thành phố S.

Thời điểm nhận được điện thoại của Lý Ẩn hắn đang ở trong nhà mình.

"Đã biết, ta sẽ tới thành phố S." Cúp điện thoại, 2 mắt hắn ngưng tụ thành cỗ sát ý nồng đậm.

"Làm sao vậy? A Thao?"

Từ Thao lúc này đang ngồi trước mặt tỷ tỷ, nàng nhìn hắn vẻ mặt ngưng trọng.

"Xin lỗi tỷ, ta phải đi rồi." Từ Thao đứng dậy nói: "Chăm sóc tốt ba mẹ." "A Thao, ngươi muốn đi đâu?" "Ta sẽ trở lại, tỷ tỷ." Từ Thao lộ ra 1 nụ cười ấm áp, sát ý nơi 2 mắt dần lui đi. Hắn cười cười: "Hảo bảo trọng, tỷ tỷ. Ta sẽ trở lại, nhất định!" "Cẩn thận một chút A Thao." Tỷ tỷ ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Không nên có chuyện gì."

Rời khỏi nhà, lúc này nội tâm Từ Thao lại bị sát ý nhồi đầy. Từ khi tiến vào nhà trọ hắn đã bắt đầu an trí kế hoạch của mình. Hôm nay, hắn tuyệt đối không hi vọng kế hoạch chưa thành mình đã chết!

"Còn có sáu người, không, phải nói ít nhất còn sáu người. Trước khi tìm ra được bọn hắn ta không thể chết!"

Rất nhanh, Từ Thao liên hệ với mấy tâm phúc của mình trong thánh nhật giáo tụ tập tại nhà ga. Trước mắt đã nhiều ra thêm 1 nhân tố là quỷ áo đỏ, hơn nữa đã chứng minh quỷ áo đỏ này cũng giết người cho nên không ai lựa chọn đi máy bay nữa rồi.

Quỷ áo đỏ có thể giết người. Là vì cái này căn bản không phải huyết tự, hay bởi vì nó là huyết tự đặc thù cho nên không hạn chế, hay là nói...

Quỷ áo đỏ vốn dĩ là 1 bộ phận của huyết tự?

Từ Thao có rất nhiều tưởng tượng, nhưng đều không thể thực hiện. Trên đường chạy tới nhà ga, trong đầu hắn chỉ có 1 ý niệm, đó chính là cố gắng sống sót!

Khoảng ba giờ sáng, nhóm đầu tiên tới thành phố S là Thập Tam cùng Tâm Luyến. Mà căn cứ vào địa chỉ thu được, trước tiên phải chạy tới đó!

Vong Linh... Vong Linh, người này là ai?

Trong trí nhớ, bên người cha mẹ không có bất kỳ thân nhân hay bằng hữu, bọn họ cũng chưa từng đề cập qua. Cho dù có hỏi thăm bọn họ cũng không chính diện trả lời. Nhiều năm qua, hắn căn bản không biết cha mẹ có 1 bằng hữu sinh tử chi giao như vậy. Nhất là Lý Ẩn nói, chỉ cần là chuyện tình của cha mẹ người đó nhất định sẽ làm. Nghe ra quan hệ với cha mẹ cực kỳ tâm đầu ý hợp.

Trong nội tâm hắn phi thường muốn gặp người này.

Nhưng Vong Linh cùng cha mẹ hẹn nhau gặp mặt một tháng trước, bọn họ đến nay thế nào rồi? Đến tột cùng rốt cục chuyện gì đang xảy ra? Có thể hay không, cha mẹ đã...

Liên tưởng đến chuyện lúc trước cha mẹ không liên lạc với mình nữa làm nội tâm hắn cảm thấy 1 hồi run rẩy.

Từ nhỏ, trong suy nghĩ hắn luôn một mực căm thù cha mẹ, nhưng giờ phút này hắn lại cảm thấy rất hối hận.

Lúc này đang là thời gian rạng sáng, trên đường cơ hồ không nhìn thấy xe cộ qua lại. Mà từ nhà ga muốn tới nơi đó cùng cần ít nhất hai giờ, huống chi đó là dưới tình huống tất cả đều thuận lợi, chỉ nghĩ tới đi bộ 1 đoạn đường như vậy đã thấy rất phiền toái.

Cuối cùng, hai người tìm được 1 chiếc taxi trống, vội vàng leo lên xe.

Không bao lâu, bọn hắn tới được khu Kim Hải, trung tâm thành phố S.

Nói thực ra, trên đường đi Thập Tam cùng Tâm Luyến đều rất cảnh giác, quan sát sự tình trước sau, bất quá, thủy chung không hề phát sinh chuyện gì.

Nhưng tiến thêm 1 đoạn nữa, từ phía trước nghe được thanh âm máy đóng cọc. Dĩ nhiên rạng sáng là khoảng thời gian thích hợp để khởi công xây dựng đường xá. Vì vậy cho nên không thể nào đi tới.

"Được rồi, đi đường vòng sẽ rất xa, dù sao cũng sắp tới rồi." Thập Tam lấy ra tấm thẻ giao thông sử dụng vô hạn đưa cho tài xế.

Sau khi xuống xe, hai người yên lặng dọc theo con đường phía trước hướng về phố Bích Hiệu mà đi.

Đây là 1 con phố cực kỳ yên lặng. Tất cả cửa hàng mặt tiền 2 bên phố đều đã đóng cửa, đèn đường cũng ảm đạm. Phụ cận ngẫu nhiên cũng có 1 vài cây xanh, mà trên vách tường là những hình vẽ loạn thất bát tao.

Càng đi vào xung quanh lại càng trở nên hẹp hòi và u ám. Thập Tam lúc này cực kỳ khẩn trương, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhưng hắn biết rõ lúc này không thể bối rối, hắn còn phải bảo vệ Tâm Luyến!

Vô luận như thế nào hắn nhất định phải bảo vệ tốt nàng!

"Theo sát anh, Tâm Luyến." Thập Tam ngăn chặn nỗi sợ hãi trong nội tâm nói: "Chỉ cần anh còn sống, nhất định sẽ bảo vệ em chu toàn!"

Mặc dù nói những lời này chính hắn cũng cảm thấy rất chột dạ, nhưng dù sao, trước mặt nữ nhân mình yêu thích hắn không thể lộ ra 1 mặt khiếp đảm!

Rốt cục, đã tới.

Căn cứ vào địa chỉ IP điều tra được, trước mắt chính là nhà của Vong Linh. Một tòa có vài phần lụi bại, tổng cộng có hai tầng lầu. Thập Tam đi đến phụ cận, dùng di động soi biển số nhà, xác nhận là phố Bích Hiệu.

Số 34 phố Bích Hiệu, nếu như Thượng Quan Miên truy tung địa chỉ IP không có sai, chính là chỗ này.

Người luôn 1 mực liên hệ với cha mẹ, Vong Linh, đây chính là nhà của hắn!

Một tháng trước đã xảy ra chuyện gì? Hắn và cha mẹ rốt cục ai còn sống ai đã chết?

Hắn vươn tay gõ cửa, nhưng cửa lại tự động mở.

Điều này làm hắn rất ngoài ý muốn, cửa mở ra, chỉ thấy bên trong là 1 phòng khách lộn xộn. Hắn nhấn công tắc điện nhưng đèn không mở lên.

Bất đắc dĩ, lấy đèn pin ra cùng Tâm Luyến tiến vào trong căn nhà cũ nát. Không biết đã có hộ gia đình nào tới trước hay chưa, bất quá trước mắt không thu được liên lạc của những người khác, có lẽ hắn là người thứ nhất tới đây.

"Có ai không?" Hắn hô lớn: "Không có ý tứ, xin hỏi có ai không? Ta tới tìm Vong Linh tiên sinh , ta là nhi tử của La Hưu cùng Hàn Cẩn!" Hô cả buổi vẫn không có người trả lời.

Hắn tiếp tục dọc theo phòng khách, tiến về 1 đám phòng khác. Nếu như đã trở thành 1 căn nhà trống, như vậy sẽ có manh mối để lại đi.

Thật vất vả mới có một đường hi vọng ah!

Mở nguyên 1 đám cửa phòng, bên trong không hề có bóng người. Điều này làm nội tâm Thập Tam càng ngày càng tuyệt vọng.

Kế tiếp, hắn rời tới trên lầu, Tâm Luyến vẫn theo sát hắn. Nếu như trên lầu vẫn không thu hoạch được gì..., như vậy, chẳng khác không thu hoạch được gì.

Sau khi lên lầu, Thập Tam tiến thẳng đến gian phòng gần cầu thang nhất.

Cửa phòng vừa mở, ánh mắt Thập Tam lập tức lộ ra 1 cỗ hoảng sợ!

Giữa gian phòng có 1 cái bàn tròn, hai bên bàn phân biệt ngồi 2 bộ xương khô! Từ quần áo để phán đoán, 2 người đó là 1 nam 1 nữ. Mà tay 2 bộ xương nắm chung cùng 1 chỗ, đầu gục vào nhau. Đồng thời, trong phòng có vô số sợi tơ, đem thân thể 2 bộ xương kia cố định 1 chỗ, cam đoan không ngã trên mặt đất.

Thập Tam cả buổi cũng nói không ra lời, Tâm Luyến thấy 1 màn như vậy, sắc mặt cũng trắng bệch!

Bất quá bây giờ không phải lúc để sợ. Thập Tam cắn răng, hướng về 2 bộ xương kia từng bước đi tới. Tới gần hắn mới nhận ra, 2 bộ xương không phải nắm chặt tay nhau, mà đang cùng nắm 1 thanh huyết kiếm!

Giống hệt như thanh huyết kiếm mẫu thân gửi tới!

"Chẳng lẽ..." Là phụ thân cùng mẫu thân?

Nhưng hắn rất nhanh lắc đầu. Điều đó không có khả năng, cha mẹ làm sao có thể trong 1 tháng thời gian liền biến thành khô lâu? Đây tuyệt đối không phải bọn họ.

Tuy biết sự tình mình tao ngộ không thể dùng lẽ thường để xem xét, nhưng hắn vẫn hi vọng về phương hướng tốt hơn.

Về thanh huyết kiếm, lúc ban đầu Thập Tam cho rằng nó là dụng cụ hạ cổ. Nhưng sự thật là, sau khi đạt được Thập Tam chưa từng dùng nó hạ cổ thành công. Nhưng mang theo huyết kiếm sẽ không bị quỷ tập kích. Cho dù là trên xe lửa cũng chỉ bị 1 bàn tay nắm chặt mà thôi, không hề bị tổn thương thực chất.

"Chẳng lẽ 2 thanh huyết kiếm này xuất phát từ cùng 1 nơi?"

Hắn nhớ lại nhật ký Y Thanh Thủy lưu lại. Dùng Lệ Quỷ để dưỡng cổ, như vậy, cái huyết kiếm này bị lây nhiễm máu của Lệ Quỷ dùng để dưỡng cổ cho nên hắn mới không bị tổn thương?

Cùng với khô lâu trước mắt đồng dạng?

Thế nhưng 2 bộ khô lâu này là chuyện gì xảy ra?

Huyết kiếm trực tiếp đâm vào mặt bàn. Tay Thập Tam trong lúc gỡ ra không khỏi vô tình đụng vào ngón tay cái 1 bộ khô lâu, trong chớp mắt đầu hắn hiện lên 1 hình ảnh khủng bố!

Đó là... Vô số máu tươi!

Trong 1 sơn động u tối, vô số thi thể bị sợi tơ cuốn chặt treo trên không trung xếp thành một vòng tròn. Vô số sợi tơ nối liền giữa những thi thể và 1 cái đầu lâu đặt ở bên dưới, giữa vòng tròn.

Trải qua hồi lâu, những sợi tơ kia... thế mà chảy ra những dòng máu đỏ làm người khác phải cảm thấy rùng mình!

Từ trong những hình ảnh kia bứt ra, hai mắt Thập Tam trở nên cực kỳ kinh hãi.

Chẳng lẽ Y Thanh Thủy, nàng giết chết nhiều người như vậy cũng vì mục đích này sao? Nàng đem bọn họ biến thành lệ quỷ dưỡng cổ, chính là vì hàng đầu thuật?

Cha mẹ đang làm chính là sự tình giống như Y Thanh Thủy? Nhưng vì cái gì phải làm như vậy? Tại sao phải làm ra sự tình tàn nhẫn như vậy?

Ánh mắt hắn dần rời khỏi huyết kiếm, nhưng lại nghe được Tâm Luyến hét lên 1 tiếng!

Sau đó, hắn liền chứng kiến, 2 bộ khô lâu...thế mà đang thẳng tắp nhìn về phía hắn!

Hắn lập tức bắt lấy tay Tâm Luyến, chạy ra khỏi phòng! Vừa chạy xuống dưới, đồng thời trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh tượng lúc nãy.

Đầu lâu bị vô số sợi tơ quấn lấy... Vô số máu...

Dùng Lệ Quỷ để dưỡng... ...

Hàng đầu...

Hai bộ khô lâu kia là môi giới, là 1 bộ phận của tà cổ!

Chạy ra khỏi nhà, hắn nói với Tâm Luyến sau lưng: "Anh biết rồi! Anh biết cái động xué đó ở nơi nào! Tại thành phố X!"

"Thành phố X? Nơi nào ở thành phố X?" Tâm Luyến lộ ra thần sắc kinh hỉ, lập tức truy vấn: "Còn có, động xué là có ý gì (chịu thôi cái tên động, tác giả viết sao để vậy)?"

"Nơi đầu tiên anh nghĩ tới chính là nó "

Trong đầu Thập Tam nhớ lại thời điểm 15 tuổi, đó là một lần ngẫu nhiên. Hắn muốn biết rốt cục cha mẹ đang làm gì, cho nên mới theo dõi bọn họ.

Nếu như là chỗ đó mà nói, vẫn còn kịp!

Đó là nơi đặt tà cổ!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play