Lý Ẩn sở dĩ có thể nghĩ ra biện pháp này vì 1 câu bên trong huyết tự. Không cho phép dịch dung.
Vì cái gì không cho phép dịch dung? Nếu như những tên sát thủ kia là
nhân loại, bởi vì dịch dung cho nên không thể xác định được Thượng Quan
Miên thì còn nói được. Nhưng trong 7 tên sát thủ không 1 ai là người,
như vậy, dưới tình huống này vì sao lại cấm không cho phép dịch dung?
Lời giải thích chỉ có 1.
Chính là 1 khi dịch dung quỷ không thể nào phân biệt được thân phận
của Thượng Quan Miên. Cái này chính là hạn chế của nhà trọ. Hơn nữa, nữ
nhân bị Vu điểm huyệt này chỉ sợ bản thân nó chính là " sinh lộ dự bị "
của nhà trọ.
Cái huyết tự này, cứ mỗi một câu đều cần phải cởi bỏ điều bí ẩn mới
có thể giải đáp được đáp án cuối cùng, nếu làm không được, tất chết. Nếu như lần này không có Lý Ẩn, chỉ sợ kết cục chính là đoàn diệt.
Thanh âm quần áo lẹt xẹt mặt đất dần đi xa, cuối cùng im hẳn. Nội tâm đang treo cao của mỗi người cũng dần bình tĩnh lại. Mộng Khả Vân lại
càng thêm hoảng sợ, lúc này nàng mới nhớ tới, điện thoại lúc trước không thể hoạt động, làm sao lại có người gọi điện thoại cho nàng. Cái này
vốn là bẫy rập mà.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua trong im lặng, huyết tự rốt cục đến hồi kết thúc.
"Xem ra không còn vấn đề gì nữa " Lý Ẩn nhìn đồng hồ trên cổ tay nói: "Thời gian đã tới rồi. Lập tức phải trở về nhà trọ chữa trị thân thể."
"Thượng Quan Miên, " Vu đột nhiên nói: "Ta muốn thu ngươi làm đệ tử,
ngươi có bằng lòng không? Tuyệt học cả đời ta không hy vọng sẽ biến mất
không có truyền nhân."
Thượng Quan Miên nhìn về phía Vu, trả lời: "Có thể trở thành đệ tử
của tiền bối, cầu còn không được. Nhưng hiện tại ta còn 1 số việc nhất
định phải làm. Bất quá, ngày sau giả quyết xong, ta sẽ tới gặp ngài."
"Tốt!" Vu cũng không khách khí tiếp tục nói: "Đã như vầy, trong
khoảng thời gian này ta sẽ phụ trách bảo vệ mẹ ngươi. Đồng thời ta sẽ
tuyên bố, vô luận là ai, nếu dám phái người tới giết ngươi vậy thì chuẩn bị tâm lý không nhìn thấy mặt trời ngay mai đi!"
Thượng Quan Miên nhìn về phía Hàn Vị Nhược mấy lần, Hàn Vị Nhược nước mắt đã tràn đầy khóe mắt.
"Tự Do... Nhìn kỹ, con đã trở thành 1 nữ hài xinh đẹp như vậy, lớn
lên giống Chân Thật như đúc..." Hàn Vị Nhược không khỏi che mặt mà khóc: "Thế nhưng con lại là người gặp nhiều thống khổ nhất... Nếu có thể, mụ
mụ thực sự hy vọng có thể ở bên cạnh bảo hộ con, thế nhưng mụ mụ không
có năng lực đó. Cho nên 16 năm qua, ta chỉ có thể yên lặng thủ hộ bên
cạnh muội muội con. Nghĩ tới việc muội muội con căn bản không biết tới
tới sự tồn tại của ta..."
"Muội muội?" Thượng Quan Miên nghe được câu này, biểu lộ cũng xảy ra
chút biến hóa. Cho dù lúc trước Hàn Vị Nhược nói nàng là mẹ đẻ của mình, Thượng Quan Miên cũng không phản ứng kịch liệt như thế!
Lý Ẩn suy đoán, chỉ sợ thời điểm giết chết Anna - người nàng coi như
muội muội lại bị chính mình tự tay hạ sát, điều đó đã trở thành nỗi
vướng mắc luôn ẩn giấu trong lòng Thượng Quan Miên.
"Nàng... Ở nơi nào? Ta thật sự có một muội muội sao?"
Ánh mắt Thượng Quan Miên không còn băng lãnh như xưa, mà thay vào đó
là 1 cảm giác đầy bức thiết. Hai tay của nàng xiết chặt lại, nhìn về
phía Hàn Vị Nhược. Mà Hàn Vị Nhược thì lấy ra hai tấm hình đưa cho
Thượng Quan Miên, trong ảnh, một tấm là thời nàng còn trẻ, trong tay bế 2 hài nhi còn trong tã lót, mà tấm ảnh phía sau là 1 thiếu nữ xinh đẹp
mặc âu phục trắng, nụ cười tươi như hoa, so ra rất giống Thượng Quan
Miên.
Lý Ẩn xem qua, cảm thấy thật sự rất khó tưởng tượng. Lúc Hàn Vị Nhược còn trẻ lại càng thêm giống Thượng Quan Miên. Mà tấm ảnh người có dung
mạo giống với Thượng Quan Miên kia lại càng làm cho người ta rung động,
bởi vì, đồng dạng cùng là 1 gương mặt, nhưng nữ tử này lại nở 1 nụ cười
hạnh phúc. Lúc này Lý Ẩn mới phát hiện, gương mặt này thì ra lúc cười rộ lên, trông xinh đẹp như thế!
"Ngươi... Ngươi thực sự là mẫu thân của ta sao?" Thượng Quan Miên nói ra những lời này xong cũng chú ý tới đồng hồ, qua một phút đồng hồ nữa
là có thể trở về nhà trọ rồi, nàng lập tức bổ nhào qua ôm lấy Hàn Vị
Nhược.
"Thực... thực sự là mẹ sao?" Thượng Quan Miên lúc này còn đâu ra hình tượng 1 sát thủ băng lãnh? Nàng ôm thật chặt Hàn Vị Nhược, nói: "Ở nơi
nào? Chân Thật, muội muội ở nơi nào?"
Thời gian đã ngày càng khẩn trương. Khoảng cách trở về nhà trọ chỉ còn 10 giây thời gian!
"Nói cho ta biết... Mụ mụ! Nói cho ta biết!"
"Nàng... Nàng ở Cửu Long Hồng Kông..." Hàn Vị Nhược nhanh chóng nói
ra địa chỉ: "Nhưng con đừng nên tìm kiếm nó, ta không muốn làm nó liên
lụy vào phân tranh của thế giới hắc ám..."
"Ta biết rồi... Mụ mụ..."
Sau đó 1 chớp mắt, thời gian liền tới!
Lý Ẩn lập tức bắt lấy tay Thượng Quan Miên cùng Hồng Ban Ơn, trong đầu nghĩ tới "Trở về nhà trọ" !
Đúng vào lúc này, Hàn Vị Nhược mới ý thức thấy, Thượng Quan Miên được nàng ôm trong ngực, vậy mà hóa thành hư vô!
"Cái này... Là chuyện gì?" Hàn Vị Nhược nhìn 1 màn trước mắt cảm thấy rất hoảng sợ.
Nhưng rất nhanh, hết thảy mọi chuyện sẽ biến mất trong trí nhớ của
nàng. Huyết tự đã xong, nhà trọ sẽ không để những người này biết rõ sự
tồn tại của mình. Mộng gia cũng được, Hàn Vị Nhược cũng được, coi như là Vu, cũng đồng dạng.
Lại xuất hiện trong đại sảnh nhà trọ, Thượng Quan Miên giống như bị hút đi hồn phách, chỉ chăm chú nhìn 2 tấm hình trên tay.
"Chân Thật..." Thượng Quan Miên lẩm bẩm: "Ngươi chính là muội muội của ta..."
Mà Tử Dạ một mực chờ đợi Lý Ẩn, nhìn thấy hắn còn sống trở về rốt cục trên mặt khôi phục lại chút huyết sắc, che mặt mà khóc. Lý Ẩn nhìn thấy Tử Dạ khóc thống thiết như vậy, cũng bước tới trước mặt nàng.
Hắn vươn tay, muốn ôm lấy Tử Dạ. Nhưng thời điểm bàn tay sắp chạm tới thân thể nàng, Tử Dạ lại nói: "Không cần, Lý Ẩn, không cần thương cảm
ta. Ta đáp ứng ngươi, trước khi 2 chúng ta có thể rời khỏi nhà trọ ta sẽ không ôm ngươi. Nếu có một ngày ta chết đi, thỉnh ngươi cứ như vậy quên ta đi."
Bàn tay Lý Ẩn treo giữa không trung, khoảng cách tới gương mặt Tử Dạ
chỉ có mấy phân. Sau đó, hắn lăng lẽ thu tay trở về. Một màn này làm
không ít người lệ rơi lã chã.
Lần huyết tự này đã xong.
Thời điểm nhìn thấy Thượng Quan Miên còn sống trở lại, cơ hồ tất cả
hộ gia đình đều cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng sự tình kế tiếp còn làm mọi
người kinh ngạc hơn.
Lý Ẩn triệu tập Ngân Dạ, thần cốc Tiểu Dạ Tử tiến hành mật đàm. Tuy
không biết bọn họ đã nói cái gì, nhưng sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, 2 đại liên minh đưa ra quyết định: hủy bỏ kế hoạch lợi dụng huyết tự
giết chết Thượng Quan Miên! Ai không phục, có thể tự ý rời bỏ liên minh.
Tháng 8 tiến tới trong áp lực. Lúc này là mùa hè nóng bức, nhưng khu
vực quanh phạm vi nhà trọ chẳng thấy bao nhiêu ánh mặt trời, u tĩnh
giống như mộ phần. Gần đây hộ gia đình phát hiện, địa phương xung quanh
nhà trọ người sinh sống ngày càng ít. Hơn nữa, có thể nhìn thấy nhiều
người đang lục tục dọn nhà, một vài người ở gần đó dường như cũng cảm
thấy được gì đó, nhao nhao rời khỏi nơi này. Vốn, trong khu dân cư tối
đa chỉ có 4 cái nhà trọ cũ nát, mà mỗi nơi cũng chỉ có 5, 6 hộ sinh
sống, mà bây giờ người nào người nấy thi nhau rời đi, hộ gia đình hoài
nghi, không phải nơi này sẽ không còn 1 người nào chứ?
Không khí u ám ngày càng đậm đặc, cây cối chung quang bắt đầu héo rũ. Phía trên dòng sông luôn có 1 cơn gió tối tăm phiền muộn thổi qua.
Tĩnh. Đi lại ở nơi này mà nói... có cảm giác như giác quan bị phế. Một tiếng động nhỏ cũng không nghe thấy.
Con đường bên ngoài cư xá , vốn đã không có nhiều gánh hành rong, bởi vì nơi này cách khu trung tâm có chút xa xôi, cho nên nhiều người vì
tránh né trật tự an ninh đô thị mới tới đây. Thế nhưng gần đây, ngay cả
những gánh hàng rong cũng tuyệt tích. Một vài tiệm tạp hóa đều lục tục
đóng cửa, sự tình giống như đã thương lượng trước với nhau vậy. Thậm chí phòng bảo vệ trong cư xá, bình thường 3 ngày thì 2 ngày nằm lì trên
internet, chẳng chịu ra ngoài kiểm tra, bay giờ nhìn còn chẳng thấy
người.
Gần đây, hộ gia đình phát hiện ra 1 sự thật khủng bố. Phạm vi xung quanh nhà trọ rõ ràng trở thành 1 khu không người!
Trên đường cái không 1 bóng người, Tiểu Dạ Tử cùng Mộ Nhan Tuệ đang đứng ở 1 ngã tư đường.
"Quá khoa trương đi?" Mộ Nhan Tuệ quả thực cảm thấy sợ hãi rồi, "Mấy ngày nay, nơi này dường như còn không có xe qua lại?"
"Hoàn toàn chính xác." Tiểu Dạ Tử nhìn về phía cột đèn tín hiệu giao
thông đang lập lòe: "Ngày hôm qua, cửa tiềm cầm đồ còn lại duy nhất cũng đã đóng cửa, ở bên ngoài dán giấy muốn bán nhà. Quả thực giống như cảnh tượng trước động đất, chim chóc và thú rừng tranh nhau đi lánh nạn. Hơn nữa bây giờ là giữa trưa, bình thường có lẽ phi thường nóng, nhưng
chúng ta ngay cả nhiệt độ bình thường cũng không cảm thấy."
"Đúng vậy a" Mộ Nhan Tuệ có chút run rẩy nói: "Hôm nay ta còn mặc áo
dài tay nữa đây! Nhiệt độ hạ xuống ngày càng rõ ràng. Hiện tại ít nhất
phải tới tận học viện mỹ thuật của Hạ Tiểu Mỹ mới bắt đầu có dấu con
người. Hơn nữa hiện tượng quỷ dị như vậy mà không có ai chú ý tới!"
"Ngày hôm qua dường như là người cuối cùng dọn đi rồi " Tiểu Dạ Tử
nhìn về phương hướng ra vào nhà trọ ở xa xa "Bất quá, ta tin tưởng nơi
đây tuyệt đối không phải không có người lai vãng, nếu không, làm sao có
thể có hộ gia đình mới."
Mộ Nhan Tuệ lúc này bỗng nhiên nói: "Thần, Thần Cốc tiểu thư, cái chỗ này quá kinh khủng, chúng ta vẫn là trở về nhà trọ đi? Ta lo lắng, kế
tiếp sẽ có quỷ nhẩy ra ah!"
"Sợ cái gì, hiện tại cũng không phải đang chấp hành huyết tự." Tiểu
Dạ Tử lại 1 bộ dạng chẳng thèm để ý. "Đã tiến vào 6 tháng cuối năm 2011, kế tiếp độ khó huyết tự chỉ sợ sẽ ngày càng đáng sợ. Đến nay, Dạ U Cốc
vẫn chưa tìm thấy manh mối. Nhan Tuệ, bây giờ chuyện tình ngươi là người của thần cốc minh đã không thể nào che dấu, cho nên ngươi không cần
thiết phải nằm vùng nữa. Không sao, giai đoạn hiện tại Thánh Nhật giáo
khuếch trương có chút lợi hại, ta đã cùng Dạ Vũ minh thương thảo qua.
Tạm thời, chúng ta không xâm phạm lẫn nhau, thệ ước này duy trì tới khi
tìm được mảnh vỡ cuối cùng mới thôi."
Nói đến đây, nàng nhìn bầu trời trống rỗng: "Tốt rồi, xem ra có chờ
thêm nữa cũng không có taxi đâu, vẫn là đi bộ tới trạm xe bus thì hơn."
Một giờ sau, hai người tiến vào khu Bạch Nghiêm. Nơi này là khu vực
trung tâm, Mộ Nhan Tuệ cuối cùng cũng an tâm không ít. Nàng trong thần
cốc minh đã trở thành tâm phúc tuyệt đối của Tiểu Dạ Tử, rất nhiều
chuyện người bình thường không biết, Mộ Nhan Tuệ lại biết rất rõ.
Đây là trong 1 nhà hàng ăn cao cấp. Bên trong là những gian phòng trải thảm Tatami (loại thảm làm bằng chiếu cói của nhật).
Phục vụ viên đều mặc ki-mô-nô, Tiểu Dạ Tử cùng Mộ Nhan Tuệ đã tới nhưng người được hẹn dường như còn chưa đến.
"Đồng Sinh tiểu thư còn chưa tới sao" Mộ Nhan Tuệ có chút không quen
liền khoanh chân ngồi xuống, nói với Tiểu Dạ Tử: "Chuyện về Sở Di Chân,
thực sự có thể điều tra ra sao?"
"Ân, ta đã nhờ Bộ Vị, muội muội của Đồng Sinh Thương hiện tại đang là thám tử."
"Ta đã xem trên website, nàng và ngươi đều được gọi là thám tử xinh
đẹp, bởi vì ngoại hình của 2 ngươi thực sự không tồi, nghe nói có không
ít thương hiệu quảng cáo tìm các ngươi nữa."
"Ta đối với giới văn nghệ không hứng thú " Tiểu Dạ Tử đang nhìn menu
cũng không ngẩng đầu lên nói: "Nguyên nhân lúc đầu ta trở thành thám tử là vì khoái cảm thích giải mã những điều bí ẩn. Thương lại không giống, nàng thân là thiên kim đại tài phiệt, mọi chuyện đều rất hiếu thắng,
cho nên từ trước đến nay vẫn luôn cạnh tranh với ta."
"Ân... Websites có nói tới, thành tích học tập trước kia của ngươi
vẫn luôn cao hơn Đồng Sinh Thương 1 bậc. Đồng Sinh Thương sau khi tốt
nghiệp trung học cũng muốn trở thành thám tử. Hai người các ngươi về sau đã trở thành nhân vật nổi danh kinh đô, nghe nói Đồng Sinh Thương có IQ không dưới ngươi đâu."
Không bao lâu sau cửa bị kéo ra. Đi vào là người lần trước gặp mặt Tiểu Dạ Tử ở bệnh viện.
"Thật xin lỗi đã tới chậm, Tiểu Dạ Tử." Nữ tử kia giọng nói có chút
áy náy ngồi xuống, dùng tiếng nhật nói: "Ân, vị bên cạnh ngươi là..."
"Là bằng hữu của ta, Mộ Nhan Tuệ. Mộ Nhan Tuệ, vị này là bằng hữu của ta, Đồng Sinh Bộ Vị."
Đồng Sinh Bộ Vị nhẹ gật đầu, sau đó lấy ra 1 cái túi giấy đặt trên
mặt bàn, nói: "Thật xin lỗi, Thương nói có 1 số chuyện nên không thể
tới. Nữ nhân gọi là Sở Di Chân kia, khoảng thời gian sinh hoạt của nàng
cũng không tính là dài, nhưng tư liệu đều điều tra ra rồi."
Mộ Nhan Tuệ lúc này cảm thấy không thể tin được, người bình thường
thực sự sẽ tin tưởng sự tồn tại của nhà trọ sao? Vị thiên kim tài phiệt
này cùng Tiểu Dạ Tử quan hệ như thế nào, nói như vậy cũng tin?
"Tra được gì không?" Tiểu Dạ Tử đem túi giấy trên bàn mở ra, lấy 1
xấp tài liệu bắt đầu đọc, Bộ Vị lên tiếng hỏi: "Video lúc trước ngươi
gửi cho Thương là gì vậy? Phim kinh dị sao?"
"Cũng giống thứ Thượng Quan Miên đưa cho những tổ chức nước ngoài kia , hình ảnh linh dị về nhà trọ." Những lời này, Tiểu Dạ Tử dùng tiếng
trung để nói, Đồng Sinh Bộ Vị căn bản nghe không hiểu.
Buổi tối, sau khi xuống xe bus, Tiểu Dạ Tử cùng Mộ Nhan Tuệ đi bộ một đoạn đường, về tới gần khu cư xá bên ngoài nhà trọ. Lại lần nữa tiến
vào cái khu không người này, Mộ Nhan Tuệ vẫn như trước cảm thấy cực kỳ
khủng bố.
Âm trầm , trên đường cái trống rỗng, đèn tín hiệu vẫn lập lòe hoạt
động, nhưng không có 1 chiếc xe nào qua lại. Đèn đường lúc sáng lúc tối, làm người ta cảm giác giống như tiến vào 1 khu nghĩa địa.
Tại nơi này, là cửa thông tới địa ngục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT