Gần đây, giấc ngủ của nàng không được tốt cho lắm. Một lần trước,
nguyền rủa lại xuất hiện, dường như thời gian đã không còn lại bao nhiêu nữa. Nàng ngồi dậy, nhìn qua cửa sổ sát đất bên cạnh giường nằm, ngắm
nhìn bên ngoài.
Trước mắt nàng đang ở cùng Tâm Hồ.
Ngồi dậy, cầm quần áo khoác lên người, nàng dụi dụi con mắt, đi tới
trước máy pha cafe, lấy trong tủ chén ra 1 lon hạt cafe. Đây là cafe
nhập khẩu, nàng cũng giống Di Thiên, thích uống cafe nguyên vị.
Hôm nay nàng cố ý xin nghỉ, bởi nàng có hẹn gặp mặt với Lý Ẩn, vô luận có chuyện đại sự gì nàng cũng để 1 bên.
Gần đây, nàng liên hệ với không ít bạn học thời đại học, mọi người
dường như cũng rất cao hứng khi thấy nàng trở về, thậm chí quyết định
mượn cơ hội này tụ tập 1 chỗ. Cũng có rất nhiều người, tin tưởng Di
Thiên vẫn còn sống.
Cafe pha xong còn bốc khói nghi ngút, nàng đem chất lỏng đen như mực đó đổ vào trong chén tinh chế Mark, nhẹ nhàng bưng lên.
"Có nên đáp ứng bọn Hàn Chân tụ tập lại hay không đây?"
Di Chân chậm rãi đi đến phòng khách, lúc này Tâm Hồ khẳng định vẫn
còn nằm ngáy o..o.... Nàng một khi đã ngủ say là cất tiếng ngáy như
sấm, điểm này Di Chân đã lĩnh giáo rất nhiều lần rồi. Hơn nữa tướng ngủ của nàng cực kém, mỗi lần đều nằm theo tư thế chữ đại, sau đó sẽ đem
người bên cạnh đá xuống giường. Cuối cùng, hai người không thể không
tách ra ngủ.
"Quả nhiên, vẫn là ta phải làm bữa sáng ah."
Mở tủ lạnh ra, nàng bỗng nhiên cảm giác tinh thần có chút ngẩn ngơ.
Rời khỏi nhà trọ thời gian dài như vậy, nhưng mỗi lần mở tủ lạnh ra, sẽ
không tự chủ được mà nghĩ tới giấy dán tiện lợi và tủ lạnh có thể tự
biến ra đồ ăn, làm cho nàng một đoạn thời gian rất dài không sự dụng
quen tủ lạnh thông thường.
"Ân, trứng gà, sữa chua, còn có salad cùng thịt lợn muối xông khói. Ah, còn có 1 lon tương hoa quả nha."
Di Chân lấy đồ ăn ra, sau đó đi vào bếp.
Lúc trước gặp mặt Tâm Hồ, biết được nàng thuê chỗ này liền đưa ra ý
tưởng 2 người cùng ở chung. Cũng bởi vì nàng cả đời này không muốn tiến
vào nhà trọ nữa. Thậm chí nàng vĩnh viễn đều không muốn ở tại phòng trên lầu 2. Rời khỏi nhà trọ 1 thời gian ngắn, nàng cứ nhìn thấy vách tường
màu trắng lại thấy chán ghét, nhìn thấy trong phim có cảnh máu me sẽ nôn mửa. Cho nên chuyện đầu tiên dọn tới đây, chuyện nàng làm thứ nhất là
đổi lại giấy dán tường. Trong nhà trọ đó, tất cả vách tường đều được sơn thuần 1 sắc trắng, tựa hồ để hộ gia đình tiện phân biệt huyết tự.
Làm xong điểm tâm, Lâm Tâm Hồ rốt cục ngáp ngắn ngáp dài đi ra.
"Ân, Di Chân à?" Nàng dụi dụi mắt, nói: "Lại làm phiền ngươi làm điểm tâm cho ta rồi..."
Di Chân mím môi cười nói: "Ta lại thấy ngươi căn bản không có cảm
giác như vậy. Nếu quả thật cảm thấy làm phiền ta, lần trước thời điểm
mua quần áo cho ta mượn thẻ tín dụng, vậy không cần trả nữa?"
"Ah, cái kia..."
"Được rồi, nói giỡn thôi, chút tiền đó ta cũng không để ý."
Đem điểm tâm đặt trên bàn, Di Chân kéo ghế ngồi xuống. Lúc này nàng
đã kéo rèm che, để ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng. Nàng đổ sữa vào trong cốc, đưa cho Tâm Hồ, hỏi: "Gần đây còn nằm mơ thấy ác mộng không?
Chuyện trên xe bus kia..."
"Đừng nói nữa, ta cũng quá củ chuối đi. Lại nói, Di Chân, ngươi không cảm giác kỳ quái sao? Cái nữ nhân tên 'Thụy mỹ nhân' kia, rốt cục sao
lại biết chuyện về cuốn nhật ký?"
"Ân. Đúng vậy."
"Bất quá nữ nhân kia hơn nửa là sát thủ xã hội đen, nàng lúc ấy còn
kíp nổ quả boom ở trên đường, giết rất nhiều cảnh sát, hiện tại đang bị
truy nã đây này."
Di Chân bưng sữa lên, uống một ngụm, sau đó hạ cốc xuống, nói: "Tâm
Hồ, ta muốn hỏi ngươi một câu. Kiến nghị của Hàn Chân ngươi có đồng ý
không? Chính là chuyện đồng học cùng tụ hợp, hơn nữa hy vọng cử hành tại nhà Lý Ẩn học trưởng."
"Đó là tự nhiên, nhà Lý Ẩn lớn nhất nha, phụ thân hắn là viện trưởng, tần xuất xuất hiện trên TV rất cao, nghe nói lần này còn muốn thành lập phân viện, thậm chí cha của hắn còn ăn tối với thị trưởng. Bất quá bệnh viện chính thiên thị phi cũng rất nhiều. Đương nhiên, ta tin tưởng cha
của Lý Ẩn chắc có lẽ không..."
"Ta hôm nay định tới gặp mặt học trưởng."
"Ân?" Tâm Hồ sững sờ: "Là để thương lượng chuyện này sao?"
"Không phải. Thời đại học, Di Thiên đã từng đưa cho học trưởng tiểu
thuyết đầu tay của mình, sau khi nó chết, file văn bản ta không thể bảo
lưu được, cho nên muốn hỏi Lý Ẩn copy cho ta 1 bản."
"Ah, là như thế ah. Lý Ẩn sở dĩ muốn làm tiểu thuyết gia trên internet chắc hẳn cũng có 1 phần do Di Thiên ảnh hưởng ?"
"Có khả năng."
"Vậy, ngươi sẽ nhắc với Lý Ẩn chuyện này chứ?"
"Ừm. Lần này sẽ có rất nhiều người đến, Hàn Chân, Bạch Tú mẫn, Đỗ
Phong, đúng rồi, còn có Nghiêm Lang cùng Thiên Tịch Nguyệt, bọn hắn cũng tới."
"Ah, hai người bọn họ?"
"Nghiêm Lang cùng Thiên Tịch Nguyệt đã kết hôn."
"PHỐC" miếng sữa Tâm Hồ vừa mới uống vào miệng cờ hồ phun ra hơn
phân nửa, nàng lau vội miệng lớn tiếng hỏi: "Ngươi, ngươi xác định?
Nghiêm Lang cùng Thiên Tịch Nguyệt? Thiên Tịch Nguyệt năm đó là hoa khôi số 1 của hệ chúng ta, không biết có bao nhiêu người yêu thích nàng đâu, ta nghe nói đoạn thời tốt nghiệp, Nghiêm Lang giống như khá thân thiết
với Thiên Tịch Nguyệt, thế nhưng chuyện này cũng quá khoa trương đi?
Nghiêm Lang hắn không thể nói là suất khí, lúc đó cũng không có nhiều
bằng hữu, còn trầm mặc ít nói."
Nói đến đây, nàng bỗng nhiên vỗ đầu một cái: "Đúng rồi! Di Chân, cái
huyết án xảy ra trước khi tốt nghiệp chấn kinh toàn bộ học viện đó! Lúc
ấy, Nghiêm Lang bị cảnh sát cho là hiềm nghi số 1, về sau, là nhờ Thiên
Tịch Nguyệt làm chứng cho hắn nên hắn mới được loại khỏi vòng tình nghi. Hiện tại ngẫm lại, Thiên Tịch Nguyệt chẳng lẽ lúc đó đã nói chuyện yêu
đương với Nghiêm Lang rồi sao? Không thể nào, ánh mắt của nàng ta sao
lại thấp tới như vậy?"
"Cũng không nên nói như vậy. Hàn Chân nói gần đây gặp mặt Nghiêm
Lang, hắn đã là 1 nhà thiết kế trò chơi nổi tiếng, con người cũng trở
nên thành thục ổn trọng hơn nhiều, không giống như trước đây."
"Nhà thiết kế trò chơi? Thiệt hay giả?"
"Ân. Nói thí dụ như, đoạn thời gian ngắn trước có 1 game online mở
bản Open Beta “thú hồn đại lục”, chính do hắn thiết kế, ngươi đã nghe
qua chưa?"
"Không rõ ràng lắm, Game Online ta chỉ biết chơi “Tinh Tế” và “ma
thú”. Lại nói, không lẽ ngươi rất yêu thích Game Online sao?"
"Ân, có đoạn thời gian ở nước ngoài thường xuyên chơi “mô phỏng nhân
sinh”. Nghiêm Lang hiện đang làm việc cho tập đoàn Chấn Hoàn, “thú hồn
đại lục” là trò chơi loại sắm vai mới nhất mà công ty này đẩy ra thị
trường."
"Vậy sao? Lần sau lên mạng tìm coi, thú hồn đại lục... Ân, Hàn Chân có gặp mặt Thiên Tịch Nguyệt không?"
"Có. Gần đây, nàng mới mang thai."
"Thật sự?" Tâm Hồ tức khắc đứng lên, kinh hỉ nói: "Vậy phải chúc mừng nàng, sắp lên làm mẹ rồi. Ai, thật là nhìn không ra ah."
Ăn xong điểm tâm, Di Chân cùng Tâm Hồ cùng nhau rửa chén. Sau đó Di
Chân xoa xoa tay, nhìn đồng hồ trên vách tường nói: "Ta phải đi rồi.
Tâm Hồ, ta có lẽ không về ăn chưa, ngươi ăn 1 mình đi."
"Cũng được. Ngươi chẳng lẽ cùng Lý Ẩn ăn cơm trưa?" Tâm Hồ nhìn Di
Chân thay quần áo, nói: "Kỳ thật, ta biết ngươi đối với chuyện Lý Ẩn đã
có bạn gái phi thường đau lòng, không bằng ngươi cứ tấn công đi? Có bạn
gái thì đã sao, còn chưa kết hôn nha. Ta dám khẳng định, cô gái kia
không yêu Lý Ẩn nhiều như ngươi vậy!"
"Được rồi, đừng nói nữa." Di Chân cầm túi xách lên nói: "Ta đi trước, có điện thoại tìm ta thì nói, chiều ta mới về."
Di Chân ra khỏi nhà, tới trước 1 trạm xe bus đứng đợi. Hiện tại kỳ
thật tới lúc gặp mặt Lý Ẩn vẫn còn một thời gian ngắn, bất quá, nàng có ý định đến sớm trước 1 bước.
Lúc này, chuông điện thoại di động trong túi xách vang lên. Nàng lấy
điện thoại di động ra nhìn, là 1 dãy số lạ lẫm. Nhận cuộc gọi, đầu bên
kia truyền tới thanh âm của 1 nữ tử: "Cho hỏi, là điện thoại của Sở Di
Chân phải không?"
"Ân, đúng vậy. Ngươi là..."
"Thật tốt quá, Di Chân! Ta là Tịch Nguyệt ah, còn nhớ ta không?"
"Thật sự?" Di Chân tức khắc vui vẻ cười nói: "Thật là ngươi ah, ta
mới vừa rồi còn cùng Tâm Hồ đàm luận về ngươi đây này. Nghe nói ngươi
sắp làm mẫu thân? Chúc mừng ngươi."
"Miệng của Hàn Chân thật là mau lẹ. Ngươi trở lại Trung Quốc sao không liên hệ với ta?"
"Lúc ấy ngươi không phải dọn nhà đi rồi sao? Ngay cả điện thoại cũng
đổi số. Ta là nghe Hàn Chân nói mới biết được ngươi đã kết hôn với
Nghiêm Lang, mấy năm này vì sống ở nước ngoài nên không biết được cuộc
sống của các ngươi."
"Ân, tóm lại thật cao hứng khi ngươi trở về. Còn có, Lý Ẩn đâu? Ngươi gặp hắn chưa?"
"Ah, vài ngày trước đã gặp rồi. Hàn Chân nói lần này muốn tụ họp tại
nhà Lý Ẩn, ta hiện tại đang định đi gặp hắn. Đúng rồi, nghe nói lão công ngươi hiện tại rất tài giỏi, ta đã xem qua trò chơi thú hồn đại lục
rồi, làm rất xuất sắc ah."
"Hắn ah, tựu có mê cái này thôi. Hiện tại thật tốt, mọi người lại có thể tụ tập cùng 1 chỗ..."
Lúc này, 1 đầu khác điện thoại liền trầm mặc.
"Nếu như, Di Thiên cũng có thể tới mà nói thì tốt rồi."
Di Chân nghe được, Tịch Nguyệt cũng phi thường đau buồn. Nàng vội
vàng nói: "Được rồi, Tịch Nguyệt, chớ có buồn lòng vì ta. Mọi người tụ
tập cùng 1 chỗ không phải nên vui vẻ sao? Đúng rồi, hài tử khi nào thì
sinh?"
"Bác sĩ nói đại khái qua tháng 1 sang năm. Di Chân, ngươi thật đúng
là một chút cũng không thay đổi, thanh âm vẫn tràn ngập sức sống. Ngươi
bây giờ có quen biết bạn trai hay không?"
"Không có á..., đang là người cô đơn đây. Ân, xe buýt đến rồi, hiện
tại ta phải đi gặp Lý Ẩn học trưởng, có cơ hội lần sau nói chuyện."
"Ân, tốt."
Cúp điện thoại, Di Chân bước lên xe bus.
Nửa giờ sau, nàng đi tới quán cà phê "Mắt xanh" . Thời điểm xuống xe, nàng bỗng nhiên rất hi vọng, có thể nhìn thấy Lý Ẩn xuất hiện tại trạm
chờ xe bus. Tuy nhiên điều này không thể trở thành sự thật, dù gì cũng
chưa tới thời gian hẹn với Lý Ẩn.
Nàng bỗng nhiên nhớ lại những lời của Tâm Hồ.
"Tâm Hồ, nếu như không có cái nguyền rủa này mà nói..., như vậy ta
nhất định sẽ tranh thủ, nhất định giành lấy Lý Ẩn. Nhưng ta chỉ sợ,
tương lai chẳng còn lại bao nhiêu thời gian."
Phương pháp giải trừ nguyền rủa, nàng đã suy nghĩ rất nhiều. Về sau
cũng từng tiếp xúc với Hạ Uyên mấy lần, nhưng kết quả đều không tìm được biện pháp. Trừ phi, có thể cứu ra Di Thiên. Về sau, nàng căn cứ bản
nhật ký kia rời đi nước ngoài, cũng không có liên hệ với Hạ Uyên nữa.
Thật không ngờ, người nam nhân đó cũng đã chết.
"Di Chân."
Di Chân bước xuống trạm xe bus, đang định đi tới quán cafe mắt xanh,
lại nghe thấy 1 thanh âm vô cùng quen thuộc sau lưng, thậm chí có thể
nói là thanh âm nhớ thương .
Quay đầu lại nhìn, dưới một thân cây, Lý Ẩn đang đứng đó, mỉm cười với nàng.
"Ta nghĩ ngươi nhất định sẽ đến sớm, cho nên đứng đây chờ ngươi."
Lý Ẩn chậm rãi bước tới trước mặt nàng: "Quả nhiên bị ta đoán trúng rồi. Tốt rồi, chúng ta đi thôi."
Di Chân lại si ngốc đứng nhìn Lý Ẩn, hơn nửa ngày nàng mới nói ra 1
câu: "Ngươi biết không, ta đã nghĩ ngươi sẽ ở trạm xe bus chờ ta. Học
trưởng ngươi, biết đọc ý nghĩ của ta sao?"
"Ân." Lý Ẩn gật đầu, nói: "Ý nghĩ của ngươi ta đương nhiên biết rõ.
Dù sao ngươi và Di Chân là bằng hữu thân thiết nhất của ta, cũng là
khoảng ký ức tốt đẹp nhất thời đại học."
Chỉ là..."Bằng hữu" ah. Di Chân nghĩ như vậy, nhưng Lý Ẩn xuất hiện ở chỗ này vẫn làm nội tâm nàng tràn đầy mừng rỡ, ngay cả bị nguyền rủa uy hiếp, nhưng có Lý Ẩn làm bạn, thật giống như đã có niềm tin tưởng vô
hạn.
"Ân!" Di Chân khẽ cười: "Đương nhiên, học trưởng ngươi cũng thế, là bằng hữu tốt nhất của ta."
Mấy phút đồng hồ sau, hai người ngồi trong quán cafe mắt xanh.
"Đã bao nhiêu năm, cà phê vẫn không có gì thay đổi, hương vị vẫn như vậy." Lý Ẩn lúc này đây, lần đầu tiên muốn uống 1 ly cafe.
"Đó là đương nhiên " Di Chân nhìn phía sau quầy Bar, nói: "Cà phê sư
(người pha cafe) vẫn là cùng 1 người, tên tiểu tử đó, hắn có lẽ nhận ra
chúng ta ah? "
"Hẳn là vậy. Trước kia, luôn là Hàn Chân, tỷ đệ các ngươi, ta, còn có Lâm Tâm Hồ, Thiên Tịch Nguyệt, Đỗ Phong mấy người đến đây. Ah, đúng
rồi, cái này đưa cho ngươi."
Lý Ẩn lấy ra một cái usb, giao cho Di Chân, nói: "Đều ở bên trong.
Hai ngày nay ta đọc lại 1 lần nữa, hành văn của Di Thiên so với ta tốt
hơn nhiều, hắn so với ta lại càng thích hợp viết sách hơn."
"Ân? Vậy sao?" Di Chân một tay tiếp nhận usb, một tay quấy chén cafe
trước mặt, sau đó bưng lên uống 1 ngụm: "Ta lại cảm thấy học trưởng viết rất tốt."
Nàng đem usb cất kỹ, tiếp tục nói: "Kỳ thật, Hàn Chân hắn nói, hi
vọng chúng ta sẽ tổ chức 1 buổi bạn bè tụ hội. Ý của ngươi như nào? Đến
lúc đó đại khái có khoảng 20 người, nơi dung nạp được nhiều người như
vậy cũng chỉ có nhà của học trưởng ngươi thôi."
"Bạn bè tụ hội?" Lý Ẩn khẽ giật mình, hỏi: "Hàn Chân đưa ra ý kiến này sao?"
"Đúng vậy. Ah, đúng rồi, ngươi biết không? Nghiêm Lang và Thiên
Tịch Nguyệt kết hôn rồi, Ân, đúng rồi, ngươi cũng đừng như Tâm Hồ phun
hết cafe ra, học trưởng."
"Thiệt hay giả?" Lý Ẩn đặt chén cafe xuống bàn, tương đối hồ nghi nhìn Di Chân, hỏi: "Xác định?"
"Xác định. Ta và nàng đã nói chuyện qua điện thoại rồi. Hơn nữa,
tháng 1 sang năm nàng sẽ làm mẫu thân. Thế nào đây? Học trưởng, ngươi
đáp ứng không? Ta kỳ thật cũng muốn mọi người tụ họp lại 1 lần."
"Như vậy ah, cũng không biết phụ mẫu ta có đồng ý hay không"
"Không có sao chứ? Cha me học trưởng hẳn rất dễ nói chuỵen, lúc trước ta và Di Thiên tới nhà ngươi, mẹ ngươi chiêu đãi chúng ta rất chu đáo
ah."
"Là vì mẫu thân của ta đặc biệt thích ngươi. Bất quá trái lại bà lại không thích Di Thiên."
"Bởi vì khuôn mặt nó vẫn cứ luôn âm trầm."
"Ân, đại khái như vậy." Lý Ẩn nhìn kỹ biểu lộ của Di Chân, khẩu khí than thở: "Được rồi. Ta cũng muốn gặp mặt mọi người 1 lần."
Lúc này Lý Ẩn lại nhớ tới vụ huyết án phát sinh năm đó trong học viện.
Bị sát hại tổng cộng có 4 người. Trong đó có một người cùng lớp với
Lý Ẩn, tên là Vương Thiệu Kiệt, cũng là 1 trong những người theo đuổi
Thiên Tịch Nguyệt. Bốn người bị sát hại về sau, người bị hoài nghi nhất
chính là Nghiêm Lang. Lúc ấy, bởi vì Thiên Tịch Nguyệt đứng ra làm chứng cho hắn, hắn mới thoát khỏi hiềm nghi. Sau đó, khi tốt nghiệp xong hai
người đó liền kết hôn?
Dù sao, hai người đó tuy rằng cùng lớp, nhưng chưa bao giờ đi cùng
nhau. Cá tính của Nghiêm Lang nhu nhược, lại phi thường hướng nội, không hòa hợp với cộng đồng, hắn và Thiên Tịch Nguyệt cơ hồ chưa bao giờ nói
chuyện. Ngày phát sinh vụ án, trong 2 giờ xảy ra vụ án, hai người đó rõ
ràng lại 1 mực ở chung một chỗ. Cũng chính bởi vì giữa 2 người không có
quan hệ gì, cho nên lời chứng của Thiên Tịch Nguyệt mới đáng tin. Bất
quá, tại lúc ấy, Nghiêm Lang đích thực là người bị hoài nghi lớn nhất.
Hơn nữa, người khi đó phát hiện ra thi thể nhóm người Vương Thiệu
Kiệt chính là Lý Ẩn. Hắn nhớ rõ, khuôn mặt Vương Thiệu Kiệt lúc chết đi
tràn đầy oán độc cùng căm hận, con mắt phóng ra ác ý cường đại, làm
người khác nhìn vào giống như đang bị nguyền rủa.
Phảng phất như, đó không phải là 1 cỗ thi thể, mà là... Lệ Quỷ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT