Thấy mọi người đều đi hết, chỉ còn lại Lý thị, cũng là người trong nhà, nên
Chu Mạch nói cho Triệu Xuân Hoa nghe kiến giải của mình.
Lần này, nàng không có trực tiếp khuyên nàng hòa ly, mà là nói lời thấm thía
khuyên nàng vì hai đứa bé mà suy tính: "Đại tỷ, ngày mai mặc kệ đối mặt
người Hoàng gia có thái độ gì, tỷ đều phải lấy Cẩu Tử và Tiểu Lan làm
đầu mà suy tính. Bất kể có quyết định gì, cũng không thể lại oan uổng
hai đứa bé này. Hai đứa nó đã đủ đáng thương rồi."
"Đệ muội, ta
cũng biết rõ hai đứa bé đi theo ta chịu khổ, nhưng cuối cùng ta không
thể để cho bọn nó không có cha được. Hơn nữa tương lai gả con gái, cưới
vợ con trai một mình ta lo liệu không xuể." Triệu Xuân Hoa buồn buồn
nói.
Chu Mạch nghe, trong lòng có chút tức giận, chỉ là ngoài
miệng vẫn nói: "Đại tỷ, trước ta nói không phải đâu, ngộ nhỡ tỷ phải từ
Hoàng gia trở lại, ba đệ đệ của tỷ có thể trơ mắt nhìn đại tỷ của mình
và cháu ngoại chịu khổ hay sao?"
Chu Mạch nói xong những lời này, Triệu Xuân Hoa còn chưa có bày tỏ lòng biết ơn hoặc là bất kỳ ý kiến gì khác, Lý thị bên cạnh liền mặc kệ, nàng ta tỏ vẻ tức giận phản đối nói: "Đệ muội, ngươi nói không đúng rồi, nhà ta chỉ có vài mẫu, dựa vào trời ăn cơm, cũng chỉ đủ nuôi sống một nhà bốn người, nhiều hơn nữa thì tất
cả mọi người phải bị đói. Chỉ có đệ muội ngươi là có bản lãnh, ở trấn
trên cũng có căn phòng, vạn nhất nếu đại tỷ bị hưu trở lại, ta thấy nhà
lão Nhị có thêm ba miệng ăn cũng không thành vấn đề."
Chu Mạch
nghe lời của nàng thì nổi giận, không phải bởi vì Lý thị nói để cho mình nuôi ba mẹ con Triệu Xuân Hoa, mà là nghe được đại tỷ bị hưu trở lại.
Mà Triệu Xuân Hoa nghe được Lý thị lời nói, nước mắt lại đầy tràn trong
hốc mắt.
"Đại tẩu, ngươi nói câu này không đúng rồi, chúng ta
ngày hôm nay là tới khuyên đại tỷ, làm sao ngươi lại nói ra chuyện bị
hưu, đại tỷ cũng không có phạm lỗi gì." Chu Mạch vừa nói vừa nháy mắt
cho Lý thị, ý là ngươi không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì,
đừng đâm vào nỗi đau trong lòng đại tỷ nữa. Thật là cái khó bó cái khôn
mà, bi thương!
Tiếc rằng, cho dù Chu Mạch nháy mỏi mắt, Lý thị
cũng không để ý tới ý tứ của nàng, vẫn tiếp tục lẩm bẩm: "Đệ muội, cũng
là ngươi trước nói ngộ nhỡ đại tỷ trở về Triệu gia, nếu là trở lại ...,
cũng không phải là ta nói trước. Cùng lắm thì, nếu ba mẹ con bọn họ trở
về Triệu gia, phòng lớn chúng ta cũng không xuất ra cái gì."
Chu
Mạch nghe xong thật muốn vả miệng mình, lại muốn nổi đóa đuổi Lý thị ra
khỏi nhà, Triệu Xuân Hoa bên cạnh lên tiếng: "Đại đệ muội, ngươi yên
tâm, ba mẹ con chúng ta cho dù là đói chết cũng sẽ không xin một hột cơm nào của ngươi và Bá Tuyền!" Nói rất có khí tiết.
Thấy đại tỷ tức giận, Lý thị cũng không tiện lắm lời nữa, chỉ đành phải hậm hực ôm Lai Phúc trở về nhà mình.
Thấy Lý thị rời đi, Chu Mạch xin lỗi Triệu Xuân Hoa nói: "Đại tỷ, là ta
không tốt, vô duyên vô cớ nói những lời không đâu, tỷ coi như ta cái gì
cũng chưa nói. Quyết định thế nào tỷ tự mình nghĩ rồi làm là được, chớ
để người khác ảnh hưởng."
"Không có chuyện gì, đệ muội, ta biết
rõ ngươi cũng vì yêu thương hai đứa bé của ta, ngày mai trở về ngộ nhỡ
ta có chuyện gì về sau hai đứa bé này liền trông cậy vào người mợ này
rồi. Ngươi là người thiện tâm, cũng là có chủ ý, để cho bọn họ đi theo
ngươi ta cũng yên tâm." Triệu Xuân Hoa không còn nhu nhược đau khổ như
trước nữa, mà là gương mặt hiên ngang lẫm liệt.
Nét mặt của nàng
như vậy ngược lại hù dọa Chu Mạch, vội vàng khuyên nhủ: "Đại tỷ! Ngươi
cũng đừng làm gì việc ngốc à, suy nghĩ một chút cho hai đứa bé, chỉ có
đi theo mẹ ruột mới sống tốt. Lại nói, vì người không có lương tâm mà
làm chuyện điên rồ thì không đáng đâu!"
Triệu Xuân Hoa gật đầu
một cái, an ủi Chu Mạch nói: "Đệ muội, ngươi yên tâm, trong lòng ta biết được, chỉ vừa rồi người kia nói chuyện nên mới nhắc tới."
Chu
Mạch nghe xong vẫn không an tâm, phân tích cho nàng một chút tình thế,
đơn giản là muốn truyền cho nàng một quan niệm: không có nam nhân, còn
có con trai con gái, một nữ nhân cũng có thể trôi qua rất tốt. Nàng còn
vắt hết óc kể cho Triệu Xuân Hoa chuyện xưa về những người phụ nữ tự
mình cố gắng vươn lên.
Cũng không biết cuối cùng Triệu Xuân Hoa
có nghe lọt hay không, chỉ thấy vẻ mặt của nàng từ từ khôi phục, Chu
Mạch mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là buổi tối cố ý dặn dò Triệu Trọng Sơn
ngày mai đi Hoàng gia nhất định phải trông chừng đại tỷ, đừng để cho
nàng hành động nông nổi, vẻ mặt Triệu Trọng Sơn lo lắng gật đầu.
Mùng bốn tết, thanh niên trai tráng Triệu gia, thân thích dù không đi thì
sáng sớm cũng tụ tập tại nhà cũ, tổng cộng hơn hai mươi người. Ngồi chật ních một chiếc xe ngựa và một chiếc xe lừa còn có bảy tám người đi bộ,
ngay cả Triệu Đại Ngưu cũng đi, mang theo Triệu Xuân Hoa và Cẩu Tử.
Vốn cũng muốn mang Tiểu Lan theo, chỉ là tiểu cô nương kia thế nào cũng
không nguyện ý trở lại nhà mình, khóc kêu muốn ở lại nhà Chu Mạch chơi
cùng Tiểu Thúy, Đông Nhi. Mọi người thấy không còn cách nào, chỉ đành
phải để nàng ở lại Triệu thôn, nếu hôm nay nói chuyện ổn thỏa thì ngày
mai lại đưa nàng trở về.
Chu Mạch ngồi ở trong phòng nhìn mấy
người đứa bé chơi đùa ở ngoài sân dưới mặt trời, vừa lo lắng vừa sốt
ruột, cũng may đến buổi trưa Chu Bình tới.
Thế này Chu Mạch cảm
thấy mình có chuyện để làm rồi, chuẩn bị cho Chu Bình và mấy đứa bé ăn
ngon, không thèm nghĩ đến chuyện đám người đi Hoàng gia.
Mãi đến
khi mặt trời ngã về tây đưa tiễn Chu Bình, cũng chưa thấy Triệu Trọng
Sơn trở lại. Chu Mạch nóng ruột, nàng đi sang nhà Lý Thị cách vách xem
một chút, thấy đại ca Triệu Bá Tuyền cũng chưa trở về. Ngay cả Lý thị
luôn ầm ĩ cũng nóng nảy, cùng Chu Mạch sang nhà cũ. Thấy Triệu Đại Ngưu
và Triệu Thúc Hà cũng chưa về, Tôn Thị và Hứa thị cũng đang nóng lòng
chờ đợi.
Ước chừng, các nữ nhân Triệu gia đều tề tụ ở nhà cũ lo
lắng một lúc liền nhìn thấy Triệu Tần Nhất buổi sáng cùng đi Hoàng gia
vẻ mặt thấp thỏm đi tới, an ủi mọi người không nên gấp gáp. Trọng Sơn
còn có chuyện chưa về được mà sẽ về sau, mấy người khác đang ở phía sau
sẽ trở lại thật nhanh .
Tôn Thị lôi kéo hắn hỏi tình huống hôm
nay đi Hoàng gia, Triệu Tần Nhất vốn muốn nói một chút cho họ, nhưng
nhìn bốn nữ nhân trước mắt trong đó có hai là phụ nữ có thai, chỉ nói có thể phải hòa ly rồi.
Nghe xong lời Triệu Tần Nhất, Tôn Thị ngã
ngồi ở trên ghế bắt đầu khóc, vừa khóc vừa oán trách, một lúc thì tự
trách mình, một lát mắng người Hoàng gia.
Hứa thị và Lý thị cũng
khuyên nàng thông suốt một chút, Chu Mạch chỉ an ủi vài câu, liền theo
Triệu Tần Nhất đi ra ngoài. Nàng muốn hỏi rõ tại sao tất cả mọi người
đều trở lại, duy chỉ có nam nhân của mình lại chưa về được.
Triệu Tần Nhất thường ngày nghe vợ của mình Tiểu Lý thị nói vợ lão Nhị là một người lợi hại, suy nghĩ một chút vẫn là đem chuyện xảy ra hôm nay ở
Hoàng gia nói cho nàng.
Thì ra là, Hoàng Cự Nhân này căn bản là
tính toán không để cho mẹ con Triệu Xuân Hoa trở về, mùng một đầu năm
thời điểm Triệu Xuân Hoa còn chưa rời khỏi nhà liền đem quả phụ đón về
nhà mình cung phụng, nói là hư thai con của Hoàng Cự Nhân.
Chu Mạch nghe xong cố gắng nhịn xuống kích động hỏi thăm mười tám đời tổ tông Hoàng gia, vội vàng hỏi chuyện phát sinh sau đó.
Người Triệu gia cũng không phải ngồi không, mà mẹ của Hoàng Cự Nhân thấy
nhiều người Triệu gia tới cửa, lo lắng cho con mình bị đánh, liền chạy
đi kêu gọi người trong thôn tới. Mặc dù nói danh tiếng người Hoàng gia ở trong thôn cũng không tốt gì, nhưng bọn họ cũng sẽ không nhìn người
thôn mình bị người thôn khác khi dễ.
Cho nên, chỉ chốc lát sau
cũng có hơn hai mươi người chạy tới, lực lượng ngang nhau với người
Triệu gia. Vốn không nghĩ sẽ có một cuộc ác, nam nhân Triệu gia đều hối
hận khi đi không có mang vũ khí.
Sau đó, người Triệu gia liền
chất vấn Hoàng Cự Nhân vì sao phải đối đãi với mẹ con Triệu Xuân Hoa như vậy, nhưng người nọ còn không thừa nhận có đánh người. Lúc này Triệu
Trọng Sơn liền kéo Cẩu Tử qua, kéo áo lên, thật sự là trên người vết
thương chồng chất, tím bầm từng mảnh từng mảnh. Người Triệu gia có mặt ở đó nhìn thấy cũng muốn xắn tay áo lên đi đánh Hoàng Cự Nhân, ngay cả
thôn xóm của Hoàng gia nhìn đứa bé vết thương đầy người đều mắng thật
không phải là người, đứa bé nhỏ như vậy cũng xuống tay được.
Hoàng Cự Nhân thấy thế lại vẫn cứng đầu nói lão tử dạy dỗ con mình là thiên
kinh địa nghĩa. Lúc này đại tỷ lại đem y phục trên cánh tay mình lột ra, để cho mọi người xem thương tích trên cẳng tay.( thiên kinh địa nghĩa:
chuyện đương nhiên, chính đáng)
Nhìn thương tích ba huynh đệ
Triệu Bá Tuyền cũng khóc, đây mới là nửa cánh tay, có thể tưởng tượng
vết thương trên người còn có nặng bao nhiêu.
Mọi người hỏi Hoàng
Cự Nhân hắn còn có cái gì để nói, tên tiểu nhân bỉ ổi này lại còn dám
nói nhìn đại tỷ không vừa mắt đánh mấy cái thì như thế nào á..., vợ của
mình mình vẫn không thể đánh à.
Chu Mạch nghe thế thì tức giận
không nhịn được mà mắng: "TMD, hắn thật sự là một súc sinh!" (TMD: là
chửi tục, giống như mắng con bà nó)
Triệu Tần Nhất nghe nàng mắng đầu tiên là sửng sốt một chút, mắng như vậy bình thường là xuất ra từ
miệng nam nhân. Cho dù là nam nhân, cũng rất ít người mắng ác như vậy,
xem ra vợ mình nói rất đúng, vợ lão Nhị thật là một nhân vật lợi hại.
Sau đó Hoàng Cự Nhân lại nói ngược lại hắn không cần mẹ con Triệu Xuân Hoa
nữa, để người Triệu gia nhìn mà làm, dù là cùng cách hay là hưu thư hắn
đều có thể tiếp nhận, dù sao cũng có rất nhiều người sinh con cho hắn.
Chu Mạch nghe đến đó cảm thấy đau lòng, một người cha ngay trước mặt con trai mình nói không cần ngươi, sao mà tàn nhẫn.
Người Triệu gia nghe đến đó thì không thể nhịn được nữa, đầu tiên là Triệu
Đại Ngưu không nhịn được, là người đầu tiên xông lên cho Hoàng Cự Nhân
hai cái bạt tai. Ai biết thế nhưng người nọ lại đẩy Triệu Đại Ngưu một
cái, làm lão nhân ngã nhào trên mặt đất.
Thời điểm mọi người đang muốn xông lên dạy dỗ Hoàng Cự Nhân, Triệu Xuân Hoa cách hắn gần nhất
chạy lên trước, không biết từ lúc nào trong tay nàng đang nắm chặt một
cây chủy thủ, đi lên đâm Hoàng Cự Nhân không hề chuẩn bị mấy đao.
Lập tức liền thấy người nọ ngã xuống trong vũng máu, người trong thôn nhìn
thấy cũng không có ai tiến lên gây phiền toái cho người Triệu gia, chứ
đừng nói là làm khó Triệu Xuân Hoa. Ai biết đại tỷ chém người xong, liền muốn lấy đao cắt cổ của mình, may nhờ Trọng Sơn nhanh tay lẹ mắt cướp
được thanh đao.
Chu Mạch thở dài, thầm nghĩ đại tỷ cũng là bị bức đến nông nỗi này, bằng không là người luôn luôn nhu nhược có thể nhịn
nàng sẽ không làm ra chuyện như vậy, thỏ nóng nảy còn cắn người đấy.
Người thôn kia cũng sẽ không làm khó người Triệu gia, nhưng là cũng không ai
tiến lên giúp Hoàng Cự Nhân cầm máu, có thể thấy được người Hoàng gia ở
trong thôn xóm cũng chẳng được lòng ai.
Nhưng mà lý chính tới vừa đúng lúc, nói không cho người Triệu gia đi, nếu xảy ra mạng người còn phải bẩm báo huyện nha.
Dù sao Trọng Sơn cũng từng lên chiến trường, tiến lên rất nhanh cầm máu
cho Hoàng Cự Nhân, lý chính lại để cho người mời đại phu, hẳn là không
chết người.
Cuối cùng Triệu Trọng Sơn để cho tất cả mọi người trở về, một mình hắn ở lại xử lý chuyện nơi đó, cũng để đại tỷ ở lại nơi đó.
Mọi người đi dạy dỗ kẻ phụ bạc này, nhìn bộ dạng Trọng Sơn đầy tự tin, sẽ xử lý tốt mọi chuyện, cũng đều trở về.
Chu Mạch nghe đến đó trái tim vẫn chưa ổn định lại được, còn chưa nhìn thấy nam nhân của mình nàng còn chưa yên tâm.
Chỉ nhìn tình huống hôm nay, Triệu Xuân Hoa là không trở về (Hoàng gia)
được, mình còn phải nghĩ làm sao an bài ba mẹ con bọn họ. Mặc dù nói đây là chuyện của Tôn Thị, nhưng khi nhìn tình huống nhà cũ, muốn chăm sóc
kĩ ba người bọn họ đoán chừng cũng có chút cố hết sức
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT