Nghe được Lí thị không gọi nàng là đệ muội mà trực tiếp gọi là Chu thị. Chu Mạch cảm thấy trong lòng cũng không biết nói gì, mặc dù ở hiện đại chị em bạn dâu gọi thẳng tên nhau cũng chẳng lạ gì, nhưng đây là thời đại phong kiến. Trưởng ấu có thứ tự, khiêm tốn có lễ là yêu cầu cơ bản.

"Bẩm Lí thị, Chu thị tôi chuẩn bị đi cắt cỏ!" Chu Mạch ngay cả liếc cũng không liếc nhìn nàng ta một cái, nắm tay Đông Nhi bước đi.

"Này, sao cô không đi cắt lúa mạch của cô hả?" Lí thị nhắc nhở nàng.

Nghe nàng ta nhắc tới, Chu Mạch mới nhớ nàng còn có việc quan trọng phải làm, nàng vội vàng quay lại, hỏi Lí thị: "Đại tẩu, nhà tẩu cắt lúa mạch rồi sao?"

Chu Mạch là hạng người có ân báo ân, có thù báo thù, ngươi kính ta một thước ta cho ngươi một trượng, cho nên khi Lí thị nhắc nhở nàng, nàng liền gọi nàng ta một tiếng đại tẩu.

Thấy Chu Mạch biểu hiện như thế, Lí thị vừa lòng gật gật đầu, đắc ý nói: "Đại ca cô sáng sớm đã đi cắt rồi, bất quá nhà chúng tôi chỉ có một mẫu thôi, hắn là một thanh niên khỏe mạnh nên cắt rất nhanh." Nói xong khoe khoang nhìn Chu Mạch.

Chu Mạch cảm thấy buồn bực trong lòng một chút: "Đại tẩu à, không phải trong nhà tẩu có đàn ông làm việc thôi sao, cần gì mà hả hê thế hử?" Nhưng khi nghĩ đến bản thân nàng trước mắt thật sự đang thiếu một người như vậy, nàng lại không thể kiếm. Người ta còn có cơ hội cầu mà không được, mà nàng là không thể cầu.

Ngày hôm qua Triệu Đại Ngưu đã mang mọi người đến nhà mới để chia nhà, cho nên Chu Mạch biết ba mẫu ruộng của nàng nằm ở đâu, nằm ở phía nam cách nhà nàng cũng không xa, vì thế nàng cũng không nhiều lời vô nghĩa với Lí thị, mượn liềm mang theo Đông Nhi đi về hướng nam. Vừa đi ra cửa không bao lâu, liền gặp Lưu tẩu tử đang vội vàng chạy về phía nàng.

Ở khoảng xa Lưu tẩu tử đã nhìn thấy Chu Mạch, nàng vội cất tiếng gọi: "Tiểu Mạch, ngày hôm qua Tôn gia đến đặt sính lễ, chợt nghe bên nhà muội có tiếng nói nhao nhao, tẩu cũng không có thời gian đến xem. Buổi tối mới biết được nhà muội chia nhà, hôm nay buổi sáng tẩu làm xong hết mọi chuyện liền chạy nhanh đến đây xem muội có cần giúp đỡ gì không?"

Nghe những lời quan tâm của Lưu tẩu tử, Chu Mạch cảm động thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng: "Tẩu tử, thật sự cám ơn tẩu! Mọi đồ đạc ngày hôm qua muội đã chuyển hết sang bên này, nương của muội hôm nay cũng sẽ tới giúp muội."

Bỗng nhiên nhớ tới chuyện thu hoạch làm nàng đau đầu, Chu Mạch khách sáo hỏi: "Tẩu tử, nhà tẩu thu hoạch lúa mạch chưa?"

"Nhà tẩu có hai mẫu, có bốn người, đã sớm cắt xong, cũng nghiền xong rồi, đợi phơi khô là có thể bán." Lưu tẩu tử ung dung nói, sau đó hỏi Chu Mạch muốn nàng giúp một tay phải không?

Chu Mạch liên tục xua tay, nói nàng chỉ có một mẫu, cho nên một mình nàng cắt cũng sẽ rất nhanh. Nàng cũng không có ý hỏi việc cắt lúa mạch nên như thế nào. Nhớ tới trước kia bà ngoại có nói một câu: "Trồng hoa màu, không cần học, người ta làm sao thì mình làm theo như thế!" Cho nên nàng quyết định lần sau sẽ đi xem Triệu Bá Tuyền làm như thế nào, dù sao bọn họ ở kề bên, nàng cũng có thể liếc mắt nhìn một cái.

Từ biệt Lưu tẩu tử xong, hai mẹ con tay trong tay đi đến ruộng, thấy bên trái Triệu Bá Tuyền cùng bên phải vợ chồng Triệu Thúc Hà đã sớm bắt tay làm việc, nàng thấy bản thân có vẻ là một kẻ lười biếng, đến buổi trưa mới bước ra ruộng.

Trái phải đều nhìn một chút, quan sát xem cách bọn họ làm việc, Chu Mạch để Đông Nhi đi chơi, sau đó liền bắt tay vùi đầu tận sức làm việc. Cho đến giữa trưa, Chu Mạch đấm mấy cái vào thắt lưng đau nhức, nhìn hai tay đều có mấy nốt phồng tay, nàng nhịn không được rơi hai giọt lệ, lần đầu tiên nàng hận chuyện xuyên không này như vậy. Ở hiện đại gặt hái cái gì cũng đều có máy móc hỗ trợ thật thuận tiện!

Thì ra sau khi cắt lúa mạch xong, phải chuyển tất cả đến một cái sân lúa, còn phải thuê một con bò cùng trục lăn lúa đến nghiền, nghiền cho đến khi hạt rơi ra hết. Sau đó nhặt phần thân bỏ đi, phần hạt rơi ra dùng rổ sẩy cho những cọng rơm thừa cùng vỏ trấu bay ra. Hạt lúa sau khi sẩy sẽ phơi nắng cho khô thì hoàn thành trình tự việc thu gặt lúa mạch.

Chu Mạch nghe Triệu Bá Tuyền giảng dạy mà cảm thấy hai chân đều run lên, cũng may buổi chiều lúc Trần thị đến, có mang Chu Bình theo. Do một mẫu lúa mạch của Chu gia đã cắt xong, trong khoảng thời gian này bởi vì là ngày mùa, sau khi mầm đậu bán xong bà cũng không làm tiếp nữa, tạm nghỉ vài ngày, vừa vặn lúc này Chu Mạch lại ra ở riêng, cho nên mẹ con bà liền đi qua. Trước tiên bà đem những món đồ Chu Mạch dặn mua chuyển vào nhà, trả xe cho người ta. Sau đó hai người liền cầm lưỡi hái đến tiếp Chu Mạch gặt lúa.

Người nhiều nhiều sức, đặc biệt là Trần thị, tuy làm việc nặng nhưng bà rất hăng hái, so với một thanh niên trai tráng như Triệu Thúc Hà còn nhanh hơn. Ba người mất hai ngày liền đem một mẫu lúa mạch cắt xong, còn đem chúng chuyển đến sân lúa.

Vừa đúng lúc đường ca Triệu Hoa ở nhà bên cạnh vừa dùng trục lăn lúa xong, Chu Mạch liền dùng tiếp, Trần thị thế nhưng điều khiển bò nghiền lúa lại là một tay cao thủ, Chu Mạch hiện ở trong lòng đối với người nương này bội phục dào dạt như nước sông.

Vì thế Trần thị, Chu Bình, cùng Chu Mạch đồng lòng hợp sức mất năm ngày đã đem một mẫu tiểu mạch thu hoạch xong hết thảy, tổng cộng được khoảng gần hai trăm cân. Mấy ngày này Triệu Đông Nhi liền đảm đương vai trò hậu cần, nấu cơm đưa cơm cho bọn họ.

Đương nhiên trong khoảng thời gian này, con heo của nàng đều do Triệu Đại Ngưu chăm sóc. Thu hoạch lúa mạch xong, còn phải chờ thêm nửa tháng mới thu hoạch ngô, Chu Mạch liền mời hai lão thợ xây trong thôn đến xây tường, chuồng heo cùng phòng bếp trong nhà, tiền vật liệu cùng tiền công tổng cộng tốn hai lượng bạc. Chuồng heo xây khá lớn, giữa chuồng xây một bức tường cao khoảng một mét, ở giữa tường có xây một cái cửa. Nhìn toàn bộ chuồng heo có thể nuôi ít nhất năm con heo. Những điều này cũng là Chu Mạch đã sớm tính toán, trải qua chuyện thu hoạch lúa mạch, nàng cảm thấy cắt cỏ cho heo quả là một việc thật nhẹ nhàng, cho nên chuẩn bị nuôi thêm mấy con heo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play