Thâm Vũ phát hiện, tốc độ vẽ tranh của nàng bắt đầu biến nhanh. Theo dự cảmsinh ra đến phác hoạ đường cong, sau đó tô màu,
nhanh hơn trước gấp nhiều lần. Hơn nữa dự cảm càng mãnh liệt, vẽ lại
càng nhanh.
"Ta cũng không biết. Dường như xảy ra một cái biến hóa nào đó. Ta..."
Sâu trong rừng, thần cốc Tiểu Dạ Tử và Tinh thần đang không ngừng chạy.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, Tinh thần căn bản chưa kịp lý giải đã
xảy ra chuyện gì. Mà thần cốc Tiểu Dạ Tử thì thỉnh thoảng quay đầu lại
nhìn đằng sau, Hoàng Phủ Hác không có đuổi theo.
Cái này cũng khó trách, sắc trời u tối như vậy, trong rừng cây cối lại nhiều, muốn vứt bỏ bọn hắn cũng không khó khăn.
"Ngươi..." Tinh thần thở phì phò nói: "Ngươi đến tột cùng muốn thế nào? Ngươi..."
"Tốt rồi." Nàng dừng bước, nhìn về phía Tinh thần nói: "Hiện tại tình huống tuy có chút phiền toái, bất quá, không sao..."
Sau đó, nàng cầm điện thoại nói với Tinh Thần: "Bức họa này đối với
ngươi mà nói rất trọng yếu a? Còn có, ngươi đừng nghĩ muốn cứng rắn với
ta, đừng nhìn coi ta là nữ hài tử, ta có luyện qua Karate đấy."
Tinh thần nhìn chằm chằm thần cốc Tiểu Dạ Tử, tiếp tục nói: "Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi bức họa kia là gì sao?"
"Ta đại khái biết rõ bức tranh này là cái gì. Bất quá ta muốn biết là bức tranh này dưới tình huống nào sẽ được gửi tới, còn có, ngươi và
người phát ra tin nhắn đã đạt thành hiệp nghị gì. Những điều này, ta hy
vọng có thể biết rõ."
Tinh Thần cũng bắt đầu cân nhắc, có nên nói hết thảy cho nữ nhân trước mắt này không?
Nếu như nói ra… nên nói như thế nào? Trước mắt xem ra, muốn giấu diếm sự tình về bức họa sẽ rất khó khăn, đến lúc đó, vạn nhất tất cả mọi
người trong nhà trọ biết chuyện này..., sẽ biến thành thế nào đây?
Chỉ sợ tất cả mọi người đều ôm hy vọng liên hệ với Thâm Vũ, ai cũng sẽ liều chết để thu hoạch được bức họa biết trước.
Nói hay không, có lẽ đều giống nhau.
Đồng thời, bốn người Hoàng Phủ Hác đang ở trong rừng rậm tìm kiếm hai người kia. Thế nhưng không bao lâu liền mất dấu rồi.
"Bức họa kia rốt cuộc là cái gì? Thần cốc Tiểu Dạ Tử sao lại khẩn
trương như vậy?" Lương thiên diễn trăm mối không có cách giải, hỏi thăm
Hoàng Phủ Hác: "Hoàng Phủ tiên sinh, ngươi có biết đó là gì không?"
Hoàng Phủ Hác như thế nào biết được, hắn cũng là lắc đầu.
"Không biết. Ta cũng không hiểu đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra."
Mà lúc này, hắn bỗng nhiên lớn tiếng hỏi: "Chờ một chút, Thiện Vi đâu? Thiện Vi đi nơi nào rồi?"
Hắn quay đầu lại, chỉ nhìn thấy có Lương thiên diễn và Tiêu Tuyết, nhưng thiện Vi thì không nhìn thấy!
Chẳng lẽ bởi vì chạy trốn quá nhanh, trong rừng cây còn ngoặt bẩy tám lần, làm hắn bị lạc ?
"Không thể nào..." Hoàng Phủ Hác lập tức lấy điện thoại di động bấm số của Thiện Vi.
Lúc này, Thiện vi đã hoàn toàn lạc đường. Hắn bị mất dấu đoàn người,
lúc này đangsợ tới mức hồn bất phụ thể, nghe thấy chuông điện thoại, lập tức lấy ra, nói: "Này uy uy, hoàng, Hoàng Phủ tiên sinh..."
"Ngươi bây giờ đang ở nơi nào!" Hoàng Phủ Hác nói vào trong điện thoại: "Ngươi không đuổi theo chúng ta sao?"
"Thực xin lỗi... thể lực của ta vẫn luôn yếu nhược..."
"Ngươi bây giờ đang ở đâu?"
"Ở đâu? chung quanh đều là cây ah, không thể phân biệt được..."
Trên người Thiện vi không có la bàn, không cách nào phân biệt được
phương hướng, bây giờ còn là đêm tối, cũng không thể nào căn cứ theo ánh mặt trời để xác định phương hướng.
Ở trong một khu rừng đáng sợ như vậy, chỉ có một người mà nói...
Hoàng Phủ Hác cắn chặt hàm răng: "Nhanh, chúng ta đi tìm hắn! Nhanh!"
Thế nhưng mà, bọn người Lương Thiên Diễn lại không muốn. Nhất là
Lương thiên diễn, hắn nói: "Ta có ý định đi tìm bọn Biện Tinh Thần. Ta
cảm giác được bức họa kia rất có thể là nhắc nhở sinh lộ, có lẽ Tinh
thần hắn đạt được một phương pháp đặc thù nào đó có thể vượt qua huyết
tự. Lần trước hắn vượt qua hai lần huyết tự, chắc chắn có bí mật gì đó
không biết chừng."
" Tiêu tiểu thư?" Hoàng Phủ Hác nhìn về phía Tiêu Tuyết hỏi: "Ngươi
có đi tìm Thiện Vi hay không? Bây giờ hắn đang lạc đường, rất dễ dàng bị quỷ tập kích!"
Nhưng Tiêu Tuyết lại khoát tay: "Ta... Ta không biết, đừng hỏi ta..."
Hoàng Phủ Hác nói với đầu dây điện thoại bên kia: "Thiện vi, ngươi
thử quay đầu lại nhìn một chút, xem có thể nhìn thấy bờ sông hay không?"
"Ta... căn bản không thể phân rõ phương hướng ah, Hoàng Phủ tiên sinh, ta nên làm cái gì bây giờ..."
Ở đầu bên kia điện thoại, hắn gấp phát khóc: "Ta không muốn chết, ta không muốn chết ah..."
Lời nói này giống như búa tạ đánh vào lòng Hoàng Phủ Hác.
Lúc trước, mẫu thân cũng khóc lóc kể lể với hắn như thế: "Hác, ta
không muốn chết, ta thật sự không muốn chết ah, ngươi phải tin tưởng ta, thật có quỷ, thật sự có quỷ tồn tại ở trên đời này!"
Hoàng Phủ Hác nắm chặc điện thoại, hạ quyết tâm.
"Đứng nguyên tại chỗ đừng nhúc nhích! Ta tới tìm ngươi!"
Hắn không muốn thấy lại có người bị quỷ giết chết...
Vì thực hiện nguyện vọng của mẫu thân, không, vì để cho oan hồn của
mẫu thân được cứu rỗi, hắn một mực vì mục đích này mà nỗ lực, hắn muốn
chứng minh trên thế giới này, thật sự có quỷ tồn tại.
Chứng minh... Mẫu thân không nói sai.
Phụ thân của Hoàng Phủ Hác năm hắn năm tuổi liền qua đời, phụ thân
của hắn là một thuỷ thủ, thời điểm ra biển đánh cá gặp phải giông bão,
cuối cùng bỏ mạng trên biển lớn.
Sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân mang theo Hoàng Phủ Hác tới sinh sống ở thành phố K.
Từ khi hắn bắt đầu biết chuyện, biết được mẫu thân rất cần cù vất vả
lo cho gia đình này. Lúc ấy nàng còn tuổi trẻ xinh đẹp, muốn đi bước nữa không phải là không có điều kiện , nhưng cân nhắc đến tâm tình của
Hoàng Phủ Hác, hơn nữa vẫn còn tình cảm với trượng phu, nên nàng quyết
định một mình một người nuôi dưỡng đứa bé này lớn lên.
Cũng bởi vậy công tác của nàng phi thường vất vả. Vì muốn đề cao
thành tích, nàng đi thi chứng chỉ máy tính, học Anh ngữ. Nàng thường
xuyên bận rộn tới 12 giờ đêm mới có thể đi ngủ, sáu giờ sáng ngày hôm
sau còn phải dậy đi làm.
Cuộc sống có thể nói là phi thường vất vả. Đi sớm về tối, vội vội
vàng vàng, hết thảy Hoàng Phủ Hác đều ghi vào trong mắt, hắn vô cùng rõ
ràng, sinh hoạt của mẫu thân có bao nhiêu gian khổ. Mà thời điểm nàng
mệt mỏi nhất, sẽ nhìn lại bức ảnh chụp một nhà ba người, để an ủi nội
tâm của mình. Dáng vẻ ba người trong tấm hình thật là vui vẻ hạnh phúc,
nàng thề, nhất định phải nuôi Hoàng Phủ Hác hảo hảo lớn khôn, để cuộc
sống của hắn trôi qua không có gì nuối tiếc.
Ngày bình thường Nàng chi tiêu rất tiết kiệm, không cần mua y phục
mới, cũng không cần đồ trang điểm, vì có thể thăng chức nàng không ngừng làm việc, so bất luận kẻ nào đều phải cố gắng hơn. Nàng một mực dạy bảo Hoàng Phủ Hác, con người có thể cái biến được vận mệnh, chính là nhờ
quyết tâm và tri thức. Mà quyết tâm là trọng yếu nhất, không có quyết
tâm liền không thể hoàn thành mong ước.
"Hác, nhớ kỹ, trên thế giới này, không có chuyện gì là làm không được , chỉ nhìn ngươi có nguyện ý đi làm hay không. Sau này ngươi nhất định
phải là một người có quyết tâm và tín niệm."
Cũng bởi vậy, Hoàng Phủ Hác đối (với) mẫu thân tràn đầy tình cảm biết ơn, cũng vì vậy hắn nguyện ý trả giá hết thảy cho mẫu thân. Cho nên từ
nhỏhắnkhắc khổ đọc sách, bỏ công sức gấp hai ba lần người khác. Hắn một
mực khuyên bảo bản thân, không trả giá so người khác càng nhiều, thì
không có khả năng siêu việt người khác, hắn nhất định không để cho mẫu
thân càng thêm bôn ba.
Thời gian dài, người trong nhà trọ đều biết tới gia đình hai người
hắn. Không ít hàng xóm đều phi thường kính nể mẫu thân Hoàng Phủ Hác độc lập nuôi dưỡng hài tử vất vả, mọi người thường xuyên qua lại giao lưu,
không ít cha mẹ lấy Hoàng Phủ Hác ra để giáo dục con cái.
Người đi lại với bọn họ tương đối gần, là vợ chồng Lí Nguyên, Trương
Mẫn ở tầng năm, giáo sư toán học Đường Thực, và Lý Thiên Tường một mình
nuôi con gái.
Mà thời khắc kinh khủng nhất là khi Hoàng Phủ Hác mười hai tuổi.
Hàng xóm đi lại thân thiết nhất là Lý Thiên Tường tiên sinh ở kế bên. Lý Thiên Tường là một trợ lý tiêu thụ cho một công ty bất động sản, hắn làm người nhiệt tình, bởi vì đồng dạng với Hoàng Phủ Hác, đều là gia
đình mồ côi cha, cho nên hắn và mẫu thân Hoàng Phủ Hác rất có tiếng nói
chung. Ngày bình thường cũng là người tháo vát chuyên chạy những việc
lặt vặt. Hoàng Phủ Hác và con gái của Lý Thiên Tường, Lý Tuyết Thực rất
quen thuộc, hai người rất nhanh chóngtrở thành bạn tốt.
Ngày hôm đó, sau khi tan học về nhà, cửa thang máy mở ra, hắn vừa
bước ra cửa đã thấy mẫu thân và giáo sư toán học Đường Thực tiên sinh
đứng nói chuyện, hắn cũng tiến lên chào hỏi.
Hắn vừa đi tới, mẫu thân nhìn thấy hắn liền cười: "Hác, trở về rồi hả? Tối nay ta làm súp cá trích ngươi thích ăn, chúng ta..."
Nói đến đây bỗng nhiên biểu lộ của mẫu thân cứng ngắc lại, nàng gắt gao nhìn về phía trước, hai mắt mở lớn.
Hoàng Phủ Hác cũng nhìn sang, nhìn thấy phía trước, bóng lưng của Đường Thực...
Hắn cũng suýt nữa kêu ra tiếng!
Một bàn tay nhuộm đỏ máu, từ phía trước mắt Đường Thực vươn tới, đặt lên vai hắn!
"Đường lão sư!"
Mẫu thân Hoàng Phủ Hác hô to một tiếng, Đường Thực vì vậy quay đầu
lại, nhưng cánh tay kia lập tức rút trở về. Đường Thực quay người lại,
trước mặt hắn không có có bất kỳ vật gì tồn tại. Ở chung quanh cũng
không tìm thấy tunh tích bất kỳ người nào.
Lúc đó, mẫu thân Hoàng Phủ Hác hoài nghi có phải nàng xuất hiện ảo giác hay không.
"Ah, không có gì..." Nàng nói như vậy, nhưng trong nội tâm vẫn bồi
hồi không yên, liền nói thêm: "Ngươi, vừa rồi có thấy hay không, một bàn tay?"
"Tay? Ở đâu ra bàn tay?" Đường Thực hoàn toàn là vẻ mặt hồ nghi.
Vào ban đêm, Hoàng Phủ Hác thủy chung nghĩ vẫn nghĩ tới bàn tay kia.
Hắn không nói cho mẫu thân, hắn cũng nhìn thấy cái Huyết Thủ đó. Bởi vì
hắn lo lắng nếu nói ra sẽ hù dọa mẫu thân, nếu như mình không nói, mẫu
thân sẽ cho rằng là ảo giác một mình nàng mà thôi.
Nhưng cái tay đó, có phải là thật hay không? Làm sao có thể?
Ngày thứ hai, Đường Thực phát hiện bị chết trong nhà.
Thời điểm vừa ra khỏi cửa đã thấy cảnh sát vây quanh nhà Đường Thực,
Hoàng Phủ Hác liền ý thức được điều này và Huyết Thủ kia có quan hệ!
Đường Thực là bị bóp cổ mà chết. Nhưng không thể nào tra ra được dấu
vân tay trên cổ hắn. Chỉ biết rằng hắn hít thở không thông mà chết. Cảnh sát đối (với) những hộ gia đình cũng bắt đầu điều tra, nhưng không tra
được ai là người có động cơ giết chết Đường Thực.
Mẫu thân Hoàng Phủ Hác rất do dự,có nên nói cho cảnh sát biết chuyện
kia hay không. Cuối cùng vẫn là cho rằng không nói ra tốt hơn, bởi vì
cảnh sát không có khả năng tin tưởng vào thuyết pháp đó. Nói không
chừng, ngược lại sẽ hoài nghi bản thân nàng.
Sau vụ giết người, bản thân mỗi hộ gia đình đều cảm thấy rất bất an,
rất nhiều người tìm chủ thuê nhà trả lại căn hộ. Mẫu thân Hoàng Phủ Hác
mẫu thân cũng có quyết định này, bởi vì cái Huyết Thủ kia để lại cho
nàngấn tượng quá mức đáng sợ. Nhưng nhất thời không tìm được nơi ở khác, huống chi, ngày hôm đó không biết có phải là ảo giác hay không.
Thế nhưng, sự tình đồng dạng, không lâu sau lại xảy ra một lần nữa.
Ngày hôm đó, Hoàng Phủ Hác về nhà liền nhìn thấy Lý Thiên Tường tiên
sinh và mẫu thân trò chuyện rất vui vẻ. Mấy năm qua, Lý tiên sinh thường xuyên giúp đỡ mẫu thân còn tặng rất nhiều quà. Lòng ái mộ của hắn với
mẫu thân, Hoàng Phủ Hác có thể nhìn ra được. Lý tiên sinh cũng là một
người chân thành, hơn nữa mẫu thân đối với hắn cũng không phải không có ý tứ.
"Hi vọng... Ngươi có thể cân nhắc đề nghị của ta, Tâm Điệp."
Thời điểm Lý thiên Tường rời đi, nói với mẫu thân như vậy. Tôn Tâm Điệp, là danh tự của mẫu thân.
Hoàng Phủ Hác chú ý thấy khuôn mặt của mẫu thân trở nên ửng đỏ.
Về sau, mẫu thân hỏi hắn: "Nếu như... Hác, ta nói là nếu như, Lý tiên sinh làm phụ thân của ngươi, Tuyết Thực làm muội muội của ngươi mà
nói..., ngươi có thể tiếp nhận sao?"
Điểm này, Hoàng Phủ Hác đã sớm để ý. Mẫu thân mặc dù nhiều năm qua
kiên trì không muốn kết hôn, hôm nay cũng đã gần 40 tuổi, nhưng phong
thái vẫn không giảm đi, nàng quả thực cũng nên cân nhắc tới hạnh phúc
của mình. Nàng một mực không muốn đi thêm bước nữa một là vì phụ thân,
hai là vì hắn. Phụ thân qua đời cũng đã lâu rồi, hắn có thể lý giải được tình cảm của mẫu thân.
"Không có vấn đề gì, nếu như mụ mụ ngươi thật sự yêu thích Lý tiên
sinh mà nói..., vậy thì cùng hắn kết hôn đi, ta cũng rất yêu thích Tuyết Thực, cho nên không có vấn đề gì đâu."
Hoàng Phủ Hác nói như vậy làm mẫu thân hắn phi thường cao hứng.
Nhưng, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Lúc này Hoàng Phủ Hác đang chạy trong rừng cây, hắn cũng không dám
lớn tiếng gọi Thiện Vi, nói thực ra, lúc này da đầu hắn cũng có chút run lên.
Nhưng nghĩ tới cái chết của mẫu thân.
Qua nhiều năm như vậy, thành lập kỳ linh hội cũng tốt, nghiên cứu linh dị cũng tốt, đều là vì nguyện vọng của mẫu thân.
"Tuyết Thực... Mụ mụ... Chờ ta, tiến vào nhà trọ này, ta có thể tìm
ra manh mối! Cái Huyết Thủkia, ta nhất định sẽ tra ra ngọn nguồn!"
Điện thoại của Tinh thần, nhận một tin nhắn mới. Thần cốc Tiểu Dạ Tử mở ra, nàng lập tức thấy được một trành cảnh.
Thiện Vi đang cầm điện thoại đứng nhìn chung quanh ở trong một rừng
cây, mà lão phụ mặc áo liệm, hai mắt huyết hồng đứng ở sau lưng, đang
giơ hai tay hướng cái ót hắn vươn tới!
"Thiện Vi!" Hoàng Phủ Hác lại hô to: "Ngươi thật sự không nhìn thấy có nơi nào đặc thù sao?"
"Ta, ta thật sự không biết, Hoàng Phủ tiên sinh, ta... Ah, ngươi, ngươi là ai!"
Sau đó, ở đầu bên kia điện thoại truyền tới một thanh âm gào thét tê tâm phế liệt GR...À..OOOO!!!
"Này, uy, uy, Thiện Vi!"
Hoàng Phủ Hác gắt gao cầm điện thoại, thế nhưng ở đầu dây bên kia
không nghe thấy tiếng trả lời. Chỉ nghe thấy, thanh âm của chất lỏng
đang nhỏ giọt.
Chẳng lẽ...
Hắn gặp quỷ rồi sao?
Lại một tin nhắn nữa gửi tới. Tốc độ vẽ tranh của Thâm Vũ đã nhanh tới mức không thể tưởng tượng.
Trong bức họa, chỉ thấy Thiện Vi ngã trong vũng máu, còn lão phụ tóc trắng đang cúi đầu… chậm rãi gặm nhấm thi thể hắn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT