Quyển 13: Lâu đài cổ địa ngục

Thái Dương treo trên cao, bầu trời vạn dặm không mây, một mảnh nắng ráo sáng sủa.

Mà lúc này, Hoa liên thành đang chạy vội trọng một đầu ngõ nhỏ, không dám dừng lại chút nào!

Phía sau hắn có ba bốn tên nam nhân diện mạo hung ác đang truy đuổi.

"Đứng lại cho ta!"

"Đừng chạy!"

"Mọi người, không được để tên tiểu tử này chạy thoát!"

Liên thành vốn muốn chạy về nhà trọ , nhưng nơi này khoảng cách tới nhà trọ lại quá xa xôi, chỉ sợ chưa kịp chạy tới nơi đã bị bắt lại.

Hắn lao ra khỏi ngõ nhỏ, xuất hiện tại một đầu đường cái, nhưng mà trước mắt người xe như nước, hắn không có cách nào băng qua đường!

Mà quay đầu lại nhìn, mấy tên nam nhân kia đã đuổi tới nơi!

Hắn nhìn chung quanh, chợt thấy phía trước có một đầu ngõ, liền lập tức chạy vào! Hắn biết rõ, nếu bị mấy người này bắt được..., nhẹ nhất cũng bị cắt một chân! Không phải bị thương khi đang chấp hành huyết tự, cho dù về nhà trọ cũng không thể tự trị liệu, bảo hắn sau này chấp hành huyết tự thế nào đây?

Thời điểm hắn chạy trên đường, chợt thấy trước mắt xuất hiện một kiến trúc to lớn phi thường cũ nát. Nhìn từ bên ngoài mà xem, thì dường như là một tòa lâu đài tây kiểu cổ, bộ dáng có chút tàn tạ. Mà ở cửa ra vào có một cái đình nhỏ, bên trên treo một cái bảng viết “Chỗ bán vé" .

Liên thành lập tức vọt tới chỗ đó, gõ gõ lên mặt kính cửa sổ nhỏ, bên trong có một lão nhân tuổi già sức yếu, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn, mà diện mục đang nhìn vào không khí có chút trầm lặng.

"Ta mua vé, ta muốn vào, bao nhiêu tiền một vé?" Liên thành vội vàng hỏi.

"Người trưởng thành 100 đồng một vé." Lão nhân máy móc trả lời.

"Tốt, tốt." Liên thành cầm một tờ tiền mệnh giá 100 đồng đưa vào, sau đó tiếp nhận tấm vé, vội vàng chạy vào cửa lớn tòa lâu đài.

Cánh cửa ra vào tòa lâu đài phi thường trầm trọng nặng nề, mới vừa bước vào, hắn lại càng thấy hoảng sợ.

Bên trong một mảnh tối đen, mà hai bên thì có rất nhiều thạch điêu. Mà những bức thạch điêu kia, toàn bộ đều là hình dạng khô lâu!

Trên hành lang hắc ám có một ngọn đèn yếu ớt, cảm giác những bức khô lâu kia lung lay, như muốn phát ra tiếng cười to!

Ở đây… nơi này là nơi nào?

Trải qua thời gian dài ở bên trong nhà trọ, Hoa Liên Thành bị quỷ hồn dọa tới mức sợ thành tính, tức khắc té trên mặt đất, một hồi lâu sau mới phản ứng lại. Đây có lẽ là một loại nhà kinh dị, làm thành bộ dạng quỷ ốc để người tới du ngoạn.

Cầm lấy tấm vé xem xét, bên trên viết " Lâu đài Địa ngục cổ, giá vé một trăm đồng" .

"Làm ta sợ muốn chết... Bất quá, nơi này mới khai trương sao? Trước kia chưa từng nghe ở chỗ này có chỗ kinh doanh loại hình giải trí này."

Gặp nhiều quỷ hồn chính thức, đối với những loại này, tất nhiên sẽ không cảm thấy kinh khủng rồi.

Nhìn kỹ lại, nơi đây diện tích khá rộng lớn. Thoạt nhìn là một tòa thành kiểu tây dương. Những pho tượng khô lâu này trải rộng hai bên đại sảnh.

Vô luận như thế nào, Liên Thành vẫn là không muốn ở lại nơi này.

Hắn tổng cảm giác có chút rợn tóc gáy.

Hắn bước tới cánh cổng chính, nghe ngóng thanh âm bên ngoài.

Kết quả, không nghe thấy thanh âm bọn người kia đuổi theo.

Liên thành cuối cùng có thể thở dài một hơi.

Những người này chính là mấy tên lưu manh mà Lỗ Thiện, vị hôn phu của Y Hàm mời tới. Sau khi sự tình mình và Y Hàm đang ở thành phố K bị bại lộ, cái tên thiếu gia ăn chơi này liền phái người tới để đối phó với mình. Bởi vì chính mình đoạt đi vị hôn thê làm hắn bị mọi người nhạo báng, để hắn một mực ghi hận trong lòng. Đám người này vừa xuất hiện liền vây quanh hắn nói: "Hoa tiên sinh, đừng trách chúng ta, huynh đệ cũng chỉ là kiếm miếng cơm ăn. Ai bảo ngươi đắc tội với Khổng đại công tử đâu? Hôm nay vị hôn thê của hắn cũng đã bị ma chặt đầu giết chết, dĩ nhiên là muốn tìm ngươi trút giận. Khổng đại công tử nói, hy vọng có thể phế bỏ một tay một chân của ngươi, nếu như có thể đem ngươi đánh cho bán thân bất toại còn tốt hơn. Các huynh đệ, lên!"

Nếu lúc ấy Liên Thành không linh thông, lách qua kẽ hở mà chạy trốn thì kết quả lúc này đây, ai nghĩ cũng biết.

Hắn mở cửa nhìn ra ngoài một chút, thấy không có ai mới lấm lút đi ra. Mất một trăm đồng cũng không sao cả, sống lâu trong nhà trọ tiền tài đối với bọn hắn đã sớm không còn chút ý nghĩa.

Liên thành chạy xuyên qua ngõ nhỏ, trở về trên đường cái mới gọi một chiếc taxi. "Mẹ kiếp!"

Vừa ngồi vào trong taxi, Liên Thành liền hô lớn: "Một lũ chó má!"

Một tiếng gào rú này làm cho tài xế phía trước cũng hoảng sợ quay đầu lại nhìn. Mà Liên Thành thì khí huyết đang dâng lên, hai tay nắm chặt thành đấm.

"Tiểu hàm đã chết, lão tử còn nhiều lần huyết tự như vậy chưa qua, đám tạp chủng này còn không chịu buông tha ta!"

Liên thành đang tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Trên thực tế, từ khi Y Hàm chết, hắn đã có một ý nghĩ. Mà lúc này, ý nghĩ đó lại càng ngày càng mãnh liệt.

"Liều mạng! Dù sao đều là chết, lão tử dứt khoát chơi mạnh một chuyến!"

Liên thành rốt cục làm ra quyết định!

Trở lại cửa lớn nhà trọ, hắn bước nhanh đi vào, chạy nước rút về phía thang máy, chỉ sợ chậm một bước, quyết tâm của hắn sẽ dao động.

Sau khi vào thanh máy, hắn nhấn nút lầu 7.

"Liều mạng, lão tử liều mạng..."

Lúc này Hoa Liên Thành đã quyết định đánh bạc hết thảy.

Rốt cục, lên tới lầu 7.

Liên thành sải bước ra ngoài, vừa đi vừa tự nhủ: "Đúng, đúng vậy, cái thế giới này, người nhát gan thì chết đói, có gan lớn thì không sợ không thành! Lão tử liều mạng, Tiểu Hàm đã chết, lão tử sợ cái gì! sợ cái gì!"

Mấy câu cuối cùng biến thành gầm thét.

Trở lại cửa phòng 706, nơi trước kia hắn và Y Hàm hai người chung sống, lấy chìa khóa mở cửa, bước vào sau đó đóng sầm lại một tiếng.

Hắn đi tới ngăn kéo lấy ra một con dao găm rồi tới trước bức tường.

Cẩn thận dùng dao găm tạo nên một vết thương trên nhỏ trên ngón trỏ bàn tay phải.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn bức tường tuyết trắng trước mắt.

"Lão tử, lão tử sợ cái gì..." Hắn tuy ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng mà thật tâm lại có chút nơm nớp lo lắng.

"Lão tử... Lão tử không sợ!"

Tay của hắn run rẩy càng thêm lợi hại, máu ở ngón trỏ rơi vãi trên sàn nhà.

Rốt cục hắn hạ quyết tâm hét lớn: "Lão tử làm! Mẹ không phải chỉ là chết thôi sao? Mười tám năm sau lão tử vẫn là một trang hảo hán!"

Sau đó hắn viết một chữ "Tế" lên vách tường.

Đây là tiêu chí đồng ý tiếp nhận chấp hành Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị!

Sau đó, Liên Thành cảm giác được trái tim giống như bị kết băng, tất cả hy vọng trong nội tâm đều bị dập tắt, trước mắt chỉ là một mảnh hắc ám.

Thật sự tiếp nhận rồi!

Liên thành căn bản không có biện pháp đợi đến lúc khế ước địa ngục gom góp đủ! Trước lúc đó, hắn chỉ sợ...

Nghĩ đến đây, hắn cũng chỉ có thể dùng mạng đánh bạc một phen.

Sau đó, một nhóm huyết tự hiện ra trên vách tường.

" Tuyên bố Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị. Thời gian tuyên bố Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị từ ngày 1 tháng 1 năm 2011 đến ngày 31 tháng 12 năm 2011 mới hết hạn. Sau ngày 31 tháng 12 năm 2011 sẽ không tiếp tục tuyên bố Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị, năm mươi năm sau mới có thể lại lần nữa tuyên bố. Nội dung huyết tự lần này là: trong khoảng thời gian 12 giờ 30 phút trưa tới 6 giờ tối ngày 19 tháng 4 năm 2011, tiến về quỷ ốc “lâu đài địa ngục cổ”nằm ở giữa đường Diệu Nguyệt và đường Bình Thiên. Đặc biệt nhắc nhở, không phải hộ gia đình chấp nhận tiến hành Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị, nếu như tiến về địa điểm Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị, cũng tuyệt đối không chết."

Liên thành nhìn có chút choáng váng. Lâu đài Địa ngục cổ? Chẳng phải cái quỷ ốc mình vừa mới tiến vào sao? Nơi đó lại là địa điểm Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị ?

Dựa vào!

Hơn nữa... Thời gian, không phải chỉ còn 20 phút nữa thôi sao?

Liên thành lập tức vọt vào trong phòng, nhanh chóng đem một ít vật phẩm nhét vào trong balo, sau đó đeo lên lưng chạy vội ra ngoài, ngay cả cửa cũng không khóa, vội vàng chạy tới thang máy!

Nhất định phải nhanh chóng tới chỗ đó!

Bất quá, như thế nào lại trùng hợp như vậy? Liên thành cảm giác không thể tưởng tượng nổi, vì cái gì mình vừa mới rời khỏi cái quỷ ốc kia, bây giờ lại phải trở lại để chấp hành huyết tự chỉ thị?

Thế nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy.

Thang máy xuống tới lầu một, vừa mở cửa hắn liền lập tức vọt tới cửa lớn!

Vốn ý định là để cho bọn người Lý Ẩn đi khảo sát thực địa trước, rồi mới tới sau, lại cùng với Lý Ẩn, Tử Dạ, còn có huynh muội Kha thị cùng đi chấp hành Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị!

Mặc dù có kinh nghiệm đáng sợ từ bác sĩ Đường, nhưng là cứ như vậy lần lượt vượt qua huyết tự, khủng bố cũng chẳng chỗ nào kém hơn ma vương huyết tự chỉ thị!

Ra tới bên ngoài nhà trọ, hắn lựa chọn chạy xuống ga tàu điện ngầm gần đó. Dù sao ngồi taxi mà nói có khả năng kẹt xe, nhưng tàu điện ngầm thì không cần lo lắng vấn đề này.

Ngồi tàu điện ngầm, rất nhanh tới được chỗ kia. Khi ra khỏi ga, hắn dựa theo trí nhớ lúc trước tìm kiếm con ngõ nhỏ.

Kết quả, hắn lại lần nữa nhìn thấy tòa lâu đài cổ.

"Cuối cùng cũng kịp thời chạy tới!"

Hắn bước đi như bay tới chỗ đình nhỏ bán vé, lão nhân nhìn thấy cũng nhận ra hắn, liền để hắn tiến vào.

Một lần nữa trở lại nơi này,vẫn là đại sảnh hắc ám. Chung quanh, là một đám khô lâu điêu khắc.

Sau khi tiến vào nơi này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

"Thời gian, vừa, vừa vặn..."

Thiếu một chút nữa liền không kịp rồi.

Hắn từ trong túi lấy ra điện thoại di động muốn gọi cho Lý Ẩn. Nhưng gọi qua vài cuộc mà liên tiếp kết nối thất bại. Căn bản không thể liên lạc được với Lý Ẩn!

Cái này làm sắc mặt Hoa Liên Thành trắng bệch.

Không thể nào? Rõ ràng lại không thể nào liên lạc được với Lý Ẩn?

Hắn lại gọi cho Ngân Dạ, nhưng vẫn là không thể nào liên lạc được.

Sau khi thử đi thử lại rất nhiều lần, hắn rốt cục đã hiểu rõ.

Ở bên trong này, không có cách nào liên hệ được với bên ngoài! Loại chuyện này trước kia cũng từng phát sinh qua, chính là lần của Biện Tinh Thần đi ra khu vực giải tỏa đô thị ở ngoại thành.

Nhưng là không thể nào liên hệ được với hộ gia đình, chỉ có một mình hắn thực hành huyết tự chỉ thị này, cho dù Hoa Liên Thành đã quyết tâm, nhưng trong nội tâm cũng không khỏi sinh ra sợ hãi.

Bỗng nhiên, hắn phát hiện, tại một pho tượng trước mắt, có đứng một nam nhân bận đồ tây màu đen. Bởi vì khoảng cách và ánh sánh lờ mờ cho nên hắn cũng không nhìn thấy rõ ràng, lập tức hoảng sợ Liên Thành vội lên tiếng hỏi: "Ngươi... Ngươi là ai?"

Người nam nhân kia hướng về phía Liên Thành bước tới. Hắn thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, đeo kính mắt, bộ dạng khá trẻ tuổi.

"Ngươi là du khách mới vào?" Nam tử đeo mắt kính nói: "Vậy không bằng chúng ta kết bạn? Ta là một mình vào đây dạo chơi."

Một mình vào đây dạo chơi? Lá gan cũng khá lớn.

"Ngươi có thể giới thiệu với ta một chút được không?" Liên thành hoàn toàn đem nam nhân ở trước mặt này thành cứu tinh, hỏi: "Cái chỗ này... Tên gì mà lâu đài địa ngục cổ , phải.."

"Ta cũng không biết. Không hiểu vì sao lại đi tới nơi này, liền mua vé vào." Nam tử nói: "Kỳ thật ta vốn không muốn vào... Được rồi, không nói cái này. Ta gọi La Thiên tín. Ngươi tên là gì?"

"Liên... Liên thành, ta gọi Hoa liên thành."

"Nha. Hoa tiên sinh ah, vậy tốt, chúng ta cùng đi."

Cái lâu đài cổ này to như vậy, liếc nhìn rõ ràng không tới cuối, cũng không biết nó lớn bao nhiêu. Dọc theo hai bên khô lâu điêu khắc đi tới, bởi vì ánh sáng rất yếu ớt, nên Liên Thành phải lấy đèn pin ra chiếu.

Giờ phút này,La Thiên tín trở thành người duy nhất mà Liên Thành có thể dựa vào, lúc này, cho dù không phải là hộ gia đình, chỉ cần là người thì tốt rồi.

"Ngươi sợ như vậy à?" La Thiên tín hỏi: "Sợ như vậy còn đi vào?"

"Còn khá tốt." Liên thành vừa nói xong câu đó, bỗng nhiên nghĩ đến...

Nam nhân tên La thiên Tín này, là người hay quỷ đây?

Nghĩ đến đây, hắn sợ hãi lập tức lui lại vài bước, hoảng sợ nhìn chăm chú vào diện mục của La Thiên Tín.

"Ngươi..." Thân thể Liên thành run lẩy bẩy nói: "Ngươi là, ngươi là..."

"Ngươi làm sao vậy?" La Thiên tín vừa muốn hướng Liên Thành đi tới, bỗng nhiên...

"Ah —— "

Một thanh âm thê lương bi thảm vang lên, tựa hồ quanh quẩn đâu đây trong tòa lâu đài, lãng đãng không dứt, là thanh âm của một nữ nhân!

"Làm được cũng không tệ lắm." La Thiên Tín đẩy kính mắt, nói: "Cũng có chút bộ dạng ma quái a."

Còn Hoa Liên Thành nghe thấy tiếng rú thê thảm kia thì toàn thân không ngừng run rẩy. Tuy đã trải qua nhiều lần huyết tự, nhưng mà đây chính là ma vương huyết tự a, lại còn là một mình hắn đi chấp hành!

Nhưng không có biện pháp khác.

Mà phương hướng vừa rồi phát ra tiếng hú lại vang lên một thanh âm rất lớn. Tựa như là một vật gì đó bị nghiền nát kịch liệt vang lên.

Sau đó, ở phía trước truyền đến tiếng bước chân.

Ngọn đèn ở đại sảnh phụt tắt! Nơi này chỉ còn lại mỗi ánh đèn phát ra từ cây đèn pin của Liên Thành!

"Không bằng đi qua xem a." La Thiên Tín nói với Hoa Liên Thành: "Sợ cái gì, tất cả đều là giả dối, ngươi chỉ cần nghĩ rằng thế giới này không có quỷ là được."

Những lời này lọt vào lỗ tai Hoa Liên Thành nghe cũng đồng dạng với nói, mặt trời hình vuông, trái đất là mặt phẳng vậy.

"Ngươi im ngay cho ta!" Liên thành hung hăng trừng mắt với nam nhân kia, nói: "Ngươi làm sao có thể biết thế giới này không có quỷ, ngươi làm sao có thể chắc chắn?"

"Cái này, người bình thường đều sẽ cho rằng như vậy?" Nam nhân lắc đầu: "Nếu không phải, ngươi nói nơi này có quỷ a?"

Liên thành lúc này có chút do dự, nên làm cái gì bây giờ? Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị vốn dĩ không giống với huyết tự bình thường, khả năng không có nhắc nhở sinh lộ, cũng có khả năng nhà trọ không hạn chế đối với ma vương.

Như thế nào để sống sót tới chung kết đây? Không có Lý Ẩn bên người, Liên Thành cảm giác mình chẳng khác gì một người mù lòa.

Vừa rồi, thanh âm của nữ nhân kia rú thảm tới như vậy, càng làm hắn thêm chùn bước.

Mà vừa lúc này, tiếng bước chân kinh khủng kia, càng ngày càng tới gần!

Hắn lập tức đem đèn pin chiếu về phía trước và hai bên, nhưng không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng nào.

Nhưng tiếng bước chân vẫn như trước nhanh chóng tiếp cận.

Rốt cục, Hoa Liên Thành nghe được, tiếng bước chân vốn dĩ... ở trên đầu!

Vì vậy, hắn đem đèn pin hướng lên trên, sau đó...

Hắn trông thấy một nữ hầu, hai hốc mắt đã bị đào ra, đang bước đi trên trần nhà không ngừng tiến tới!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play