Viện bảo tàng lịch sử quốc gia u tĩnh giống như phần mộ. Nằm ở trung tâm thành phố thế mà chung quanh không có 1 ngọn đèn, tất cả bóng đèn neon đều biến thành 1 màu xám.

Cái thành phố này, giống như đang từng bước hóa thành 1 lồng giam. Hơn nữa xu thế đang không ngừng mở rộng.

Lý Ẩn chậm dãi bước trên con đường ngập bóng tối, bước đi không nhanh không chậm.

Trong đầu hắn đang nhớ lại cú điện thoại của Tiểu Dạ Tử.

"Ta có tin tức trọng yếu của Di Chân ở nhật bản. Ta có thể chia cho ngươi 1 phần, đây là chuyện quan trọng liên quan đến Sở Di Thiên. Muội muội ta, Thương đã điều tra rất lâu mới có những tài liệu này, ta nghĩ ngươi cũng cần a?"

"Điều kiện là cái gì?" Lý Ẩn phi thường tỉnh táo, rất nhanh đi thẳng vào vấn đề: "Thần Cốc tiểu thư, ai cũng là người hiểu chuyện, ta không cho rằng ngươi sẽ vô điều kiện cung cấp cho ta bất kỳ vật gì."

"Đến cửa chính viện bảo tàng quốc gia, giúp ta đem đèn dẫn đường mang vào bên trong. Ngươi không cần lo lắng, quỷ bình thường sẽ không giết người, huống chi ngươi tính ra vẫn còn bên ngoài viện bảo tàng, ngươi thậm chí không cần tiến vào, chỉ cần ném vào cửa chính là được rồi. Dù sao, chỉ cần ngươi làm được, ta sẽ đem tư liệu cấp cho ngươi."

"Cái gọi là tư liệu, rốt cuộc là gì?"

"Đương nhiên là đồ vật đáng giá cho ngươi mạo hiểm. Lúc trước Sở Di Chân sau khi tốt nghiệp đại học, trạm thứ 1 xuất ngoại chính là nhật bản, cũng từng sinh sống tại Đông Kinh 1 năm. Ngươi cho rằng vì cái gì lúc ấy nàng muốn tìm tung tích của đệ đệ lại chạy tới nơi này?"

"Có ý gì?"

"Bức họa biết trước. Tiểu Dạ Tử đi thẳng vào vấn đề: "Nàng đi tìm những bức họa biết trước mà Bồ Mỹ Linh giấu ở nhật bản. Trên thực tế hắn là 1 kẻ rất có tiền, hắn biết sử dụng bức họa biết trước kiếm tiền tài như thế nào. Sau khi rời khỏi thành phố K hắn du lịch qua rất nhiều nơi, mà trạm đầu tiên chính là nhật bản. Những bức họa lưu lại trong tổ phòng Bồ gia không hề có giá trị, bởi vì cảnh tượng trong bức họa gần nhất cũng là mười mấy năm trước đây. Thế nhưng những bức vẽ lưu lại ở nhật bản lại là những bức mới nhất. Bất quá đáng tiếc chính là, Sở Di Chân tuy rằng tìm rất lâu nhưng lại không tìm ra được. Điều này cũng là đương nhiên, điều kiện kinh tế của nàng quá mức túng quẫn. Bất quá, muội muội ta Thương lại bất đồng, lợi dụng tài lực của Đồng Sinh gia, lấy được những bức họa kia không quá mức khó khăn. Đáng tiếc chính là huyết tự ta đang chấp hành hiện nay không thấy vẽ ra."

"Bức họa biết trước! Thật sự?" Mặc dù Lý Ẩn rất tỉnh táo, nhưng lúc này cũng không thể đè nén tinh thần kích động.

"Không sai. Ta có thể chia cho ngươi một bộ phận, đương nhiên, ngươi có thể cho rằng ta làm bộ nhưng ngươi nên biết, loại bút pháp của Bồ Mỹ Linh ai có thể bắt trước được? Tác phẩm của hắn tuyệt đối là tiêu chuẩn đại sư, nếu như không vì không có hậu trường, nếu không đã sớm thành danh. Muốn bắt chước 1 tác phẩm như vậy, tuyệt đối không phải chuyện dễ."

Đây cũng là 1 chuyện rất bình thường. Lúc trước Thâm Vũ chính là dùng bức họa biết trước để giao dịch với hộ gia đình, mà hành vi của Tiểu Dạ Tử bây giờ cũng là như thế.

"Ngay cả Mộ Nhan Tuệ với tư cách là tâm phúc của ta cũng không biết việc này. Như thế nào?"

Sau đó, Lý Ẩn nhận được 1 bức vẽ để xác nhận phong cách của Bồ Mỹ Linh ( cũng có thể nói là Thâm Vũ ). Trong bức họa vẽ 1 nam hài đang nổi lơ lửng, cái đầu cúi thật thấp, trên người mặc 1 bộ trang phục rách rưới.

Khoảng cách càng gần viện bảo tàng, chung quanh lại càng tối. Nhìn thế nào cũng không thấy giống trung tâm thành phố, khắp nơi 1 mảnh yên tĩnh, không có bóng người.

Lý Ẩn dần tiến tới gần viện bảo tàng. Nơi này Lý Ẩn cũng từng đi qua rất nhiều lần. Trong ấn tượng, lần thứ nhất là ở thời điểm 10 tuổi, phụ thân mang hắn đi.

Tuy từ nhỏ say mê y học, nhưng Lý Ẩn đối với lịch sử cũng cảm thấy có chút hứng thú, nhất là lịch sử Trung Quốc cổ đại. Mà thật không ngờ, hôm nay trong tình huống này lại tới nơi đây.

Giao dịch của Thần cốc Tiểu Dạ Tử, hắn không có lý do gì cự tuyệt. Cho nên, dĩ nhiên là đến.

Nhưng tương đối mà nói, đây cũng là 1 hồi đánh bạc. Hơn nữa nguy hiểm rất lớn. Nhưng tương đương với nó là tiền lời cũng cực lớn.

Tại nhà trọ, bất luận kẻ nào cũng chỉ lo lắng cho bản thân mình. Ai cũng mơ tưởng tìm được một con đường trăm phần trăm ổn thỏa. Trước mắt, Lý Ẩn vì biến mất 3 lượt huyết tự cho nên cần tiếp tục 4 lần nữa mới có thể rời khỏi nhà trọ. Con số này, chỉ nghe thôi cũng làm những người khác cảm giác khủng bố.

Mà bức họa biết trước của Bồ Mỹ Linh dĩ nhiên là giải pháp tốt nhất.

Ít nhất giai đoạn hiện tại là như thế.

Mà Tiểu Dạ Tử coi hắn là đối tượng giao dịch, chính là vì hắn là người hiểu rõ Sở Di Chân nhất, tỷ lệ phần trăm tin tưởng vào điều này càng thêm cao hơn.

Tính toán đến trình độ này, Lý Ẩn cũng không khỏi than thở, Tiểu Dạ Tử thật sự là nữ nhân cực kỳ khôn khéo, cũng khó trách có thể thành lập nên Thần Cốc Minh, làm nhiều người nương tựa vào nàng như vậy. Ở nơi như nhà trọ, phụ thuộc vào cường giả là hy vọng cuối cùng và duy nhất.

Rốt cục, hắn đi tới trước mặt viện bảo tàng. Đầu tiên, hắn dọc theo bên ngoài, cẩn thận từng li từng tý đi lại, tìm kiếm đèn dẫn đường. Đi được đại khái 1 phút đồng hồ, hướng về cửa tây, hắn phát hiện, trên mặt đất có một cái đèn lồng cũ nát!

Lý Ẩn lập tức chạy tới cầm lên, sau đó gọi điện thoại cho Tiểu Dạ Tử.

"Này, ta đã đến!"

" Đèn dẫn đường?"

"Đã tìm được." Rất tốt, đừng cho bọn người Ngân Vũ nhìn thấy, cứ ném vào là được. Bọn họ bây giờ không ở lầu một, ngươi chọn một cửa rồi ném vào, sau đó có thể rời đi. Hiện tại ta sẽ chạy xuống lầu 1."

"Tốt! Nhưng ngươi nhớ kỹ, nếu ngươi dám không tuân thủ lời hứa, ta liền đem bí mật của ngươi công bố cho tất cả hộ gia đình!" "Ta đương nhiên biết rõ điểm này. Ngươi ném vào là được."

Lý Ẩn tiến tới vị trí cửa tây. Cửa lớn rộng mở, bên trong không hề có đèn , bởi vì quá tối cho nên không nhìn rõ tràng cảnh bên trong.

Lý Ẩn đem đèn lồng trong tay ném vào. Sau đó, lập tức quay đầu, dùng tốc độ nhanh nhất rời đi!

"Ta ném vào rồi!"

Lý Ẩn lúc này không dám thả chậm tốc độ, nếu thoáng chậm lại, hắn cũng không biết bản thân sẽ gặp phải kết cục gì!

Kế tiếp, Tiểu Dạ Tử lại gọi 1 cú điện thoại cho Ngân Vũ.

"Đến cửa tây đi, ta đã đem đèn dẫn đường thu hồi." "Cái gì? Ngươi nói thật?" "Nhanh đi! Kha tiểu thư! Đèn dẫn đường quan hệ tới tính mệnh của tất cả mọi người, nhất định phải lậ tức đem nó cầm chắc trong tay!"

Khoảng cách từ lúc Lạc Chính Thần chết đi cũng đã qua một thời gian ngắn. Nhưng tới lúc huyết tự chấm dứt vẫn còn rất dài, tỷ lệ xuất hiện tình huống ngoài mong đợi rất nhiều.

Hạn chế duy nhất của nhà trọ, theo thời gian trôi qua cũng dần mất đi.

Lý Ẩn lúc đến đây cũng không phải không suy nghĩ. Hắn nhất định phải nắm chắc mới dám làm. Nếu không, người bình thường làm sao dám bốc lên loại nguy hiểm này?

Tới lúc chạy vào tàu điện ngầm, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.

Mà đồng thời, trong quá trình mấy người kia chạy tới lầu 1 đã xảy ra 1 chuyện đáng sợ.

"Đen... mầu đen!"

Ngọn lửa trong tay Công Tôn Diệm vậy mà biến thành màu đen! Điều này cũng có nghĩa, quỷ hồn ở xung quanh đây trong phạm vi 30 mét! Mà căn cứ bản vẽ mặt phẳng, từ nơi này đến cửa tây còn phải vượt qua vài sảnh triển lãm nữa!

Lạc Chính Thần chết làm mọi người cảm giác cực kỳ sợ hãi, lúc này, ai cũng đều cố gắng triển khai tốc độ lớn nhất! Hơn nữa, bọn hắn còn không biết quỷ tới từ hướng nào!

Trong tay không có đèn dẫn đường chỉ có quỷ hỏa, tình huống có thể nói cực kỳ nguy hiểm! Tiểu Dạ tử tiến hành thí nghiệm mà không gặp nguy hiểm là bởi vì nàng nắm giữ đèn dẫn đường, mà Lạc Chính Thần thì không, nếu không dưới tình huống đó nàng cũng chết rồi!

Quỷ sẽ giết người! Cho dù không gặp nhau cũng sẽ giết người!

Chỉ có điều, tình huống trước mắt, vẫn có cơ hội xoay chuyển.

Chỉ cần cầm được đèn dẫn đường, sẽ không phải theo gót Lạc Chính Thần!

Công Tôn Diệm chạy đầu tiên, Ngân Vũ cùng Lâm Thiện thì ở phía sau. Diện tích mỗi 1 tầng phi thường lớn, nếu không 2 quỷ hồn kia làm sao trong thời gian dài như vậy mà vẫn chưa tìm được nhau. Muốn vượt qua 1 sảnh triển lãm cũng cần 1 khoảng thời gian tương đối!

Ngọn lửa trong tay Công Tôn Diệm ngày càng lạnh, cái này cho thấy rõ ràng quỷ hồn đang tiếp cận! Hộ gia đình thông qua quan sát, đã chứng minh độ ấm của ngọn lửa càng thấp, khoảng cách tới quỷ hồn lại càng gần!

Thủy chung theo sát không rời đi, điều này nói lên điều gì ai cũng hiểu!

Xuyên qua một đám sảnh triển lãm, khoảng cách tới cửa tây ngày càng gần, thế nhưng ngọn lửa cũng đã lạnh tới cực điểm, Công Đến Diệm thậm chí khó có thể cầm chặt ngọn lửa, độ ấm của nó đã xuống tới giá trị cực hạn có thể thừa nhận, ngay cả làn da của hắn cũng bắt đầu xuất hiện tổn thương do giá rét.

Rốt cục, xuyên qua sảnh triển lãm cuối cùng, cửa tây đã xuất hiện trước mắt, mà khoảng cách vẫn còn hơn 100 mét. Đã nhìn thấy được 1 cái đèn lồng cũ nát nằm ngay cửa ra vào!

Công Tôn Diệm nhìn thấy cái đèn lồng kia, càng thêm liều mạng chạy tới!

Chỉ cần thắp sáng thành công đèn dẫn đường, liền có thể chuyển nguy thành an!

80m... 70m... 60 m rất nhanh, đèn dẫn đường đã gần ngay trước mắt. Ngay thời điểm Công Tôn Diệm chuẩn bị túm lấy, một hồi gió lùa qua, vậy mà đem đèn dẫn đường thổi ra bên ngoài!

Cánh tay đang duỗi ra của Công Tôn Diệm ngừng lại giữa không trung!

Đèn lồng rõ ràng lại bay ra ngoài cửa!

Chắc chắn hộ gia đình không thể nào rời khỏi cửa lớn của viện bảo tàng, một bước cũng không thể!

"Không!" Ngân Vũ thấy một màn như vậy, lập tức nói: "Còn có biện pháp, khoảng cách tới cửa lớn khá gần, dùng 1 cái gì đó đem đèn dẫn đường kéo vào! Dây thừng, hoặc là gậy gộc các loại!"

Lâm Thiện lúc này cũng lo lắng vạn phần: "Đúng vậy, làm thế nào cũng phải lấy được nó!"

Thế nhưng, quỷ sẽ chờ đợi bọn hắn sao?

Từ cảm giác băng lãnh kia đánh úp lại, trong đại sảnh tựa hồ cũng bắt đầu tràn ngập 1 mùi hôi thối. Quay đầu lại, nhưng không hề có bóng người nào, cái này càng làm ba người sởn hết cả gai ốc.

Hiện tại có hai lựa chọn, một là lựa chọn hướng khác tiếp tục đào tẩu, một là nghĩ biện pháp đem đèn dẫn đường cầm vào tay. Nếu lựa chọn trốn đi mà nói... cuối cùng vẫn gặp phải kết cục bi thảm.

Nhưng đem đèn dẫn đường cầm vào... ,

Không người nào có thể chống lại nguyền rủa! Cho nên, nhất định phải mượn công cụ là đèn dẫn đường! Thế nhưng hiện tại, không ai có nó trên người!

Tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nghĩ là làm ngay. Công Tôn Diệm lập tức cởi thắt lưng da của mình, sau đó đem mặt có móc sắt ném về phía đèn lồng ngoài cửa ! .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play