Hồng Nguyệt bao phủ khắp nơi, mọi người vẫn tiếp tục hướng phía trước đi đến.
Dựa theo nội dung cốt truyện, phía tây núi phác Hạ ( trong tiểu
thuyết núi không có danh tự ), hẳn có một hồ nước , thời gian gần rạng
sáng Lam Đông Mỹ đã đến đó và ở lại trong suốt bốn giờ đồng hồ.
Đối với bọn hắn mà nói, cóđược bốn giờ an toàn, cũng cực kỳ quý giá rồi.
Nhưng bởi vì không biết cụ thể địa hình núi Phác Hạ, cho nên hồ nước phía tây chỉ là một khái niệm mơ hồ không rõ ràng. Nói cách khác, mọi
người hoàn toàn như mèo mù bắt được chuột.
Biện pháptrước mắt xem ra chỉ có nghĩ xem làm thế nào mới có thể ly
khai khỏi núi Phác Hạ, nhưng nhất địnhphải có một con đường an toàn có
thể rời khỏi đây. Con đường kia dĩ nhiên chính là sinh lộ. Lam Đông Mỹ
sau khi thử qua tất cả các lộ tuyến, vẫn chưa xác định được đâu là sinh
lộ. Duy nhất chỉ có thể khẳng định là hoàn toàn có một con đường an toàn tồn tại.
Bởi vì, mọi sự việc cứ tái diễn lại theo ngày đầu tiên, như vậy trong thời gian một ngày đó, chính là làm thế nào để tìm ra được con đường an toàn nhất. Và điều kiện tiên quyết chính là mọi người có thể sống sót
đến ngày cuối cùng.
Nội dung kế tiếp, Lam Đông Mỹ bất ngờgặp được một lão nhân trong Hồng Nguyệt trấn, mới biết được truyền thuyết bảy ngày Luân Hồi. Lão nhân
còn nói cho nàng biết đã có không ít người trẻ tuổi trong Hồng Nguyệt
trấn tìm cách chạy ra ngoài nhưng cuối cùng đều bỏ mạng lại . người có
thể tìm được rất lộ tuyến an toàn ít người. Mà hàng năm lộ tuyến an toàn đều thay đổi vị trí. Có thể khẳng định bảy ngày thực tế chỉ là chuyện
xẩy ra trong một ngày, quỷ sẽ xuất hiện ở nơi nào, ai chết ở đâu đều
giống nhau. Trừ phi nhìn lên mặt trăng mầu đỏ mới có thể giữ lại trí
nhớ, sau đó tận lực cải biến sự việc diễn ra thì mới có thể thay đổi
được tình hình.
Có lộ tuyến an toàn, chính là đại biểu có sinh lộ! Thế nhưng sinh lộ ở nơi nào?
Những con đường có thể xuống núi nhiều vô số kể, nhưng thông đạo lại
rất hiếm có, chưa kể nơi này còn rất ít người qua lại cho nên những
người biết rõ nơi này thật sự quá ít. Tuy nhiên có thể phục sinh sáu
lần, nói cách khác bọn hắn sẽ có 6 lần thử nghiệm tìm kiếm con đường an
toàn.
Con đường có thể xuống núi chính là nơi không có quỷ xuất hiện, mà
tiểu thuyết đã chỉ ra cho các hộ gia đình những nơi nào tuyệt đối không
được đi. Nhưng tất cả thông tin thật sự quá ít, núi Phác Hạ thật sự quá
mơ hồ đối với mọi người.
Chỉ có thể tham khảo vào kinh nghiệm sinh tồn của Lam Đông Mỹ! Trong
tiểu thuyết vị lão nhân kia đã nói, một khi xuống núi tất cả nguyền rủa
sẽ được tiêu trừ. Ảnh hưởng của hồng nguyệt sắc chỉ có phạm vi trong
ngọn núi mà thôi. Nghĩ cũng đúng nếu hồng nguyệt sắc có ảnh hưởng tới
thế giới thì thật làm sao có thể sống qua được 24 h huyết tự được. Nói
cách khác có thể rời khỏi hồng nguyệt trấn thì trên đường về khỏi lo bị
quỷ đuổi theo sát hại rồi. Điều này cũng là chút ít may mắn trong bất
hạnh.
"Ta vẫn cảm giác không ổn thỏa ah." Lúc này Tinh Thần mở miệng: "Các
ngươi cho rằng, biện pháp tốt nhất là gì? Dựa theo nội dung cốt, chắc có lẽ phải đi theo bên người nhân vật chính rồi..."
"Nhân vật chính là nhân vật chính, chúng ta là chúng ta." Lang Trí
Thiện lại lắc đầu phản đối: "Ngươi nghĩ xem đi theo nhận vật chính, nàng ấy chết nghĩa là chúng ta cũng không thoát được. Mà chưa hẳn nếu như có chúng ta đi theo bên người có lẽ sẽ cải biến nội dung cốt truyện, nhân
vật chính có thể sẽ chết sớm hơn! Huống chi ngươi đừng quên, bản thân
nhân vật chính cũng đã chết bốn lần ah!"
Nhân vật chính mà cũng chết điểm này chứng minh bộ tiểu thuyết này
đáng sợ như thế nào. Đi đến địa phương nào, đều có quỷ tồn tại. Bất luận ẩn núpthế nào, đều là không đủ.
Tiếp tục đi tới bỗng nhiên, Tinh Thần đột nhiên dừng bước, nhìn phía trước mặt nói: "Này, các ngươi xem..."
Phía trước xuất hiện một dải rừng trải rộng. Ở trong đó thình lình, xuất hiện một vài công trình kiến trúc!
"Hồng... Hồng Nguyệt trấn?"
Sắc mặt mỗi người đều đại biến!
Nguyên lai Hồng Nguyệt trấnở ngay tại phía tây sao!
Bất quá, cũng không cách nào so sánh với tràng cảnh thật sự trong
tiểu thuyết, bởi vì tác giả mô tả tương đối ít khung cảnh bao quát của
hồng nguyệt trấn, hơn nữa, trước mắt mới chỉ chứng kiến một phần của
Hồng Nguyệt trấn mà thôi.
"Tránh xa Hồng Nguyệt trấn!" Lang Trí Thiện quyết định thật nhanh: "
Nơi nguy hiểm nhất ở núi Phác Hạ chính là cái trấn nhỏ này!"
Điểm này, không cần Lang Trí Thiện nói mọi người ai cũng biết rõ.
Hồng Nguyệt trấn là nơi tập trung nguy hiểm nhiều nhất, điều này
không ai hoài nghi cả. Bởi vì lần thứ hai Lam Đông Mỹ chết chính là
trong Hồng Nguyệt trấn! Vô luận như thế nào cũng không ai dám tiến vào
Hồng Nguyệt trấn!
"Thế nhưng mà... Nếu chúng ta không tiến vào Hồng Nguyệt trấn, chẳng lẽ lại đi đường vòng?" Lúc này Phong Dục Hiển hơi cau mày nói: "Làm
như vậy thích hợp sao? Hồng Nguyệt trấn mặc dù không lớn, nhưng nhà cửa
phi thường thưa thớt, cho nên ngược lại phạm vi khá rộng, nếu như đi
đường vòng, chỉ sợ cũng tiến thêmvào những rắc rối khác... Không biết
địa hình chính là hạn chế cực kỳ khó khăn. Dù sao, trước mắt chúng ta
đều không muốn đi đến những nơi Lam Đông Mỹ chưa từng đi qua ah."
Hiện tại, đại đa số mọi người đều vững tin, tiểu thuyết Luân Hồi hoàn toàn chính là huyết tự lần này. Cũng xác định dựa vào kinh nghiệm bảy
ngày Luân Hồi của Lam Đông Mỹ mà tìm ra sinh lộ.
"Cái này..." Lang Trí Thiện không phải không thừa nhận Phong Dục Hiển nói rất có đạo lý. Nếu như đi đường vòng, không xác định được sẽ có
chuyện gì xẩy ra, hơn nữa đường đi chắc cũng rất xa, nói không chừng
không cẩn thận một cái liền rơi vào nguy hiểm. Cái núi Phác Hạ này, có
thể nói là khắp nơi đều là quỷ. Sau khi xem qua 《 Luân Hồi 》không một ai dám ôm suy nghĩ có thể may mắn vượt qua huyết tự lần này.
Nhưng là, chẳng lẽ cứ như vậy quay đầu lại? Nếu không tìm cách mở
một con đường, thì kế tiếp phát sinh chuyện gì ai cũng không biết.
" Quay vềrừng cây trước đi!" Lang Trí Thiện nói: "Ở đây cách Hồng Nguyệt trấn quá gần, chúng ta..."
"Ta có một kiến nghị!" Lúc này, Tinh Thần thấp giọng nói: "Dựa theo
thời gian, nửa giờ nữa Lam Đông Mỹ sẽ quay lại Hồng Nguyệt trấn. Khi đó
tất nhiên có thể gặp được vị lão giả kia. Không bằng chúng ta cùng vị
lão giả kia nói chuyện một lát? Dù sao cư dân bản địa của Hồng Nguyệt
trấn, có thể sống đến ngày hôm nay chắc cũng có kinh nghiệm sinh tồn?
Lam Đông Mỹ trong tiểu thuyết đối thoại cùng lão giả kia có nói"Nàng
cùng lão nhân đàm luận một chút kinh nghiệm sinh tồn ", nhưng hoàn toàn
không miêu tả kỹ càng. Như vậy..."
Theo lời Tinh Thần..., đích thật cũng có chút mê người!
"Hoàn toàn chính xác, có thể thực hiện!" Phong Dục Hiển tựa hồ cũng
bị thuyết phục: "Các ngươi nghĩ xem, kế tiếp Lam Đông Mỹ tiến vào Hồng
Nguyệt trấn chuyện gì xẩy ra chúng ta đều biết. Lợi dụng biết rõ cốt
truyện chúng ta có thể thuận lợi tránh né Quỷ hồn, cùng vị lão giả kia
nói chuyện! Nếu như có được kinh nghiệm sinh tồn quý giá, thì khả năng
có thể thoát khỏi đây là rất cao!"
Lúc này mọi ngườiai cũng đều hít một hơi lạnh.
Hồng Nguyệt trấn thật sự rất nguy hiểm, Lam Đông Mỹ mỗi lần luân hồi
trở về chỗ cũ, điều đầu tiên luôn luôn là lập tức chạy ra khỏi Hồng
Nguyệt trấn!
Lần này mọi người lại muốn đi vào đầm rồng hang hổ sao?
"Không thể!" Lang Trí Thiện quả quyết từ chối: "Ta không phải nói
không thể mạo hiểm, nhưng hiện tại chúng ta vẫn còn chưa xác định chính
mình có thể Luân Hồi được hay không, nếu như tính mạng của chúng ta chỉ
có một, vậy phải làm thế nào? Biện Tinh Thần, mạo hiểmcũng tỷ lệ thuận
với thành công. Nếu như sinh lộ ngay trong Hồng Nguyệt trấn, thì dù nguy hiểm chúng ta vẫn phải gắng sức đạt được! Thế nhưngchỉ là hỏi thăm một
lão giả, cái này cũng quá..."
"Như vậy ít nhất có thể biết rõ địa hình núi Phác Hạ a." Tinh Thần tiếp một câu, nhưng tức khắc làm mọi người tỉnh ngộ!
Địa hình!
Đây chính là hạn chế khó khăn nhất của bọn hắn. Bởi vì không ai biết
đến núi Phác Hạ cho nên địa hình ngọn núi này hoàn toàn trở thành một
điều bí ẩn với tất cả mọi người. Lúc nào cũng chỉ có thể xác định phương vị một cách mơ hồ, mặc dù có tiểu thuyết làm kim chỉ nam, nhưng không
có vật tham chiếu thì cũng như không. Nếu có thể tìm được người địa
phương hỏi thăm tình hình mà nói..., như vây chắc chắn như cá gặp nước!
Trên thực tế, Lang Trí Thiện cũng rất hi vọng có thể biết được địa
hình nơi đây! Chỉ là, tìm được vị lão nhân kia nhất định có thể biết
được địa hình sao? Dù sao núi Phác Hạ lớn như vậy, cho dù là dân bản xứ cũng chưa chắc có thể biết hết đươc.Hơn nữa trí nhớ người già cũng là
một vấn đề rất quan trọng. Vạn nhất bản đồ địa hình khác biệt so với
thực tế như vậy chính là tự tìm đường chết rồi!
Kỳ thật, nguy hiểm lớn nhất là ở chỗ trong Hồng Nguyệt trấn nhất định có quỷ! Lam Đông Mỹ thời điểm tiếp theo luân hồi về lại căn nhà trong
Hồng Nguyệt trấn, cũng bị đuổi giết, suýt nữa thì chết!
Đương nhiên, bọn hắn cũng có một con át chủ bài, chính là biết rõ nội dung cốt truyện! Ít nhất, tại lần Lam Đông Mỹ luân hồi tiếp theo chính
là lần thứ hai của nàng.
"Không, vẫn là mạo hiểm quá lớn." Lang Trí Thiện vẫn hạ quyết tâm không được tiến vào: "Chúng ta..."
"Chúng ta chỉ có sáu lần cơ hội!" Tinh Thần lại chỉ hướng Hồng Nguyệt trấn nói: "Nếu như cái gì cũng không biết xông loạn tới, cuối cùng
chúng ta có thể còn mấy người sống? Lang cảnh quan, ngươi là lần đầu
tiên chấp hành huyết tự a? Ngươi chắc chắn không hi vọng lần huyết tự
thứ nhất sẽ chết trên núi Phác Hạ a? Chỉ thị huyết tự vốn chính là như
thế này, thời thời khắc khắc luôn cần đánh bạc với vận mệnh. Chúng ta
không thể trông cậy vào mỗi lần đánh bạc lẻ, chỉ cần có cơ hội là phải
đánh cuộc một keo lớn!"
"Biện Tinh Thần! Mạng của chúng ta chỉ có một thôi! Nếu tính có sáu
cơ hội phục sinh, như vậy ngày cuối cùng sẽ thế nào? Khi đó chúng ta
liền chết thật rồi! Biết rõ nguy hiểm còn xông tới, ai sẽ làm như vậy
chứ?"
"Ngươi không phải là cảnh sát sao? Chẳng lẽ một chút dũng khí như thế này cũng không có?"
"Cảnh sát cũng là người! Cũng chỉ có một cái mạng! Trừ phi xác định
hoàn toàn chính xác có bảy ngày Luân Hồi, nếu không ta sẽ không dễ dàng
đánh bạc sinh mạng mình đâu!"
"Đi thôi." Lúc này đột nhiên có một thanh âm vang lên, biểu đạt thái độ kiên quyết.
"Nói bậy bạ gì đó!" Lang Trí Thiện lập tức phản bác: "Ta kiên quyết phản đối! Không được, các ngươi cũng cho rằng phải đi sao?"
"Ta..." người thứ nhất bị hỏi chính là Phong Dục Hiển, lúc trước hắn
cũng ủng hộ đề xuất của Tinh Thần, nhưng lúc này hắn không biết nên nói
gì cho tốt.
"Ta cũng cho rằng quá mạo hiểm rồi, vẫn là... Đừng đi." Đồng dạng là lần đầu tiên chấp hành huyết tự Lâm Tuyết Hoa cũng có chút sợ hãi.
Khâu Phi Phàm nhìn lại Hồng Nguyệt trấn, lại nhìn những người khác cuối cùng cũng lắc đầu.
Dù sao, không phải hộ gia đình nào cũng có thể như bọn người Lý Ẩn,
Ngân Dạ, bởi vì chấp hành huyết tự nhiều lần cho nên có can đảm đánh bạc với vận mệnh. Đã biết rõ có thể tìm được sinh lộ nhưng không phải ai dễ dàng làm như vậy được.
Lang Trí Thiện lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vạn nhất tất cả mọi
người đều nghe theo Tinh Thần, vậy hắn ngược lại sẽ bị cô lập rồi.
" Thiên Sinh ngươi cũng nghĩ như vậy a?" Lang Trí Thiện nhìn về phía
Thiên Sinh, vừa mới mở miệng, bỗng nhiên hắn cảm thấy có gì không đúng.
V ..v ......
Chuyện gì xảy ra vậy?
"Vừa rồi, là ai nói 'Đi thôi' ?"
Cái thanh âm kia, tinh tế nghĩ lại thì nó không thuộc về bất cứ người nào ở đây!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT