Lúc này, Tinh Viêm về tới biệt thự. Tuy Tinh Thần nói muốn mấy ngày nay hắn không cần về nhà, thế nhưng Tinh Viêm nhớ cần phải xem lại một vài cuốn sách, cho nên trở về lấy. Nhưng không nghĩ tới, Tinh Thần cũng không ở nhà.

Tinh Viêm từ trên giá sách lấy xuống ba cuốn sách, lúc này hắn không cẩn thận làm cuốn sách kẹp ở nách rớt xuống, hắn vốn muốn vươn tay ra bắt lấy.

Bỗng nhiên đúng lúc này ngọn đèn trong phòng trở nên nhấp nháy!

Tinh Viêm nhất thời hồ nghi, mà ngay khoảnh khắc đó, hắn mơ hồ trông thấy một bóng đen xẹt qua! Cái này làm Tinh Viêm giật bắn người!

Nhưng bởi vì ngọn đèn chớp tắt cho nên hắn không nhìn rõ thân ảnh đó rốt cục là ai.

Tinh Viêm kinh hồn chưa định, đèn trong phòng bỗng nhiên tắt ngúm! Mà lúc này, hắn cảm thấy có một cái gì đó túm lấy mắt cá chân, thân thể lảo đảo ngã trên mặt đất!

Chưa kịp xem xét tình huống, vừa nhổm người lên hắn thấy dường như có vật gì đó đang trườn sát bên người, sau đó một thanh âm trầm thấp vang lên.

" Trả cho ta..."

" Trả cho ta..."

Thanh âm kia khàn đến cực điểm, cảm giác tương đối âm trầm, Tinh Viêm sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi sau đó hắn cảm thấy có một bàn tay gắt gao túm lấy lồng ngực mình!

Thân thể Tinh Viêm ngã về sau, đầu đập vào cạnh bàn, lúc này đèn lại sáng. Phía trước mặt hắn, không hề có một người nào.

Hắn thở phì phò từng ngụm từng ngụm, vừa rồi ngực bị một cái gì đó túm lấy không phải là ảo giác. Nhưng đích thực trước mắt không hề có một bóng người.

Bỗng nhiên, một hồi chuông điện thoại di động vang lên! Tinh Viêm bật người dậy, mới phát hiện ra bản thân mình ngủ gục lúc nào không biết.

Tinh Viêm lập tức chạy ra khỏi thư phòng, hắn nghe được tiếng chuông là từ một gian phòng khác truyền tới. Hắn chậm rãi tiến vào bên trong gian phòng kia, chỉ thấy một cái điện thoại nằm chỏng trơ trên sàn nhà.

Điện thoại kia không phải của hắn, cũng không phải của Tinh Thần.

Tinh Viêm bước đến nhặt điện thoại lên, vừa chuyển cuộc gọi đã nghe thấy một giọng anh ngữ quen thuộc vang lên: "Sieger! Cảm tạ thượng đế, ngươi rốt cục nghe điện thoại rồi, đến cùng làm sao vậy? Sự tình ta kêu ngươi đi điều tra đã điều tra ra chưa? Lúc trước Mang [Sibi] và Tùng Lệ Tuyết đã làm cái gì? Ngươi nói tin tức gửi qua cho ta, ta cũng không thu được! Uy, uy? Ngươi đang nghe sao? Sieger?"

Tinh Viêm tự nhiên nhận ra chủ nhân của thanh âm này, Mông Đặc! Phụ tá của thân phụ, trước kia cũng đã nói chuyện điện thoại với hắn nhiều lần, thanh âm phi thường quen thuộc.

"Này, ngươi nói chuyện đi chứ? Chẳng lẽ ngươi ngại không đủ tiền? Không sao, chỉ cần ngươi cung cấp cấp tư liệu có giá trị, tiền không là vấn đề! Uy!"

Tinh Viêm muốn mở miệng nói mấy thứ gì đó, thế nhưng cái gì cũng không nói nên lời.

Hắn lập tức cắt đứt trò chuyện, sau đó, mở menu điện thoại. Lật toàn bộ lưu trữ trong phần ghi nhớ, hắn nhìn thấy có một bản ghi nhớ tên là " Danh sách Người mất tích" .

"Danh sách" ?

Tinh Viêm không biết, cái này có phải là tư liệu Mông Đặc nói tới hay không. Hắn ấn mở ra xem, bên trong ghi lại rất kỹ càng tư liệu của bốn người.

Bốn người kia, phân biệt là ba nam một nữ, thậm chí còn có ảnh chụp cùng những thông tin cơ bản khác, thêm cả địa chỉ liên kết với mạng Internet.

Tinh Viêm nắm thật chặc điện thoại, hắn lập tức ra khỏi phòng, cũng không quay đầu lại, hướng phía cửa lớn biệt thự đi đến. Cơn ác mộng vừa rồi, vẫn còn làm cho hắn sợ hãi.

Sau khi rời khỏi biệt thự, hắn suy tư về những gì Mông Đặc nói. Hắn nói Mang [Sibi] và mẫu thân đã làm cái gì đó. Dường như Mông Đặc đang điều tra bọn hắn, mà Mang [Sibi], chẳng lẽ chính là tổng giám đốc tập đoàn Mang [Sibi] sao?

Mấy năm qua, Tinh Viêm đều ở Trung Quốc, chỉ trong một vài ngày lễ quan trọng, tỷ như lễ Giáng Sinh sẽ trở về Mỹ vài hôm, cho nên không hiểu quá rõ tình huống của tập đoàn. Bất quá, cũng có gặp qua Mông Đặc và Mang [Sibi] mấy lần.

Mẫu thân đã làm cái gì đây? Theo ngữ khí của Mông Đặc để phán đoán, rõ ràng đó là sự tình không thể để lộ ra ánh sáng.

Tinh Viêm càng cảm giác cần phải điều tra một phen. Tiếp tục xem xét tiếp tư liệu cụ thể của bốn người kia, bốn người đó phân biệt gọi là Lâm Trí Thực, Khương Thọ, Ô Lâm, Phùng Hạo Sơn.

Căn cứ vào danh sách miêu tả, bốn người này vào một năm trước, thần bí mất tích. Khoảng thời gian khá là gần nhau.

Nhấn vào địa chỉ liên kết Internet, bốn người này chính xác mất tích vào tháng một năm trước, cho tới bây giờ sống chết không biết.

Bốn người này là ai? Chuyện này có quan hệ với mẫu thân như thế nào?

Hắn quyết định trước không nói cho Tinh Thần, căn cứ tình huống điều tra được những gì rồi quyết định xem có nên nói cho phụ thân sắp đến trung quốc hay không.

Bỗng nhiên hắn nhớ lại, bộ dạng Tinh Thần không hy vọng phụ thân sẽ qua bên này. Chẳng lẽ... Chuyện này, cũng có quan hệ với Tinh Thần sao?

Tinh Viêm cắn môi, hắn không biết nên làm thế nào cho phải.

Sau đó hắn nhìn kỹ ảnh của bốn người kia. Càng nhìn lại càng cảm giác dường như đã thấy qua ở nơi nào đó.

"Bốn người này..."

Càng xem, hắn càng thấy, bốn người kia cấp cho hắn cảm giác cực kỳ quen mắt. Thế nhưng bất kể nghĩ như thế nào cũng không thể nhớ ra được đã gặp ở đâu.

Buổi sáng ngày thứ 2, Tinh Thần dậy sớm tới sân bay. Ở phòng chờ máy bay hắn đã thấy ca ca ngồi đó. Tinh Viêm dường như đang suy nghĩ điều gì, Tinh Thần đi đến trước mặt mà hắn còn chưa phát hiện.

"Ca..." Hắn lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Tinh Viêm: "Cha mẹ còn chưa tới sao?"

"Ah, Tinh Thần, ngươi đã đến rồi." Tinh Viêm nhìn thấy Tinh Thần liền nhẹ nhàng thở ra.

Tinh Thần rõ ràng cảm giác được, Tinh Viêm có chút bất an. Bất quá hắn cũng không suy nghĩ nhìêu, chắc là ca ca đang trầm tư về một cái nghiên cứu nào đó mà thôi.

"Ah, " Tinh Thần nhìn đồng hồ trên tay một chút, nói: "Thời gian đến rồi, chúng ta tới phòng xuất cảnh bên kia đi."

Hai người chạy tới nơi đó chờ cha mẹ xuất hiện. Nhưng một lát sau lại chỉ nhìn thấy ba người ngoại quốc quen thuộc, đúng là vài tên bảo tiêu của cha mẹ!

Người cầm đầu nhìn thấy Tinh Viêm và Tinh Thần lập tức đi tới, dùng Anh ngữ nói: "Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia! Đã xảy ra chuyện, tổng giám đốc cùng phu nhân, ở trên máy bay..."

"Làm sao vậy?" Tinh Thần tức khắc cảm giác không ổn, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Mất tích. Mất tích ở trên máy bay!"

"Ngươi..." Tinh Thần bắt lấy cổ áo tên bảo tiêu kia, giận dữ hét: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Mất tích? Một người còn sống sao có thể mất tích trên máy bay được cơ chứ? Các ngươi có đi tìm hay chưa?"

" Đã tìm khắp máy bay rồi." Tên bảo tiêu kia vẻ mặt cũng nức nở: "Thế nhưng thực sự tìm không thấy, chúng ta đã báo cảnh sát, hiện tại..."

Mất tích? Làm sao có thể có loại sự tình hoang đường như vậy, mất tích trên máy bay?

Tinh Thần đột nhiên nảy ra một cái ý nghĩ: chẳng lẽ... Chẳng lẽ, chuyện này có quan hệ tới huyết tự sao? Thế nhưng, tại sao lại lan tới người cha mẹ?

"Mặt khác, còn có một việc." Tên bảo tiêu kia nói thêm: "Kỳ thật, chúng tôi vừa bước xuống máy bay mới nhận được điện báo. Mang [Sibi] tiên sinh, hắn cũng mất tích!"

Mang [Sibi] ngồi cùng hàng ghế với một người mỹ, hai người có nói chuyện qua lại vài câu, cũng coi như hợp tính. Buổi tối sau khi hắn đi nhà vệ sinh nhưng mãi không thấy quay lại, tên người Mỹ kia đi tìm cũng không thấy hắn, kết quả ở bên trong cặp da nơi hắn ngồi, tìm được CMND mới có thể thông tri đến người nhà và tập đoàn Biện thị. Ba gã bảo tiêu sau khi xuống phi cơ mới nhận được điện thoại thông báo về vụ việc này.

Nhưng Tinh Viêm lại cảm giác thân thể phát lạnh.

Cha mẹ, còn có Mang [Sibi], cơ hồ cùng một thời gian mất tích?

Chẳng lẽ, là do Mông Đặc làm sao?

Hai tay Tinh Viêm nắm chặt, hai mắt cơ hồ sung huyết!

Bởi vì Biện Hoằng Thành là Hoa kiều nổi danh, hơn nữa mẹ của hắn là người Mỹ hàng thật giá thật, vụ án này liên lụy rất lớn, tạm thời phong tỏa tin tức không để cho giới truyền thông biết được.

Cảnh sát đã tiếp nhận điều tra, nhưng Tinh Viêm không đem sự tình về chiếc điện thoại nói ra.

Hắn cho rằng cha mẹ còn sống, dù sao cũng không phát hiện thấy thi thể. Thế nhưng, làm như thế nào có thể mang hai người lớn còn sống rời khỏi máy bay đang trên không trung? Hắn không hiểu được, nhưng cho rằng điều này và Mông Đặc có quan hệ. Hôm nay, cha mẹ và Mang [Sibi] đều mất tích, quyền hành khống chế tập đoàn chắc chắn nằm trong tay Mông Đặc. Bản thân mình không có chứng cớ, cho dù lên án, hắn cũng có thể giảo biện.

Một giờ chiều, rời khỏi cục cảnh sát, Tinh Viêm quyết định đem hết thảy nói cho Tinh Thần. Sau đó, cùng với hắn điều tra sự tình về bốn người kia.

Hắn đem hết thảy từ đầu chí cuối nói cho Tinh Thần, Tinh thần cũng không ngờ được sự việc lại liên lụy rộng tới như vậy?

Ngày mai, phải chính thức đi chấp hành huyết tự chỉ thị rồi. Hiện tại điều tra cái này, còn có thể tiến thêm một bước tìm được sinh lộ!

Hắn ôm tâm tình may mắn, hi vọng cha mẹ không thật sự bị Quỷ hồn giết chết, nếu như do Mông Đặc làm, như vậy còn có chút hi vọng, nhưng nếu như do quỷ làm, chính là triệt để tuyệt vọng!

"Lâm trí thực, Khương thọ, Ô lâm, Phùng hạo sơn..." bốn danh tự hoàn toàn lạ lẫm, Tinh Thần thật giống như tên hòa thượng lùn, hai tay dờ không tới đầu. Hắn đối với danh tự và tướng mạo của bốn người này không hề có ấn tượng gì cả.

Bọn họ là ai? Vì sao Mông Đặc lại phái người điều tra bốn người này?

"Nói cách khác nhà chúng ta có một người do Mông Đặc phái tới điều tra, làm thất lạc điện thoại." Tinh Viêm phân tích: "Mà bốn người kia cùng với chuyện của mẫu thân và Mang [Sibi] có liên quan đấy."

Bốn người này, toàn bộ đều mất tích.

Sẽ không phải, bốn người này đã...

Một giờ sau, Tinh thần đem danh sách bốn người này giao cho Lê Đốt. Hắn phi thường khẩn thiết nói: "Lê tiên sinh, xin nhờ rồi, thỉnh ngươi tra ra tình báo cụ thể về bốn người này, Biện Tinh Thần ta vô cùng cảm kích!"

Lê đốt tiếp nhận phần danh sách, ngậm điếu thuốc, nhìn nhìn, nói: "Không có vấn đề, một chút việc nhỏ này mà ta không làm được..., như thế nào có thể hỗn ra trò chứ?

"Vậy thì... Đa tạ rồi!" Tinh Thần mừng rỡ không thôi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, theo màn đêm buông xuống, thời gian chấp hành huyết tự cũng đang đếm ngược lại từng giây từng phút. Lê đốt còn đang tìm tòi, Tinh Thần thì đang lo lắng cho cha mẹ.

Bất quá, lo lắng thì lo lắng, huyết tự chỉ thị lúc này đây, nhất định phải thành công, hơn nữa, hắn còn phải hảo hảo bảo hộ Thâm Vũ.

Lại lần nữa tiến vào nhà kho, hắn bắt đầu lựa chọn đạo cụ.

Ba lượt huyết tự có thể nhận được đạo cụ, lực lượng phi thường yếu ớt, nhưng có còn hơn không, hắn không hi vọng bản thân mình cái gì cũng không thể làm được cho Thâm Vũ.

Hắn đã suy nghĩ kỹ nên lựa chọn những đạo cụ nào.

"Ba ba, mụ mụ..." trong nội tâm hắn cầu nguyện: các ngươi nhất định đừng có chuyện gì ah!

Sau đó hắn vươn tay mở ra một ngăn kéo nào đó...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play