Thói quen không phải là tình yêu, tình yêu không phải là thói quen.
***
Du Nguyệt Như đẩy tay Thái Tử ra, xoa cằm đau nhức, vô cùng bình tĩnh. "Chị đến gặp dì Tiệp, không phải đến ầm ĩ với em."
Cô muốn chạy trốn, bị Thái Tử một tay lôi về, thô lỗ đẩy vào phòng mình. "Em đi tắm rửa thay bộ quần áo khác, chị ở đây chờ, một lát nữa chúng ta ra ngoài nói."
"Chị không có gì để nói với em, chị phải đi." Nói xong cô lập tức kéo cửa ra, vừa mới kéo được một khe nhỏ, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp mà ngầm uy hiếp của Thái Tử truyền đến.
"Chỉ cần chị bước ra khỏi phòng này một bước, chị có tin em nhốt chị lại, không cho chị gặp lại anh ta không?"
"..." Động tác của Du Nguyệt Như dừng lại. hít một hơi thật sau, sau đó đóng lại cửa. Thái Tử nói ra được thì sẽ làm được, càn rỡ độc ác đến mức không có người nào có thể ngăn cản được.
Tiếng nước ào ào trong phòng tắm khiến tâm trạng của cô càng thêm sốt ruột bất an, mãi đến lúc Thái Tử tắt nước, khoác áo tắm ra ngoài, thậm chí thay một bộ quần áo khác Du Nguyệt Như vẫn đang trong trạng thái thất thần. Thái Tử vỗ tay trước mắt cô, gọi hồn cô quay trở lại.
Cô hơi lúng túng, nhưng Thái Tử vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng như băng. Bọn họ người đi đằng trước người đi đằng sau, Thái Tử quay đầu lại, không kiên nhẫn giục cô đi nhanh lên, cô kì kèo mè nheo, hận không thể lên ba bước lùi một bước. Thái tử không quanh co, trực tiếp kéo cô đi, trùng hợp gặp Dĩ Nhu tan học trở về.
Ngoại trừ bình thường Thái Tử hơi dữ dằn với cô ấy một chút thì Du Nguyệt Như và Hoàng Phủ Triệt đều vô cùng yêu thương cô ấy. Hơn nữa bình thường Du Nguyệt Như không ở nhà nên Dĩ Nhu cực kỳ thích bám lấy cô. Chỉ là lúc này còn chưa kịp vui vẻ trao cho cô một cái ôm ấp áp đã bị Thái Tử nhanh hơn đẩy ra.
"Đừng ồn ào."
Dĩ Nhu chu mỏ lên quay về phía hai người họ nói."Anh và chị đi đâu thế?"
"Có một cuộc hẹn." Thái Tử nhét Du Nguyệt Như vào trong xe, cũng không quay đầu lại mà bỏ lại một câu. Dĩ Nhu đành phải nhăn mặt chun mũi hừ một tiếng, nhìn theo chiếc xe thể thao chạy đi như bay của anh ta.
Không khí trong xe không tránh khỏi có chút căng thẳng. Du Nguyệt Như ngầm tính toán xem phải làm sao bây giờ. Thái Tử lườm cô một cái, mở miệng.
"Chúng ta không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau, chị kết giao với ít hay nhiều đàn ông em cũng không có hứng thú, chỉ là..."
"Chỉ là không thể ở cùng một chỗ với Thi Dạ Diễm đúng không?" Du Nguyệt Như nói tiếp câu nói của Thái Tử, lấy hộp thuốc lá từ trong túi của anh ta ra, châm một điều. "Chị biết hai người từng có một đoạn quá khứ, nhiều năm như vậy anh ấy đoạt không ít việc làm ăn ở Bắc Mỹ của em, em đã cho anh ấy một phát súng, anh ấy đã cho em một phát súng, nhưng những điều này chẳng qua cũng chỉ là chút oán hận bị kéo dài thôi, anh ấy không để em thoải mái, em cũng không để anh ấy dễ chịu, cũng không phải chuyện thù sâu hận lớn gì, không phải sao?"
"Thi Dạ Diễm không chỉ đối nghịch với em, mà còn đối nghịch với nhà chúng ta nữa." Thái Tử cười trào phúng. "Sớm muộn gì anh ta cũng biết chị là ai, chị có thể giấu anh ta cả đời sao?"
Cả đời?
Trái tim Du Nguyệt Như run rẩy, ánh mắt trầm xuống, bọn họ thật sự có cả đời sao? Thái tử vừa thấy dáng vẻ này của cô thì lông mày càng nhíu chặt hơn. "Hai người nói là chơi đùa rồi sẽ kết thúc khi chưa quá muộn, chị muốn lấy họ Du, em cũng không muốn kéo chị vào chuyện này."
Cây to đón gió, nhà họ Hoàng Phủ là đại gia tộc đứng đầu ở thành phố T, cũng không thiếu chuyện đắc tội với người ở cả hai phía hắc bạch đạo. Bên dưới những chuyện nở mày nở mặt thì chuyện nguy hiểm cũng đếm không hết. Anh ta là con trai cả, có Hoàng Phủ Triệt chịu trách nhiệm cùng anh ta là đủ, cô và Dĩ Nhu tránh càng xa càng tốt.
Du Nguyệt Như cười nhạt. Cô muốn họ Du sao? Không có đứa bé nào thích chuyện bị chính cha ruột của mình lấy ra làm công cụ lợi dụng. Dưới kích động cô bật thốt lên những điều đã kìm nén tận sâu dưới đáy lòng, hung hăng hít một hơi thật sâu.
Cô cũng không phải là thánh mẫu, cô nghĩ bất kỳ ai ở vào lập trường của cô khi có được càng ít sự ấm áp thì càng muốn quý trọng. Làm mẹ kế, những yêu thương mà Tân Tiệp cho cô tuy chưa bằng nửa phần dành cho Thái Tử và Dĩ Nhu, nhưng với cô, như vậy cũng đủ để quý trọng rồi. Cô không muốn vạch trần sự việc khiến Tân Tiệp bị tổn thương, hơn nữa bà ấy còn bị bệnh tim bao nhiêu năm nay rồi. Tân Tiệp cần quý trọng và che chở hơn cô.
"Nếu không phải chơi đùa thì sao?" Cô nói một câu sâu xa, Thái Tử ôm tâm lý may mắn mà hỏi lại cô."Cái gì?"
"Chị nói, nếu lúc này không phải là chị đang chơi đùa, anh ấy...anh ấy cũng nghiêm túc, thì..." Cô còn chưa nói xong, Thái Tử đã đạp mạnh chân phanh, khiến xe dừng ngay lập tức, quán tính khiến cơ thể cô bay ra ngoài nhưng lại bị dây an toàn kéo lại, lực kéo rất mạnh khiến cô cảm thấy đau nhức.
Cô vừa mới ngồi yên, một bóng đen nhanh chóng chồm qua đây che người cô. Cảm giác áp bức mãnh liệt khiến lòng cô căng thẳng. Thái Tử túm lấy tóc cô, ép cô nhìn thẳng vào mình, ánh mắt tĩnh lặng như nước. "Chị nói, nghiêm túc sao?"
Da đầu có chút đau, cô không thể đẩy anh ta ra được. "Đúng."
"Có bao nhiêu nghiêm túc? Như thế nào gọi là nghiêm túc."
Cô không nói chuyện, tay lại theo bản năng che bụng. Mắt Thái Tử theo động tác của cô nhìn chằm chằm xuống bụng dưới của cô, sự độc ác trong mắt tập trung tại một chỗ. "Chị đừng nói với em là chị mang thai rồi nhé!"
"Không có, bây giờ không có không có nghĩa là tương lai không có."
Trong lập tức trở nên yên lặng không như chết. Một lát sau, cô nghe thấy âm thanh hai nắm đấm của Thái Tử vang lên răng rắc.
"Được lắm!"
Anh ta buông cô ra khởi động xe, tốc độ xe rất nhanh, xuyên qua dòng xe trên đường lớn, nhìn cảnh vật hai bên đường càng ngày càng quen thuộc, cô có dự cảm không tốt. Cuối cùng Thái Tử dừng xe ở dưới bệnh viện của nhà họ Hoàng Phủ, nếu bây giờ Du Nguyệt Như còn không hiểu ý tứ của anh ta nữa thì cô chính là con ngốc.
Cô không xuống xe, Thái Tử lập tức bế cô xuống, không để ý đến chuyện cô giãy dụa phản kháng, ôm thẳng đến khoa phụ sản. Không ai dám thất lễ với ông chủ lớn này, đành phải dùng tốc độ nhanh nhất cách ly những người không liên quan, giữ lại cho bọn họ một không gian riêng tư.
"Kiểm tra cho cô ấy một lượt, nếu mang thai lập tức bỏ!" Anh ta lạnh lùng ra lệnh. Du Nguyệt Như quá sợ hãi, tức giận đến mức choáng váng, cô quay đầu lại hung hăng trừng mắt. "Đều cút xuống cho tôi!"
Những y tá vừa muốn tiến lên thì bị sự tàn ác bao quanh người cô làm cho sợ đến mức phải lập tức lui ra. Thái Tử bỗng nhiên nở nụ cười. "Thật không biết học dáng vẻ này từ ai, người chị xinh đẹp của em đi đâu rồi."
"Nếu còn nhớ rõ tôi là chị của cậu thì cậu không nên làm như vậy!" Cô níu chặt áo Thái Tử, trong mắt tràn ngập sự kiên quyết. "Cậu không có quyền bỏ đứa bé của tôi!"
"Cuối cùng chị cũng là người nhà họ Hoàng Phủ, làm sao có thể mang con của anh ta đây? Đầu chị bị hỏng rồi à? Nhà họ Thi là chốn nguy hiểm, chưa nói đến chuyện chị là người nhà họ Hoàng Phủ, chỉ cần chị là người phụ nữ bình thường thôi, sau khi vào cửa nhà họ Thi thì đến cục xương cũng bị nhà bọn họ nuốt vào! Thi Dạ Triệu và Thi Dạ Diễm vừa sinh ra đã bắt đầu tranh đấu, chị muốn thành vật hy sinh giữa hai người bọn họ sao?"
"Sẽ không? Tôi không phải Tiểu Nhu, tôi không dễ đối phó như ây! Hơn nữa Thi Dạ Diễm sẽ bảo vệ tôi!"
"Làm sao chị biết?"
"Anh ấy nói sẽ không để tôi phải chịu một chút thương tổn nào, chỉ cần tôi ở bên anh ấy, anh ấy sẽ liều mạng bảo vệ tôi!"
"Nói dưới tình huống nào? Trên giường sao?" Thái Tử cười trào phúng, vỗ vỗ mặt cô. "Em từng nghĩ chị khác với những người phụ nữ khác, chị thông minh, chị biết suy nghĩ thấu đáo, lời nói của đàn ông ở trên giường có thể tin sao? Kỹ thuật của anh ta tốt đến mức khiến chịu trúng tà nên muốn đi theo anh ta sao, nếu chị chọn Lôi Khải em sẽ không quản, còn Thi Dạ Diễm, không được!"
"Tôi không cần cậu để ý tôi! Tôi không cần bất kỳ ai trong số các người quản tôi, tôi có quyền lựa chọn sẽ ở một chỗ với ai!"
"Hoàng Phủ Nguyệt Như! Chị tùy hứng đủ rồi! Mắt nhìn đàn ông của chị tệ không thể chịu được, trước kia không phải Đường Lạp An không lấy chồng, kết quả thì sao? Không phải anh ta từ bỏ chị rồi sao? Hai lần đều cưới Úc Tiểu Trì." Thái Tử vặn bung cổ tay cô ra, cầm nó giơ lên trước mắt cô. "Chị cũng muốn vì Thi Dạ Diễm mà cắt cổ tay một lần sao? Cuộc sống của chị còn bị đàn ông hủy đến mức nào?"
Có thể thấy được một vết thương dài có màu đã phai nhạt trên cổ tay cô, Du Nguyệt Như nhìn vết thương kia, trong nháy mắt nhớ lại những ngày đau khổ nhất, những ngày đau khổ vì bị Đường Lạp An tuyệt tình vứt bỏ bỗng nhiên mạnh mẽ hiện về trong tâm trí cô.
Một bên Đường Lạp An vừa đoạt lấy cơ thể cô để hưởng thụ, một bên dùng giọng nói bao hàm tình dục nói cho cô, chúng ta không thể cùng một chỗ, Úc Tiểu Trì không thể không có anh ta, con anh ta không thể không có cha.
Du Nguyệt Như nhớ đến hình ảnh của cô lúc thiện lương bị tôi luyện thành vạn kiếm không thể xuyên qua, đau không thể kìm nén được. Cô phẫn nộ đẩy anh ta rời khỏi mình, thậm chí cầm quần áo chưa kịp mặc đã rời khỏi đó. Đường Lạp An không nói lời nào túm cô quay lại đặt dưới thân, mạnh mẽ tiến vào, tiếp tục màn hoan ái chưa xong.
Anh ta thô lỗ dã man, động tác mãnh liệt dường như chỉ vì muốn phát tiết, cô không ngừng phản kháng, khóc hỏi anh ta nếu như anh ta yêu Úc Tiểu Trì tại sao vẫn muốn làm chuyện này với cô. Đường Lạp An thở gấp nói vào tai cô một câu, khiến trong nháy mắt cô rơi vào tận cùng của tuyệt vọng, trái tim yếu ớt bị anh ta đập nát hoàn toàn.
"Tôi không có cách nào khác, luyến tiếc cô, luyến tiếc cơ thể cô, càng luyến tiếc âm thanh trên giường của cô."
Nước mắt của Du Nguyệt Như trào ra mãnh liệt."Em không tin trong lòng anh không có em dù chỉ một chút, anh cũng yêu em đúng không?"
Đường Lạp An cho cô một cú đẩy thật sâu. "À, cô gái nhỏ, tình yêu không đơn giản như vậy, không cần nhầm lẫn xem thói quen trở thành tình yêu, cô xem chỉ cần ở lâu với bất kỳ một người đàn ông nào, có thói quen làm tình với anh ta, đều cảm thấy bản thân đã yêu anh ta thôi."
Cô không có sức lực để phản kháng, mất âm thanh, giống như tượng gỗ để mặc anh ta dao động, xuyên qua trên cơ thể mình. Cô mở miệng, tiếng hít thở rất mỏng manh. Đôi mắt yên tĩnh, theo dõi anh ta đến nháy cũng không muốn nháy nữa.
Đường Lạp An đưa tay che mắt cô, cô chỉ có thể im lặng khóc trong lòng bàn tay của anh ta. Sau khi anh ta bắn một luồng khí nóng vào người cô, tất cả nước mắt trong cơ thể cô cũng đã chảy hết.
Thái Tử buông cô ra, kéo phẳng áo sơ mi. "Chị xác định rằng không phải Thi Dạ Diễm đã biết thân phận của chị từ sớm nên chỉ muốn chơi đùa chứ? Đi kiểm tra một chút, em cũng chỉ muốn tốt cho chị thôi, Thi Dạ Diễm không phải là người đàn ông có thể vì đứa nhỏ mà chịu bị phụ nữ trói buộc, không cần vì tình cảm tự cho là đúng mà khiến đầu óc u mê, đến lúc đó hối cũng không kịp."
Khí thế vừa rồi của Du Nguyệt Như bị anh ta nói mấy câu như vậy đánh tan, cô nhẹ nhàng vỗ về bụng dưới, nếu bên trong này có sinh mệnh nhỏ, nếu Thi Dạ Diễm sớm biết cô là ai, nếu những điều hứa hẹn trước đây chỉ là nói dối, nếu tình yêu giữa hai người bọn họ chỉ là cô tự cho là đúng...
Nhưng dù sao anh cũng tìm cô tám năm, vì cô mà động tay với Thi Dạ Triệu, cho cô chiếc vòng trang sức quan trọng như thế, những yêu chiều, những dung túng, những tình thâm ý trọng vô tình để lộ, muốn cô phải làm sao để tin tất cả những điều kia là diễn trò đây?
Lúc gần đi anh muốn thổ lộ tình yêu, anh vẫn để cô chờ anh trở về, rõ ràng anh nói nếu có đứa nhỏ sẽ cưới cô...
Hai tay Du Nguyệt Như che mặt, bỗng nhiên có không còn sức lực tựa vào người Thái Tử. "Coi như những điều em nói đều là đúng, đều là sự thật, nhưng....đã muộn rồi."
Thi Dạ Diễm không phải Đường Lạp An, anh là người đàn ông duy nhất trên đời này đối tốt với cô mà không có mục đích. Nhưng những chuyện cũ rành rành ở trước mắt kia khiến cho những sợ hãi dưới tận sâu đáy lòng giống như rắn độc phá vỏ mà ra. Sợ hãi theo những giọt nước mắt lóng lánh chảy xuống khe hở, cô vùi đầu trước mặt Thái Tử, cơ thể ngầm chịu đựng bắt đầu khẽ run.
Đã quá muộn rồi, coi như một câu nói của Thái Tử thành sự thật, nhưng trái tim đã sớm rơi vào tay giặc kia của cô thì làm sao có thể lấy lại đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT