Ngày 14 tháng 5 năm 2011, Nhật Bản, Cửu Châu trung bộ hùng bổn huyện.
"Đoán chừng sắp tới rồi ah."
Xe đã tiếp cận khu vực theo lời chỉ dẫn của huyết tự, chung quanh dần biến thành rừng rậm tươi tốt, mấy tòa thâm sơn phía trước, nhìn thôi
cũng đủ làm người ta cảm thấy tim đập nhanh.
Chiếc xe do thần cốc Tiểu Dạ Tử thuê, mà cùng đồng hành với nàng còn 4 người nữa. Bốn người kia đều là hộ gia đình lần đầu chấp hành huyết tự.
"Có thể mở cửa sổ ra chút được không? Ta muốn hút thuốc lá."
Bùi Thanh Y ngồi ở vị trí kế bên ghế lái đã lấy ra gói thuốc lá cùng
cái bật lửa, nàng nói chuyện tuy là khẩu khí thương lượng, nhưng dường
như đã tính đốt thuốc rồi.
Địa điểm chấp hành huyết tự lúc này đây là tại Nhật Bản.
"Ân, " thần cốc Tiểu Dạ Tử phá vỡ không khí áp lực trong xe, vẫn như
trước dùng tiếng trung phi thường lưu loát nói: "Mọi người vẫn nên thảo
luận về huyết tự lần này đi."
Bất quá, ba người sau xe không nói gì, xem ra, đều sợ tới choáng váng rồi.
"Ta ngược lại lo lắng vấn đề không liên lạc được với bọn Lý Ẩn." Hộ
gia đình mới Tùy Văn Nhã, một nam tử bề ngoài nhìn có chút hèn mọn bỉ
ổi: "Chỉ cần có thể liên hệ được với Lý Ẩn, có lẽ vấn đề không lớn a."
"Ta lo lắng chính là, nếu như có thể chống đỡ được tới thời khắc cuối cùng..." bên cạnh Tùy Văn Nhã, Ngô Tuyên Lâm đeo cặp mắt kính dày cộm
như 2 đít chai nói: "Như vậy... lúc chúng ta ngồi phi cơ về Trung
Quốc..., có phải rất nguy hiểm hay không? Trên máy bay gặp chuyện không
may, trốn cũng không thể trốn ah..."
"Tìm ra sinh lộ không phải được rồi sao?" Bùi Thanh Y đang hút thuốc
nhíu mày, nói: "Hơn nữa, có thể còn sống hay không cũng là vấn đề?"
"Lần huyết tự chỉ thị này, không tuyên bố mảnh vỡ khế ước địa ngục,
mà nội dung lại muốn chúng ta phải ở lại Đại Mộ Hắc Lĩnh. Lúc trước hỏi, ở đó chỉ có 1 thôn lớn tên là Diệp Thần Thôn, nhân khẩu đại khái hơn 60 người. Mấu chốt của huyết tự chỉ thị rất có thể ở Diệp Thần Thôn a."
Đường ngày càng nhấp nhô, xe xóc nảy vô cùng nghiêm trọng. Sắc mặt mỗi người đều cực kỳ âm trầm.
Huyết tự chỉ thị tuyên bố địa điểm bên ngoài thành phố K tương đối
ít, ví dụ như lúc trước ở U Thủy thôn và Trấn Vĩnh Viễn, nhưng nhiệm vụ
tuyên bố ở nước ngoài tuyệt đối cực ít.
Đương nhiên, xem xét từ những huyết tự lúc trước, hiện tượng linh dị ở Nhật Bản có tồn tại. Nói cách khác, tuyên bố huyết tự ở nước ngoài vẫn
rất có khả năng.
Lúc này đây, huyết tự chỉ thị tổng cộng có 5 hộ gia đình tham gia.
Trong 5 người này người có số lần chấp hành tối đa nhất là thần cốc Tiểu Dạ Tử 1 lần, mà bốn người khác đều là lần đầu chấp hành huyết tự.
Theo lý thuyết, độ khó huyết tự chỉ thị lần thứ hai sẽ không rất cao, nhưng tình huống hiện tại đang tiến vào 6 tháng cuối năm 2011, nhà trọ
rất có thể sẽ đem quy tắc biến hóa thêm 1 bước.
Kế tiếp chuyện gì phát sinh, ai cũng không thể nào đoán trước được.
Thần cốc Tiểu Dạ Tử không ngừng dùng sức nhấn chân ga, đường núi độ dốc quá lớn làm cho xe tiến lên ngày càng khó khăn.
Đúng lúc này, phía trước xe bỗng nhiên xuất hiện 1 nữ tử mặc ki-mô-nô màu trắng! Thần cốc Tiểu Dạ Tử lập tức đạp phanh mới không đâm trúng
nàng ta.
Thế nhưng cẩn thận nhìn lại, nữ tử mặc ki-mô-nô màu trắng kia đã biến mất vô ảnh vô tung. Tình huống như vậy không khỏi làm những người trong xe húp 1 ngụm khí lạnh.
"Mới vừa rồi là... Chuyện gì vậy?"
"Nữ nhân kia như thế nào lại không thấy nữa rồi?"
Thần cốc Tiểu Dạ Tử lập tức quay đầu xe, hướng về 1 nơi khác! Nàng
dẫm mạnh chân ga, bên trong rừng rậm khắp nơi đều là cây cối đi nhanh
như vậy là chuyện vô cùng nguy hiểm, nhưng không có bất cứ người nào
ngăn cản nàng, tất cả đều hi vọng nhanh chóng thoát đi!
Xe lại đi chừng hơn mười phút đồng hồ, thần cốc Tiểu Dạ Tử mới hạ dần tốc độ xuống.
Giờ phút này, trong xe không ai dám nói lời nào, chỉ sợ sự tình huống đáng sợ khác xảy ra.
"Vừa rồi... Có phải hay không..." Ngô Tuyên Lâm vừa mở miệng nói ra một câu, Tư Mã Thực ngồi bên cạnh liếc hắn 1 cái.
Tư Mã Thực xem như là hộ gia đình rất rất mới, bởi vì hắn tiến vào
nhà trọ mới chỉ là thời điểm tháng 5. Đương nhiên, mặc dù có cái tên
không tính là tục khí, nhưng Tư Mã Thực không có chỉ số thông minh hơn
người như Lý Ẩn, Ngân Dạ. Bản thân hắn là 1 siêu cấp trạch nam(người
luôn ở trong nhà) với tư cách thuộc tộc ngự trạch, tự nhiên đối với việc tìm kiếm cái lạ, linh dị rất luôn hứng thú, mà hôm nay... hắn chân
chính tiến vào 1 nhà trọ linh dị.
Giờ phút này hắn mới biết được bản thân mình chỉ là yêu thích vẻ bề ngoài mà thôi (còn thực chất bên trong thì không) .
Thần cốc Tiểu Dạ Tử, Bùi Thanh Y, Tư Mã Thực, Tùy Văn Nhã, Ngô Tuyên
Lâm, năm người chính là tất cả hộ gia đình đi chấp hành huyết tự lần
này. Mà hi vọng của tất cả mọi người tự nhiên đều ký thác vào thần cốc
Tiểu Dạ Tử, nữ thần thám người nhật, huống chi nơi này còn là tổ quốc
của nàng.
"Mọi người chớ nên khẩn trương." Thần cốc Tiểu Dạ Tử nói: "Vừa rồi... Cũng có thể là nhắc nhở sinh lộ. Không phải sao? Nữ tử mặc ki-mô-nô màu trắng..."
Tựa hồ bởi vì quá khẩn trương, những lời này nàng dùng tiếng nhật để
nói, bất quá Bùi Thanh Y ngược lại nghe hiểu, 3 người còn lại ngốc
nghếch không hiểu, bất quá Tư Mã Thực thân là trạch nam ngược lại nghe
hiểu mấy từ đơn.
"Nàng nói vừa rồi cái kia có thể là nhắc nhở sinh lộ." Bùi Thanh Y
phiên dịch câu nói vừa rồi: "Cho nên bảo các ngươi đừng nên quá khẩn
trương."
"Ngươi hiểu tiếng Nhật?" Thần cốc Tiểu Dạ Tử nhìn Bùi Thanh Y hỏi.
"Đương nhiên." Bùi Thanh Y trả lời: "Ta lúc trước cũng tới Nhật Bản mấy lần. Bất quá, Hùng Bản vẫn là lần đầu tiên."
"Kỳ thật..." Thần cốc Tiểu Dạ Tử cười khổ: "Ta cũng là lần đầu tiên đến Hùng Bản."
Lúc này, xe chạy tới gần một con suối, đối diện bên kia dòng suối có 1 tòa tiểu trúc (nhà trúc nhỏ). Ở trước cửa có 1 lão nhân tóc muối tiêu,
cầm một điếu thuốc lá ngồi trên 1 tảng đá. Thấy xe phía đối diện chạy
tới liền đứng dậy.
Thần cốc Tiểu Dạ Tử đầu thò ra cửa sổ xe, dùng tiếng nhật hỏi: "Lão tiên sinh, xin hỏi... Đi Diệp Thần Thôn như thế nào?"
"Diệp Thần Thôn?" Lão nhân tóc trắng hơi sững sờ, nói: "Nơi này chính là Diệp Thần Thôn ah."
Bất tri bất giác, thế mà đã tiến vào Diệp Thần thôn. Tuy huyết tự
cũng không có nói nhất định phải tiến vào Diệp Thần thôn, nhưng nơi này
có khả năng xuất hiện nhắc nhở sinh lộ nhất đó. Lại nói, ở giữa 1 thôn
toàn người cũng đỡ sợ hơn.
Thần cốc Tiểu Dạ Tử bước xuống xe, nàng nhìn kỹ lại, phía sau phòng
trúc xác thực còn có không ít phòng ở, xem ra, đích thật đã tiến vào
Diệp Thần Thôn rồi.
Bùi Thanh Y cũng bước xuống xe, điếu thuốc lá nàng cầm giờ phút này đã vứt dưới mặt đất, bị giẫm nát.
"Không có ý tứ." Thần cốc Tiểu Dạ Tử nói với lão nhân đối diện dòng
suối: "Chúng tôi muốn hỏi một chút, trong Diệp Thần Thôn có khách sạn
hay không?"
"Ân, có ah, nhà Matsuda mở khách sạn Ôn tuyền đấy. Các ngươi là du khách sao?"
"Đúng vậy. Ta họ Thần Cốc, mấy vị này đều là bằng hữu của ta, bọn họ tới từ Trung Quốc."
Dòng suối rất cạn, đạp trên mấy khối nham thạch nhô đã đến bờ bên
kia. Diệp Thần thôn chiếm diện tích phi thường lớn, tiến vào sâu bên
trong mới phát hiện, kiến trúc nơi này đã hiện đại hóa rồi, bước trên
con đường trải đá cuội, lão nhân dẫn bọn hắn tới khách sạn.
Thời điểm đi trên đường, bỗng nhiên thần cốc Tiểu Dạ Tử chú ý tới
đằng sau 1 ngôi nhà gần đó, có 1 nữ tử tóc ngắn đang lén lút nhìn bọn
hắn.
"Theo Tử?" Lão nhân kia cũng chú ý tới nàng, hỏi: "Ngươi đứng đó làm gì?"
Nàng kia lập tức rụt về sau vách tường, dường như đang sợ hãi điều gì đó. Thần cốc Tiểu Dạ Tử đi tới muốn gọi nàng, thế nhưng nàng đã chạy ra xa.
"Nàng là.." Thần cốc Tiểu Dạ Tử hỏi lão nhân kia: "Bình Điền tiên sinh, nàng vì cái gì lại chạy trốn?"
Lão nhân tên là Bình Điền Đại Giới, hắn lập tức trả lời: "Theo Tử là
nữ hài thần kinh có chút không ổn, mẹ của nàng lúc nàng còn nhỏ đã mất
tích, sau đó nàng trở nên rất hướng nội và sợ người lạ, đoán chừng là
nhìn các người không thấy quen cho nên sợ."
"Mất tích?" Bùi Thanh Y đứng 1 bên rất chú ý tới từ này, dùng tiếng
nhật hỏi: "Mất tích như thế nào? Có thể nói cho chúng tôi biết hay
không?"
"Cái này... Được rồi, không đề cập nữa." Lão nhân lắc đầu: "Dù sao,
đến nay cũng không biết mẫu thân của Theo Tử còn sống hay đã chết."
Bỗng nhiên nghe được 1 âm thanh kỳ lạ, thần cốc Tiểu Dạ Tử cùng Bùi
Thanh Y đồng thời ngẩng đầu lên, hai người chứng kiến, một con ô nha(quạ đen) đang đứng trên nóc nhà, không ngừng kêu to.
"Cái này..." Lão nhân nhìn con quạ nước lông đen như mực kia, lông mày nhăn lại: "Thực thật là xui ah."
Ô Nha vẫy cánh bay lên trời. Con chim này tượng trưng cho điều không lành, làm sắc mặt hộ gia đình ai nấy đều trầm xuống.
Lúc này điện thoại của thần cốc Tiểu Dạ Tử vang lên. Nàng lập tức nhận nghe điện thoại.
"Này, " người gọi tới là Lý Ẩn: "Các ngươi đã đến Diệp Thần Thôn chưa?"
"Vừa xong." Thần cốc Tiểu Dạ Tử nhìn con quạ đen bay xa phía chân trời trả lời: "Ta sẽ nhìn tình hình để xử lý, Ân, đã biết."
"Không nên chủ quan." thanh âm Lý Ẩn trầm ổn: "Nhất định phải tuyệt
đối chú ý cẩn thận! Có bất kỳ biến hóa nào lập tức gọi điện cho ta!"
"Minh bạch..."
Cúp điện thoại, thần cốc Tiểu Dạ Tử nói với Bình Điền lão nhân trước
mắt: "Chờ chút, có thể cho ta địa chỉ của đứa bé Theo Tử kia không? Ân,
là như thế này, kỳ thật ta là thám tử, tìm người cái gì đó, ta nghĩ ta
rất am hiểu đó..."
"Thám tử?" Bình Điền sững sờ nhìn thần cốc Tiểu Dạ Tử, nói: "Không
phải chứ? Thần Cốc tiểu thư, ngươi còn trẻ như vậy mà làm nghề này?"
"Ân, tên đầy đủ của ta là thần cốc Tiểu Dạ Tử. Cái tên này, không biết ngươi đã nghe qua chưa?"
Thần cốc Tiểu Dạ Tử thanh danh chủ yếu vang dội tại kinh đô, ở nơi
hoang vu hẻo lánh thế này không người nào biết cũng không kỳ quái. Quả
nhiên, lão nhân lắc đầu: "Ta chưa nghe qua cái tên này, ngươi rất nổi
danh sao?"
"À.. Có chút."
"Ta biết rồi. Chờ một lát, ta sẽ nói cho ngươi biết địa chỉ của Theo
Tử. Đứa nhỏ này chúng tôi những người trong thôn đều nhìn nàng lớn lên,
ai cũng yêu thích nàng ah... Ân, đi thôi, Thần Cốc tiểu thư, ta mang
ngươi tới khách sạn Ôn tuyền."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT