"Như vậy..." Phong Dục Hiển lấy ra một tờ giấy viết thư, nói: "Ta kiến nghị vì phòng ngừa vạn nhất, trước giả tạo một phong thư..."
"Đầu tiên chờ chút đã." Lý Ẩn nhìncửa sổ đối diện nói: "Nếu nửa giờ sau, bên kia còn không có hồi âm thì tính tiếp."
Hắn giờ phút này nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thận. Cái đồ pháp y biến
thái này đối (với) quỷ cảm thấy hứng thú như vậy, ai có thể bảo chứng
hắn sẽ không chạy đến tầng hầm ngầm đem quỷ thả ra? Tư duy của Biến
thái, người thường không thể lý giải được. Nói thực ra, lúc trước biết
được cùng thằng nàychấp hành huyết tự chỉ thị, Lý Ẩn cũng rất lo lắng.
Cho nên, thời khắc giám thị hắn cũng là điều phi thường trọng yếu.
"Còn có..." Lý Ẩn nói thêm: "Hiện tại ta đi xuống dưới, ai cũng không thể bảo chứng con quỷ kia có hay không lại đưa ra thêm một phong thư
nữa."
Nếu như quỷ đem thư xuất ra cửa sổ mà không có người đến lấy, liền bị coi là "Không tiếp thụ thư tín", như vậy ba người đều xong đời.
Lý Ẩn đi ra khỏi cửa phòng, vội vàng xuống tầng ngầm. Tuy cảm giác
thời gian ngắn ngủi như vậy, quỷ kia chưa chắc đã viết ra một phong thơ, nhưng hắn vẫn cảm thấy cẩn thận một chút vẫn hơn.
Tuy gian phòng vẫn hắc ám như trước, nhưng Lý Ẩn không có cảm giác gì nhiều. Tiến vào nhà trọ đã gần hai năm, thời gianlâu như vậy, đối với
hắc ám hắn đã sớm chết lặng. Cho dùhoàn cảnh thời thời khắc khắc đều có
quỷ xuất hiện, hắn cũng cảm thấy không có gì. Con người sống tại hoàn
cảnh An Dật đã lâu, trong nguy hiểm tự nhiên sẽ sợ hãi. Nhưng thời gian
dài luôn ở khu vực nguy hiểm, thần kinh sợ hãi cũng chai lỳ đi.
Muốn sinh tồn, nhất định phải thích ứng với nhà trọ.
Vô luận bi ai, thống khổ, tuyệt vọngcỡ nào, nhà trọ cũng không cho
bọn hắn một chút thương cảm. Chỉ có thông qua huyết tự chỉ thị, mới có
thể tìm được sinh cơ.
Một chớp mắt khi hắn tiến vào nhà trọ, Lý Ẩn biết, mình đã bước lên một con đường không có lối về.
Không có bất kỳ lựa chọn nào khác. Đã như vầy, còn không bằng dùng
hết lực lượng của mình tìm kiếm con đường sống sót trong hoàn cảnh địa
ngục này!
Đi vào tầng hầm ngầm, tới trước phiến cửa sắt, Lý Ẩn hít sâu một hơi, ngồi trên bậc thang, nhìn về phía đại môn trước mắt.
Trên thực tế, nói là giả tạo hồi âm, nhưng cũng chỉ là trong tình
huống vạn bất đắc dĩ mà thôi. Giả tạo hồi âm một khi bị nhìn thấu, hậu
quả của nó ai cũng nghĩ được.
Bất quá, nội tâm của Lý Ẩn cũng có chút đồng tình với hai con quỷ
kia. Khi còn sống yêu nhau, lại bị ngăn trở không cách nào ở cùng một
chỗ, sau khi chết, bị nhà trọ trói buộc ở chỗ này, không có cách nào đạt được tự do.
Là nguyên nhân gìlàm bọn hắn không thể đến được với nhau? Chẳng lẽ
cũng là nhà trọ gây ảnh hưởng sao? Đến tột cùng cái nhà trọ này đã gây
ảnh hưởng tới nhân sinh của bao nhiêu người?
Lúc này, nếu như... có Tử Dạ bên người thì tốt rồi.
Tuy gọi điện thoại cũng có thê nói chuyện với nàng, nhưng hắn không
tính toán làm như vậy. Hắn không hi vọng để Tử Dạ nhìn thấy một mặt mềm
yếu của hắn. Muốn thủ hộ nàng, làm mình trở thành người đáng giá cho
nàng dựa vào. Tuyệt đối không thể cô phụ nàng, tất cả là vì nàng, nhất
định phải kiên cường sống sót.
Sống sót...
Lúc này hắn chợt nghe tiếng bước chân. Nội tâm cả kinh, vội vàng quay đầu lại, thì ra là Phong Dục Hiển từ trên cầu thang đi xuống.
"Ngươi ở nơi này ah, Lý Lầu trưởng." Phong Dục Hiển tớibên cạnh Lý
Ẩn, đặt mông ngồi xuống nói: "Ta nghĩ, không bằng đến bồi ngươi, một
mình một người ngồi ở đây nhất định rất áp lực ? cho dù quỷ không đi ra, ngươi cũng rất sợ hãi a?"
"Mộ Dung Thận hắn..."
"Đang ở lầu hai. Dù sao Doanh Tử Dạ tiểu thư đang chờ lấy hồi âm cho
chúng ta. Ân, vừa rồi ở lầu hai, ta xa xa còn nhìn thấy biển.Không khí
tại núi Không Minhthật sự rất tươi mát, còn mang theo từng đợt gió biển, không hổ là thắng cảnh nghỉ mát."
"Ngươi còn có cái tâm tưnày?" Lý Ẩn ngược lại rất bội phục nam nhân
này, loại thời điểm này còn có tâm thưởng thức đại hải nhàn hạ thoải
mái?
"Ta..." Phong Dục Hiển dùng hai tay chống ở đầu gối nâng cằm, nói:
"Lúc ban đầu có ý định tự sát. Thời điểm trước khi tiến vào nhà trọ."
Lý Ẩn ngạc nhiên.
Tự sát? Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân hắn nói rất cao hứng khi
tiến vào nhà trọ? Nhưng cho dù tính tự sát cũng không cần lựa chọn chết
trong huyết tự chỉ thị bị quỷ hồn hành hạ chứ? Không lẽ hắn thích tự
ngược?
"Thê tử của ta chết rồi."
Bỗng nhiên, thanh âm của Phong Dục Hiển lộ ra vô cùng cô đơn. Trên
người hắn phát ra tình cảm cô độc, bi thương, Lý Ẩn cũng có thể cảm nhận được.
Bỗng nhiên Phong Dục Hiển từ trong túi lấy ra một tấm hình đưa cho Lý Ẩn. Là bức hình của hắn và một nữ tử tóc dài trẻ trung. Khuôn mặt của
nữ tử phi thường tú lệ đoan trang, nhìn cũng biết là một nữ tử hiểu lễ
nghĩa."
"Nàng gọi là Lạc Huỳnh. Chúng ta biết nhau khi học đại học , lúc ấy,
vừa gặp mặt chúng ta liền có tình cảm. Tại đây trong cái thế giới hỗn
loạn này, chúng ta cứ như vậy mà gặp nhau, đây là kỳ tích một phần mấy
vạn a. Có thể gặp gỡ với người chân tâm yêu mình, sau đó... Ta cảm giác
được, tựa hồ mình chính là người may mắn nhất thế giới."
"Phong tiên sinh... Ngươi..."
"Lý Lầu trưởng ngươi có thể hiểu được tâm tình của ta không? Ta nghe
nói, ngươi với Doanh tiểu thư cũng chính là loại tình cảm này. Vừa gặp
mặt đã biết đối phương chính là người mình yêu tha thiết? Ta cũng như
vậy. Huỳnh so với ta nhỏ hơn hai tuổi, lúc ấy, chúng ta đều học ngành
tâm lý học, yêu thích giao lưu cộng đồng, chia sẻ kiến thức với nhau,
cùng nhau..."
Nói đến đây, hắn hơicúi đầu.
"Tốt nghiệp đại học xong chúng ta liền kết hôn. Khi đó chúng ta thề,
vô luận tương lai gặp phải cái gì, chỉ cần chúng ta cùng một chỗ cái gì
cũng có thể vượt qua."
Lý Ẩn có thể nhận thức được tâm tình của hắn. Sinh mệnh của người
mình quý trọng nhất, cứ như vậy mà mất đi. Cái thế giới đã không có
người kia, thật giống như tất cả đều sụp đổ. Thiên vẫn là thiên như vậy, địa vẫn là địa như vậy, nhưng lạicó một người, không tồn tại nữa.
Xã hội hiện đại, đối với cái gọi là chân ái thì xỉ mũi khinh thường,
đó là vì bọn hắn chưa từng thể nghiệm qua chân ái. Một người chiếm trọn
nội tâm của mình, chiếu sáng tới cả nơi hẻo lánh nhất, một người độc
nhất vô nhị.
Đối (với) Lý Ẩn mà nói Tử Dạ chính là người như vậy.
Cho dù người khác xem ra tình cảm hắn đối với nàng chỉ là cảm xúc dâng trào, nhưng đối (với) Lý Ẩn tuyệt đối không phải như vậy.
Chân ái tuyệt đối không phải có thể dùng bất kỳ vật gì trao đổi hay
cân nhắc , cũng không phải hoàn cảnh và thời gian có thể hủy diệt. Đã
yêu, chính là đã yêu. Đã mất đi, cũng chính là... Đã mất đi.
"Nàng chết như thế nào?" Lý Ẩn thử thăm dò hỏi.
"Nàng rất thích mưa."
Phong Dục Hiển không trả lời. Nhưng Lý Ẩn vẫn tiếp tục lẳng lặng lắng nghe.
"Cho nên chúng ta thường xuyên hẹn nhau mỗi khi trời mưa. Nhưng cũng
chính vào một ngày mưa, chúng ta mất đi đứa con của mình. Năm thứ hai
sau hôn nhân,nàng mang thai. Ta vàHuỳnh đều cảm giác phi thường hạnh
phúc, bởi vì chúng ta có kết tinh tình yêu, một tánh mạng có huyết mạch
của ta ra đời. Nhưng cái hạnh phúc kia ngay lập tức biến mất."
"Đứa bé kia sau khi sanh không lâu thì chết. Nàng đối với đứa bé ký
thác vô vạn hy vọng, điều đó làm nàng lâm vào thống khổ cực độ, phảng
phất một bộ phận linh hồn của nàng không tồn tại nữa."
"Ta cũng chỉ có thể an ủi nàng. Ta biết, đối với nàng mà nói hài tử
có bao nhiêu trọng yếu. Mất đi đứa bé này tuy còn có thể sinh tiếp,
nhưng là một tánh mạng đã từng thai nghén trong cơ thể, tình cảm không
thể nào đơn giản thay thế. Ta rất rõ ràng cảm thụ của nàng. Cũng vì vậy
ta hi vọng, có thể thủ hộ tốt nàng, để nàng trong tương lai không bị
phần thống khổ này tra tấn."
"Ngày sinh hạ đứa bé đó, trời mưa rất to. Phảng phất muốn đem thế
giới này cọ rửa một lần nữa, mà cũng chính một ngày mưa như vậy chúng ta mất đi con của chúng ta. Từ đó về sau, Huỳnh liền không thích mưa nữa."
"Nàng so bất luận kẻ nào đều hi vọng có một đứa bé, nàng hy vọng có
thể sinh hạ hài tửcho ta, nhưng đối với ta mà nói, ta không hi vọng
chuyện này mang lại cho nàng thống khổ cùng áp lựcnhư vậy. Sau đó vài
năm nàng lại một mực không mang thai, chúng ta không hề áp dụng một biện pháp tránh thai nào."
"Từ đó về sau, mỗi khi trời mưa nàng đều lộ ra một vẻ lạnh lẽo bi
thương. Lúc đó nàng sẽ ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc ấy ta liền
biết, lòng của nàng kỳ thật giống như vậy, mây mưa vần vũ chưa từng một
lần ngừng lại."
" Tinh thần của nàng trường kỳ suy kiệt, đã phát triển đến tình trạng u buồn. Bởi vì sau vài năm nàng vẫn không mang thai, làm nỗi thống khổ
của nàng không ngừng tăng lên. Mà ta tuy muốn chia sẻ nổi thống khổ với
nàng, nhưng đối với nàng mà nói, đó không phải sự tình mà chúng ta có
thể cộng đồng đối mặt. Nàng bắt đầu sinh ra cảm giác tội ác mãnh liệt.
Lúc trước, có phải trong thời kỳ mang thai nàng không chú ý dinh dưỡng
hay không, có phải chọn nhầm bệnh viện không tốt hay không, có phải bởi
vì... Những ý nghĩ này làm cho nàng không thể nào sinh hoạt bình thường. Thậm chí làm cho nàng hoài nghi, có phải chính mình là đao phủ giết hại đứa con của chúng tôi."
"Nàng cứ một mực để tâm vào những chuyện vụn vặt. Âm ảnh của đứa bé
kia không cách nào xóa đi, trở thành nỗi đau xót vĩnh viễn trong
lòngnàng. Những ngày mưa nàng đều thương nhớ đứa bé kia, khi đó ta biết
ngay, nội tâm của nàng, chỉ sợ rất khó như một cơn mưa đã tạnh. Ta lúc
ấy là một bác sĩ tâm lý, nhưng lại không thể nào trị liệu chứng u buồn
cho thê tử của mình."
"Một năm trước, sinh hoạt của nàng bắt đầu phải dựa vào thực phẩm
dinh dưỡng. Chứng u buồn ngày càng nghiêm trọng, làm nàng không ngừng
gầy yếu, không thể tiêu hóa thức ăn. Tuy ta một mực ở bên nàng, dùng hết các loại biện pháp, muốn kéo nàng ra khỏi nỗi ám ảnh, nhưng không cách
nào làm được. Nàng thủy chung cho rằng, nàng hại chết con mình, sau đó
không thể mang thai được là do trời khiển. Nhưng lần mang thai nhi tử đó chỉ là một lần ngoài ý muốn mà thôi. Không thể trách bất luận kẻ nào,
cái chết của nhi tử chỉ là ngoài ý muốn mà thôi."
"thời điểm ta nhìn thấy xe cánh sát và cứu thương đứng trước cửa nhà, cả người ta cơ hồ lầm vào bóng tối."
"Nàng lựa chọn đi một thế giới khác tìm kiếm đứa bé kia. Thậm chí,
không lưu lại cho ta một cái di thư gì, liền cứ như vậy mà đi. Ta một
mực chiếu cố nàng, nhưng thủy chung lại không thể điều trị cho nàng. Sau đó ta liền không làm bác sĩ tâm lý nữa. Lúc đó, thế giới của ta đã
triệt để hỏng mất rồi."
" Yêu nàng như vậy, suy nghĩ muốn bảo hộ nàng, thân là bác sĩ tâm
lý... Lại làm cho nàng đi lên con đường như thế này. Người ta muốn thủ
hộ trên thế giới này đã biến mất. Cha mẹ của ta cũng đã sớm qua đời, sau khi từ bỏ nghề nghiệp, thân thích cũng không vãng lai tới nữa."
"Ta nghĩ chính mình cũng bắt đầu xuất hiện chứng u buồn. Trên thế
giới này, nếu tiếp tục sống sót, mỗi khi trời mưa ta sẽ nhớ tới hết
thảy. Ta không có cách nào để bản thân mình bình thường lại."
"Cho nên ta quyết định kết thúc tánh mạng của mình. Nếu quả thật có
một thế giới khác mà nói..., tới thế giới đó ta sẽ tìm thấy các nàng.
Cho dù làm như vậy trong mắt người khác chính là không quý trọng tính
mạng cũng không sao cả. Ta... Không có cách nào quên được hết thảy. Ta
không có cách nào đem các nàng quên đi mà sống sót."
"Lúc đó ta tiến vào cư xá kia, muốn tìm một ngõ nhỏ đi vào để cắt cổ
tay tự sát, liền phát hiện bóng dáng của mình phát sanh biến hóa. Sau đó thì tiến nhập vào nhà trọ. Cũng bởi vậy mà ta biết rõ, nguyên lai các
nàng còn chưa triệt để ly khai. Trên thế giới này vẫn còn tồn tại phương pháp nhìn thấy các nàng. Sau khi rõ ràng hết thảy, ta cảm giác như mình được trùng sinh. Có lẽ rất khó khăn, nhưng ta nghĩ chắc chắn sẽ có biện pháp gặp mặt nàng . Coi như người quỷ khác đường, ta cũng hy vọng có
thể lại được gặp nàng..."
"Cho nên ngươi cảm giác thật cao hứng?"
Lý Ẩn một mực trầm mặc rốt cục nói chuyện: "Chuyện như vậy không phải chỉ một mình ngươi mới thấy thống khổ, mất đi người yêu thương chính
xác rất khó chịu đựng, nhưng không có nghĩa có tư cách đoạn tuyệt tính
mạng của mình. Hơn nữa, ngươi có biết hay không..."
"Chúng ta đều khát vọng ly khai khỏi nhà trọ này!"
"Cả ngày lẫn đêm, mỗi phút mỗi giây, bất kỳ một hộ gia đình nào, đều
hi vọng có thể thoát khỏi nhà trọ, có thể tránh né những cái...kia,Bất
Tử Bất Diệt ác linh Lệ Quỷ không chỗ nào không có. Nhưng ngươi lại nói
ngươi ở nơi này rất cao hứng? Cái nhà trọ này không mang lại hạnh phúc
cho bất luận kẻ nào , không có người hy vọng tiến vào một nơi như thế
này!"
"Thống khổ khi sống ở thế giới không có nàng, ngươi có thể biết
sao?" Phong Dục Hiển tựa hồ kích động: "Ngươi căn bản không có biện pháp biết được, bởi vì ngươi..."
"Nếu yêu nàng thì càng nên sống sót. Cho dù thống khổ cũng phải sống
sót, cho dù không thể nào thừa nhận cũng phải sống sót. Bởi vì..." Lý Ẩn càng nói càng kích động: " Phần thống khổ cùng bi thương khi mất đi
nàng, càng làm cho ngươi nhớ thương nàng, đó chính là cách ngươi thể
hiện tình yêu với nàng. Cho dù sinh hoạt trong thế giới không có nàng,
tình yêu sũng không vì vậy mà bị ngăn cách, đoạn tuyệt. Đây mới là chân
ái. Bởi vì mất đi người yêu mà muốn tìm cái chết, muốn thông qua nhà trọ để tìm kiếm thế giới U Minh hư ảo, chẳng qua là ngươi tự thỏa mãn mình
mà thôi."
"Người ngay cả dũng khí để sống cũng không có, căn bản không xứng nói 'Yêu' !"
Lý Ẩn nói đến đây, bỗng nhiên nghĩ ra cái gì lại nhìn về phía cửa
sắt. Cảm giác, mình tựa hồ có chút nói lắm. Vô luận như thế nào, ưu tiên trước mắt chính là nghĩ cách vượt qua huyết tự lần này, vạn nhất mấy
lời nói kia kích thích tới quỷ hồn thì sao.
"Được rồi." Phong Dục Hiển lắc đầu: "Ngươi không thể nào hiểu rõ, ta đi lên trước."
Phong Dục Hiển đi rồi, Lý Ẩn lại lần nữa một mình ngồi đợi.
Có thể vừa rồi mình nói quá mức nghiêm khắc hay không? Thế nhưng Lý Ẩn cảm giác, mình nhất định phải nói ra những lời này.
Con người có thể vì yêu một người mà sống, nhưng không thể vì yêu một người mà đơn giản buông tha cho tánh mạng của mình. Ngay cả bản thân
mình không yêu thì không có tư cách đi yêu người khác.
Hắn chỉ hi vọng, Phong Dục Hiển minh bạch điểm này.
Vừa lúc đó, Tử Dạ đang chờ đợi tại tầng hầm ngầm Nguyệt Ảnh quán, chợt nghe từ cánh cửa trước mắt vang lên thanh âm.
Sau đó... một cánh tay gầy còm đưa ra ngoài một phong thơ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT