Lúc này Tử Dạ tay nắm thật chặt tay Lý Ẩn, nàng biết có lẽ giờ phút này phải cùng Lý Ẩn táng thân ở nơi này.

Không thể nào tìm được Bồ Thâm Vũ... hết thảy đều chẳng còn chút ý nghĩa. Hơn nữa, cho đến chết nàng cũng không thể nào tra ra chân tướng cái chết của mẫu thân.

"Không cần lo lắng, Tử Dạ." Lý Ẩn an ủi: "Chúng ta, sẽ không chết , sẽ không chết đâu!"

Tuy hắn nói như vậy, nhưng với tính cách của nhà trọ, hắn biếtlưỡi hái tử thần tùy thời sẽ hạ xuống đầu bọn hắn. Lý Ẩn tuy đã vượt qua bảy lần huyết tự, nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống quỷ dị như thế này.

Lý Ẩn vừa dứt lời, đột nhiên, hắn cảm giác trước ngực mồi hồi hơi lạnh cuốn tới, còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay màu đen từ trong cổ áo của hắn duỗi ra, gắt gao tóm lấy cổ họng! Lúc này một cái đầu lâu màu đen cũng lộ ra ở trước ngực Lý Ẩn!

Giờ khắc này, tâm thần của Lý Ẩn giống như bị treo lơ lửng trên bầu trời!

Tử Dạ còn chưa kịp làm ra phản ứng gì thì phía sau cổ áo của nàng cũng xuất hiện một bàn tay đồng dạng, rồi một cái đầu lâu màu đen cũng từ trong cổ áo nàng chui ra!

Sau đó, Lý Ẩn cảm giác bản thân mình bị túm vào một thế giới toàn là hắc ám!

Thời điểm trước mắt khôi phục lại thanh minh, hắn ngạc nhiên phát hiện bản thân mình đang ở trong một huyệt động! Mà Tử Dạ đang đứng đối diện với hắn, hai người trân trối nhìn nhau khó hiểu.

"Lý Ẩn? Tử Dạ?"

Một thanh âm truyền đến, Lý Ẩn lập tức hướng phía sau nhìn lại, thì ra là hai người Kha Ngân Dạ và Kha Ngân Vũ. Bọn hắn cũng đồng dạng bị kéo vào trong cái huyệt động này, tất cả mọi người đều cảm thấy một tia âm hàn chạy dọc cơ thể.

Cái huyệt động này quá mức nhỏ hẹp, một người trưởng thành căn bản không thể nào đứng thẳng. Mà ở một nơi như vậy, lại càng làm người ta thêm sợ hãi.

Giờ phút này, ai cũng mình bạch, đây là sào huyệt quỷ. Thật giống như là mèo vờn chuột, bị bắt nhốt rồi sau đó từ từ tra tấn, tới lúc tinh thần bọn hắn mệt mỏi mới ăn tươi nuốt sống.

Bồ phi linh hiện tại cũng đang trong một cái huyệt động tiến về phía trước.

Huyệt động bắt đầu trở nên khoáng đạt, hai bên cũng trở nên rộng rãi hơn. Không bao lâu, nàng đi tới cuối, phát hiện ra bản thân vừa từ trong một cửa động chui ra, trước mắt là một khe vực sâu không thấy đáy, đối diện cũng là một vách núi, bên đó cũng giống bên này, có 1 dải đất nhỏ như hành lang, bên trêncó vài đầu huyệt động!

Mà ở cách nàng không xa có một cây cầu treo! Cầu treo nối từ bên này qua dải đất bên kia.

Nàng nhìn quanh mới phát hiện, phía dải đất bên mình còn có vài đầu huyệt động khác nữa.

Nơi này chính là phạm vi 50 mét sâu trong lòng đất tại khu rừng số 6.

Nàng từng bước cẩn thận hướng cầu treo đi tới. Cầu treo được làm bằng gỗ, đại khái rộng hơn một mét, dây cầu được buộc bằng thừng, bộ dáng lộ ra có vẻ cũ kỹ.

Mà dưới cây cầu là vực sâu vạn trượng, chỉ nhìn thôi cũng làm tâm thần nhân loại không rét mà run. Bồ phi linh dừng chân một chút, không tự chủ được mà xê dịch về phía sau.

Sau đó, nàng cảm giác như đụng phải một thân thể cứng ngắc!

Bồ phi linh sợ hãi tới mức hét ầm lên, vội vàng quay đầu lại nhìn, nhưng sau lưng nàng rống tuếch, cái gì cũng không có.

Nàng càng ngày càng sợ hãi, đồng thời thân ảnh của nam tử đầy ma tính ngày xưa lại hiện về trong đầu nàng.

Không kịp suy nghĩ nhiều, nàng liền xông về phía cây cầu treo!

Sau đại khái 10 phút, lại có một người từ trong thạch động đi ra. Người đó, đúng là Tinh Thần. Hắn nhìn thấy cây cầu treo trước mặt liền không chút do dự chạy tới.

Lý Ung cũng cùng chui ra từ trong huyệt động với hắn.

Hắn chậm rãi đi về hướng cầu treo, vừa muốn đi đến, bỗng nhiên nhìn thấy ở một hang động nào đó đi ra một người, rõ ràng lại là thần cốc Tiểu Dạ Tử!

Nàng còn sống.

"Ngươi..." Hắn nhìn thần cốc Tiểu Dạ Tử, vừa định đi qua, nhưng lập tức nghĩ đến, không biết nàng có phải là người hay là quỷ? Có lẽ vong linh Bồ Mỹ Linh giả trang cũng nên?

Thần cốc Tiểu Dạ Tử cũng có kiêng kị đồng dạng, cho nên nàng cũng không tiến tới gần Tinh Thần, màtới gần cây cầu treo, ý định tiến sang vách đábên kia.

Giữa hai người có một khoảng cách nhất định, cũng không nói chuyện và đều đang lo lắng có nên đi qua cầu hay không. Lỡ may đang đi trên cầu, mà hai đầu cầu bị quỷ chặn lại thì cũng xong đời.

Nhưng rất nhanh, hai người liền phát hiện không có thời gian để do dự.

Bởi vì...

Ở cửa ra thạch động lúc nãy của bọn hắn, có xuất hiện một bóng đen như có như không!

Cả ba không hẹn mà cùng chạy về phía cầu treo!

Thâm Vũ gắt gao nhìn chằm chằm vào bức tranh, nàng đã vẽ được một nửa rồi, nhưng bởi vì không có năng lực dự cảm mà chỉ nhờ trí nhớ để vẽ ra, cho nên không chi tiết tỉ mỉ sẽ rất dễ sai lầm, vì vậy nàng không dám vẽ nhanh, nhưng cũng không dám vẽ chậm!

Dù sao, mỗi một giây trôi qua Tinh Thần đều có thể chết đi!

Trên môi, vẫn như trước phảng phất cảm nhận được như dịu dàng vuốt ve an ủi của nam nhân đó. Vô luận như thế nào nàng phải cứu được tánh mạng của hắn, cho dù trả một cái giá lớn như thế nào.

Vô luận...

Vừa lúc đó, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua cửa sổ... bút trên tay nàng rớt xuống đất!

Trên cửa sổ, một gương mặt màu đen dán sát vào cửa kính thủy tinh, không ngừng gõ gõ! Cái này làm Thâm Vũ cảm giác một hồi ác hàn! Đương nhiên, gương mặt này không thể nào tiến vào căn hộ được, vì bên trong nhà trọ chính là cấm khu của quỷ hồn.

"Ngươi nghĩ muốn ta đi ra sao, mơ tưởng..." Nàng nhìn hằm hằm vào gương mặt trên cửa sổ, sau đó lại tiếp tục vẽ.

Nhưng đúng vào lúc này, cánh cửa phòng bỗng nhiên mở toang ra. Nàng sợ hãi, vội chạy ra xem xét, người vừa tiến vào là Phong Dục Hiển! Hắn như thế nào mà đã trở lại nhà trọ rồi?

"Ngươi, quả nhiên ở đây..." Hắn nhìn gương mặt quỷ trên cửa sổ nói với Thâm Vũ: "Ta phải đem ngươi rời khỏi nhà trọ thì con quỷ kia mới cho ta gặp mặt Huỳnh!" Thâm Vũ như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ có chuyện như thế này phát sinh! Vì đem mình ra khỏi nhà trọ mà không tiếc đem Phong Dục Hiển thả ra, để cưỡng ép mang nàng rời khỏi căn hộ! Mà Phong Dục Hiển, năm nay giết hay là sang năm giết thì cũng giống nhau.

"Huỳnh là thê tử của ta, " Phong Dục Hiển thân thể run lên nhè nhẹ nói: "Chỉ có con quỷ kia mới có thể cho ta gặp nàng, ta phải nhìn thấy nàng, nhất định! Cho nên..."

Thâm Vũ đem lọ hoa trên mặt bàn hướng mặt hắn ném tới, Phong Dục Hiển lập tức né tránh!

Nếu như nàng là Thượng Quan Miên thì còn có hy vọng đem hắn hạ gục, nhưng bây giờ quả thực nàng cảm thấy rất tuyệt vọng! Đôi mắt nàng nhìn Phong Dục Hiển tỏa ra sát ý nồng đậm!

Người tạo ra uy hiếp tới táng mạng của Tinh Thần, vô luận là ai nàng cũng không bỏ qua!

Thâm Vũ lục tìm trong ngăn kéo phòng khách, thế nhưng bên trong tìm không thấy dao găm hay vật sắc nhọn! Mà Phong Dục Hiển đã xông lên, Thâm Vũ né tránh, chạy trốn tới đằng sau ghế Sofa!

Phong Dục Hiển một bước xông lên, dẫm lên ghế salon nhảy qua, bổ vào người Thâm Vũ!

Thâm Vũ bị hắn hung hăng kéo ngã xuống mặt đất, mắt nàng nhìn cái giá vẽ kia, cùng với gương mặt quỷ ngoài cửa sổ.

Phải, chính xác quỷ không thể vào được, nhưng người hoàn toàn có thể vào được! Mà người... so với quỷ thì càng kinh khủng hơn!

Thâm Vũ cuối cùng chỉ có thể kêu to lên: "Cứu mạng, cứu mạng ah!"

Nàng hy vọng những hộ gia đình khác ở tầng 25 này nghe thấy đi ra hỗ trợ, vô luận là ai, chỉ cần có thể ngăn cản người nam nhân này là được.

Như thế nào để chống lại người nam nhân này đây, tuy hai chân nàng đã đi lại được, tay phải cũng đã dài ra nhưng nàng dù gì cũng chỉ là nữ nhân yếu ớt, làm sao có thể là đối thủ của nam nhân tráng niên 30 tuổi này?

Phong Dục Hiển một tay nhấc Thâm Vũ lên, đối với gương mặt quỷ ngoài cửa sổhô to: "Ta đem nàng đưa cho ngươi! Dựa theo ước định, ngươi nhất định phải cho ta nhìn thấy thê tử! Ngươi nếu ngươi dám trái với ước định, ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!"

Sofa cách cửa sổ khoảng 5~6 mét, Phong Dục Hiển khí lực cực lớn lôi kéo Thâm Vũ đi về hướng đó! Mà cái cửa sổ kia chính là đường phân cách ranh giới tuyệt đối giữa người và quỷ!

Thâm Vũ liều chết giãy dụa, nhưng hai tay Phong Dục Hiển giống như kìm sắt kẹp lại, hai chân nàng đang đi dép lê trong phòng, đôi giầy lúc trước đã sớm bị vứt bỏ lúc nàng đứng lên được, bây giờ dẫm xuống chân Phong Dục Hiển cũng không thể nào cấp cho hắn đau khổ.

Mà Phong Dục Hiển cũng bạo phát hết sực lực, lúc trước thê tử chết làm hắn rất thống khổ, mà sau khi tiến vào nhà trọ, hắn có hy vọng tìm được đường câu thông với minh giới, để có thể gặp mặt thể tử. Ngày hôm nay cuối cùng cũng có thể đạt thành giấc mộng, hắn như thế nào có thể không hưng phấn. Vốn dĩ hắn từng nghĩ tới tự sát để đi gặp thê tử, chỉ cần gặp được thê tử, hắn có chết cũng không sao cả.

Về phần sinh tử của Thâm Vũ, hắn không quan tâm, dù sao hắn không biết được bọn hắn đang bị bức họa nguyền rủa, cũng không biết nữ nhân này là ai, nàng có chết cũng không liên quan tới hắn.

"Huỳnh!" Phong Dục Hiển hô to: "Ta rốt cục có thể gặp ngươi rồi, ta..."

Tuy Thâm Vũ không ngừng hô cứu mạng, nhưng chẳng có ai tới cả. Vách tường của nhà trọ cách âm phi thường mạnh. Vừa rồi Phong Dục Hiển đi vào cũng tiện tay đóng cửa lại.

Lúc này Thâm Vũ gắt gao nhìn chằm chằm vào bức họa đã vẽ được một nửa, chỉ cần hoàn thành triệt để nửa còn lại...

Lúc này khoảng cách tới cửa sổ chỉ còn hai mét. Chỉ cần Phong Dục Hiển đem đầu của mình lộ ra ngoài cửa sổ, là nàng sẽ bị con quỷ kia lôi ra khỏi nhà trọ!

"Van cầu ngươi!" Xem ra nàng hô cứu mạng là vô dụng, Thâm Vũ chỉ còn biện pháp cầu xin hắn: "Nó không có khả năng cho ngươi và thê tử gặp mặt đâu, tuyệt đối không có khả năng!"

"Ngươi im ngay cho ta!" Phong Dục Hiển mất đi lý trí rống to, thê tử chết làm hắn sớm lâm vào tình trạng sụp đổ, giờ phút này trải qua một thời gian dài kỳ vọng hắn đã bất chấp hết tất cả. Hôm nay coi như là Thiên Vương lão tử ngăn cản trước mặt hắn cũng là vô dụng!

Tinh Thần... Tinh Thần... Tinh Thần...

Lúc này Thâm vũ sợ hãi đối với bản thân tử vong còn không bằng sinh tử của Tinh Thần. Mà cũng chính vì vậy nàng mới minh bạch được rằng, mình đã yêu Tinh Thần rồi.

Tuy thời gian rất ngắn ngủi, nhưng đoạn thời gian ở bên Tinh Thần là khoảng thời gian nàng thấy hạnh phúc nhất trong 20 năm cuộc đời! Thời điểm Tinh Thần nói muốn kết hôn với nàng làm nàng cảm giác đây mới chính là sống.

Ai cũng không thể cướp đi tánh mạng của Tinh Thần, ai cũng không thể!

Lúc này, Phong Dục Hiển đã lôiThâm Vũ đến cửa sổ, vươn tay định mở cửa!

Thâm Vũ bộc phát ra khí lực lớn nhất, nàng dùng hết sức tông vào mặt Phong Dục Hiển! Hiện tại Thâm Vũ đã hoàn toàn liều mạng với Phong Dục Hiển rồi!

Mặt Phong Dục Hiển bị đập mạnh, thậm chí máu mũi cũng chảy ra! Tay thoáng nơi nới lỏng, mà cũng ngay lúc này, Thâm Vũ bộc phát ra khí lực kinh người, húc mạnh làm thân thể Phong Dục Hiển bay thẳng ra sau !

Mà Phong Dục Hiển một tay che mũi, một tay túm lấy tóc Thâm Vũ lại kéo tới trước cửa sổ!

Chấp niệm của Phong Dục Hiển đối với thê tử cũng giống như chấp niệm của Thâm Vũ đối với Tinh Thần!

Cùng một thời gian, bọn người Lý Ẩn chạy ra khỏi thạch động, thấy được cây cầu treo trước mắt. Mà Tinh Thần và thần cốc Tiểu Dạ Tử đã đi được nửa cầu.

"Nhanh lên!"

Lý Ẩn kéo cánh tay Tử Dạ hướng cầu treo chạy tới. Mà cơ hồ là đồng thời, Hoàng Phủ Hác và Thượng Quan Miên cũng đều riêng phần mình chạy ra từ trong hai cửa thạch động lao tới!

Tất cả mọi người đều xông lên cầu treo!

Phong Dục Hiển chụp vào cửa sổ, đem cửa sổ từ bên trong mở ra, ép đầu của Thâm Vũ đưa ra ngoài!

Trên gương mặt hắc ám kia, đôi con mắt trừng lên thật lớn, cái miệng vặn vẹo mở ra lại càng thêm đáng sợ!

Đầu Thâm Vũ gắt gao bị ép ra ngoài cửa!

Phong Dục Hiển lúc này dùng khí lực rất lớn, có thể nói lúc này hắn có chết cũng không buông! Nỗi thống khổ khi phu thê chia lìa làm hắn không thể chịu đựng thêm được nữa! Hắn muốn gặp lại thê tử, vô luận phải cái giá gì đi chăng nữa!

Thâm Vũ thì dốc sức liều mạng giãy dụa, tay của nàng không ngừng cào vào mặt Phong Dục Hiển, để lại trên mặt hắn từng đạo vết máu, thế nhưng Phong Dục Hiển đều không phản ứng chút nào!

Lúc này nàng quyết định dùng tới phương pháp cuối cùng!

Ngay khi Tinh thần sắp chạy tới đầu bên kia, bỗng nhiên cả cây cầu rung lên bần bật! Sau đó, một hồi khói đen bao trùm toàn bộ cây cầu, đợi sương mù tán đi, cầu treo hiện ra chân thân...

Cây cầu kia dĩ nhiên là thân thể của Bồ Mỹ Linh chết đi kéo dài ra. Bồ Phi Linh trước khi chạy lên cầu treo đã bị giết chết!

Sau đó thân thể Bồ Mỹ Linh vặn vẹo đứng thẳng lên, lúc này Thượng Quan Miên phản ứng nhanh nhất, nàng bắt lấy Ngân Vũ có khoảng cách gần nàng nhất, sau đó làm điểm tựa bật nhảy lên vách đá sau lưng, kéo cả nàng lên theo! Mà Tinh Thần thì rớt xuống! Ngược lại thần cốc Tiểu Dạ Tử đã tiếp cận tương đối gần bờ bên kia, chỉ cần nhảy lên là tới được bờ bên kia!

Thân thể Tinh Thần không ngừng trầm xuống, trong lúc tuyệt vọng, may mà có một tảng đá nhô ra, mới ngăn cản thân thể hắn tiếp tục rơi xuống, nhưng hắn rất rõ ràng, tảng đá này không thể chống đỡ được bao lâu, mà cự ly so với phía trên quá xa, thần cốc Tiểu Dạ Tử cũng không có cách nào cứu hắn!

Thâm Vũ hung hăng lên gối, đá chuẩn vào đũng quần Phong Dục Hiển, nơi có bộ phận mẫn cảm!

Một chiêu đoạn tử tuyệt tôn này, Thâm Vũ cơ hồ đã dùng hết toàn lực!

Sau khi con quỷ kia đứng thẳng lên, Lý Ẩn, Tử Dạ, Ngân Dạ cùng Hoàng Phủ Hác bốn người, tự nhiên là rớt xuống!

Thượng Quan Miên từ trên người lấy ra một cái bàn quay nhỏ, trên bàn quay có một cái móc, nàng đem nó cố định trên mặt đất rồi sau đó lấy ra một sợi dây thừng thả xuống!

Ngân Dạ vừa hạ xuống lập tức đem sợi dây thừng cứu mạng bắt lấy! Ngân Vũ nhìn thấy ca ca đã bắt được dây thừng, trên mặt rốt cục khôi phục lại chút huyết sắc, nàng biết rõ, cái này có lẽ chỉ trì hoãn được vài phút đồng hồ mà thôi.

Mà lúc này Lý Ẩn, Tử Dạ và Hoàng Phủ Hác cũng là dốc sức liều mạng bắt lấy dây thừng. Thượng Quan Miên sở dĩ cứu bọn họ, là vì trong bốn người này có ba người là trí giả trong nhà trọ, chính vì thế nàng mới quyết định giúp đỡ bọn hắn, tạo ra một đường sinh cơ trong tuyệt cảnh. Nàng đối với bốn người phía dưới hô to: "Bắt lấy cho ta!"

Lý Ẩn lập tức hướng phía dây thừng chộp tới, thế nhưng vẫn còn cách tay hắn vài centimet, Thượng Quan Miên coi như là ném tới rất chuẩn, nhưng mà vẫn còn kém một chút!

Phong Dục Hiển bị đá một cước, đau tới tê tâm phế liệt, bất luận một nam nhân nào đều không thể chịu đựng được đau đớn từ nơi đó truyền tới! Tức khắc che đũng quần, tay tự nhiên thả Thâm Vũ ra!

Mà Thâm Vũ tất nhiên sẽ không cho hắn một cơ hội phản kích nào, nàng chạy ra phía sau Phong Dục Hiển nắm lấy một cái ghế, nhắm đầuPhong Dục Hiển đập tới!

"Bắt lấy, bắt lấy... Bắt lấy ah!" Lý Ẩn không ngừng dùng hai tay cố gắng bắt lấy sợi dây thừng, thế nhưng một điểm cũng không thể chạm vào được, Hoàng Phủ Hác cuối cùng bắt được dây thừng, mà Lý Ẩn và Tử Dạ chỉ có thể tiếp tục hạ xuống!

"Không —— "

Vô luận vươn tay như thế nào Lý Ẩn và Tử Dạ thủy chung vẫn cách sợi dây thừng vài centimet!

Cuối cùng, Lý Ẩn và Tử Dạ triệt để lâm vào tuyệt vọng, đã rơi xuống cuối sợi dây thừng nhưng hai ngưỡi vẫn không thể nào bắt trúng, sau đó, hai người bọn hắn tiếp tục rớt xuống bóng tối sâu thẳm bên dưới!

Lý Ẩn dốc sức liều mạng vươn tay bắt lấy Tử Dạ. Cho dù chết, hắn cũng không muốn tách nàng ra!

Không bao lâu sau hai người bị hắc ám triệt để nuốt gọn...

Hiện tại, chỉ có Thượng Quan Miên một người đối mặt với Quỷ hồn!

Thân thể quỷ hồn bao phủ trong hắc ám, vặn vẹo như độc xà, nhanh chóng hướng phía Thượng Quan Miên bổ tới!

Thượng Quan Miên hướng phía khác bỏ chạy, mà thân thể cực lớn của quỷ hồn kia cũng vặn vẹo lơ lửng mà đuổi theo!

Phong Dục Hiển té trên mặt đất, máu tươi chảy ra dạt dào.

Thâm Vũ một lần nữa ngồi trước bức họa tiếp tục vẽ tranh. Hiện tại nàng chỉ còn vài bước vẽ nữa là có thể hoàn thành bản nháp! Tuy không biết bản nháp có thể giết được con quỷ kia hay không, nhưng cũng chỉ có thể hy vọng!

Bàn tay Tinh Thần vẫn gắt gao bám chặt vào tảng đá nhô ra, nhưng dường như không còn trụ được bao lâu nữa, trên tảng đá đã xuất hiện khe hở...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play