Lý Ẩn chính thức căn bản không biết, có một người giống mình như đúc được sáng tạo ra.
Cái Lý Ẩngiả kia, nguyên vốn cũng là một người sống, không, phải nói
mỗi bộ phận trên người Lý Ẩn giả, đều từng là người sống. Bọn họ đều bị
con quỷ kia giết chết, cái đầu giả làm Lý Ẩn từng là 1 nhà tiểu thuyết
bằng tuổi với hắn. Sau khi bị giết chết, liền đem đầu hắn nặn lại, trở
nên giống hệt Lý Ẩn như đúc. Nhưng trí nhớ lại bị xóa đi, chỉ tồn tại
như một khôi lỗi. Đương nhiên, tuy hắn bị xóa đi trí nhớ, nhưng hắn cũng đã từng là một nhân lọai. Kỳ thật, hắn và Mary Tuyết Lai [Shelly] dưới
ngòi bút của Phật lan Ken thản không có bao nhiêu khác nhau.
Trên xe lửa, Di Chân đang ngồi cạnh Lý Ẩn giả kia, hai người bọn họ còn phải tiếp tục chờ đợi ở nơi này.
Nói cho cùng, Di Chân cũng không biết, Lý Ẩn trước mắt chỉ là 1 cái xác không mà thôi, căn bản không có cái gọi là tâm.
"Kỳ thật ta cùng Di Thiên có thể sống đến huyết tự thứ 10 đều có
nguyên nhân đó." Di Chân biểu lộ nghiêm nghị nói: "Ta thật ra chính là
một... Thông Linh vu nữ."
"Cái gì?" Lý Ẩn trừng mắt, vội hỏi: "Ngươi nói là sự thật sao?"
"Đương nhiên là.. Giả dối."
Biểu tình của Lý Ẩn tức khắc ngưng trọng, lập tức nhìn thấy Di Chân
che miệng cười cười: "Ha ha, học trưởng ngươi lại mắc lừa ha ha, trước
kia cũng vẫn là như vậy, chỉ cần ta nghiêm trang nói chuyện, ngươi trăm
phần trăm sẽ bị ta lừa gạt..."
Di Chân lộ ra dáng tươi cười, nhất thời làm người ta cảm giác có nét khuynh quốc khuynh thành.
Sau đó, Di Chân liền chứng kiến, Lý Ẩn bên cạnh, cũng nở nụ cười, hơn nữa, cười rất tự nhiên, rất tự nhiên.
Hắn không biết là cái gì, giống như nội tâm nháy động một cái, hắn
lần thứ nhất, không phải biểu lộ cơ giới hoá, mà là chân chính bật cười.
Hắn rõ ràng đã mất đi tâm, rõ ràng đã mất đi cảm tình. Thế nhưng mà, hắn lại tự nhiên bật cười.
Cười, hắn cảm giác dường như là 1 thứ tình cảm đã quá mức xa xôi. Xa
xôi bao nhiêu? Hắn cũng không nhớ rõ. Chỉ là, giờ phút này nhìn thấy Di
Chân cười như vậy, hắn cảm giác không có phong cảnh nào trên thế giới
xinh đẹp bằng.
"Ta..." Trong lúc bất tri bất giác, bật cười phát ra từ trong nội tâm, đến chính hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên.
"Học trưởng ngươi rốt cục nở nụ cười." Di Chân nhìn lên trời thở dài 1 tiếng: "Như vậy thì tốt rồi. Kỳ thật, vừa rồi ta muốn nói với ngươi, ta và Di Thiên có thể sống sót, là vì ta không từ bỏ nụ cười của mình.
Ngay cả chết thần cũng không cướp được nụ cười của ta. Cho nên, tuyệt
đối không thể mất đi nụ cười. Từ sau khi cha mẹ qua đời, ta luôn nói với bản thân mình như thế. Bởi vì khi đó, ta thân là tỷ tỷ, có trách nhiệm
chăm sóc Di Thiên, có trách nhiệm để cho ta và hắn hảo hảo sống sót. Vì
lý do nào cũng được, ta không thể ngã xuống, cũng không thể mất đi bộ
dạng tươi cười. Nếu như không thể cười được mà nói..., chẳng phải thừa
nhận bản thân mình đã chẳng còn hy vọng rồi sao."
Trên xe lửa hoàn toàn yên tĩnh.
Hắn nhắm mắt lại. Nụ cười kia phảng phất như một nốt nhạc cứ quanh quẩn trong đầu hắn, làm hắn nhất thời si mê.
"Ân, ngươi nói đúng." Một lần nữa mở to mắt, nhìn về phía Di Chân,
hắn cũng lộ ra một bộ dáng tươi cười, nói: "Đúng, chúng ta nhất định
còn hi vọng , có hi vọng đấy!"
"Học trưởng, ngươi còn nhớ rõ không?"
"Cái gì?"
"Ngươi trước kia đã nói với ta. Thời điểm chúng ta lần thứ nhất gặp mặt. Ngươi còn nhớ rõ không?"
Di Chân tuyệt đối sẽ không quên ngày hôm đó. Đó là lần thứ nhất đến
Kim Vực học viện, lúc ấy nàng và Di Thiên sau khi rời khỏi phòng hiệu
trưởng, liền tiến về phía lầu dạy học.
Cuộc sống đại học, chỉ là một nơi để bọn hắn ký thác tinh thần giữa
những lần huyết tự mà thôi. Nhưng mà Di Thiên vẫn cảm thấy rất áp lực.
"Thao trường rất lớn, còn có cả sân tennis nữa, Di Thiên!" Di Chân
rất hăng hái thăm thú khắp trường, dù sao bọn hắn cũng là chân chính
tiến nhập vào đại học.
Di Thiên lại thủy chung không nói một lời. Khi đó, hắn cảm thấy rất
tối tăm phiền muộn, thậm chí còn học hút thuốc, say rượu, cho nên tinh
thần cũng có chút uể oải. Mặc dù Dương Quang chiếu trên mặt, hắn cũng
cảm giác không ôn hòa.
"Này!" Di Chân cầm cuốn sổ tay giới thiệu về học viện đánh vào đầu hắn, nói: "Ngươi dám không để ý tới chị của ngươi à?"
"Đã biết rồi!" Di Thiên xoa đầu nói: "Làm gì mà đánh đầu của ta."
"Như thế nào? Không phục sao?" Di Chân nghến chân sờ đầu Di Thiên
nói: "Tốt rồi! Đừng sầu mi khổ kiểm như vậy, hôm nay là ngày đầu tiên
tới trường mà! Sự tình huyết tự quên hết thảy đi, nên quen thêm bạn bè
mới! Ân, đúng rồi, ta suy nghĩ một chút, quyết định sẽ nội trú."
Di Thiên vốn đang sững sờ, lập tức khó có thể tin hỏi: "Ngươi, ngươi nói đùa sao? Tỷ? Thiệt hay giả?"
"Đương nhiên là thật."
"Điều này sao có thể? Ngươi phải biết chúng ta nhất định..."
"Yên nào yên nào. Nơi này làkhuBạch Nghiêm, là khu trung tâm, tàu
điện ngầm đi lại rất tiện lợi, chúng ta chỉ cần thời điểm nghỉ trưa hôm
sau trở về nhà trọ rồi trở về trường học là được rồi! Chẳng lẽ ngươi
thích ở trong căn hộ đó?"
"Đương nhiên... Không phải rồi."
"Cái kia đừng nói nữa! Về sau thời điểm chủ nhật chúng ta sẽ trở về
nhà trọ, bình thường vẫn là nên quen biết thêm bạn bè mới, sinh hoạt như 1 người bình thường. Trước mắt đại đa số hộ gia đình đều cảm thấy cực
đoan, có không ít người có khuynh hướng muốn tự sát, ở lại nơi đó, tâm
tình của ngươi sẽ càng trầm trọng hơn. Đã như vầy, liền xem như chúng ta là một người bình thường, căn bản chưa từng tiến vào nhà trọ!"
"Tỷ, ngươi quả nhiên có 1 loại suy nghĩ khác thường..."
"Đương nhiên. Nhân sinh chính là mua vui trong nỗi khổ. Coi như là
người bình thường, cũng sẽ tao ngộ tai nạn xe cộ, cướp bóc, tật bệnh các loại nguyên nhân mà tử vong, chúng ta so với người bình thường, chỉ là
gặp nhiều nguy hiểm hơn mà thôi. Bất quá, cũng không có gì, dù có hối
hận vì đã bước vào nhà trọ cũng không có chỗ dùng. Tốt rồi á! Đừng buồn
bã ỉu xìu nữa! Đợi lát nữa cùng đi với ta gặp bạn bè đồng học, tinh thần một chút, cười nhiều lên, sau đó buổi chiều trở về nhà trọ chuyển hành
lý, còn phải đi mua đồ."
"Mua đồ?"
"Đúng vậy, cần phải quan hệ tốt với bạn bè mà! Sau này mọi người
chính là phải ở chung 4 năm rồi, không phải sao? Tốt rồi, đi nhanh đi!"
Cuối cùng, hai người đi tới phòng học. Chính thức khai giảng là ba
ngày sau, trong lớp đã tụ tập hơn ba mươi học sinh, tất cả mọi người
đang cao hứng bừng bừng nói chuyện. Trải qua kỳ thi tôi luyện Đại Họcmới bước được vào nơi này, ai nấy đều cực kỳ hưng phấn, dù sao đây là thành quả 3 năm phấn đấu cao trung mà, mà cái học viện này, cũng coi như khá
nổi danh.
Di Chân tìm 1 vị trí cùng Di Thiên ngồi xuống, mà trước mặt nàng,
ngồi 1 nữ tử cực kỳ xinh đẹp. Nàng vừa nhìn thấy Di Chân cùng Di Thiên,
lập tức mở miệng: "Các ngươi tốt, ta gọi Thiên Tịch Nguyệt!"
"Sở Di Chân!" Di Chân lôi kéo Di Thiên nói: "Hắn là đệ đệ ta Di Thiên, chúng ta là song bào thai ah!"
"Thật sự?" Tịch Nguyệt nhìn nhìn hai người, nói: "Đúng nga, là lớn
lên rất giống nhau! Tên của các ngươi, cũng rất êm tai. Các ngươi trọ ở
trường sao?"
Di Chân lập tức nói: "Ở ah! Di Thiên, ngươi cũng trọ ở trường, đúng không?"
"Ta..." Di Thiên vốn đang do dự, nhưng nhìn Di Chânhíp mắt, đành phải nói: "Ân, ta ở, ta ở."
"Cái học viện này, các ngươi cảm giác thế nào?" Tịch Nguyệt chống cằm hỏi: "Không tệ chứ?"
"Đương nhiên!" Di Chân cũngrất hào hứng nói: "Giữa trưa ta muốn đi
thư viện một chút, không bằng ngươi đi cùng chứ? Di Thiên, ngươi có đi
không?"
Nàng lại phát hiện, Di Thiên đang nhìn chằm chằm Tịch Nguyệt, vội
vàng ghé vào lỗ tai hắn nói: "Này này, đừng có nhìn người ta như vậy,
trả lời ta đi!"
Tịch Nguyệt che miệng cười cười, nói: "Tỷ đệ các ngươi thực thú vị. Di Chân, Ân, có thể gọi ngươi như vậy chứ?"
"Không có vấn đề " Di Chân cười nói: "Cái kia, ta cũng gọi là ngươi là Tịch Nguyệt a!"
Về sau theo lời nói của Di Thiên về Di Chân, nếu không phải hắn biết
rõ Di Chân là hộ gia đình trong nhà trọ, thật sự không cách nào tưởng
tượng, một người cười đến tự nhiên như vậy, lại là người lúc nào cũng
trải qua sinh hoạt khủng bố, cả ngày cùng tử vong, Quỷ hồn làm bạn. Thế
giới của Di Chân mặc dù bị cướp đoạt đi ánh sáng, nhưng nàng vẫn giữ lại cho bản thân mình 1 tia quang minh.
Ngay lúc Di Chân đang nói rất cao hứng, bên cạnh Tịch Nguyệt một
người đi tới, nhẹ giọng hỏi: "Thật có lỗi, ta có thể ngồi ở đây không?"
Người kia, chính là Lý Ẩn.
Trên tay hắn cầm một cuốn sách, 《 gào thét Sơn Trang 》của Ngải Mễ Lệ [Emily].
"Ah, có thể." Bên cạnh Tịch Nguyệt là ghế trống, nàng vội vàng dịch chuyển để Lý Ẩn ngồi xuống.
Lý Ẩn rất nho nhã, sau khi ngồi xuống, khẽ gật đầu, nói: "Cảm ơn. Ân, ta gọi Lý Ẩn, thỉnh chỉ giáonhiều hơn."
"Ngươi tốt!" Di Chân cũng nhẹ gật đầu, nói: "Ngươi hiện đang đọc《 gào thét Sơn Trang 》sao? Quyển sách kia ta thực sự rất thích!"
"Vậy sao?" Lý Ẩn cầm sách, nói: "Ta vừa mượn ở trong thư viện, ngươi đã coi qua sao? Ta mới chỉ nhìn phần mở đầu."
"Là câu chuyện tình yêu rất bi thảm." Di Chân nhìn bìa sách, nói:
"Dường như là bản đã biên tập lại, cũng không biết dịch có tốt hay
không."
"Vậy sao? Rất bi thảm à?" Lý Ẩn nhìn nhìn cuốn sách: "Kỳ thật ta cũng chỉ biết đại khái nội dung câu chuyện. Là một nam nhân bỏ ra tình yêu
cả đời mình, cuối cùng bước trên con đường tuyệt vọng. Vì tình yêu mà hy sinh, ta nghĩ hẳn là 1 câu chuyện rất duy mỹ. Coi như là bi kịch, ta
cũng muốn nhìn một cái."
Di Chân lúc ấy, bị ánh mắt thương cảm của Lý Ẩn hấp dẫn. Nàng đương nhiên không biết, mâu thuẫn giữa Lý Ẩn cùng phụ thân hắn.
"Ngươi thật giống như, có chút thương tâm a?" Di Chân nhạy cảm tóm
được tâm tư của Lý Ẩn nói: "Có sự tình không như mong muốn sao?"
"Nhân sinh vẫn có là vài việc bất đắc dĩ " Lý Ẩn thu lại cuốn sách
nói: "Bất quá, vô luận như thế nào, so với việc vì hận mà hận, từ yêu
thành hận mà nói..., có lẽ khá hơn một chút."
Di Chân nghe được mấy câu đó, nhẹ gật đầu. Sau đó, nàng bỗng nhiên
nói: "Bất quá, ngươi đừng suy nghĩ nhiều như vậy, học trưởng, sự tình gì không thể nắm bắt được thì quên đi! Buổi tối hãy đọc sách, ban ngày nên vui vẻ thăm thú học viện một chút!"
"Không có ý tứ... Ngươi vì cái gì lại gọi ta là học trưởng?"
"Ta có lẽ so với các ngươi bé hơn 1 tuổi." Di Chân không có ý tứ
gãi gãi đầu, nói: "thời điểm trước kia đi học, ta cùng đệ đệ bỏ qua 1
năm học."
Một năm đó, tự nhiên là năm cha mẹ hai người gặp tai nạn.
"Không cần phải gọi ta là học trưởng, cứ gọi là Lý Ẩn a."
"Làm sao có thể? Tôn ti có khác nha, vẫn là gọi ngươi học trưởng thì tốt hơn."
Hiện tại hồi tưởng lại, Tịch Nguyệt lúc ấy vì cái gì lại không nói 1 câu "Vậy ngươi vì sao lại không kêu ta là học tỷ ah?"
Kế tiếp, lại quen biết Hàn Chân,, Văn Hoa,bọn ngườiNghiêm Lang, mà vô luận là ai, đều đối (với) Di Chân phi thường có hảo cảm, trong thời
gian 4 năm học, Di Chân vẫn là nữ sinh có nhân duyên tốt nhất trong lớp, hơn nữa rất nhiều nam sinh đều có lòng ái mộ với nàng. Nàng xinh đẹp,
cá tính lại sáng sủa hoạt bát, khéo hiểu lòng người, cơ hồ không có ai
không thích nàng.
Không ai có thể tưởng tượng được cuộc sống bên ngoài đại học của nàng như thế.
Tiến hành xong thủ tục nhận phòng, Di Chân đem hành lý chuyển vào
phòng, đồng thời cũng kinh hỉ phát hiện, mình cùng phòng với Tịch
Nguyệt. Hai vị nữ sinh ở chung phòng thấy Di Chân tiến vào cũng cảm thấy vui vẻ, có nàng chắc chắn khắp phòng lúc nào cũng hoan thanh tiếu ngữ,
tràn ngập khí tức thanh xuân.
Lúc đó, đã là gần hoàng hôn. Di Chân bước dọc theo thao trường to lớn trong học viện Kim Vực. Sau đó, nàng bỗng nhiên trông thấy, Lý Ẩn xuất
hiện ở phía trước. Hắn đang đứng trong sân tennis, tựa người vào tấm
lưới sắt.
Di Chân bước vào mà Lý Ẩn không hề phát giác.
"Học trưởng?"
"Ân?" Lý Ẩn quay đầu lại, chú ý tớiDi Chân đang đi tới, vội vàng nói: "Là ngươi ah, Sở Di Chân. Đừng gọi ta là học trưởng nữa, cảm giác thật
kỳ quái. Nói trở lại, dường như ngươi cũng chỉ gọi mình ta là học
trưởng."
"Như thế nào, không thích?" Di Chân đi đếnbên người Lý Ẩn, nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ có cảm giác rất hư vinh đó chứ."
"Không, ngươi muốn gọi như vậy thì tùy ngươi." Lý Ẩn ngẩng đầu nhìn
vầng Thái Dương ở phía tây, nói: "Ân, về sau, phải ở chung 4 năm thời
gian rồi."
"Đúng vậy." Di Chân quay đầu nhìn một bên gương mặt Lý Ẩn được ánh chiều tà chiếu rọi.
"Cuộc sống của ngươi nhất định rất khoái nhạc a?" Lý Ẩn đứng chắp
tay, chậm rãi bước về phía trước, cúi người nhặt 1 quả bóng trong sân
tennis, nói: "Ta lại bất đồng. Hiện tại ta không biết bản thân nên làm
như thế nào, rất nhiều chuyện không biết nên lựa chọn ra sao. Kỳ thật,
ta vốn không có ý định thi vào học viện kinh tế, mà là học viện y học."
"Vậy sao? Như vậy vì sao về sau ngươi lại lựa chọn học viện kinh tế?" Di Chân cũng đi tới, hỏi.
"Ta không muốn làm thầy thuốc." Lý Ẩn nắm chặt quả bóng tennis kia
nói: "Khi còn bé, ta một mực cảm thấy nghề thấy thuốc rất quang vinh, ta đã từng nhận định tương lai mình sẽ làm 1 thầy thuốc tốt. Nhưng bây
giờ, ta cảm giác chỉ là ý nghĩ 1 bên tình nguyện của ta mà thôi. Cuối
cùng ta gạt cha mẹ sửa lại nguyện vọng thứ nhất. Nhưng khi tiến vào học
viện này, ta lại không biết bản thân mình làm như vậy là đúng hay sai?
Có phải ta đã đi lầm đường hay không?"
"Nghĩ nhiều như vậy làm gì?" Di Chân cúi người, bắt lấy bàn tay đang
nắm chặt quả bóng tennis của Lý Ẩn nói: "Buông lỏng một chút đi, nhân
sinh vốn có rất nhiều khó khăn. Đừng quá gây khó dễ cho chính mình, nếu
như hối hận mà nói..., vậy thì cố gắng nhất có thể để giảm bớt hối hận.
Dù sao, ngươi cũng đã là 1 học viên trong học viện Kim Vực, cuộc sống
như vậy, ta nghĩ không hề tệ."
Lý Ẩn chậm rãi buông tay, bóng tennis rơi trên mặt đất. Hắn quay đầu
nhìn Di Chân, nói: "Vậy sao? Nghe có lẽ cũng không tệ lắm. Ta nghĩ sau
này có 1 đồng học như ngươi sẽ rất thú vị!"
Di Chân cầm quả bóng tennis lên, rồi đột nhiên ném lên bầu trời,
ngẩng đầu lên, nói: "Đúng vậy, nên như vậy nha, không có việc gì thì
cười nhiều một cái. Miễn là còn sống, không ai có thể kết luận cuộc đời
mình chỉ có bóng tối. Khi còn sống mà lúc nào cũng tuyệt vọng, vậy chẳng khác gì người chết. Tựa như ta, dù sao vẫn còn đang sống, cho nên, nhân sinh của ta, vẫn còn có hi vọng! Tốt rồi, ta đi trước, học trưởng!"
Cái này, chính là lúc ban đầu Di Chân cùng Lý Ẩn quen biết. Một nữ
hài vô luận là ở đâu đều làm người khác cảm giác vui vẻ, cho dù lâm vào
hắc ám, cũng phải tự mình tạo ra quang minh. Cho dù tuyệt vọng, cũng
phải tự tạo cho mình 1 hy vọng...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT