Cánh cửa sắt trong hai tầng ngầm vẫn chưa có động tĩnh gì.
Theo tình huống trước mắt mà xem xét, có vẻ như quỷ đã bị lừa.
Cái này quả thực làm hộ gia đình nhẹ nhàng thở ra.
Đến thời điểm 1:45 phút, tại Quầng Dương quán Lý Ẩn cũng dần dần yên lòng. Xem ra phong thư kia có tác dụng.
Phong Dục Hiển ở một bên sắc mặt ngưng trọng cũng dần hòa hoãn xuống.
Vô luận như thế nào, nếu như tạm thời không cần đưa tin mà nói..., như vậy, tình huống kế tiếp sẽ tốt hơn nhiều.
Lý Ẩn đối (với) Phong Dục Hiển và Mộ Dung Thận nhẹ nói: "Ta lên trước, các ngươi ở nơi này trông coi."
Dọc theo cầu thang hướng lên trên, trái tim của Lý Ẩn vẫn nhảy rất
không ngừng. Lừa gạt một con quỷ, cho dù đã vượt qua 6 lần huyết tự hắn
cũng chưa từng làm một việc nguy hiểm như vậy.
Bất quá, Lý Ẩn rất rõ ràng, hiệu quả của phong thơ kia chỉ có thể lui lại thời gian quỷ hồn viết thơ mà thôi. Nhà trọ nếu đơn giản như vậy để cho bọn hắn vượt qua huyết tự, vậy thì quá mức kỳ quặc quái gở rồi.
Lý Ẩn đi tới lầu hai bước vào gian phòng kia, mà Tử Dạ đã đứng ở trước cửa sổ đối diện.
Nàng nhìn thấy Lý Ẩn, bỗng nhiên hiểu ý cười cười, vươn tay, làm ra chữV thắng lợi.
Tử Dạ ngày thường kỳ thật rất ít cười, cái đó liên quan tới tính cách của nàng. Tuy ngày bình thường nàng luôn biểu lộ một bộ dạnghướng nội,
nhưng nội tâm của nàng lại phi thường ôn nhu, thiện lương.
Cho nên, thời điểm nàng mỉm cười, cảm giác như tiên tử hạ phàm.
Lý Ẩn chưa từng hối hận đã yêu Tử Dạ, hắn biết chắc sau này cũng thế.
Tử Dạ đứng trước cửa sổ cứ như vậy nhìn Lý Ẩn ở đối diện. Mặc dù chỉ
là một thoáng yên lặng trong huyết tự khủng bố, nhưng như vậy cũng phi
thường đủ rồi. Ở trong nhà trọ nàng vẫn như trước tìm kiếm hạnh phúc của mình. Mà Lý Ẩn, chính là hạnh phúc lớn nhất mà nàng tìm thấy.
Lý Ẩn cũng đưa tay ra làm một cái thủ thế chữ V, cười cười với Tử Dạ bên kia.
Hắn nhớ lại, lúc trước từ U Thủy thôn trở về, hôn mê một thời gian
dài mới tỉnh lại, lần thứ nhất trông thấyTử Dạ. Trong nháy mắt đó, hình
ảnh của nàng dường như ngưng đọng trong trái tim hắn.
Cũng giống như hiện tại đang nhìn Tử Dạ, chỉ cần nhìn thấy nàng, nghĩ tới có thể cùng nàng sống dưới một bầu trời, có thể yêu nàng, cùng nàng chống đỡ lẫn nhau. Coi như sống trong nhà trọ địa ngục khủng bố, cũng
đồng dạng có thể nhìn thấy ánh rạng đông của hạnh phúc.
Lý Ẩn lấy ra điện thoại gọi cho Tử Dạ.
"Này, Tử Dạ." Lý Ẩn nói: "Các ngươi bên kia hiện tại cũng chưa tống
xuất tín chứ?" "Đúng vậy, " Tử Dạ hồi đáp: "Xem ra các ngươi bên kia
cũng đồng dạng. Hồi âm giả tạo tựa hồ thành công rồi."
Đương nhiên, hai người cũng không buông lỏng cảnh giác, vẫn như trước nhìn quanh bốn phía, chú ý có xuất hiện Quỷ hồn hay không. Vô luận như
thế nào, tại thời điểm huyết tự chỉ thị, từng phút từng giây đều không
thể thư giãn.
"Không nên chủ quan, Tử Dạ." Lý Ẩn nhắc nhở: "Nhà trọ tuyệt đối không có khả năng đơn giản bỏ qua chúng tanhư vậy, đối sách này sớm muộn cũng sẽ hết hiệu quả, lúc ấy sẽ lại có thư tín tống xuất. Kế tiếp, nếu như
thư mới gửi ra vẫn đề cập tới nội dung giả tạo, vậy chúng ta lại phải
tiếp tục ghi hồi âm. Hoặc là đem một chút nội dung xóa bỏ, chỉnh sửa rồi gửi cho bọn họ."
"Ta cũng nghĩ vậy. Mặt khác, về 'Ác ma ", ngươi có ý kiến gì không?"
"Trước mắt tình báo thu hoạch thật sự quá ít, không thể dễ dàng làm
ra phỏng đoán. Hơn nữa, 'Ác ma' có phải là manh mối nhà trọ đưa ra hay
không cũng rất khó nói. Cả hai biệt quán đều không còn bất kỳ vật phẩm
nào xót lại, trên mạng có thể tìm thấy tin tức cũng không quá hữu
hiệu, dưới tình huống này, căn cứ để có thể phỏng đoán cơ hồ bằng
không."
Sau đó, Tử Dạ bỗng nhiên nói ra một câu: "Ngươi, vì cái gì không gọi
điện thoại hỏi Ngân Dạ cùng Ngân Vũ một câu? Tập hợp trí tuệ hai người
kia, có lẽ có thể cân nhắc tìm ra sinh lộ."
Tửu Dạ nói những lời này đụng đến chỗ đau của Lý Ẩn. Hắn cũng rất do
dự, có nên gọiđiện thoại cho Ngân Dạ và Ngân Vũ hay không. Nhưng Hạ Tiểu Mỹ chết , thủy chung là vướng mắc trong lòng hắn. Hắn thật sự không
cách nào lý giải được cái chết của Hạ Tiểu Mỹ.
Lúc trước, Ngân Dạ và Hạ Tiểu Mỹ là hai người sống sót trong huyết tự trên xe buýt, Hạ Tiểu Mỹ xác thực rất có khả năng biết được mảnh vỡ địa ngục khế ước đangtrên tay Ngân Dạ. Nhưng vấn đề là, Ngân Dạ không có
khả năng đem đồ vật trọng yếu như vậy mang trong người. Chẳng lẽ Hạ Tiểu Mỹ nóng đầu, trong lúcchấp hành huyết tự muốngiết chết Kha Ngân Dạ?
Hắn cảm giác, Hạ Tiểu Mỹ là do Kha Ngân dạ diệt khẩu khả năng rất
cao. Nói cách khác, hắn đã cùng thần bí nhân kia kết minh. Mà thần bí
nhân đối (với) huyết tự có thể biết trước ở một trình độ nào đó, dưới
tình huống này, Ngân Dạ có lẽ sẽ cùng người kia đối phó với mình. Vạn
nhất Ngân Dạ đem hắn đẩy vào một mạch suy nghĩ sai lầm, dẫn hắn vào tử
lộ thì làm sao bây giờ?
Vốn, trong tay Lý Ẩn có cầm một mảnh củakhế ước địa ngục, không lo
lắng Ngân Dạ đâm mình một dao sau lưng. Nhưng mà, thần bí nhân kia thì
rất khó nói. Đối phương có thể hiểu rõ huyết tự, chỉ sợ cũng có thể biết được vị trí hắn dấu mảnh vỡ.
Đây là sự tình Lý Ẩn lo lắng nhất. Chỉ cần có khả năng tồn tại một
chút nguy hiểm hắn cũng sẽ không mạo hiểm. Bất quá, nếu như tình huống
tiếp tục chuyển biến xấu, hắn sẽ xem xétgọi điện thoại cho Ngân Dạ, thảo luận về sinh lộhuyết tự chỉ thị lần này.
Mà Ngân Dạ chắc có lẽ không chủ động gọi điện thoại tới, dù sao nếu
như gọi điện thoại tới khiến cho quỷ hồn chú ý ngược lại sẽ hại chết Lý
Ẩn.
"Ngân Dạ... tuy không xác định hắn và thần bí nhân có kết minh hay
không, nhưng cũng không thể bỏ qua xác suất này. Tử Dạ ngươi cũng đừng
nên gọi điện thoại cho hắn, nếu như tình huống chuyển biến xấu, ta sẽ
quyết định có nên gọi cho hắn hay không."
"Ta hiểu " Tử Dạ là hạng người thông minh, lập tức hiểu những lo lắng của Lý Ẩn: "Vậy tốt, nếu như ta có ý gì mới sẽ liên hệ ngươi."
Sau khi cúp điện thoại, Lý Ẩn nhìn thùng chứa giấy viết thư và phong
thư trong phòng, còn cóthiết giáp co duỗi, trong nội tâm không ngừng
phỏng đoán, nhà trọ đến tột cùng bố trí cái bẩy rập gì? Đến cùng cái gì
mới là sinh lộ thật sự?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thư tín vẫn chưa tống xuất.
Mà trong căn hộ của Thâm Vũ ở Thành phố K.
Nàng đang ngâm mình trong bồn tắm, sự sợ hãi và bất an mãnh liệt khi nãy xua tan đi không ít.
Nàng đem nước khẽ hất lên mặt, lặng yên nhìn ngắm mình phản chiếu trong ánh nước.
Biến thành bộ dạng ngày hôm nay, chỉ sợ trong mắt mọi người nàng đã
biến thành ác ma xấu xí đi? Vô luận là ai cũng sẽ không tha thứ cho nàng a? Trong tay của nàng đã nhiễm rất nhiều máu tươi.
Hạ Uyên, Mẫn, Hạ Tiểu Mỹ, đều có thể nói là do nàng giết chết. Nàng
còn nhớ rõ lúc trước gọi điện thoại cho Hạ Tiểu Mỹ, cô bé kia kích động
phản ứng: "Van cầu ngươi, cầu ngươi đổi thành một điều kiện khác được
không? Ta rất yêu thích Ngân Dạ, ta thật sự rất yêu thích hắn, chỉ cần
không phải giết hắn, chuyện gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi, cầu ngươi
đổi điều kiện khác..."
Trên thực tế, nàng liên lạc với Hạ Tiểu Mỹ không lâu sau khi liên lạc với Kha Ngân vũ. Nàng cũng lo lắng Kha Ngân vũ có thể cự tuyệt, hoặc là bị Kha Ngân Dạgiải thích mà biết mình đang nói xạo, cho nên nàng liên
lạc với Hạ Tiểu Mỹ. Mà Hạ Tiểu Mỹ sau khi biết cái giả phải trả chính là giết chết Kha Ngân Dạ, cũng là do dự thời gian rất lâu, mới cuối cùng
đáp ứng điều kiện của mình. Vô luận nàng yêu Ngân Dạ mãnh liệtđến cỡ
nào, trước uy hiếp khủng bố của chỉ thị, căn bản không còn lựa chọn nào
khác, dùng dao đâm thẳng vào ngực người thương.
Nói cho cùng. Tình yêu mà thế nhân ca tụng cũng không hơn gì cái này. Một khi liên lụy tới lợi ích căn bản, liền phát hiện, tình yêu cũng
không trọng yếu như vậy.
Buồn cười chính là, đám người coi nàng là ác ma, tước đoạt toàn bộ
hạnh phúc và hi vọng của nàng, đem nàng đánh sâu vàoĐịa Ngục Thâm Uyên
không thấy đáy, những con người giả nhân giả nghĩa, để cho diện mục chân thật của bọn họ lộ ra, chính là mục đích cuối cùngcủa Thâm Vũ lợi dụng
cái nhà trọ này tiến hành "Thí nghiệm" .
Nhưng giờ phút này nàng bắt đầu cảm giác được cái thí nghiệm này có
tính nguy hiểm. Nàng trước kia chưa từng suy nghĩ qua, có năng lực này
cần phải trả một cái giá lớn. Nhưng năng lực này mà nói... đối với nàng
có phải là nguyền rủa hay không?
Cái bóng kia mơ hồ, cho nàng cảm giác khủng bố không tự chủ được, làm cho nàng bắt đầu ý thức rằng nàng cũng không phải "Thần", bất quá chỉ
có một loại năng lực thần bí làm loài người run sợ mà thôi.
Nhưng Thâm Vũ rất rõ ràng, cho dù nàng nghĩ như vậy cũng vô dụng.
Nàng đã không có cách nào quay đầu lại, cái thí nghiệm này chỉ có tiếp
tục tiến hành, không còn phương pháp khác.
"Ta không có lựa chọn."
Sau đó nàng kêu lên: "A Hinh, A Hinh, qua tới! Giúp ta lau người!"
A Hinh là bảo mẫu nàng thuê, phụ trách chiếu cố đồ ăn và cuộc sống
hàng ngày của nàng. Bởi vì hai chân không thể nào đi lại, tự nhiên sinh
hoạt có rất nhiều chỗ không tiện. Dù sao, trước kia giao dịch với hộ gia đình, nàng đạt được rất nhiều tiền tài, thuê bảo mẫu cũng không sao.
Bảo mẫu A Hinh đem Thâm Vũ đỡ lên xe lăn, nàng là một cô nươngnông
thôn hai mấy tuổi, nói: "Tiểu thư, tốt rồi, ta đi giặt quần áo, có
chuyện gì lại gọi ta."
"Ngươi đi đi." Thâm Vũ chỉnh xe lăn tiến về phía giá vẽ. Những mảnh giấy vụn nàng xé ra vừa rồi đã được A Hinh thu thập xong.
Lúc này, bỗng nhiên trong đầu sinh ra một loạt hình ảnh mới. Những
hình ảnh này cũng không nhìn thấy bóng đen kia tồn tại, làm Thâm Vũ thở
dài một hơi.
"Tiếp tục vẽ a..." Nàng hạ quyết tâm: "Cái thí nghiệm này chỉ có thể tiếp tục tiến hành."
Lúc này, sự tình đoán trước tương lai tiến hành phi thường thuận lợi.
Sau đó nàng bắt đầu vẽ tranh.
Ba giờ trôi qua, Thâm Vũ đem bức họa trước mặt cầm lên cẩn thận quan
sát. Tuy không biết rõ ràng tình hình bọn người Lý Ẩn trong huyết tự,
nhưng đã cơ bản hiểu được chỗ đáng sợ cùng sinh lộ được nhà trọ đặt ra.
Nàng phát hiện một cái sự thật khủng bố.
"Thì ra là thế..."
Xem hết những bức họa này, Thâm Vũ cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh tuôn ra đẫm áo.
"Lại có chuyện như vậy? Cái nhà trọnày, thực là đáng sợ... Thật sự
thật là đáng sợ. Bởi vậy mà nói..., ngày mai chỉ sợ sẽ là tử kỳ của Lý
Ẩn và Doanh Tử Dạ rồi. Cho dù ta không làm gì, hai người này cũng sẽ
chết."
Thế nhưng, bởi như vậy...
Mộ Dung Thận cũng sẽchết.
Nam nhân kia tuy là đồ biến thái, trong mắt người thường hắn chính là rất không bình thường, nhưng hắn cũng chính là người duy nhất trên thế
giới này ủng hộ sự tồn tại của Thâm Vũ.
Ngày đó lúc thân thế của nàng bị phơi bày trên mạng, trong những bức thư gửi tới, nàng vô tình phát hiện một đầu thư.
Đó là một đầu thư duy nhất làm Thâm Vũ cảm thấy nó không giống với
bình thường. Trước đó cũng có người đồng tình với Thâm Vũ, nhưng cũng
chỉ là ôm tâm tính quần chúng thuận miệng nói mấy câu.
Thế nhưng nội dung trong tờ thiếp kia hoàn toàn không giống.
Nội dung là: "Ta rất thích ngươi, rất thưởng thức ngươi. Không nên để ý tới những phán đoán tục tằng của nhân loại, chỉ là một đám vô năng
không biết nhận thức chữ ‘ Mỹ’. Ngươi là tánh mạng xinh đẹp nhất, là kết quả của ‘Ác’ hoàn mỹ nhất. Ta phi thường phi thường muốn gặp ngươi, nếu có hứng thú với ta mà nói..., thỉnh thêm msn của ta..."
Cái thiếp kia làm Thâm Vũ rất để ý. Cho nên nàng lúc ấy tiện tay chép lại dãy số msn này.
Lần thứ nhất, có người dùnggiọng điệu chân thành tha thiết nói "Ta thích ngươi, thưởng thức ngươi" .
Mà người gửi bức thư đó chính là Mộ Dung Thận.
Lúc ấy, hai người nói chuyện phiếmtrên mạng, hàn huyên đã nhiều năm
thời gian. Hắn là người duy nhất biết rõ thân thế của nàng, không phải
kỳ thị cũng không phải thương cảm, mà chân chính đối đãi với nàng như ‘
người’, còn khen ngợi nàng.
Khen ngợi hết thảy của nàng, chính thức thừa nhận nàng, tin tưởng nàng, hơn nữa nguyện ý giúp đỡ nàng.
"Loạn luân thì như thế nào? Bất quá chỉ là giới hạn đạo đức mà nhân
loại tự xác nhận mà thôi. Tất cả đều vì bản thân lợi ích của họ, tội ác
họ phạm phải quả thực nhiều vô số kể, trên thực tế, 'Ác' mới là hình
thái của nhân loại, sự hiện hữu của ngươi chính làbiểu tượng cho chữ
'Mỹ' của nhân loại."
Cái luận điệubiến tháinày, lại phát ra từ chân tâm ca ngợi Thâm
Vũ,hơn nữa còn làm Thâm Vũ cảm giác tối chân thành tha thiết , tối tin
tưởng.
Tại đó trong cuộc sống hắc ám, Mộ Dung Thận chính là an ủi và hi vọng duy nhất trong nội tâm Thâm Vũ. Cho dù nam nhân này ôm ánh mắt biến
thái mà nhìn khắp thế giới, nhưng Thâm Vũ cũng từ trong thế giới quan
vặn vẹo kia tìm được giá trịsinh tồn của mình.
Giống như sở thuyết của hắn, đi tìm chân diện mục tà ác của con người được giấu dưới lớp mặt nạ đạo đức kia, cũng chính là chữ ‘Mỹ’ mà Mộ
Dung Thậntruy cầu. Nàng cảm giác được, chỉ có thể thế nhân trở nên vặn
vẹo, chính mình mới cảm thấy được đang sinh hoạt tạithế giới bình
thường, cũng mới có thể cảm giác được, bản thân mình rất "Xinh đẹp".
Năm trước, khi Mẫn tiến vào nhà trọ, nàng rốt cục quyết định gặp mặt Mộ Dung Thận.
Tuy hàn huyên thời gian dài như vậy, nhưng Mộ Dung Thận chưa bao giờ
đưa ảnh chụp cho nàng xem. Lần thứ nhất gặp mặt, Thâm Vũ ngược lại rất
kinh ngạc, nam nhân có từ ngữ biến thái này thoạt nhìn bề ngoài không
giống như người có ý nghĩ không bình thường.
Nhưng trình độ biến thái của hắn không cần phải hoài nghi.
Sau khi gặp mặt , Thâm Vũ thêm vững tin, nam nhân này có thể trở
thành trợ giúp cho nàng. Sau đó, nàng đối (với) Mộ Dung Thận nói: "Ngươi rất ưa thích hiện tượng linh dị và thần bí a?"
"Há lại chỉ có ưa thích, đó là sự tình ta yêu nhất, ngươi biết cái gì sao?" Mộ Dung Thận quả nhiên biểu lộ cực kỳ hứng thú.
"Như vậy... Nghe. Ta biết có một cái nhà trọ có thể làm cho con người tiếp xúc với những hiện tượng linh dị..."
Thâm Vũ đem sự tồn tại của nhà trọ nói toàn bộ cho Mộ Dung Thận.
Quả nhiên như nàng sở liệu, Mộ Dung Thận sau khi nghe thấy có một cái nhà trọ như vậy rất hưng phấn. Lúc ấy hắn hoa chân múa tay vui sướng,
cơ hồ hô to vạn tuế.
"Trời ạ, vậy mà thật sự có địa phương mỹ diệunhư thế tồn tại, huyết dịch toàn thân ra như sôi trào, ta muốn đi! Mười lần huyết tự liền có
thể ly khai? Nếu như có thể sinh hoạt ở đó cả đời cũng rất tốt!"
Lúc ấy nghe được câu này, Thâm Vũ đối với trình độ biến thái của nam nhân này lại sâu thêm một tầng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT