Thời điểm Minh Vương tiếp cận Di Chân, trên người
hắn phát ra sát ý khủng bố làm 2 tay Di Chân không khỏi run rẩy. Nhưng
nàng vẫn đối mặt với Minh Vương, mở miệng dùng tiếng anh nói: "Vô luận
các ngươi có mục đích gì, chúng tôi đã giao ra công cụ truyền tin, con
tin cam đoan an toàn thì mục đích của các ngươi mới có thể đạt được..."
Lúc này, toàn bộ hành khách trên xe bus đều dùng ánh mắt như nhìn
quái vật để nhìn Di Chân. Ở thời đại này, đi đường nhìn thấy bà cụ ngã
xuống đất hay trên xe thấy người ăn cắp, thì nhân dân quần chúng cũng sẽ không làm ra hành vi " vì nghĩa quên mình ". Vừa rồi sự khủng bố của
nam nhân đầu trọc kia ai cũng nhìn thấy, vậy mà Sở Di Chân lại làm ra
hành vi phản kháng, có phải đầu óc nàng bị sợ tới choáng váng rồi không?
Ngay lúc trong lòng mỗi người đều đang mặc niệm cho cô gái xinh đẹp
này, thì Minh Vương lại cười lên ha hả, quay đầu đi, nhưng thân thể đột
ngột chuyển 1 cái, 1 con dao găm sắc lạnh gác trên cổ Di Chân!
Di Chân thậm chí có thể cảm nhận được độ băng lãnh từ con dao truyền
tới, giờ phút này, Minh Vương chỉ cần hơi động tay 1 chút, nàng sẽ hương tiêu ngọc vẫn!
" 'Minh Vương' đại nhân” một người ngoại quốc đứng sau nói: "Những
người kia chỉ mang theo 1 bức họa bình thường, xem ra không phải vật
nguy hiểm."
Minh Vương không để ý tới hắn mà nói với Di Chân trước mặt: "Thực lâu rồi chưa có ai dám nói chuyện như vậy với ta. Ngươi chẳng lẽ không sợ
chết?"
Lúc này, trong nội tâm bọn người An Tuyết Lệ cũng rất cảm thông với
Di Chân. Thế nhưng, cảm thông thì cảm thông, không ai dám lên tiếng nói
chuyện. Lúc này ai mà làm chim đầu đàn lên tiếng, chắc chắn là người
chết đầu tiên.
Hai mắt Thượng Quan Miên nhìn về phía Di Chân, tay phải của nàng hiện tại không thể sự dụng, nhưng tay trái miễn cưỡng vẫn có thể. Chỉ cần
tiêm vào cấm dược, đau đớn trên người sẽ từng bước biến mất, chỉ là tác
dụng phụ rất lớn.
Nàng bây giờ giống như con báo bị thương, đang chờ đợi thời cơ để quay lại đâm 1 giáo! (phản kích)
Sắc mặt Di Chân không ngừng biến ảo, ở thời khắc nguy cơ này, đột
nhiên thân thể Thượng Quan Miên bạo khởi, 1 lần nữa bắn ra, ngay sau đó, tay trái nàng xuất ra vô số độc châm! Bất đồng chính là, những độc châm này đều là những tú hoa châm rất nhỏ!
Thượng Quan Miên không ngừng nuôi nhện độc ở nhà trọ, làm số lượng
của bọn chúng ngày càng sinh sôi, không cần lo lắng tới nguồn độc. Nàng
bắn ra tú hoa châm đều đã cân nhắc tất cả phương vị mà Minh Vương có thể né tránh, vô luận trốn ở nơi nào ít nhất cũng trúng phải 1 tú hoa châm! Mà trước mắt hắn đang không chú ý tới động tác của mình, là thời cơ tốt nhất!
Cho dù hắn mang theo huyết thanh, nhưng bị đâm trúng sẽ lập tức ảnh
hưởng tới phản xạ thần kinh, lúc ấy nàng chỉ cần sử dụng cây súng thứ 3
là có thể lấy mạng hắn!
Vô số tú hoa châm nhanh chóng bắn ra, vọt về phía Minh Vương! Hơn
nữa, còn có mấy cây chăm bắn về phía Di Chân! Rất rõ ràng, Thượng Quan
Miên căn bản không thèm để ý có thể ngộ sát Di Chân và những hành khách
khác hay không.
Trong chớp mắt ấy, ngay cả Minh Vương cũng khẽ chau mày, lập tức dịch chuyển dao găm, thân thể mãnh liệt lùi lại, đồng thời túm lấy 1 nam tử
ngoại quốc che chắn trước người!
Kết quả, vài cây châm đều bắn lên trên người hành khách, còn trên người nam tử ngoại quốc kia trúng ít nhất 10 châm!
Tay trái Thượng Quan Miên bắn ra hơn 100 cây châm, lúc này tất cả
phương vị phía trước trên xe bus đều bị bắn đầy châm, tổng cộng có sáu
hành khách bị châm độc bắn trúng, sau đó, những người này đều té trên
mặt đất, điên cuồng kêu gào, tiếp theo từng người từng người một chết
đi!
Mà nam tử ngoại quốc kia tự nhiên chết thảm nhất, sau khi hắn té trên mặt đất cũng thật không ngờ, Minh Vương lại lấy hắn làm khiên!
"Nguy hiểm thật..."
Minh Vương lúc này cũng cảm thấy vừa dạo qua 1 vòng quỷ môn quan,
nhiều năm như vậy, còn chưa có ai làm hắn có thể nghiệm như thế này. Chỉ có hắn đem tử vong cấp cho người khác, chưa có ai từng đem tử vong để
lên đầu hắn!
Hắn là ai? Là Minh Vương! Là đệ nhất sát thủ thế giới ngầm Châu Âu!
Rõ ràng có người thiếu chút nữa giết chết Minh Vương!
" 'Thụy mỹ nhân' !" Minh Vương nổi gân xanh giận dữ hét lên: "Ngươi muốn chết phải không?"
Nhìn nguyên 1 đám hành khách chết đi, bọn người An Tuyết Lệ sắc mặt trắng bệch.
"Đó là cái gì vậy?" Khâu Phi Phàm nhìn về phía bóng lưng Thượng Quan
Miên vô cùng sợ hãi nói: "Nàng chẳng lẽ là Lý Mạc Sầu? Mấy cái châm này
lợi hại tới như vậy?"
Lí Kiện Phi lắc đầu nói: "Ta dám đánh cuộc, nàng nếu như cùng Lý Mạc Sầu đối đầu, tuyệt đối có thể miểu sát Lý Mạc Sầu!"
Thượng Quan Miên lạnh lùng nói với Minh Vương: "Đã thất bại... trong
cái xe bus hẹp hòi này, phạm vi trốn tránh của ngươi bị thu hẹp, hơn
nữa, ngươi quá vô lễ rồi, đối mặt với ta lại còn đi dây dưa với 1 nữ
hành khách..."
Di Chân rất may mắn, độc châm đều sượt qua bên cạnh mà không trúng người nàng.
Sau đó, Thượng Quan Miên kéo giãn khoảng cách với Minh Vương, độc
châm trên người nàng đã không còn nhiều lắm. Lời vừa rồi chỉ là cố ý nói ra mà thôi, trước mắt bên trong xe bus này đối với 2 người ai cũng bất
lợi, không gian hoạt động rất hạn hẹp. Nếu như rời khỏi nơi này, liền có thể buông tay đại chiến 1 hồi.
Minh Vương giờ phút này ngược lại đem chuyện của Di Chân ném ra sau
đầu, hắn từng bước tiến về phía Thượng Quan Miên, bàn tay phải không
ngừng nắm lại rồi buông ra. Sát ý mãnh liệt không ngừng sôi trào, lúc
này những nam tử cầm súng đều biết đường né tránh, ai cũng không dám
tiếp cận Minh Vương đang nổi giận.
" 'Thụy mỹ nhân " " Minh Vương giận quá hóa cười nói: "Ta biết ngươi
đang bàn tính cái gì. Ta chính là cố ý lựa chọn xe bus này làm nơi táng
thân cho ngươi! Ngươi cho rằng, trong 5 tiếng đồng hồ không thể giết
ngươi thì ngươi có thể làm bậy sao?"
Thượng Quan Miên lúc này vẫn không chút biểu tình, thân thể nàng lui
về sau vài bước, tay trái run lên, trong lòng bàn tay xuất hiện 1 trái
lựu đạn.
Minh Vương và bọn nam tử ngoại quốc liền biến sắc, thân thể vội vàng thối lui về sau.
"Ngươi muốn cùng ta chém giết trên xe bus là sợ ta dùng chiêu này?"
Thượng Quan Miên lạnh lùng nói: " Đệ nhất sát thủ Châu Âu? Cho dù như
vậy thì ngươi cũng chỉ có 1 cái mạng mà thôi, so với quỷ hồn, ít nhất
giết ngươi dễ dàng hơn nhiều."
Minh Vương cũng không để ý những lời này, chỉ coi là Thượng Quan Miên ví von mà thôi. Hắn lúc này càng tỏa ra sát ý mạnh hơn: "Ngươi có bản
lĩnh liền sử dụng xem. Chẳng lẽ, ngươi cho rằng trên người ta không có
thứ đó sao? Ngươi có dám đánh cuộc hay không, ta so với ngươi còn có thể sớm rời khỏi đây?"
Thượng Quan Miên trong tay cầm lựu đạn, vẫn không nói lời nào.
Minh Vương lúc này cảm giác không nắm bắt được tâm lý của đối phương. Mặc dù mình thân là đệ nhất sát thủ Châu Âu, nhưng cùng cận chiến với
"Thụy mỹ nhân" vẫn có điểm nguy hiểm. Nhưng, Minh Vương là dựa vào đánh
cận chiến giết chết đối thủ mà tạo nên tên tuổi, nếu như viễn trình giết chết nàng bị truyền đi, chẳng phải thừa nhận mình kiêng kị năng lực cận chiến của Thụy mỹ nhân sao? Lại thêm để hạn chế nàng sử dụng boom cho
nên mới lựa chọn chiến trường là bên trong xe bus.
Lúc này, nội tâm của hắn có chút hơi hối hận, thời gian thông báo tử vong ghi quá muộn.
Tóm lại, hai người hiện tại đang tạo nên cục diện giằng co. Nếu như
bức Thượng Quan Miên đến tuyệt cảnh, ngọc thạch câu phần (ngọc đá cùng
nát), coi như mình có thể chạy, thì nàng vẫn sẽ chết trước thời gian
thông báo tử vong, vẫn bất lợi với thanh danh của mình. Huống chi, trong lòng Minh Vương cũng có chút lo lắng, bản thân mình thực sự có thể lông tóc không tổn thương chạy khỏi hay không?
Vì vậy, Minh Vương cuối cùng quyết định thu liễm lại. Rất rõ ràng,
hắn đối với Thượng Quan Miên có phần kiêng kị. Dù sao, bây giờ hắn vẫn
đang chiếm thế thượng phong, nếu cứ 1 mực bức Thượng Quan Miên tới tuyệt cảnh, nàng sẽ liều chết đánh cược 1 lần. Bởi vì cái gọi là chân trần
không sợ đi giày (nôm na như kiều thằng trọc không sợ bị nắm tóc). Vẫn
nên bảo trì cục diện giằng co, đợi tới khi đến giờ sẽ ra tay giết nàng!
Minh Vương ngồi xuống 1 chỗ trống, 2 mắt gắt gao nhìn chằm chằm
Thượng Quan Miên, trải qua lần giáo huấn vừa rồi, hắn không dám đem mắt
nhìn đi chỗ khác.
Mà Thượng Quan Miên cũng trở về vị trí.
"Không sao chứ... Thượng Quan tiểu thư?" An Tuyết Lệ lắp bắp nói: "Ngươi có thể giết chết mấy người kia?"
Ánh mắt Thượng Quan Miên tập trung vào Minh Vương, nói: "Tỷ lệ không cao hơn một thành."
"Thế nhưng mà, châm độc của ngươi..."
" Không còn nhiều lắm, hơn nữa dưới tình huống hắn có cảnh giác, càng khó bắn trúng."
Mà ở phía trước Lâm Tâm Hồ đang ôm chặt lấy Di Chân, lệ tuôn như suối nói: "Ngươi không sao chớ, Di Chân?"
"Còn khá tốt..." sắc mặt Di Chân cũng có chút trắng bệch, nhìn 1 cỗ thi thể ở bên chân, tướng chết có chút thê thảm.
Các hành khách hiện tại cũng nhìn ra, mục đích của nam nhân đầu trọc
chính là Thượng Quan Miên, vì vậy không ít người nhao nhao nói: "Có thể
để ta xuống xe không? Ta sẽ không đi báo cảnh sát, van cầu các ngươi..."
Mà người nói ra những lời này sớm nhất, chỉ nghe tiếng súng vang lên, trên đầu hắn nở hoa, máu văng tung tóe, cơ thể ngã xầm xuống đất!
"Ít nói nhảm!" Nổ súng là 1 người ngoại quốc khác: "Ai dám nói thêm một câu nữa, hắn chính là tấm gương!"
Tức khắc, trong xe nhất thời lâm vào yên tĩnh. Mà Minh Vương và
Thượng Quan Miên ánh mắt vẫn đối chọi nhau gay gắt, bất đầu quá trình
chờ đợi 5 tiếng đồng hồ.
Nhưng mà khủng bố chính thức không tới từ Minh Vương, mà từ những bức tranh thuỷ mặc!
Vừa rồi, An Tuyết Lệ nhìn thấy bức tranh phát sinh dị biến. Lúc này
lại lần nữa mở ra xem xét, trên trán nữ tử kia lại thêm vài vết rách.
Thoạt nhìn, giống như nham thạch bị phong hóa. Bởi vì vết rách kia làm
cho dung nhan mỹ lệ của nữ tử giống như là đang soi vào 1 tấm gương vỡ.
Những người khác cũng phát hiện bức vẽ của mình phát sinh biến hóa.
Trong bức tranh của Trọng Khắc Ngôn, nữ tử mặc quần áo trắng đứng
trước chuông lớn, lúc này cái cổ lại duỗi dài ra, thậm chí còn vượt qua
độ cao của chiếc chuông; trong bức vẽ của Khâu Phi Phàm, nữ tử áo vàng
đứng bung dù ở đầu thuyền, 2 đồng tử thuần túy bị 1 sắc xám bao trùm,
không còn nhìn thấy 1 chút tròng mắt; còn bức vẽ của Lí Kiện Phi, nữ
nhân xinh đẹp miệng há ra thật lớn, từ trong cuống họng, ẩn ẩn có thể
nhìn thấy vài ngón tay đang thò lên!
Thượng Quan Miên không mở ra xem bức vẽ của nàng, nhưng chắc chắn cũng xảy ra biến hóa.
Hôm nay, gặp phải người quỷ sọng trọng uy hiếp! Nhưng lại không thể vứt bỏ cũng như hủy diệt bức họa.
Dưới tình huống bực này có thể nói là tử cục! Làm cách nào mới có thể tìm được sinh lộ đây? Điện thoại bị lấy mất, căn bản không thể nào liên hệ với Lý Ẩn!
Đang bị mấy tên ngoại quốc giám sát, mọi người không dám châu đầu ghé tai. Ai nấy đều tự mình nghiên cứu đối sách.
Lúc này, Lý Ẩn về tới nhà.
Cha mẹ đều không ở nhà. Hắn lấy ra chìa khóa đã lâu chưa dùng mở cửa. Bước vào trong nhà, thay dép lê, đóng cửa lại.
"Hẳn là trong phòng ta..."
Đi vào phòng khách, dọc theo cầu thang đi lên lầu 2, mở cửa phòng ngủ, bước tới trước bàn sách.
Trên mặt bàn có bày vài khung ảnh. Trong đó có 1 tấm là Lý Ẩn, Di
Thiên và Di Chân chụp chung. Di Thiên và Di Chân lớn lên rất giống nhau, mà trong tấm ảnh, Di Chân cười phi thường thoải mái, Di Thiên cũng khó
có được mà nhẹ nở nụ cười.
Cầm lấy tấm hình, Lý Ẩn yên lặng nói: "Di Chân còn chưa buông tha ý
định tìm kiếm ngươi, Di Thiên. Chỉ là, ta sợ mình không thể sống tới
ngày đó..."
Sau đó tầm mắt của hắn rời về phía Di Chân trong tấm ảnh.
"Hiện tại ta đây ngay cả tương lai cũng không biết trước được. Kỳ
thật ta rất rõ ràng, lúc trước ngươi nói muốn ta 'Chiếu cố' Di Chân là
có ý tứ gì, ta cũng hiểu tâm ý của Di Chân đối với ta... Hi vọng, chúng
ta có thể còn sống lại lần nữa gặp mặt."
Lý Ẩn đặt ảnh chụp xuống.
Hắn căn bản cũng không nghĩ tới Di Chân lúc này cũng có cách nghĩ giống hắn.
" Di Thiên, học trưởng..." Di Chân trong lòng yên lặng nói: "Chúng ta có thể còn sống gặp mặt nữa sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT