Bách Vĩ thấy Thi Dạ Diễm trở về một mình thì vô cùng kinh hãi, “Người phụ nữ kia đâu?”
“Đường Lạp An mang đi.”
Đáp án này càng khiến Bách Vĩ kinh ngạc hơn, trợn to hai mắt lên lên xuống
xuống nhìn anh. “Không phải chơi trò giam cầm sao?? Sao lại để cô ấy
đi?”
Thi Dạ Diễm không đáp ngược lại lại cười, xoa cằm uống
rượu. Anh không nói Bách Vĩ cũng không ép hỏi, chỉ coi là anh bị kích
thích nên mượn rượu tiêu sầu, cùng anh uống một ly, tràn đầy đồng cảm vỗ vai anh. “Loại động vật mang tên phụ nữ này, thật ra là khó giải quyết
nhất, trước một kiểu sau lưng lại là một kiểu khác, nghĩ một đằng nói
một nẻo…Quả thật là con mẹ nó giày vò rồi, cho nên chỉ cần vui đùa một
chút là tốt rồi, không cần nghiêm túc.”
Tiểu Thủy ở bên cạnh đang nhìn ngoài cửa sổ ra vẻ trầm tư, nghe Bách Vĩ nói như vậy, xoay đầu lại quay về phía anh ta vô tội nháy mắt, “Anh chơi vui vẻ không?”
Bách Vĩ suýt nữa thì phun ra một ngụm rượu, sao anh ta có thể quên có người
phụ nữ này đang ở đây. Lập tức vòng tay qua cổ cô, hôn lên khuôn mặt
nhỏ bé non mềm của cô một cái làm lành. “Vui vẻ, tương đối vui vẻ.”
Tiểu Thủy cúi đầu thẹn thùng, sau đó lại cau mày nằm ở trên quầy bar. “Diễm thiếu, Du tiểu thư không có ở đây tôi nên làm gì?”
Thi Dạ Diễm sờ đầu cô tỏ vẻ trấn an, bàn tay giống như đang sờ một con cún nhỏ, cười bí ẩn. “Nghỉ.”
*****
Suốt một đường không nói gì. Du Nguyệt Như nghiên đầu nhìn buồng máy bay
ngoài cửa sổ, yên lặng giống như ngủ thiếp đi. Đường Lạp An nhẹ nhàng
đắp chăn mỏng cho cô, vuốt mái tóc lộn xộn của cô. Nhìn thấy dấu vết bên trong cổ áo đang mở của cô, mắt trầm xuống.
“Anh ta ngược đãi em?”
Du Nguyệt Như thu hồi tầm mắt, tìm tư thế thoải mái, nhắm mắt lại. Cô giả vờ ngủ, Đường Lạp An nói. Cũng không có cách nào khác.
Khi bay đến thành phố T trời đã tối, người Thái Tử phái tới đã đến đợi từ
sớm. Du Nguyệt Như giống như một phạm nhân đang bị áp giải lên xe, xe
chạy thẳng về nhà trọ của Thái Tử. Thái Tử hình như vừa mới tắm xong,
thấy cô bình an trở về thì thở phào nhẹ nhõm.
Người làm chuẩn bị
một bàn thức ăn, cô ngồi trước bàn ăn cũng không cảm nhận được hương vị
gì. Thái Tử nhỏ giọng trò chuyện gì đó với Đường Lạp An.
Lúc đi
Đường Lạp An nhìn chằm chằm cô một cái, Du Nguyệt Như cười lạnh, “Hoàn
thành nhiệm vụ rồi, nên về nhà phục vụ phu nhân đi thôi.”
Thái Tử biết điều nhường lại không gian cho hai người, Du Nguyệt Như dường như
ngay khi Thái Tử rời đi liền kéo lấy cổ áo Đường Lạp An. “Anh đúng là
người vì muốn đạt được mục đích sẽ không chừa bất cứ thủ đoạn nào!
Chuyện trái lương tâm cũng chịu làm, lời nói trái lương tâm cũng chịu
nói!”
Đường Lạp An cao hơn cô rất nhiều, lại bỗng nhiên cúi xuống ôm cô vào trong ngực, để cằm trên vai cô. Du Nguyệt Như không chịu liều mạng giãy giụa, nhưng anh ta vẫn đứng yên, để mặc cho cô đánh.
“Em có thể xem như đó là lời nói thật.” Âm thanh của anh ta trầm thấp.
Ngay lập tức vành mắt Du Nguyệt Như bỗng đỏ lên, cong môi giễu cợt. “Anh dám nói “Lời nói thật” này trước mắt Úc Tiểu Trì không?”
Đường Lạp
An ôm cô chặt hơn, muốn mang cô khảm vào trong lòng. Đã lâu chưa được
ôm, đã lâu chưa được cảm nhận thân thể cô, tất cả đã lâu của cô đều
khiến trong lòng Đường Lạp An giống như có nhiều loại kim đâm vào. Anh
ta giật giật môi, cuối cùng cắn răng không phát ra âm thanh nào.
Du Nguyệt Như gắt gao khống chế nước mắt không cho nó chảy ra.
Thân thể anh ta khẽ run bởi vì cố gắng kìm nén. Nhắm mắt lại, mũi giấu vào
trong tóc cô, hấp thu mùi hương của cô. Mà anh ta lại nhạy cảm nhận ra
được, có một loại hơi thở khác hòa lẫn trên người cô. Hơi thở thuộc về
Thi Dạ Diễm.
“Tắm xong rồi ngủ cho tốt, anh về đây.” Lời của anh
ta giống như nặn ra từ kẽ răng, vô cùng khó khăn, sau đó buông cô ra,
xoay người đi mất.
Tất cả ánh sáng trong mắt Du Nguyệt Như, sau đó hoàn toàn biến mất, biến mất hầu như không còn.
Đây chính là người đàn ông, nói câu nói là ngươi vẫn luôn muốn nghe thì như thế nào? Cuối cùng anh ta vẫn phải về ngôi nhà của anh ta và người phụ
nữ khác.
Thời điểm anh ta nói yêu ngươi, cũng không phải là thật tâm nói ra, đừng dễ dàng cảm động. Ngàn vạn lần đừng. Huống chi phần
chân thực này, vốn không hề có độ tin cậy.
Cô may mắn nhìn anh ta thật rõ ràng, thật sự là cô đã trưởng thành, sẽ không vì anh ta mà váng đầu nữa.
Hai mắt Đường Lạp An nhịn đến phiếm hồng, anh ta im lặng khẽ đếm đến mười,
nhẹ nhàng vươn tay ra đóng cửa lại. Một giây trước khi cánh cửa đóng
lại, anh ta nghe thấy âm thanh kiên quyết của Du Nguyệt Như.
“Cho dù đó có là nói thật, Đường Lạp An, anh không xứng, không xứng yêu tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT