Ngô Chân Thực vốn nghĩ là đi gặp mặt một nữ nhân, nhưng lại trông thấy một nam một nữ.

Bất quá, một nam một nữ này thoạt nhìn bộ dạng không phải người xấu, cho nên nội tâm nàng cũng có chút thả lỏng. Huống chi nơi này là công viên, tuy nhỏ nhưng có rất nhiều người, không lo lắng sẽ có huyện gì xảy ra. Nguyên nhân bởi vì ma chặt đầu, nên bây giờ mọi người đều tụm năm tụm ba ra ngoài, không mấy ai đi một mình.

"Ngươi chính là Ngô Chân Thực? Ngươi hảo, ta gọi là Kha Ngân vũ." Ngân Vũ đứng dậy nói: "Là người gọi điện thoại cho ngươi."

"Xin hỏi, vị kia là..." Ngô Chân Thực chỉ vào Ngân Dạ hỏi.

"Hắn... Là ca ca ta, gọi là Kha Ngân dạ."

Ngô Chân Thực gật đầu, sau đó, nàng hỏi: "Như vậy... Các ngươi nói quen biết Trương sóng lăng tiên sinh? Trùng hợp lại nhận thức Biện giáo thụ?"

"Nói là nhận thức kỳ thật.. " Ngân Dạ hồi đáp: "Chúng ta cùng đệ đệ của hắn ở chung một nhà trọ, cho nên mới biết."

Ngân Dạ nói lời này hoàn toàn là thật, không hề giả dối.

"Không phải chứ, cái này cũng quá..." Ngô Chân Thực lắc đầu, nói: "Được rồi, manh mối các ngươi đã nói là gì?"

"Ta nghĩ nên hỏi ngươi trước." Ngân Dạ đem Notebook mở ra hỏi: "Ngươi... Biết rõ manh mối liên quan tới cái chết của Bạch Tĩnh sao? Sự tình ngày 6 tháng 3 Bạch Tĩnh tới trường đại học Nhã Thực khu Bạch Nghiêm là nàng nói cho ngươi nghe sao?"

"Cũng không phải. Bởi vì ta cầm nhầm sách giáo khoangữ văn của nàng. Lúc đó ta tìm thấy trong đó có..."

Nghe Ngô Chân Thật tự thuật xong, Ngân Dạ đem điểm này ghi lại, tiếp tục hỏi: "Vậy trừ cái đó ra, ngươi không biết thêm điều gì nữa sao?"

Chạy tới nơi này, mà không kiếm thêm được chút manh mối nào? Ngân Dạ không cam tâm.

Trước mắt manh mối tuy rất nhiều, nhưng lộn xộn rất khó chỉnh hợp.

"Vậy ta hỏi ngươi, " bỗng nhiên Ngân Vũ đặt câu hỏi : "Bạn học của ngươi Lam Kỳ, trước khi hắn bị sát hại ngươi có thấy trên người hắn có một chiếc khăn tay mầu trắng, bên trên có thêu hai chữ cái LD?"

" 'LD' ?" Ngô Chân Thực nâng cằm nghĩ ngợi: "Không nhớ rõ. Hiện tạimọi người đều dùng giấy ăn, ai còndùng khăn tay."

"Trước khi Lam Kỳ chết có biến hóa đặc thù gì không?"

"Biến hóa...Đặc thù?"

"Đúng, ví dụ như, có đề cập với ngươi chuyện gì kiểu... linh dị hay không."

Nói đến đây, con mắt Ngô Chân Thực trừng tròn xoe, lập tức thốt ra: "Ngươi như thế nào lại biết!"

Ngân Dạ và Ngân Vũ nghe xong, tức khắc mừng rỡ! Không thể tưởng được lại tìm thấy manh mối trọng yếu như vậy!

"Hôm trước,thời điểmtan học, Lam kỳ chính xác có nói với ta... Hắn hỏi ta có tin trên đời này có quỷ hay không?"

Quỷ!

Trực tiếp đề cập tới chữ này, chẳng lẽ Lam Kỳ đã từng gặp mặt ma chặt đầu?

"Cái kia..." Ngân Dạ tiếp tục hỏi: "Hắn về sau còn nói gì nữa?"

"Lúc hắn nói những lời này sắc mặt có chút không đúng, không giống như một câu hỏi tùy tiện. Nhưng lúc đó ta cũng không để tâm. Hắn cũng không tiếp tục nói thêm điều gì..."

Ngân Dạ ghi chép trên bút ký, hơn nữa còn lấy bút đỏ khoanh tròn, xác nhận đây là tình báo cần chú ý!

Tầm quan trọng của tin tức này tự nhiên không thể nghi ngờ! Đây cũng là lần đầu xuất hiện có người trực tiếp đề cập tới "Quỷ" !

Mà xem bộ dạnghai người trịnh trọngnhư thế, Ngô Chân Thực có chút sợ hãi hỏi: "Ta nói... Chẳng lẽ, thật sự có quỷ sao? Không có khả năng?"

Đối (với) một người lớn lên trong khoa học giáo dục mà nói, muốn hắn tin trên đời này thực sự có quỷ, quả thực rất khó khăn.

"Cái này chúng ta cũng không rõ ràng lắm. Quỷ thần mà nói nhìn như Phiêu Miểu, nhưng trên thực tế cũng rất khó trả lời nó có tồn tại hay không." Ngân Dạ hỏi tiếp: "Bạch Tĩnh khi còn sống có nói chuyện với ngươi về chủ đề này không?"

"Không có."

"Vậy vừa rồi đề cập tới khăn tay, nàng có hay không?"

"Ân, không có. Bạch Tĩnh chưa bao giờ dùng khăn tay."

Vô luận như thế nào, đã lấy được manh mốiphi thườngtrọng yếu. Hiện tại, nên trọng điểm điều tra Lam Kỳ. Căn cứ tình huống đã biết trước mắt, Lam Kỳ là người cuối cùng gặp mặt Bạch Tĩnh. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước hai người lựa chọn điều tra Lam Kỳ. Mà bây giờ Lam Kỳ còn đề cập tới Quỷ.

Ngân Dạ không khỏi bắt đầu hoài nghi, Lam Kỳ chết, rất có thể là nhà trọ muốn đề cao độ khó huyết tự mà hy sinh hắn! Bởi vì Lam Kỳ rất có thể nắm trong tay một tình báo nào đó trực tiếp tìm được sinh lộ!

Ví dụ như, hắn có lẽ chứng kiến ma chặt đầu đem đầu của Bạch Tĩnh giấu ở chỗ nào đó!

Địa điểmBạch Tĩnh bị sát hại, là ở phòng thí nghiệm trường cao trung Phong Thụ. Căn cứ vào lời chứng của Lam Kỳ, lúc đó Bạch Tĩnh kêu để quên đồ vật gì đónên mới chạy về trường học. Sau đó thi thể của nàng được bảo vệ tuần tra ban đêm phát hiện trong phòng thí nghiệm.

Có phải lúc đó Lam Kỳ trở về cùng Bạch Tĩnh? Mà rất có thể chính hắn là người trông thấy một màn Bạch Tĩnh bị giết hại. cũng biết đầu người giấu ở nơi nào, sợ hãi quá nên mới chạy về nhà! Nếu là như vậy, việc hắn nói dối cảnh sát cũng là điều bình thường, bởi vì chẳng có viên cảnh sát nào có khả năng tin tưởng hung thủ là một con quỷ!

Đầu người liền giấu ở trong phòng thí nghiệm trường cao trung Phong Thụ?

Khả năng này xác thực không thấp. Giấu ở hiện trường giết người, lợi dụng điểm mù tư duy của hộ gia đình, chính xác rất phù hợp với phong cách của nhà trọ!

Bất quá, điều kiện tiên quyết là... Đây không phải một tình báo giả.

Ngân Dạ nhìn Ngô Chân Thựctrước mắt, hắn cũng nhắc nhở chính mình, cô bé này không chắc là Ngô Chân Thực. Thậm chí, có khả năng Ngô Chân Thực chưa bao giờ tồn tại. Nếu, cô bé này là Quỷ hồn hóa thân, nói với mình những tình báo giả mà nói..., rất có khả năng đánh vỡ sinh lộ huyết tự. Dù sao khả năng sinh lộ là do mộtđiều kiện đặc biệt cấu thành, một khi vi phạm điều kiện đặc biệt cũng sẽ bị giết.

Nhưng không cách nào chứng minh Ngô Chân Thực là người hay quỷ. Nàng cũng không cách nào tiến vào nhà trọ. Nên cho dù là tình báo giả, cũng cần phải kiểm tra một phen.

Lại không thể để bọn Hoàng Phủ Hác đi thử, vạn nhất phát hiện đầu của Bạch Tĩnh, bọn hắn tuyệt đối sẽ giấu đi. Sau đó đợi đến nửa đêm 0 giờ ngày 15 tháng 4, lấy ra rồi chạy về nhà trọ!

Cùng lúc đó, tại cửa hàng hồng tinh, lầu ba, trước tủ chuyên bán kính mắt.

"Ân, đúng, " một nhân viên bán hàng cầm hóa đơn Hoàng Phủ Hác đưa tới, gật đầu nói: "Đích thật là được mua tại đây."

Lúc này Doãn tuấn hiền cũng vừa chạy đến. Hắn và ba người Hoàng Phủ Hác gặp mặt, Hoàng Phủ Hác giới thiệuhắn cùng Trương sóng thụy.

"Vậy ngươi có nhớ rõ vị tiểu thư tới mua kính mắt kia hay không?" Doãn tuấn hiền nói xong, liền lấy ra một tấm hình của Lệ Hinh.

"Ân, tiểu thư này... Ah, đúng rồi, đúng là nàng."

"Cái kính mắt nàng mua..."

"...Uhm, dường như nàng mua là để tặng cho ai, nàng mang kính cũ tới để đo số cho chính xác. Ân, có vấn đề gì sao?"

"Cặp kính mắt cũ kia thì thế nào?"

"Ân, về sau nàng lấy đi rồi."

Lúc trước, Hoàng Phủ Hác gọi điện tới cho Mộ Dung Thận đề cập một vấn đề. Lúc ấy Cảnh sát cân nhắc hung thủ là người quen của Lệ Hinh,cũng hoài nghi tới khả năng nàng có mập mờ với Lưu tử thịnh. Thời điểm điều tra hiện trường vụ án không phát hiện tờ hóa đơn này sao, không tới nơi này điều tra sao? Lệ Hinh không đeo mắt kiếng, mà mắt kính này độ cận khá lớn, nhất thiết lúc nào cũng phải đeo.

Bất quá, Mộ Dung Thận lại nói cho hắn biết, trên thực tế Lệ Hinh cũng bị cận nhưng nàng thường xuyên đeo kính áp tròng, độ cận của nàng cũng khá lớn.Chuyện này lúc khám tử thi mới phát hiện ra.Chuyện Lệ hinh bị cận, trong công ty dường như chỉ có Lưu tử thịnh cùng với bộ phận nhân sự phụ trách thông tin nhân viên biết mà thôi.

Mà số độ lại ăn khớp với độ cận của nàng. Nên cảnh sát không nghĩ rằng cái này là manh mối quan trọng, họ cho rằng Lệ Hinh có thể là cảm giác mang không quen kính sát tròng, muốn sử dụngkính mắt thông thường.

Nhưng đểđảm bảo an toàn, Hoàng Phủ Hác vẫn quyết định tới đây điều tra.

Nhưng theo lời của nhân viên bán hàng, Lệ Hinh mua kính mắt không phải cho mình, mà để tặng người khác!

"Ngươi xác thực không bị cận hả?" Hoàng Phủ Hác hỏi Doãn tuấn hiền đứng bên cạnh.

"Không có, không tin ta có thể đi đo mắt cho ngươi xem?"

Hoàng Phủ Hác cho rằng làm điều này cũng tốt.

Vì phòng ngừa nhân viên bán hàng là quỷ hóa thân. Hắn tự mình tiến vào trong phòng thử thuỷ tinh thể, giúp Doãn tuấn hiền kiểm tra thị lực. Kết quả, thị lực của hắn là 1. 2.

Bởi vậy mắt kính này hoàn toàn không phải mua cho Doãn Tuấn Hiền.

Như vậy, là ai đây?

Mà đúng lúc này, bỗng nhiên điện thoại reo vang, là Mộ Dung Thận gọi tới.

"Đại tin tức nha. Ha ha, cẩn thận điều tra mới phát hiện, Lưu tử thịnh rõ ràng bị cận thị! Thị lực của hắn là 0. 3.! Mà hắn cũng giống Lệ hinh mang kính sát tròng!"

Trùng hợp như vậy?

Mà chỉ số thị lực của hắn rất khớp với số độ Lệ Hinh đã mua, hơn nữa mắt kính đó còn là đồ để tặng?

Trước lễ tình nhân đi mua sắm lễ vật, ngày tình nhân lại xin nghỉ ở nhà... Chẳng lẽ, nàng định kính này tặng cho Lưu Tử Thịnh?

Dưới tình huống này, rõ ràng Doãn Tuấn Hiền bị nàng cho đội nón xanh (cắm sừng!).

Hôm nay, Lưu tử thịnh lại chẳng biết đi đâu!

Bất quá, Lưu tử thịnh đến tột cùng là người hay quỷ? Lệ hinh bị hắn giết chăng? Dù sao, ma chặt đầu cũng không nhất định phải là quỷ. Vô luận như thế nào, chuyện trọng yếu là phải tìm được Lưu Tử Thịnh.

Sau khi cúp điện thoại, hắn đi tớitrước mặt Hạ Tiểu Mỹ, nói: "Lưu tử thịnh bị cận thị, số đo này rất khớp với hắn."

Doãn tuấn hiền nghe xong Hoàng Phủ Hác nói, vẻ mặt không dám tin: "Ngươi nói cái gì? Lưu quản lý cùng A Hinh... Không có khả năng, A Hinh sẽ không đối với ta như vậy đâu!"

Khu Bạch Lâm.

Sau khi tạm biệt hai người Ngân Dạ cũng Ngân Vũ, Ngô Chân Thực nghĩ muốn đi lại một hồi. Dù sao kề bên đoạn đường này người cũng rất nhiều, không cần sợ hãi ma chặt đầu.

Trên thực tế, cho đến bây giờ nàng vẫn cảm giác rất không chân thực. Loại chuyện này, làm sao có thể phát sinh trên người mình đây?

Bỗng nhiên, đi tới đoạn gần trường học, ngang qua một tiệm chụp ảnh.

Nàng nhớ hôm trước, Lam Kỳ từng đi vào bên trong.

Vì vậy, nàng đẩy cửa đi vào.

Nam nhân bên trong thấy Ngô Chân Thực đi vào liền tiến tới hỏi: "Ngươi là bằng hữu của người kia a? Chính là người chết thứ bẩy?"

"Ân?"

Vụ án chặt đầu ma làm người người cực độ khiếp sợ, mà chủ cửa tiệm chụp ảnh này, dường như có xem qua báo chí, xác nhận nạn nhân từng là khách hàng của mình.

"Đúng, đúng đấy." Ngô Chân thực nhớ rõ hôm trước nàng đi vào sau Lam Kỳ, cũng nhìn thấy nam nhân này.

"Ai, " hắn thở dài nói: "Nghiệp chướng ah. Còn còn trẻ như vậy, làm sao lại... Được rồi, không nói tới cái này. Ngày hôm đó, không phải ngươi hỏi ta, hắn chụp ảnh gì sao. Kỳ thật hai ngày nay ta một mực do dự, có nên đi gặp cảnh sát đưa cho họ mấy bức ảnh đó không."

Ngô Chân Thực nghe xong, lập tức hỏi: "Ảnh chụp, làm sao vậy?"

"Kỳ thật, ngày hôm đó hắn mang ảnh chụpđến..."

Nói đến đây, bỗng nhiên cửa mở, người kia vội vàng nghênh đón nói: "Xin hỏi, là tới chụp ảnh sao?"

"Ân, " người đi vào là một nam nhân, nói: "Muốn chụp ảnh thẻ."

"Tốt, chờ một chút."

Sau đó hắn và nam nhân kia tiến vào phòng chụp ảnh. Ngô Chân Thực đứng chờ ở bên ngoài, nàng nghĩ thầm, mấy bức ảnh kia đến tột cùng là có vấn đề gì?

Lúc này bỗng nhiên, Ngô Chân Thực cảm giác rất kỳ quái.

Nam nhân vừa vào kia, dường như đã gặp ở đâu rồi?

Ở nơi nào đây?

Nàng không ngừng suy nghĩ, bỗng nhiên một gương mặt hiện lên trong đầu!

Người đó giống y hệt tên hiềm nghi được phác họa trong cái chết của người thứ tư, Lệ Hinh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play