Đang lúc Chu Mạch sắp tới nhà Hồ Đại Nạo, cảm ơn nguyên chủ ban tặng, ánh mắt nàng ấy quá tốt nhìn thấy trước mặt có hai bóng người kín đáo gặp nhau leo trèo lay động hàng rào ngoài sân nhà Hồ Đại Nạo, vội vàng khom lưng nhỏ giọng nói.
"Lão bà tử, bà nói Đại Nạo chuốc say Trọng Sơn sao?" Nghe âm thanh hẳn là lão hán năm sáu chục tuổi hỏi.
"Không thành vấn đề, không phải đã nói với ông rồi sao, chiều hôm nay Nhị Lệ đi trấn trên mua thuốc, cho dù tửu lượng hắn tốt hơn nữa, có thể chịu được thuốc mê này sao?" Âm thanh này Chu Mạch biết, là tiếng của lão nương Hồ Nhị Lệ.
"Ai, chúng ta làm như vậy là có chút không chân chính, ta lo lắng ngày mai Trọng Sơn tỉnh dậy sẽ trách chúng ta không nói, chết cũng không nhận thì sao." Hồ lão hán nói.
"Cái gì mà không nói, sau này Nhị Lệ gả đi đối với hắn tốt chút, nói cho cùng phải trách ông, ban đầu nếu ông gả Nhị Lệ cho Trọng Sơn, nếu không làm sao đến tình trạng này." Hồ lão bà trách cứ.
"Ngươi chỉ biết trách ta, lúc trước cũng không biết là người nào bị Vương gia cho bạc sáng mắt, khóc kêu nhất định phải gả nữ nhi cho Vương gia." Hồ lão hán nói.
Hai người liền thấp giọng cãi vã, Chu Mạch nghe được hai chữ thuốc mê, trong lòng càng thêm hồi hộp, nhưng khổ nổi hai người trước mắt canh giữ ở cửa nhà Hồ Đại Nạo, mình không có biện pháp đi vào, mà trong phòng mới vừa rồi đã có tiếng uống rượu huyên náo truyền tới, nàng cúi đầu lượm mấy viên gạch nhỏ, ném tới nhà Ngọc Mễ Đóa cách vách, chỉ nghe mấy tiếng hô từ bên cạnh truyền tới, hai người đang cãi vã cũng dừng lại, vội vàng tiến tới nhìn, Chu Mạch liền thừa dịp ngay lúc này khom lưng đi vào nhà Hồ Đại Nạo.
Chỉ là, nàng không trực tiếp xông vào phòng chính, bởi vì mùa đông trời lạnh, phòng chính đóng cửa cực kỳ chặt chẽ, chỉ đứng ở cửa nghe động tĩnh bên trong.
Nhưng Chu Mạch nghe một lát, bên trong nửa điểm âm thanh cũng không có, nàng nóng nảy, trực tiếp phá cửa mà vào, vừa đi vào nhìn, tổng cộng ba nam nhân ngồi ở trên giường, một người trong đó đã uống say nằm trên giường, Triệu Trọng Sơn ở đó lim dim, nghe được tiếng vang mở cặp mắt lim dim ra, một người khác ngồi ở vị trí chủ nhân là Hồ Đại Nạo rất tỉnh táo, nhìn dáng dấp căn bản không có uống bao nhiêu.
Hồ Đại Nạo thấy Chu Mạch cứ như vậy phá cửa mà vào, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lộ vẻ châm chọc, nói với Triệu Trọng Sơn bên cạnh vẫn mê man: "Huynh đệ, vợ của ngươi quản ngươi thật nghiêm, đến tận nơi này tìm người rồi, uống rượu cũng không cho ngươi uống yên ổn. Nữ nhân thì phải chăm chỉ dọn dẹp, ba ngày không đánh nàng có thể trèo lên đầu nam nhân."
Nói xong khinh miệt nhìn lướt qua Chu Mạch.
Mặt Triệu Trọng Sơn bình tĩnh nghe xong lời của hắn cũng mơ hồ có chút không vui, nhưng ngoài miệng lại nói: "Hồ đại ca, trời không còn sớm, ta nên về nhà rồi." Nói xong cũng lảo đảo muốn đứng dậy.
Mà Hồ Lạc Tai vội vàng kéo hắn lại, trong miệng la hét: "Huynh đệ, còn chưa có uống cạn hứng đấy, ngươi không dễ dàng gì tới một chuyến, không cho ngươi uống sảng khoái sao có thể để cho ngươi đi, đây không phải là không cho đại ca mặt mũi sao? Đến, đây là một bầu rượu ngon, mới vừa chỉ lo uống rượu ngươi mang đến, nếm thử rượu này một chút xem." Cái tay còn lại bấm một cái bò tới trên bàn người kia, sau đó người nọ bị đau ngẩng đầu, vừa muốn mắng chửi liền thấy ánh mắt Hồ Đại Nạo, vội vàng bưng rượu lên, la hét uống nữa.
Chu Mạch vừa nhìn liền nổi giận, vốn là gấp gáp, nghe được Hồ Đại Nạo nói câu nữ nhân sẽ phải chăm chỉ dọn dẹp càng thêm nổi trận lôi đình, không ngờ các ngươi ở trước mặt ta diễn hai bè (hát đôi,một người biểu diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc nói) như thế, ngươi nghĩ cô nãi nãi ta là ăn chay lớn lên a.
Thấy Triệu Trọng Sơn lại không có ý thức bị Hồ Đại Nạo nhét ly rượu vào tay, nàng tiến lên giật ly rượu trong tay Triệu Trọng Sơn, ném xuống đất sau lại đưa tay đi đẩy cánh tay Hồ Đại Nạo vẫn lôi Triệu Trọng Sơn ra. Trong miệng tức giận kêu la: "Hắn không uống, ngươi không nghe thấy sao? Ngươi điếc à!"
Hồ Đại Nạo thấy nàng ở trước mặt mình ném cái ly tại nhà mình, lửa giận cũng vọt lên, hắn đứng dậy đẩy bả vai Chu Mạch.
Dù sao không có phòng bị, bị một đại nam nhân đẩy, Chu Mạch lảo đảo một cái, bò tới trên mép giường. Nàng quay người nhìn Hồ Đại Nạo đang nổi giận đùng đùng nhìn mình chằm chằm, tức thì nóng giận cười, "Ngươi là nam nhân mà lại đi đánh nữ nhân, hôm nay là ngươi động thủ trước, đừng trách cô nãi nãi ta không khách khí!"
Chu Mạch nói xong tiến lên đấm móc vào quai hàm Hồ Đại Nạo, Hồ Đại Nạo bị đau muốn đưa tay tát Chu Mạch, kết quả bị Chu Mạch linh hoạt trốn, đến phía sau hắn, bay lên một cước đá hắn nằm mặt đất, Hồ Đại Nạo dập đầu vào mép giường sau đó bò trên mặt đất, Chu Mạch không đợi hắn phản ứng kịp đứng dậy, đi lên quyền đấm cước đá một trận, đánh hắn kêu oa oa.
Triệu Trọng Sơn và vị kia ở bên cạnh bị một màn trước mắt làm sợ ngây người, chỉ là Triệu Trọng Sơn lắc đầu một hồi, vội vàng gọi Chu Mạch dừng tay, đừng đánh.
Mà người bên ngoài cũng đã nghe đến động tĩnh bên trong, lão tử, mẹ, vợ, muội muội của Hồ Đại Nạo, đám người này tiến vào vừa nhìn, con trai mình, trượng phu, đại ca bị một nữ nhân đánh, như vậy cũng được sao, rối rít tiến lên giúp một tay.
Vì vậy mới vừa rồi một chọi một mọi người biến thành quần đấu, cũng chỉ là Chu Mạch một người đối phó với cả nhà bọn họ. Mà Triệu Trọng Sơn vội vàng lảo đảo xuống giường, hôm nay hắn thật bị chuốc rất nhiều, hắn nhìn tất cả mọi người đánh một mình Chu Mạch, đâu còn ngồi được, vội vàng trước lên kéo Hồ lão hán, dù sao những người khác đều là nữ nhân. Nhưng Hồ lão hán đang nổi nóng, đâu để ý, trực tiếp vung tay một cái liền vứt Triệu Trọng Sơn uống đến say lướt khướt vứt qua một bên.
Ánh mắt Chu Mạch quét qua nam nhân của mình bị đánh, lửa giận trong lòng càng lớn hơn, cũng không quản Hồ Đại Nạo trên đất, dù sao đã đánh đủ rồi, mà là nghiêng đầu chuyên tâm đối phó bốn người trước mắt, bản thân nàng có võ thuật hơn nữa thù cũ hận mới, vung ra nắm đấm đều uy thế hừng hực, mà dưới chân cũng không nhàn rỗi, trước một cước đá vào bụng Hồ lão hán để cho hắn ngừng nghỉ một lát, sau đó chuyên tâm dọn dẹp ba nữ nhân kia.
Đối với Hồ lão thái bà và nàng dâu Hồ Đại Nạo nàng giữ chút tình cảm và thể diện, dù sao đều là nữ nhân, cũng không dễ dàng. Nhưng là đối với Hồ Nhị Lệ, nàng đều không khách khí chút nào, quả đấm cùng bàn tay chuyên hướng trên mặt nàng ta mà đánh, nàng ta không phải tự hào có một gương mặt mê hoặc chúng sinh sao, tối hôm nay nàng sẽ để cho gương mặt này nở hoa.
Chỉ thấy trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng nhỏ hẹp có một nhóm người đang đánh nhau, thật là náo nhiệt, nhưng chỉ chốc lát sau liền yên tĩnh, bởi vì Chu Mạch đánh bọn họ nằm xuống hết, mà chính nàng cũng vinh quang đánh tiểu tam bên trong trận đấu này đến bị thương chảy máu, trên mặt bị Hồ Nhị Lệ móng tay dài quẹt cho một phát, mới vừa rồi hưng khởi không cảm thấy đau, hiện tại dừng lại thấy đau rát.
Chu Mạch hối hận mình không có nuôi móng tay dài, nếu không có thể quẹt mặt nàng tới hai vệt, chỉ là thấy mặt Hồ Nhị Lệ này đã sưng thành bánh bao, hoàn toàn không thấy bộ dáng trước kia nàng khiến người ta thấy yêu thương, trong lòng Chu Mạch vẫn cảm thấy rất thoải mái.
Mà miệng Hồ lão thái bà rất là không sạch sẽ, không ngừng mắng Chu Mạch, thối, bà điên, vì vậy Chu Mạch vốn chuẩn bị đi qua bà ta lại đi lên tát bà ta mấy cái, bà ta cũng không dám mắng nữa, chỉ còn lại ai oán.
Một Triệu Trọng Sơn bên cạnh che cái trán bị thương, trợn mắt ngoác mồm mà nhìn tình huống trước mắt, hắn mấy lần nhớ tới không biết làm sao lại uống rượu quá nhiều dẫn đến không bò dậy nổi, chỉ có thể trong miệng la hét bảo tất cả mọi người không nên đánh. Hắn thật sự không nghĩ ra làm sao sẽ đến nước này.
Đánh cho những kẻ đáng ghét này một trận tê người, Chu Mạch ngẩng cao đầu đỡ Triệu Trọng Sơn trở về nhà mình, nghĩ thầm sau đó về nhà không chừng còn có một trận đấu ác liệt phải chiến, để lại cả nhà lão Hồ trong phòng rên rỉ, oán hận.
Triệu Trọng Sơn đã say đi hình chữ S rồi, nhưng là đầu hắn vẫn còn có chút rõ ràng, miệng nói chuyện đã không phải là rất lưu loát: “Tiểu, tiểu Mạch, ngươi không bị, bị thương gì chứ? ?"
Chu Mạch nhìn hắn như vậy mà còn quan tâm mình, tức giận trong lòng biến mất một chút, lắc đầu nói không có. Chỉ im lặng dắt hắn lên đường, Triệu Trọng Sơn thấy nàng như vậy, biết trong lòng nàng không thoải mái, nên cũng không nhiều lời.
Hai người về đến nhà, Triệu Trọng Sơn bởi vì tác dụng của rượu cồn, ngã đầu xuống liền ngủ, mà Chu Mạch lại rửa mặt thu thập một phen mới ngủ, nghĩ thầm trải qua cuộc ác chiến tối hôm nay, ngày mai không biết cái gì đang chờ đấy.
Mặc dù nói họ Triệu ở trong thôn xóm thuộc về đệ nhất đại tính, mà họ Hồ người ta cũng không ít, huống chi chính là người họ Hồ, bọn họ tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Người trong thôn nổi lên tranh cãi, chỉ cần không đánh chết người, đánh bao nhiêu trong nha môn cũng sẽ không quản, mà hiển nhiên người trong thôn cũng không có thói quen đi cáo quan, bọn họ cảm thấy đánh thua chính là thua, cùng lắm thì tiếp theo đánh lại hoặc là mời Tộc trưởng phân xử.
Mà trong thôn cũng có không quy củ bất thành văn, chính là nam nhân không thể cùng nữ nhân đánh nhau, như vậy là muốn bị người cười đến rụng răng. Một đại nam nhân ở nhà như thế nào đánh vợ cũng sẽ không bị người nói gì, nhưng muốn đi ra ngoài đánh nữ nhân khác, xương cốt cũng bị người đâm xuyên.
Ngày thứ hai trời mới vừa tờ mờ sáng, Triệu Trọng Sơn liền tỉnh, hắn tỉnh vì khát, nhưng sau khi đứng dậy chưa kịp uống nước trong óc liền phát ra ký ức như thật như mơ tối ngày hôm qua, hơn nữa phía ngoài gió lạnh thổi, hắn giật thót mình, vội vàng đánh thức Chu Mạch.
"Tiểu Mạch, chuyện xảy ra tối qua là thật?" Hắn vội vàng hỏi, Chu Mạch bị hắn lay tỉnh, vốn là có chút bực bội khi rời giường, nghe hắn hỏi như thế càng thêm tức giận.
"Đúng, đánh Hồ Nhị Lệ của chàng rồi, thế nào, đau lòng sao?" Thở phì phò lời nói không thông qua đại não liền hỏi ra.
Triệu Trọng Sơn nghe xong chân mày nhíu sâu hơn, giọng nói cũng tăng thêm: "Tiểu Mạch, tối hôm qua nàng đến Hồ gia đại náo một trận, chỉ là bởi vì không yên lòng ta cùng Hồ Nhị Lệ sao? Ngươi có biết hôm qua tại sao ta tự mình mang rượu tới? Còn không phải là sợ bọn họ dùng thủ đoạn."
Chu Mạch nghe cố gắng hạ thấp âm thanh, khí thế nhưng không có yếu xuống: "Nếu chàng biết bọn họ có ý không tốt, tại sao còn muốn đi uống rượu? Hơn nữa còn uống nhiều như vậy!"
" Buổi sáng hôm qua sau khi cứu Ngưu Oa, Hồ Đại Nạo muốn ta buổi tối đến nhà hắn uống rượu, ta liền cự tuyệt, nhưng hắn còn là cầm lấy tay ta không thả cầu xin ta đi, còn kém quỳ xuống, ngay trước mặt nhiều bà con như vậy, cuối cùng ta không thể cự tuyệt nữa." Triệu Trọng Sơn thở phì phò giải thích.
"Phải nói uống nhiều như vậy, hôm qua cùng uống rượu còn có Hồ Đại Thụ đầu thôn Đông, chính là người nàng nhìn thấy đó, hắn là ân nhân cứu mạng ta, hắn bảo ta uống ta không thể không uống. Chẳng qua ta vẫn giữ lại tâm tư, từ đầu đến cuối cũng không đụng tới rượu Hồ gia bọn họ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT