Nghiêm Lang từ sau khi bị chụp ảnh, hận ý đối với Vương Thiệu Kiệt đã cực kỳ sâu nặng. Cho nên, trong người hắn lúc nào cũng cất 1 con dao găm.

Lúc này nó đã phát huy ra công dụng của mình. Nghiêm Lang tức giận ngập trời, một tay cầm dao găm, một tay nắm chiếc ghế, giờ phút này, hắn nhấc ghế lên ném về phía Vương Thiệu Kiệt!

Vương Thiệu Kiệt sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng né tránh, cái ghế bay sượt qua vai làm hắn lảo đảo ngã xuống đất! Nghiêm Lang lập tức nâng Tịch Nguyệt dậy, Tịch Nguyệt lúc này vẫn còn rất hoang mang lo sợ, lập tức dùng hai tay che ngực, hai chân khép chặt lại.

"Nghiêm, Nghiêm Lang!" Trịnh Hoa trừng lớn con mắt chỉ vào hắn nói: "Ngươi, ngươi giết Tiết Long!"

"Ta chính là muốn giết các ngươi đấy!" tiếp theo, Nghiêm Lang xông qua cái bàn này, phóng về phía Vương Thiệu Kiệt đang nằm dưới đất! Thời điểm hắn giơ dao găm lên định cắm xuống, Trịnh Hoa lập tức kéo hắn lại! La Tử Cường cũng chạy vội tới, nâng Vương Thiệu Kiệt dậy: "Kiệt ca, tên tiểu tử này rõ ràng dám làm thế! Hắn lấy dao găm ở đâu ra vậy?"

"Vương Thiệu Kiệt, ta muốn giết ngươi! Ta nhất định phải giết ngươi!" Nghiêm Lang tức giận không kềm được, hai mắt không ngừng trợn to, gầm lên 1 tiếng, giãy ra khỏi Trịnh Hoa, vọt về phía La Tử Cường cùng Vương Thiệu Kiệt!

Với hắn mà nói, Thiên Tịch Nguyệt chính là thiên thần, là tồn tại hắn tuyệt đối không cho phép kẻ nào làm bẩn! Thế nhưng Vương Thiệu Kiệt dám vũ nhục nàng, thậm chí thiếu chút nữa cướp đi trinh tiết của nàng! Trong nội tâm Nghiêm Lang, hắn đã phán Vương Thiệu Kiệt tội chết, hơn nữa, ngay lập tức chấp hành!

Nhưng lúc này, La Tử Cường lại né được dao của hắn, trở tay bắt lấy tay Nghiêm Lang hung hăng nện mạnh xuống góc bàn, con dao lập tức rớt trên mặt đất, sau đó hắn liền đá Nghiêm Lang 1 cái, mắng: "Ngươi tên hỗn đản này! Kiệt ca, dứt khoát phế 1 tay của hắn, báo thù cho Tiết Long!"

Vương Thiệu Kiệt lúc này cũng bị kinh hãi rất lớn, bất quá nhìn thấy dao găm trong tay Nghiêm Lang đã không còn, liền nhẹ nhàng thở ra, nói: "Đáng giận, đánh cho ta! Đánh chết có ta lo! Cứ đánh chết hắn cho ta!"

Cái gọi là đi chân trần không sợ đi giày, Nghiêm Lang đã phẫn nộ đến cực hạn, hắn liều chết cưỡng ép vọt lên, lại túm lấy cái ghế kia, lửa giận đầy trời nói: "Ta đã nói, 4 ngươi hôm nay toàn bộ phải chết! Nghiêm Lang ta sẽ liều mạng với các ngươi bằng bất cứ giá nào!"

Sau đó, hắn vung ghế ném về phía La Tử Cường! La Tử Cường khó khăn đỡ lấy cái ghế, nhưng khí lực Nghiêm Lang sử dụng rất lớn, còn chưa đợi La Tử Cường kịp phản ứng, chiếc ghế đã hung hăng đập vào huyệt thái dương của hắn, sau đó Nghiêm Lang lại hung hăng dùng chân một đá 1 cái vào hạ thân La Tử Cường!

Nghiêm Lang đã triệt để mất đi lý trí, hắn hiện tại cực kỳ nổi giận, nếu như lúc trước hắn tuyệt đối không dám làm như thế, nhưng bây giờ hắn ra tay không chút chần chừ! Cho dù là ai cũng không cách nào tưởng tượng được, hắn chính là tên Nghiêm Lang nhu nhược ngày xưa!

Thời điểm La Tử Cường té trên mặt đất, Vương Thiệu Kiệt cũng cảm thấy choáng váng, hắn căn bản không thể tưởng tượng nổi cảnh trước mắt. Nghiêm Lang 2 mắt tràn đầy sát khí, một tay nhấc con dao găm lên đi về phía hắn! Bộ dáng kinh khủng như thế làm Vương Thiệu Kiệt sợ tới mức bỏ chạy!

Trịnh Hoa lạnh gáy nhìn Nghiêm Lang, hắn túm bừa 1 cái ghế gần đó ném tới. Thế nhưng lúc này, Trịnh Hoa cũng gục xuống ngã trên đất, đứng phía sau hắn chính là Tịch Nguyệt!

Tay Tịch Nguyệt cầm chặt 1 cái ghế, bi phẫn nhìn Trịnh Hoa đang nằm dưới chân.

"Nghiêm, Nghiêm Lang, ngươi đừng tới đây!" Vương Thiệu Kiệt không ngừng lui lại, cuối cùng không cẩn thận té 1 cái ngã ngồi trên mặt đất. Nghiêm Lang mượn đà, đâm dao găm về phía ngực Vương Thiệu Kiệt!

Dao găm chuẩn xác không sai đâm trúng ngực Vương Thiệu Kiệt!

"Ngươi..." Vương Thiệu Kiệt vội vàng bắt lấy tay Nghiêm Lang, muốn rút dao găm ra, thế nhưng Nghiêm Lang đã giết tới đỏ mắt rồi, không ngừng nhấn con dao xâm nhập sâu hơn!

Lúc này, Tịch Nguyệt cũng vọt lên, nàng đã mặc lại quần áo bị Vương Thiệu Kiệt cởi ra, túm lấy tay Nghiêm Lang nói: "Đừng... Buông ra, người này để ta tới giết! Những người chết ở nơi này đều xem như ta giết!"

"Tịch Nguyệt!" Nghiêm Lang lắc đầu: "Ngươi nói đùa gì vậy? Ta chính là vì ngươi mới giết bọn chúng! Vì ngươi ta cái gì cũng có thể làm!"

Kết quả, hai người cùng cầm chặt con dao, rút ra… lại đâm vào lần nữa!

Tịch Nguyệt cùng Nghiêm Lang hai người song song cầm dao găm, không ngừng đâm vào trái tim Vương Thiệu Kiệt, rút ra… lại đâm vào! Cuối cùng, Vương Thiệu Kiệt té trên mặt đất, chết đến không thể chết hơn.

Kế tiếp, Nghiêm Lang và Tịch Nguyệt hai người cùng vứt bỏ dao găm, ngồi bệt xuống đất thở hổn hển. Đột nhiên, Nghiêm Lang chú ý tới Trịnh Hoa cách đó không xa, lập tức hỏi: "Cái kia... Tịch Nguyệt, là ngươi giết Trịnh Hoa?"

"Đúng, là ta giết." Tịch Nguyệt túm chặt bả vai Nghiêm Lang, nói: "Hắn muốn dùng ghế ném ngươi, cho nên ta mới... Hiện tại, nên làm cái gì bây giờ?"

Nhìn hiện trường 1 mảnh bừa bộn cùng với hung khí trên mặt đất, Nghiêm Lang không ngừng suy tư, hắn cắn răng nói: "Ngươi trước chỉnh lại quần áo tử tế, quần áo trên người có dính máu liền hủy đi! Hung khí này cũng nhất định phải ném đi! Còn cả ghế nữa, lau hết dấu vân tay đi! Nhanh một chút, vạn nhất có người đi qua thì phiền toái!"

Vì vậy, hai người nhanh chóng hành động, Tịch Nguyệt mặc quần áo xong, vội vàng cùng Nghiêm Lang thu dọn hiện trường. Xác định vân tay đã lau đi hết, Tịch Nguyệt lại hỏi: "Ngươi xác định, ngươi cùng bọn họ tới nơi này không có ai biết chứ?"

"Ân, không có, hôm nay là chủ nhật, bọn hắn cưỡng ép ta tới đây không có ai biết. Có người nhìn thấy ngươi cùng Trịnh Hoa tới đây không?"

"Không, không có." Tịch Nguyệt nhặt con dao lên, nói: "Con dao này phải lập tức ném đi! Nhìn kỹ lại xem, trên người chúng ta còn chỗ nào dính máu không vậy?"

Tuy trên người Tịch Nguyệt không nhiều chỗ bị dính máu, bất quá đa số đều dính vào nội y cho nên không sao. Ngược lại Nghiêm Lang, trên người dính không ít máu vì vậy Tịch Nguyệt kêu hắn cởi áo, để người trần như thế.

Cuối cùng, hai người rời khỏi lễ đường, chạy ra sân trường. Vì là chủ nhật, đích xác trong học viện không có mấy người, không có ai trông thấy bọn hắn.

"Nghe cho kỹ." Rời khỏi cổng trường, Tịch Nguyệt lôi kéo tay Nghiêm Lang nói: "Nếu như về sau cảnh sát hỏi, ta sẽ đứng ra làm chứng cho ngươi, liền nói, ta sau khi chấm dứt hoạt động xã đoàn trở về thì gặp ngươi gần đây. Sau đó chúng ta nói chuyện, còn đi dạo phố nữa. Khẩu cung của ngươi nhất định phải ăn khớp với ta, bằng không mà nói, sẽ rất khủng khiếp.”

Dù sao, lúc ban đầu có thể tính là phòng vệ chính đáng, nhưng về sau giết Vương Thiệu Kiệt, tuyệt đối là mưu sát. Hai người đồng thời vung dao đâm, cho nên không biết được là ai giết chết Vương Thiệu Kiệt.

Hôm nay, hai người cùng gánh vác tội danh giết người, có thể nói là vận mệnh cộng đồng, dưới tình huống này, không thể tách ra nữa rồi.

Sau khi thiêu hủy quần áo dính máu, đem dao găm ném vào dòng sông Uyển Thiên. Hai người cẩn thận nhớ lại hành trình cả ngày, rồi lên kế hoạch thiết kế khẩu cung cho thích hợp.

Sau đó, đến thứ 2, thi thể 4 người bị phát hiện, lập tức chấn động toàn bộ học viện. Cha mẹ Vương Thiệu Kiệt vô cùng tức giận, bởi vì gia cảnh của hắn cho nên cảnh sát lập tức hành động, cũng vởi Văn Hoa mật báo, cũng phát hiện ra những bức ảnh kia cho nên Nghiêm Lang bị liệt vào danh sách tình nghi. Tiếp theo, Tịch Nguyệt chủ động đứng ra làm chứng cho hắn. Chứng cứ của 2 người hoàn hảo không chê vào đâu được, bởi vì bọn hắn đã diễn luyện rất nhiều lần. Cảnh sát đành phải thả Nghiêm Lang. Vương Thiệu Kiệt người này hoành hành ngang ngược đã lâu, người trêu chọc cũng không phải chỉ 1 mình Nghiêm Lang, cho nên cảnh sát phải chia thành nhiều hướng điều tra.

Nghiêm Lang lúc ấy được cảnh sát phóng thích, trong nội tâm cũng khẩn trương không thôi.

Từ đó về sau, hắn và Tịch Nguyệt trở nên cực kỳ thân mật. Dù sao, Tịch Nguyệt rất rõ ràng, Nghiêm Lang vì nàng đeo tội danh giết người trên lưng, nếu không phải nàng, sự tình sẽ không thành ra dạng này. Cho nên, nàng và Nghiêm Lang 1 mực giúp đỡ lẫn nhau, hy vọng 2 người có thể vượt qua đoạn tuế nguyệt hắc ám này.

Bất quá, hai người tuy đã bắt đầu mối quan hệ thân thiết, thế nhưng không dám lộ ra trước mặt người ngoài, lời chứng của Tịch Nguyệt hữu hiệu cũng là vì nàng và Nghiêm Lang cơ hồ không hề có chút qua lại nào.

Sau khi tốt nghiệp, 2 người gấp rút ở cùng 1 chỗ, vì vậy đoạn tuyệt không liên hệ với những bạn học khác, tận lực hy vọng bọn họ quên đi.

Mỗi một năm, mỗi một ngày, bọn hắn đều cảm giác rất dày vò, chỉ có ở chung với nhau mới thoáng có chút an ủi. Vô luận tội ác của Vương Thiệu Kiệt như thế nào, bọn hắn vẫn là những kẻ giết người, là hành vi phạm tội. Chỉ là, Nghiêm Lang không hối hận, nếu để cho hắn lựa chọn lại 1 lần nữa..., hắn vẫn sẽ giết Vương Thiệu Kiệt.

Nghiêm Lang cầu hôn Tịch Nguyệt trong 1 đêm tối, hai người đang ngồi trên xích đu trong 1 công viên, nhìn bầu trời xẹt qua những ánh lưu tinh.

"Tịch Nguyệt, " Nghiêm Lang lúc ấy đột nhiên ngây ngốc nói: "Ngươi có thể sống cùng ta không? Ta vì ngươi, nhất định sẽ chăm chỉ làm việc."

"Sống cùng nhau? Ngươi muốn nói..." Tịch Nguyệt biết rõ còn cố hỏi đùa hắn: "Lời này của ngươi ta nghe không rõ ah..."

"Ta nói là, hi vọng ngày sau, vô luận trải qua chuyện gì cũng có thể cùng ngươi chia xẻ với nhau. Ah, tóm lại ta không phải người biết nói chuyện, nhưng ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi, nhất định đó!”

Tịch Nguyệt cúi đầu. Nàng lúc này vô cùng rõ ràng vận mệnh của nàng và Nghiêm Lang đã chú định buộc lại với nhau, căn bản không thể phân ra.

"Ta và ngươi đã từng giết người." Tịch Nguyệt yên lặng nói: "Dù vậy ngươi vẫn có lòng tin có thể làm cho chúng ta hạnh phúc sao? Ai cũng không biết, tương lai cảnh sát có thể tra ra manh mối gì hay không, nếu như ta và ngươi sống cùng nhau… có lẽ sẽ bị cảnh sát chú ý."

Nghiêm Lang biết những lời Tịch Nguyệt nói là thật, nhất thời lâm vào trầm mặc.

"Kịch bản trò chơi ngươi viết rất không tồi" Tịch Nguyệt đột nhiên mở miệng: "Ta lần trước có xem qua, thực là chính ngươi biên soạn sao?"

"Ân, phải.. Đúng vậy. Ngươi thích không?"

"Rất thích. Không thể nghĩ được ngươi cũng có thể viết ra 1 trò chơi thú vị như vậy, ngươi nên cân nhắc phát triển ở phương diện này. Ân, dường như nói có chút hơi xa."

Nghiêm Lang nhìn chăm chú lên bầu trời đầy ánh sao, thì thào: "Đáng tiếc cuộc sống không thể thuận lợi giống như trò chơi. Bất quá, có thể ở cạnh ngươi, ta cảm thấy thực sự rất hạnh phúc. Ngươi biết không? Tịch Nguyệt, lúc đó nhìn thấy ngươi bị 4 tên kia vũ nhục, ta đã kiên quyết nhất định phải bảo vệ ngươi. Ta chỉ biết, tuyệt đối không cho phép bọn chúng khi nhục ngươi. Ta nghĩ như vậy, liền xông ra. Lúc đó nếu như không giết Vương Thiệu Kiệt, dựa vào bối cảnh của cha mẹ hắn, tương lai còn có thể sẽ tra tấn ngươi. Cho nên ta nhất định phải giết hắn, chỉ có giết hắn, mới có thể bảo vệ tốt ngươi. Bất quá ngươi thật là ngốc, vì cái gì cũng giết người đây? Ngươi biết rõ , chỉ cần là vì ngươi, làm cái gì ta cũng cam nguyện."

Tịch Nguyệt yên lặng lắng nghe những lời này, nhìn ánh sao không ngừng nhạt nhòa trên đầu, lại tiếp tục đu dây.

"Nghiêm Lang."

"Có chuyện gì?"

"Hôn lễ đừng nên làm quá mức phô trương, cũng đừng mời những đồng học trước kia, tận khả năng xuất hiện ít đi 1 chút. Được không?"

Nghiêm Lang nghe thấy những lời như thế, lập tức lộ ra thần sắc vui mừng, nhìn về phía Tịch Nguyệt, tiến lên ôm lấy nàng, nói: "Thật sự, thật sự chăng? Ngươi thật sự nguyện ý gả cho ta sao?"

"Ân. Đúng vậy, " Tịch Nguyệt cười cười, lau nước mắt: "Ngươi ăn nói thực vụng về, cầu hôn cũng kém như vậy. Về sau còn phải nuôi ta nữa đó."

"Đương nhiên!" Nghiêm Lang xiết chặt vòng tay, nói: "Chúng ta, nhất định sẽ rất hạnh phúc, nhất định! Tình yêu của ta với ngươi sẽ không bao giờ thay đổi, từ quá khứ, hiện tại, đến vĩnh hằng!"

Lúc này tài xế taxi làm ngắt mạch hồi tưởng của Nghiêm Lang: "Tiên sinh, đã tới nơi..."

Nghiêm Lang nhìn ra ngoài cửa sổ, lôi bóp da trong tay ra, tiện cầm lấy tờ 100 đồng đưa cho lái xe, lập tức xuống xe, nói: "Không cần thối lại!"

Sau đó, hắn chạy về phía nhà mình, trong nội tâm không ngừng cầu nguyện, Tịch Nguyệt tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì! Lúc trước, hắn chính miệng hứa hẹn sẽ bảo vệ và mang lại hạnh phúc cho nàng!

Cho dù vương thiệu kiệt biến thành quỷ hồn trở về, hắn cũng nhất định phải bảo vệ Tịch Nguyệt!

Lúc này, Tịch Nguyệt đang ngồi xổm khóc lóc trong góc tường. Di Chân không ngừng an ủi nàng: "Tịch Nguyệt, ngươi phải biết chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng? Nếu ngươi cái gì cũng không nói, ta làm sao giúp ngươi đây! Nói cho ta biết... Vương Thiệu Kiệt, hắn có phải đã làm chuyện gì với ngươi và Nghiêm Lang? Có phải hay không?"

Nghe được câu này, Tịch Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Di Chân.

Di Chân thông minh hạng gì, nàng sớm đã đoán ra được bảy tám phần rồi. Hiện tại, chỉ chờ Tịch Nguyệt chính miệng xác nhận.

"Hãy nghe ta nói." Di Chân ôn nhu nói: "Ta đoán ngươi và Nghiêm Lang đã làm chuyện gì đấy, nhưng ta sẽ không mở miệng tiết lộ với người khác đâu. Vương Thiệu Kiệt là người như thế nào ta rất rõ ràng, hiện tại, ngươi phải biết, ngươi và Nghiêm Lang đang cực kỳ nguy hiểm! Có hiểu không? Cho nên, hãy đem tất cả mọi chuyện nói với ta, chẳng lẽ Tịch Nguyệt, ngươi ngay cả ta cũng không tin tưởng sao?"

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến thanh âm cửa bật mở, sau đó là tiếng bước chân dồn dập Nghiêm Lang nhảy vào phòng ngủ, nhìn thấy Di Chân cùng Tịch Nguyệt, lập tức lao đến, một tay kéo bả vai Tịch Nguyệt.

"Em không sao chớ? Di Chân, ngươi ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói với Tịch Nguyệt."

Nghiêm Lang vừa vào liền hạ lệnh trục khách, tuy làm cho người khác cảm thấy không thoải mái, nhưng Di Chân hiểu tâm tình của hắn. Chỉ là hiện tại, làm sao nàng có thể rời khỏi?

Nàng dứt khoát mở miệng: "Các ngươi nghe đây! Hiện tại các ngươi bị nguyền rủa rồi! Các ngươi đối mặt, không phải là người mà là lệ quỷ hung tàn! Hiểu chưa?"

Những lời này, Nghiêm Lang nghe được, trong lòng không khỏi run lên, nhìn về phía Di Chân, giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, lập tức hỏi: "Ngươi biết được chuyện gì sao? Di Chân?"

"Đúng." Di Chân gật đầu: "Vợ chồng các ngươi nếu như muốn được cứu thì phải nghe lời ta. Các ngươi vừa bị 1 tòa “nhà trọ” nguyền rủa, Ân, nói như vậy có chút thỏa đáng hơn."

"Nhà trọ?" Nghiêm Lang mơ hồ: "Đây là ý gì?"

"Nghe cho kỹ." Di Chân bắt đầu kể hết mọi chuyện liên quan tới nhà trọ cho 2 người nghe. Sau khi nàng nói xong, Nghiêm Lang và Tịch Nguyệt đều ngây ra như phỗng.

"Ngươi, ngươi đang nói giỡn à?" Nghiêm Lang không tin tưởng: "Điều này sao có thể?"

Di Chân biết bọn hắn có khả năng không tin, nhưng giai đoạn hiện tại không còn biện pháp nào khác, đành phải nói cho bọn hắn biết chân tướng.

"Kế tiếp, những hộ gia đình trong nhà trọ sẽ tiếp cận các người, rồi sau đó, những hiện tượng khủng bố kinh khủng mà các ngươi không thể tưởng tượng được sẽ xuất hiện. Nếu muốn sinh tồn, chỉ có thể vượt qua huyết tự chỉ thị! Tìm được sinh lộ… các ngươi mới có thể sống sót."

Kế tiếp, Di Chân đem mọi chuyện kể lại chi tiết cho bọn hắn nghe. Cuối cùng, Nghiêm Lang cùng Tịch Nguyệt đều đem sự tình từ đầu tới cuối kể hết cho nàng.

Di Chân nghe xong, cực độ phẫn nộ nói: "Vương Thiệu Kiệt hắn chết căn bản chưa hết tội!"

"Đúng vậy, " Nghiêm Lang cũng giận không kềm được nói: "Hôm nay, thế mà còn biến thành quỷ trở về? Hắn dựa vào cái gì mà muốn báo thù vợ chồng chúng ta? Hiện tại ta chỉ lo lắng cho Tịch Nguyệt và hài tử trong bụng nàng. Di Chân, ngươi có thể phỏng đoán ra sinh lộ sao?"

"Ngươi xác định không bỏ qua 1 chi tiết nào đó chứ?"

"Những gì phải nói ta đều nói hết rồi!" Nghiêm Lang cắn răng: "Đây là đoạn ký ức hắc ám mà 2 vợ chồng chúng ta không muốn nhớ lại, nói cho ngươi biết là hi vọng ngươi có thể tìm ra đường sống cho chúng ta! Di Chân, nếu người có thể giúp chúng ta vượt qua khó khăn này, chuyện gì ta cũng sẽ làm!

"Dùng quan hệ giữa ta và Tịch Nguyệt, ta đương nhiên không thể ngồi nhìn bỏ qua." Di Chân nói đến đây, liền suy tư lại toàn bộ quá trình, sau đó trả lời: "Các ngươi thực sự đã vứt con dao kia đi sao?"

"Đúng, đã vứt rồi."

"Vậy sao? Con dao kia không có khả năng là sinh lộ rồi. Không, cũng khó nói... Trước mắt xem ra manh mối còn chưa đủ. Được rồi, nhà trọ nhất định sẽ tập trung các hộ gia đình lại, cung cấp nhắc nhở sinh lộ. Hy vọng cũng sẽ bắt đầu vào lúc đó."

"Vậy, chúng ta bây giờ phải làm sao đây? Nơi này không thể nào tiếp tục ở lại!" Nghiêm Lang vội vàng nói: "Cứ tiếp tục dừng ở đây, ta và Tịch Nguyệt đều..."

"Vướng vào huyết tự chỉ thị..., các ngươi có ở đâu cũng không an toàn. Bất quá, ít nhất trước ngày 23, tính mạng của các ngươi có thể đảm bảo."

Đêm xuống.

"Cái gì, ngươi muốn dời ra ngoài ở?" Lâm Tâm Hồ kinh ngạc không thôi nhìn Di Chân, lúc này nàng đã thu thập xong hành lý.

"Thật có lỗi, Tâm Hồ, " Di Chân sờ sờ ót nói: "Bất quá ta ý định chuyển ra ngoài 1 thời gian ngắn, ngươi đừng hiểu lầm, không phải là ta không muốn ở cùng ngươi, chỉ là ta tìm được căn phòng khá thích hợp."

Cách xa Tâm Hồ đã là ý định từ sớm của Di Chân, nguyền rủa của nàng đang không ngừng mạnh hơn, nàng biết rõ mình không thể làm liên lụy tới Tâm Hồ. Hôm nay lại còn có sự tình liên quan tới nhà trọ...

Di Chân rất hiểu, thời gian của nàng đã không còn nhiều. Nhưng nàng hy vọng trong những giây phút cuối cùng, có thể giúp đỡ Tịch Nguyệt vượt qua lần huyết tự chỉ thị này.

Tâm Hồ nghi ngờ nói: "Không phải chứ? Một mình ngươi phòng thuê phòng chịu nổi không? Về nước ngươi còn chưa tìm được công việc đó."

"Việc rồi cũng sẽ tìm được thôi, Tâm Hồ, trong khoảng thời gian này cảm ơn ngươi, bất quá ta phải rời đi rồi."

"Vậy… ngươi ở 1 mình cẩn thận ah. Ta thật có chút lo lắng. Ah, đúng rồi, cái này cho ngươi." Tâm Hồ trở về phòng, lấy ra 1 cuốn sách đưa cho Di Chân: "Xế chiều hôm nay ta mới mua được, là tiểu thuyết của Lý Ẩn, buổi tụ họp lần trước Lý Ẩn có nhắc tới tên sách, ta hôm nay đi qua tiệm sách tiện thể tìm 1 chút. Ta nghĩ ngươi nhất định sẽ rất thích, ta mới đọc được 1 nửa, nhưng cho ngươi mượn đọc trước."

"Ân, cám ơn ngươi, Tâm Hồ." Di Chân nhận lấy cuốn tiểu thuyết kia.

"Ân? Học trưởng lấy bút danh khác với trên mạng, cái bút danh này..."

Thanh âm của Di Chân im bặt, cặp mắt nàng nhìn chằm chằm vào tên tác giả, đây là bút danh Lý Ẩn dùng để xuất bản sách.

"Mười lần huyết tự" !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play