Thần Nguyên Nhã Thần từ trong bếp đi ra, liếc mắt thấy được bọn người thần cốc Tiểu Dạ Tử ngoài cửa.
"Mạo muội quấy rầy." Thần cốc Tiểu Dạ Tử gật đầu, sắc mặt hòa hoãn
nói: "Thần Nguyên tiên sinh, ta lần này đến là về... sự tình của phu
nhân ngài."
"Phu nhân ta? Ngươi nói Mỹ Thy sao?"
Nhã Thần bỏ tạp dề trên người đi, lập tức nói: "Mời vào! Thần Cốc tiểu thư, chẳng lẽ ngươi đang điều tra cái chết của Mỹ Thy?"
Năm người cùng bước vào, Nhã Thần mời bọn hắn vào phòng khách. Để
Tinh Mỹ đi pha trà, hắn mặt mũi lo lắng hỏi: "Thần Cốc tiểu thư, có thể
nói cụ thể 1 chút hay không?"
Bị cái chết của vợ ảnh hưởng, hắn ôm chờ mong mãnh liệt với thần cốc Tiểu Dạ Tử.
"Tôn phu nhân, Thần Nguyên Mỹ Thy tiểu thư 4 năm trước qua đời?" Thần cốc Tiểu Dạ Tử lấy ra một Notebook bìa màu hồng mở ra, nói: "Hơn nữa,
cái chết của Tôn phu nhân đến này vẫn chưa tra ra chân tướng?"
Thần cốc Tiểu Dạ Tử nói những lời này trúng nỗi đau của Nhã Thần.
Trí nhớ trở lại ác mộng năm đó, một khắc hạnh phúc tan rã, Mỹ Thy cứ
như thế rời bỏ hắn. Bốn năm nay, hắn một mực khát vọng khi tỉnh lại, hết thảy đều là mộng. Nhưng đây lại là sự thật không thể nào ruồng bỏ, chỉ
có thể đối mặt.
"Chẳng lẽ..." Hắn không cách nào che dấu thần sắc hoảng sợ: "Hẳn là, Thần Cốc tiểu thư đã tra ra chân tướng cái chết của vợ ta?"
"Căn cứ vào điều tra của ta, bốn năm trước, thời điểm các ngươi đi
lại trên 1 cây cầu giữa thác nước tại sườn đông đại mộ hắc lĩnh, ngươi
chỉ mới xoay người 1 cái, liền phát hiện thê tử bị kéo vào trong nước,
bị dòng nước chảy xiết cuốn đi, hơn nữa thi thể cũng không tìm được?"
Mặc dù không tìm được thi thể, nhưng từ tình hình lúc đó có thể phán
đoán, Thần Nguyên Mỹ Thy tuyệt đối khó có khả năng sống sót. Hơn nữa, từ độ cao 40m rớt xuống thác nước, đúng là dữ nhiều lành ít.
"Nhã Thần, ta muốn tới nơi đó nhìn 1 chút!"
Mỹ Thy ngày hôm đó khuôn mặt tươi cười thỉnh cầu mình, cùng nàng tới chỗ kia nhìn 1 cái.
Nơi đó là tòa dinh thự vứt đi, nằm ở sườn đông đại mộ hắc lĩnh, muốn
tới đó phải thông qua 1 cầu treo xích sắt nằm lơ lửng, dưới cầu treo là
dòng nước chảy xiết.
Vài thập niên trước, 1 đại phú hào tên là Hasegawa tu kiến. Nhưng
nghe nói, về sau vị đại phú hào ấy vì phu nhân mình thông dâm với đệ đệ
mà giết sạch mọi người trong nhà rồi tự sát. Vì vậy chỗ đó sau này xuất
hiện truyền thuyết ma quái. Nghe nói, trong tòa nhà đó có 7 Quỷ hồn,
theo thứ tự là tên phú hào và phu nhân hắn, 1 vị đệ đệ cùng một người
muội muội, còn có hai gã người hầu và một nữ hầu. Lúc ấy, phú hào đem
sáu người khác toàn bộ giết chết, tựa hồ bởi vì bị thê tử kích thích,
thậm chí muội muội của mình, ngay cả người hầu cũng giết chết. Nghe nói
vì hắn hoài nghi những người này biết chuyện mà không nói cho hắn.
Cái quái đàm truyền thuyết này, thân là người hiện đại Nhã Thần tự
nhiên không tin tưởng. Bất quá, Mỹ Thy lại cảm thấy phi thường hứng thú, nàng đối với những thứ kỳ lạ phi thường hứng thú, cũng bởi vậy mới sùng bái thần cốc Tiểu Dạ Tử. Lòng hiếu kỳ của nàng tương đối mãnh liệt, có
thể nói nặng tới trình độ gần như là bắt buộc, vô luận như thế nào cũng
quấn quít lấy Nhã Thần, hi vọng hắn cùng mình có thể tới cái chỗ kia.
"Mỹ Thy." Nhã Thần lúc ấy nói với nàng: "Đây bất quá chỉ là quái đàm
truyền thuyết hư ảo mà thôi, chuyện như vậy căn bản không thể tin."
"Thế nhưng mà, em chỉ muốn đi xem 1 cái! Chỉ là ở bên ngoài nhìn thôi cũng được? Bởi vì thực sự rất tò mò ah!"
Mỹ Thy nũng nịu làm Nhã Thần tương đối động tâm. Hắn lúc ấy thực sự
rất yêu thương nữ hài tinh linh cổ quái đáng yêu này, mà nhìn thấy thê
tử hứng thú như thế, hắn nghĩ ngợi vẫn là đồng ý. Dù gì đó cũng chỉ là
quái đàm truyền thuyết xa xưa, bản thân hắn không tin.
Nhưng về sau hắn cực kỳ hối hận với quyết định này.
Lúc ấy, đi vào sườn đông sơn mạch, vách núi này cao tới 50m, lại nhìn dòng nước phía dưới chảy xiết, Mỹ Thy không có bao nhiêu phản ứng, bất
quá Nhã Thần lại có chút bận tâm.
Bất quá không lay chuyển được nàng, đành phải cùng nàng bước lên cầu treo xích sắt.
Cầu treo ngược lại rất ổn định, thời điểm lên cầu, Nhã Thần đi phía
trước, Mỹ Thy thì đi tương đối chậm, tựa hồ còn nhìn phong cảnh chung
quanh 1 chút, dù sao nàng đến Diệp Thần Thôn còn chưa tới đây lần nào.
Mà trên đường đi, Mỹ Thy luôn 1 mực nói chuyện: "Thật muốn biết cái
dinh thự vứt đi kia như thế nào? Khẳng định rất thú vị a? Nhã Thần, Thần Cốc tiểu thư có một câu danh ngôn, trên thế giới này, sự tình không
biết vĩnh viễn hơn xa những gì mình biết, dùng suy nghĩ tìm ra sự tồn
tại của nó là sự tình cực kỳ vui sướng! Anh chẳng phải luôn nói..."
Nhã Thần hiểu ý cười cười, đang chờ thê tử nói tiếp, nhưng thê tử
bỗng nhiên bặt tiếng, hắn lập tức quay đầu lại, lại nhìn thấy sau lưng
không 1 bóng người!
"Mỹ... Mỹ Thy!"
Nhã Thần không dám tin nhìn phía sau, vừa rồi thanh âm của Mỹ Thy còn gần như vậy, làm sao có thể trong nháy mắt đã biến mất vô ảnh vô tung?
Hắn lập tức nghĩ tới cái gì đó, vội vàng nhìn xuống làn nước, quả nhiên trong dòng nước xiết có bóng người thoáng ẩn hiện!
"Mỹ Thy!"
Nhã Thần gào thét vang vọng 4 phía chân trời.
Sau đó, cả thôn cùng cảnh sát đều xuất động cứu người, thế nhưng tìm
mãi cũng không thấy Mỹ Thy. Từ trên cao té xuống như vậy, nhất định bị
trôi tới hạ du. Thế nhưng nước sông có quá nhiều nhánh, hơn nữa bản thân nó cũng rất sâu, rốt cục không thu được gì.
Về sau, cảnh sát cho rằng, khả năng Mỹ Thy còn sống cực kỳ bé nhỏ,
cũng dần dần từ bỏ. Nhưng Nhã Thần thủy chung vẫn không tin Mỹ Thy đã
chết, hắn thật sự không muốn tin tưởng!
Muội muội Tinh Mỹ, bạn bè Tiểu Cung, Ta Lang đều một mực trợ giúp
hắn, thế nhưng vô luận tìm như thế nào, đều thủy chung không thể tìm
thấy thi thể Mỹ Thy. Từ đó về sau, Nhã Thần không biết bao lần xuất hiện trên cầu treo nhìn dòng nước chảy xiết bên dưới. Hắn thủy chung không
rõ, vì cái gì thê tử lại có thể rớt vào trong nước?
Gần một năm sau, hắn mới tin tưởng Mỹ Thy đã chết thật rồi. Nếu như
nàng còn sống, không có khả năng không hiện thân. Huống chi, cách nghĩ
Mỹ Thy còn sống chỉ là hắn 1 bên tình nguyện. Quãng thời gian hôn nhân
tốt đẹp, cứ như vậy triệt để biến mất. Mỗi ngày tỉnh lại, nhìn thấy ngôi nhà không còn Mỹ Thy, đối với hắn quả thực là tra tấn mãnh liệt.
Nếu như khi đó hắn không đáp ứng Mỹ Thy thì tốt rồi... Như vậy hết
thảy sẽ không phát sinh. Thế nhưng con người không cách nào thay đổi quá khứ, chỉ có thể tiếp nhận sự thật.
Hiện tại Nhã Thần đã chấp nhận cái chết của Mỹ Thy, nhưng chuyện này
vẫn lưu lại 1 nỗi bị thương sâu sắc trong tâm hồn hắn. Mà hôm nay, thần
cốc Tiểu Dạ Tử ở trước mặt hắn nhắc tới lần nữa, làm cho hắn 1 hồi khẩn
trương.
"Phu nhân ngươi..." Thần cốc Tiểu Dạ Tử hỏi: "Theo ta được biết, 4
năm trước vì muốn đi xem cái dinh thự kia, cho nên mới cùng ngươi tiến
về chỗ đó, đúng không?"
"Phải... Đúng vậy."
"Thần, Thần Cốc tiểu thư, ngươi thực đúng là nữ thám tử lừng danh
kia?" Tinh Mỹ cũng phi thường kinh ngạc, ngồi xuống nói: "Vậy ngươi đã
tra được gì rồi? Có thể nói cho chúng tôi biết hay không?"
"Ta muốn tìm hiểu rõ tình hình cụ thể 1 chút." Thần cốc Tiểu Dạ Tử
tập trung tư tưởng nhìn chăm chú lên Nhã Thần, nói: "Lúc chuyện xảy
ra, ngươi có thấy phát sinh chuyện gì không thể lý giải không? Ta muốn
biết, chuyện này phi thường trọng yếu!"
Nhã Thần nhất thời có chút mờ mịt, hắn không rõ vì cái gì thần cốc Tiểu Dạ Tử lại hỏi như vậy.
Hiện tượng không thể tưởng tượng nổi?
"Thần Cốc tiểu thư ngươi đã có đầu mối gì sao?" Nhã Thần nói trúng tim đen: "Ngươi biết trong cái chết của Mỹ Thy có huyền cơ?"
"Lúc ấy trên cầu treo, thân cầu rộng chừng hơn hai mét, đặt trên đó
cũng không phải ván gỗ mà là thiết bản (tấm kim loại), tính an toàn
tuyệt đối không vấn đề. Dưới tình huống đó, ngươi cho rằng tôn phu nhân
thật là ngoài ý muốn bỏ mình?"
Đây cũng là điểm đáng ngờ lúc ấy cảnh sát đưa ra. Cho nên, thậm chí
hoài nghi tới Nhã Thần có khả năng là hung thủ giết người, nhưng vì
không có chứng cớ xác thực chứng minh đích thật là bị hắn giết, hơn nữa
cũng tìm không thấy động cơ giết người, cho nên cái vụ án này về sau bị
phán định là tai nạn. Kỳ thật, trong thôn về sau có đồn đại là nàng tự
sát, nhưng không tìm được động cơ vì sao nàng muốn tự sát.
"Như vậy... Ngươi cho rằng nàng bị giết sao?" Nhã Thần hai mắt gắt
gao chằm chằm vào thần cốc Tiểu Dạ Tử, nói: "Thế nhưng lúc ấy ta không
hề nhìn thấy bất cứ ai khác đứng trên cầu ah! Khi ấy chỉ trong nháy mắt
ta quay đầu lại, liền phát hiện Mỹ Thy từ trên cầu treo rớt xuống!"
"Ta biết. Ta đã hỏi thăm lời chứng từ Bình Điền lão nhân."
"Như vậy... Chuyện này đa số người trong diệp thần thôn cũng biết, cho nên..."
"Ta còn đang điều tra, tại sao lại sinh ra quái đàm này. Dường như từ rất sớm trước kia, từng có tiền lệ, người tiếp cận gần tòa dinh thự
liền biến mất?"
"Phải, đúng vậy. Bất quá, chỉ có những người thế hệ trước tin tưởng,
người trẻ tuổi đều không ai tin vào truyền thuyết này. Đương nhiên, Mỹ
Thy là ngoại lệ..."
Vì cái gì Mỹ Thy lại từ trên cầu treo rơi xuống nước?
Nhã Thần ngẫu nhiên cũng từng suy nghĩ, chẳng lẽ quái đàm kia là thật? Chẳng lẽ truyền thuyết về 7 quỷ hồn thực sự có tồn tại?
Cùng một thời gian, trong nhà Mộc Nội Theo Tử, Ta Lang và Tiểu Cung tới thăm.
"Thần cốc Tiểu Dạ Tử ah!" Shimizu Tiểu Cung nói: "Các ngươi còn nhớ
không? Chính là thám tử lúc trước Mỹ Thy rất sùng bái, thời điểm chúng
ta tụ tập nàng lúc nào cũng nhắc tới. Nguyên lai nàng ta hôm qua đã tới
trong thôn, Theo Tử, nghe nói nàng từng tới tìm ngươi?"
"Nàng tìm ngươi hỏi cái gì? Tiểu Cung?" Ta Lang khó hiểu hỏi: "Hơn
nữa vì cái gì nàng lại hỏi ngươi sự tình về Mỹ Thy? Đã qua 4 năm rồi,
nàng tính điều tra lại vụ án này hả? Nghe nói hiện tại nàng đang ngụ tại khách sạn nhà ta."
"Ta..." Theo Tử mở miệng nói: "Nàng quả thật là thám tử sao? Như vậy, có lẽ chuyện kia có thể kể cho nàng nghe 1 chút, ta nhìn thấy..."
"Này uy uy, " Ta Lang lập tức phản đối: "Theo Tử! Ngươi đừng như vậy, người ta là thám tử, không phải Nữ Vu, làm sao tin tưởng loại chuyện
này? Hơn nữa, ngươi cũng nên cân nhắc vì Nhã Thần, chẳng lẽ ngươi muốn
nói cho hắn biết, ngươi nhìn thấy Mỹ Thy sao? Nói cho hắn biết, quỷ hồn
của Mỹ Thy xuất hiện? Lúc trước hắn không dễ dàng thoát khỏi cơn ác mộng đó, chúng ta, còn có Tinh Mỹ, phải trợ giúp hắn rất nhiều mới có
thể..."
Tay Theo Tử mất tự nhiên chà sát thảm nền Tatami nói: "Kỳ thật... cái chết của Mỹ Thy ta cũng có trách nhiệm. Lúc trước, truyền thuyết kia là ta nói cho nàng biết , bởi vì truyền thuyết đó làm cho ta rất sợ hãi,
những lão nhân trong thôn đều coi đó là điều cấm kỵ, không dễ dàng nói
ra. Nhưng ta lại đi nói cho Mỹ Thy biết, nếu ta không nói nàng cũng sẽ
không tới cái chỗ kia. Ta, ta ngày hôm đó thật sự nhìn thấy Mỹ Thy, nàng thực sự biến thành Quỷ hồn rồi..."
"Ngươi chớ có nói hươu nói vượn!" âm điệu của Ta Lang có điểm thay
đổi: "Cái này cũng quá dọa người đi nha, Mỹ Thy đã chết bốn năm! Nàng
làm sao có thể lại lần nữa xuất hiện? Tuyệt đối không có khả năng! Theo
Tử, ta đã nói với Tinh Mỹ rồi, đây nhất định là ngươi hoa mắt, bởi vì
ngươi đối với cái chết của Mỹ Thy vẫn luôn áy náy, cho nên mới sinh ra
ảo giác như thế! Đừng suy nghĩ nữa, còn có, đừng nói cho những người
khác! Phải biết rằng, nếu để cho Nhã Thần biết được, hắn nhất định sẽ
cảm thấy bất an, có lẽ lại càng thêm nghĩ ngợi lung tung! Ngươi quên lúc trước cái chết của Mỹ Thy đem lại bao nhiêu đả kích cho hắn rồi sao?"
"Cái này..." Theo Tử do dự một chút, cuối cùng nhẹ gật đầu.
"Được rồi, ta đáp ứng ngươi, sẽ không nói với ai chuyện này nữa, có lẽ ta thực sự hoa mắt rồi..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT