Không thấy Gideon tới Tableau One.

Thật lòng tôi cũng mừng thầm, vì tôi không muốn Brett nghĩ là tôi cố tình sắp xếp cho sự xuất hiện của Gideon ở đây. Gạt qua một bên chuyện anh đang muốn quay lại với tôi, thì dù sao Brett cũng đã từng là một người rất quan trọng của tôi, và tôi muốn hai đứa tiếp tục làm bạn với nhau.

Nhưng lúc này, tôi còn đang mải nghĩ tới cảm giác của Gideon.

Lo lắng làm tôi chẳng còn muốn ăn uống gì. Đĩa thức ăn ngon lành vẫn còn nguyên làm tôi đâm ngại lúc Arnoldo Ricci ghé lại, bảnh bao trong bộ quần áo đầu bếp trắng tinh.

Gideon vốn là bạn của anh chàng đầu bếp nổi tiếng này, và cũng có cổ phần trong Tableau One nữa. Đó là lý do tôi quyết định ăn tối ở đây, để phòng khi anh có nghi ngờ gì thì có thể hỏi lại người quen.

Dĩ nhiên là tôi hy vọng anh tin tưởng tôi và sẽ không cần kiểm tra với người khác. Nhưng biết sao được, ghen tuông và sở hữu vốn là một trong những vấn đề của hai đứa tôi mà.

“Rất vui được gặp lại em, Eva.” Arnoldo cất giọng Ý đặc sệt rất dễ thương, hôn lên má tôi rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.

Anh chìa tay cho Brett. “Chào mừng tới Tableau One.”

“Arnoldo hâm mộ Six-Ninths lắm đó.” Tôi giải thích. “Hôm trước anh ấy có đi xem buổi diễn chung với em và Gideon nữa.”

Brett mỉm cười buồn bã. “Rất hân hạnh. Anh coi được cả hai màn luôn chứ hả?”

Ý Brett nhắc tới cả vụ của anh với Gideon. Arnoldo hiểu ý ngay. “Có. Eva là người rất quan trọng đối với Gideon.”

“Đối với tôi cô ấy cũng quan trọng.” Brett cầm ly bia Nastro Azzurro lên.

“Nếu vậy thì,” Arnoldo mỉm cười. “Che vinca il migliore. Người giỏi hơn sẽ chiến thắng.”

“Ừm.” Tôi ngả lưng ra ghế. “Em đâu có phải giải thưởng. Hay nói đúng hơn thì có được em không phải là được thưởng đâu.”

Arnoldo nhìn tôi, chắc cũng phần nào đồng ý. Không trách được, bởi anh đã tận mắt chứng kiến tôi hôn Brett và thấy tác động của chuyện đó lên Gideon.

“Thức ăn của em có vấn đề gì không Eva?” Arnoldo hỏi. “Nếu hợp khẩu vị thì chắc chắn là em đã ăn hết rồi.”

“Anh cho dọn khẩu phần lớn quá đó.” Brett giải thích.

“Eva ăn được nhiều mà.”

Brett nhìn tôi. “Vậy hả?”

Tôi nhún vai. Liệu Brett đã bắt đầu nhận ra là tôi và anh biết quá ít về nhau chưa nhỉ?

“Ừ, em có nhiều tật xấu mà.”

“Anh thấy chuyện đó đâu có gì xấu.” Arnoldo nói. “Buổi ra mắt thế nào?”

“Tôi nghĩ là thành công.” Brett nhìn tôi dò xét.

Tôi gật đầu, vì không muốn làm anh và ban nhạc mất vui. Chuyện cũng lỡ rồi. Tôi không thể trách Brett được, chỉ có điều vì anh thực hiện cái ý tưởng đó của mình vụng về quá thôi. “Các chàng trai của chúng ta đang thẳng tiến lên hàng ngôi sao rồi.”

“Còn tôi thì có thể tự hào nói là tôi đã mua bài hát đó trên itunes từ khi anh chỉ mới có một bài duy nhất đó thôi.” Arnoldo quay qua cười với Brett.

“Rất trân trọng sự ủng hộ nhiệt tình đó.” Brett nói. “Nếu không có người hâm mộ như anh thì bọn này không có ngày hôm nay đâu.”

“Anh có ngày hôm nay là nhờ tài năng mà.” Arnoldo quay sang tôi. “Em dùng tráng miệng và uống thêm rượu nhé?”

Lúc này tôi mới nhận ra là Arnoldo đang cố tình nấn ná lại đây. Liếc qua Brett, thấy anh nhăn nhó tôi biết anh cũng đã hiểu vấn đề.

Lái xe của Brett đưa hai đứa về tới trước cửa nhà tôi lúc hơn mười giờ. Tôi ở vào thế khó xử, buộc phải mời anh lên cho đúng phép lịch sự. Brett ngắm nghía tòa nhà, rồi ngạc nhiên khi nhìn thấy quầy lễ tân và cả bảo vệ trực đêm.

“Vậy là công việc của em có vẻ tốt lắm ha.” Anh nhận xét trên đường vô thang máy.

Có tiếng giày cao gót gõ cồm cộp sau lưng. “Eva!”

Tôi rùng mình khi nghe giọng Deanna, nói nhỏ với Brett trước khi quay lại. “Phóng viên đó!”

“Thì đã sao?” Anh hỏi lại.

“Chào Deanna.” Tôi mỉm cười chiếu lệ.

“Xin chào.” Cô nàng nhìn Brett từ đầu tới chân, rồi chìa tay ra cho anh. “Brett Kline phải không? Tôi là Deanna Johnson.”

“Rất hân hạnh, Deanna.” Anh lịch sự.

“Tôi giúp gì được cho cô?” Tôi hỏi.

“Xin lỗi vì làm phiền buổi hẹn hò của hai người. Tới lúc nãy khi thấy cô ở sự kiện của hãng Vidal hôm nay tôi mới biết là hai người đã nối lại tình xưa.” Cô nàng quay qua cười với Brett. “Vậy chắc là vụ xung đột với Gideon Cross không để lại hậu quả gì cho anh hả?”

Brett nhướn mày. “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”

“Tôi nghe nói hôm nọ anh và Gideon có to tiếng cãi vã với nhau.”

“Nhiều người có trí tưởng tượng phong phú ghê.”

Chẳng lẽ Gideon đã kịp nói chuyện với anh rồi sao? Hay tự Brett cũng đã học được cách đối phó với giới truyền thông?

Tôi bực tức khi nghĩ tới chuyện Deanna cứ quanh quẩn rình mò mình, hay chính xác hơn là rình mò Gideon. Anh ấy mới là người cô ả muốn tiếp cận, còn tôi chỉ là một mục tiêu thuận tiện hơn mà thôi.

Cô nàng nở nụ cười nhìn phát cáu. “Vậy chắc là nguồn tin của tôi không ổn rồi.”

“Chuyện thường thấy mà.” Brett tỏ ra dễ dãi.

Deanna lại chuyển qua tôi. “Hôm nay tôi có thấy cô đi cùng với Gideon, thợ chụp ảnh còn chụp được mấy tấm nữa, nên tôi định sang đây hỏi xem cô bình luận như thế nào. Nhưng giờ sẵn gặp hai người, cô có thể nói thêm về mối quan hệ giữa cô và Brett không?”

Brett chen vào, cười tươi khoe lúm đồng tiền quyến rũ. “Tôi nghĩ bài Golden đã nói hết rồi đó. Hai chúng tôi có nhiều kỷ niệm, và bây giờ là một tình bạn đẹp.”

“Bình luận hay lắm. Cảm ơn anh.” Deanna nhìn tôi, tôi cũng trừng mắt nhìn lại cô ả. “Không làm mất thời gian của hai vị nữa. Chúc một buổi tối tốt lành.”

Tôi nắm tay Brett. “Tạm biệt.”

Lôi Brett vô thang máy, tôi thở phào nhẹ nhõm khi cửa đóng lại.

“Anh thắc mắc là tại sao lại có phóng viên quan tâm tới chuyện tình cảm của em dữ vậy.”

Tôi quay nhìn Brett. Anh đứng dựa tường, tay để hai bên hông nắm lên thanh vịn, thật đẹp trai và quyến rũ. Nhưng trong đầu tôi lúc này chỉ nghĩ tới Gideon, nên ở cạnh Brett tôi không thấy thoải mái chút nào.

“Trước đây cô ta từng có quan hệ với Gideon, từ yêu thành hận đó mà.”

“Vậy mà em cũng không thấy là phải cảnh giác hả?”

Tôi lắc đầu. “Chuyện không giống như anh nghĩ đâu.”

Thang dừng lại, tôi bước ra hành lang, đi ngang nhà của Gideon trước khi tới cửa nhà mình. Trước đây mỗi lần anh đi với Corinne, anh có cảm giác tội lỗi và lo lắng giống tôi bây giờ không?

Mở cửa ra, tôi thất vọng tràn trề khi không thấy Cary trong phòng khách. Có vẻ như anh không có ở nhà, vì nếu ở nhà thì lúc nào Cary cũng để đèn sáng hết.

Bật công tắc đèn xong, tôi quay sang nhìn phản ứng của Brett. Ai tới đây cũng có ấn tượng là tôi rất giàu có, một điều luôn làm tôi cảm thấy ngại.

Anh nhíu mày nhìn tôi. “Chắc anh phải đổi nghề quá.”

“Lương của em đâu có trả nổi tiền nhà ở đây. Hiện giờ bố dượng em đang trả đó chứ.” Tôi vô bếp bỏ túi xách lên bàn.

“Em và Cross chắc thường hay tiệc tùng chung hả?”

“Thỉnh thoảng thôi.”

“Anh không cùng đẳng cấp với em phải không?”

Câu đó làm tôi thấy khó chịu, dù ở một khía cạnh nào đó thì nó hoàn toàn đúng. “Em không đánh giá con người qua tiền bạc. Anh muốn uống gì không?”

“Không cần đâu.”

Hai đứa ra sô pha ngồi.

Brett ngả người, gác tay lên lưng ghế. “Vậy là em không thích cái video ca nhạc đó.” “Em đâu có nói vậy.” “Cần gì nói. Nhìn mặt em là biết rồi.” “Nó hơi… riêng tư quá.” Cái nhìn của anh làm tôi đỏ mặt. “Nó chứng minh là anh không hề quên bất cứ thứ gì về em hết.” “Thì tại vì cũng đâu có quá nhiều thứ để nhớ đâu.” Tôi cãi. “Em nghĩ là anh không hiểu em, nhưng anh dám chắc là anh đã nhìn thấy nhiều thứ ở em mà Cross chưa và sẽ không bao giờ thấy được.” “Thật ra thì ngược lại mới đúng.” “Cũng có thể.” Brett nhượng bộ, nhịp nhịp tay trên ghế. “Đáng lẽ sáng sớm mai anh đi, nhưng anh sẽ đổi chuyến bay trễ hơn, em đi với anh đi. Bọn anh diễn ở Seatle với San Francisco, xong tối Chủ nhật em bay về kịp mà.” “Không được, em có việc khác rồi.”

“Cuối tuần sau thì anh ở San Diego, hay em qua đi.” Anh nắm tay tôi. “Sẽ y như ngày xưa, chỉ khác là có thêm hai mươi ngàn người nữa thôi!”

Tôi chớp mắt, sao tự nhiên hai đứa lại tình cờ về San Diego cùng lúc nhỉ? “Em với Cary cũng định về đúng thời gian đó luôn.”

“Vậy cuối tuần sau mình sẽ đi chơi nhé.”

“Mình sẽ gặp nhau.” Tôi đính chính, đứng dậy theo anh. “Anh về hả?”

Anh bước lại gần. “Em muốn anh ở lại không?”

“Brett à…”

“Được rồi.” Anh nở nụ cười buồn, làm tim tôi đập nhanh hơn một chút. “Cuối tuần sau gặp em.”

Rồi hai đứa bước ra cửa.

“Cảm ơn anh mời em đi tối nay nhé.” Tôi nói, tự nhiên thấy hơi tiếc vì anh về sớm.

“Anh xin lỗi vụ đoạn phim minh họa.”

“Em thích mà.” Tôi nắm tay anh. “Thật đó. Anh làm hay lắm. Chỉ có điều… nhìn thấy lại chính mình như vậy thì hơi kỳ thôi.”

“Ừ, anh hiểu rồi.” Brett vuốt má, rồi cúi xuống định hôn tôi.

Tôi quay mặt né, nên mũi anh dụi lên má tôi. Mùi nước hoa thoang thoảng, quyện với mùi hương da thịt của anh làm kỷ niệm nóng bỏng ngày xưa ùa về. Thân thể anh áp sát vào tôi, gợi lên một cảm giác quen thuộc đến nhức nhối.

Ngày xưa tôi say mê anh điên cuồng, và chỉ mong được anh đáp lại. Giờ đây khi mong ước đó đã thành sự thật, tôi lại có cảm giác vừa ngọt ngào vừa cay đắng.

Brett nắm tay tôi, nói khe khẽ. “Anh rất nhớ cơ thể em.” Giọng anh trầm đục. “Cảm giác khi ở bên trong. Anh đang khao khát có lại được cảm giác đó.”

Tôi nói qua hơi thở gấp. “Cảm ơn anh mời em ăn tối…”

Brett hôn lên má tôi. “Gọi cho anh nhé. Anh sẽ gọi em, nhưng nếu thỉnh thoảng được em gọi lại anh sẽ vui lắm, biết không?”

Tôi gật đầu, nuốt nước bọt rồi trả lời. “Em biết rồi.”

Anh vừa đi khỏi là tôi chạy ùa vào lục cái điện thoại của Gideon ra xem. Không có tin nhắn hay cuộc gọi nào hết.

Tôi lấy chìa khóa qua nhà tìm anh, nhưng căn hộ của anh chìm trong bóng tối. Không cần nhìn qua cái tô thủy tinh màu mà anh bỏ đồ trong túi ra mỗi lần về tới nhà, tôi cũng biết là anh không có ở đây.

Cảm thấy vô cùng trống vắng, tôi quay về nhà, đi thẳng về phòng rồi vô nhà tắm.

Dù bao nhiêu mồ hôi và bụi bẩn đã trôi sạch theo dòng nước, cảm giác khó chịu vẫn còn nguyên. Tôi vừa gội đầu vừa nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong ngày, cơn giận càng lúc càng lớn dần lên. Giờ này Gideon còn đang ở đâu, làm gì mà chưa về đây với tôi nữa?

Đúng lúc đó tôi cảm thấy sự có mặt của anh.

Tôi rửa sạch xà bông trên mặt, quay ra thấy Gideon đang bước vô phòng, tháo cà vạt. Nhìn anh rất mệt mỏi, khiến tôi lo lắng quên cả cơn giận vừa tức thì.

“Chào anh.”

Vừa nhìn tôi, Gideon vừa cởi hết đồ ra rồi bước thẳng vô buồng tắm, ôm chầm lấy tôi.

“Chào anh. Có chuyện gì vậy? Anh bực vụ cái đoạn phim đó hả?”

“Anh ghét cái đó quá. Đáng lẽ anh phải duyệt trước mới đúng.”

“Em xin lỗi.”

Gideon ngẩng ra nhìn tôi. Hơi nước nóng làm tóc anh ươn ướt. Anh quyến rũ hơn nhiều so với Brett, và tình cảm giữa tôi với anh cũng sâu đậm hơn rất nhiều. “Ngay trước khi đoạn phim kết thúc thì Corinne gọi cho anh. Cô ấy giống như phát điên lên vậy, mất hết kiểm soát. Anh lo quá nên phải qua nhà xem thế nào.”

Tôi hít một hơi dài, cố xua cơn ghen trong lồng ngực. Tôi không có quyền ghen, sau khi vừa mới đi với Brett cả buổi tối. “Rồi sao nữa?”

Anh nhẹ nhàng đẩy đầu tôi ngửa ra. “Em nhắm mắt lại đi.”

“Nói em nghe đi, Gideon.”

“Được rồi mà.” Gideon vừa xả tóc cho tôi vừa kể. “Anh nghĩ anh biết lý do tại sao Corinne bị như vậy rồi. Thời gian gần đây cô ấy hay uống thuốc an thần, mà lại uống không đúng thuốc.”

“Ôi, chà.”

“Đáng lẽ cô ấy phải báo với bác sĩ về tác dụng phụ của thuốc, nhưng đằng này chính Corinne cũng không nhận ra là mình bị như vậy nữa. Anh phải mất mấy tiếng đồng hồ mới giải thích cho cô ấy hiểu là dạo này cô ấy cư xử không bình thường.”

Tôi đứng thẳng dậy, quệt nước trên mặt, cố nén cảm giác bực tức khi nghe chuyện người yêu mình quan tâm chăm sóc cho người phụ nữ khác. Không thể loại trừ khả năng ả ta chỉ bịa chuyện để được gặp Gideon mà thôi.

Gideon đổi chỗ với tôi, bước ra dưới vòi sen. Nước chảy long lanh trên cơ thể tuyệt vời của anh.

“Rồi bây giờ tính sao?” Tôi hỏi.

Anh nhún vai. “Ngày mai cô ấy sẽ hẹn với bác sĩ để đổi thuốc khác.”

“Bộ anh có trách nhiệm phải lo cho cô ta hả?” Tôi khó chịu.

“Không, đó không phải là trách nhiệm của anh.” Cái nhìn cho thấy anh hiểu tôi đang nghĩ gì. Gideon lúc nào cũng đọc được suy nghĩ của tôi cả. “Anh chỉ nói chuyện với cô ấy vậy thôi, rồi gọi điện cho Giroux, bảo anh ta tới chăm sóc cho vợ mình.”

Gideon với lấy chai dầu gội đầu trên cái giá riêng để đồ dùng cá nhân của anh. Gần như ngay khi tôi đồng ý hẹn hò là Gideon đã mang hết đồ dùng sang đây để, mặt khác cũng mua đầy đủ đồ cho tôi.

“Nhưng hôm nay cô ấy bị chọc tức, Eva à. Hồi chiều Deanna mò qua đưa Corinne xem hình chụp được em với anh ở buổi ra mắt.”

“Thảo nào.” Tôi làu bàu. “Lúc em về tới đây đã thấy Deanna chờ sẵn.”

“Cô ta cả gan vậy hả?” Giọng Gideon nghe rất dữ dằn, làm tự nhiên tôi thấy hơi tội nghiệp cho Deanna. Rõ ràng là cô ả đang tự đào huyệt cho mình.

“Có thể cô nàng chụp được hình anh ở chỗ Corinne nên đem tới khiêu khích em đó mà.” Tôi khoanh tay. “Cô ta đang rình mò anh đó.”

Gideon cúi đầu dưới vòi nước để gội sạch xà bông. Cơ bắp hoàn hảo trên người anh rung rinh theo từng cử động.

Anh quá đẹp, nam tính và gợi cảm.

Tôi liếm môi, bị kích thích dù vẫn đang bực vì mấy cô ả kia. Tôi tiến lại sát bên, đổ sữa tắm ra tay rồi xoa lên ngực anh.

Gideon nhìn tôi, khẽ rên lên. “Anh thích được em vuốt ve như vậy lắm.”

“Vậy thì tốt, vì lúc nào em cũng muốn vuốt ve anh.”

Anh vuốt má, nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, có lẽ đang cố đoán xem tôi có đang gợi ý gì không. Sự thật là không. Đúng là lúc nào tôi cũng muốn anh, nhưng tôi vẫn thích tận hưởng cảm giác chỉ ở bên cạnh anh thôi. Nếu làm gì nhiều hơn nữa, đầu óc tôi sẽ lại mụ mị đi, không còn thấy được cảm giác đó.

“Anh rất cần cảm giác này, cảm giác được ở bên cạnh em.”

“Có vẻ như mọi thứ cứ dồn dập đổ xuống đầu hai đứa mình, hết chuyện này tới chuyện khác, không kịp nghỉ.” Tôi lần tay xuống bụng anh, vuốt ve. Cả tôi và anh đều rạo rực, nhưng cũng trân trọng, tận hưởng cái cảm giác được ở cạnh người mình yêu quý và cần thiết. “Nhưng mình sẽ vượt qua được hết, phải không anh?”

Gideon đặt lên trán tôi một nụ hôn. “Anh nghĩ mình đang khá ổn. Nhưng anh chỉ mong tới ngày mai để được đưa em đi chơi, đi ra khỏi đây, tránh xa hết thảy mọi thứ trong một vài ngày, giữ em cho riêng anh thôi.”

Tôi mỉm cười, hạnh phúc khi nghĩ tới chuyện đó. “Em cũng mong lắm.”

*

Tôi giật mình tỉnh dậy khi Gideon bước xuống giường.

Tôi chớp chớp mắt, thấy tivi vẫn còn đang mở, nhưng đã tắt tiếng. Tôi ngủ thiếp đi mất khi nằm trên giường, cuộn mình trong hơi ấm của anh sau cả ngày dài không được gần nhau.

“Anh đi đâu vậy?”

“Đi ngủ.” Anh vuốt má tôi. “Anh buồn ngủ quá.”

“Đừng đi mà.”

“Em đừng giữ anh lại.”

Tôi thở dài, hiểu lý do tại sao. “Em yêu anh.”

Gideon cúi xuống hôn lên môi tôi. “Sáng mai đi làm đừng quên bỏ hộ chiếu vô túi xách nhé.”

“Em không quên đâu. Mà anh chắc là em không cần mang thêm gì nữa thật hả?”

“Thật.” Anh lại trao cho tôi một nụ hôn nữa, nấn ná một lúc lâu, quyến luyến.

Rồi anh đi mất.

Sáng thứ Sáu tôi mặc một cái đầm thun tay dài đi làm, để thuận tiện khi phải đi thẳng ra sân bay. Không biết Gideon sẽ đưa tôi xa cỡ nào, nhưng mặc như vậy thì đằng nào tôi cũng sẽ thoải mái.

Lúc tới công ty thì Megumi đang nghe điện thoại, nên tôi chỉ vẫy chào rồi đi thẳng về bàn. Vừa ngồi xuống ghế thì bà Field tới.

Vị chủ tịch công ty Waters Field & Leaman nhìn rất oai vệ và tự tin trong bộ vét xám.

“Chào Eva.” Bà nói. “Khi nào Mark tới cô nhắn anh ta vào gặp tôi nhé.”

Tôi gật đầu, thầm ngưỡng mộ chuỗi ngọc trai đen trên cổ bà. “Vâng.”

Năm phút sau, khi nghe lời nhắn đó, Mark lắc đầu. “Anh cá với em là mình rớt thầu vụ Adrianna Vineyards rồi.”

“Anh nghĩ vậy hả?”

“Anh ghét mấy cái kiểu mời thầu hút máu đó lắm. Họ chả quan tâm tới chất lượng hay kinh nghiệm quái gì cả, mà chỉ cần ép giá thôi.”

Vì cái thầu này mà bọn tôi phải bỏ hết tất cả những việc khác để hoàn thành hồ sơ cho đúng hạn nộp. Mark bị giao vụ này là tại vì anh làm dự án Kingsman vodka quá xuất sắc.

“Vậy thì đó là thiệt hại của họ thôi.” Tôi nói.

“Biết là vậy, nhưng… anh vẫn muốn thắng. Em ráng cầu nguyện là anh đoán sai nhé.”

Tôi giơ ngón cái lên trước khi anh quay lưng đi. Xong, tôi vừa định đứng lên đi lấy cà phê thì điện thoại reo.

“Văn phòng của Mark Garrity, Eva Tramell nghe đây.”

“Eva, con yêu.”

Tôi thở dài khi nghe giọng nói ướt át của mẹ. “Chào mẹ. Mẹ khỏe không?”

“Con gặp mẹ được không? Hay đi ăn trưa nha?”

“Được. Hôm nay hả?”

“Nếu con rảnh.” Mẹ thở hắt ra nghe như đang khóc. “Mẹ rất cần phải gặp con.”

“Được thôi.” Bụng tôi thắt lại vì lo lắng. Cứ mỗi lần mẹ buồn là tôi lại thấy bứt rứt. “Mẹ muốn gặp nhau ở đâu?”

“Mẹ với Clancy sẽ tới đón con. Mười hai giờ phải không?”

“Vậy con sẽ xuống chờ sẵn.”

“Ừ.” Im lặng một chút. “Mẹ thương con lắm.”

“Con biết mà. Con cũng thương mẹ.”

Cúp máy xong, tôi nhìn chằm chằm xuống ống nghe.

Liệu chuyện gia đình tôi rồi sẽ ra sao đây?

Tôi nhắn tin cho Gideon nói không ăn trưa với anh được. Tôi phải giải quyết mọi chuyện với mẹ cho xong đã.

Xong tôi đứng dậy đi lấy cà phê. Đó chính là thứ tôi đang rất cần để vượt qua ngày hôm nay.

Mười hai giờ đúng, tôi đẩy ghế đứng lên lúc, rồi đi xuống sảnh. Mỗi giờ phút trôi qua, tôi lại càng mong tới chuyến đi với Gideon, mong được thoát khỏi những Corinne, Deanna hay Brett.

Vừa ra khỏi cửa an ninh thì tôi nhìn thấy anh ta.

Jean-Francois Giroux mang dáng vẻ đậm chất Châu Âu và rất quyến rũ. Mái tóc đen xoăn hơi dài hơn trong hình, da dẻ cũng sáng hơn, khuôn miệng có phần sắc sảo hơn, và vẫn là hàm ria mép đó. Đôi mắt xanh nhạt rất tinh tường, dù có hơi đỏ vì mệt mỏi. Nhìn cái va-li nhỏ dưới chân, tôi đoán anh ta đi thẳng từ sân bay tới đây luôn.

“Mon dieu. Thang máy ở đây chậm tới mức nào vậy?” Giroux nói với người bảo vệ bằng giọng Pháp đặc sệt. “Không thể nào mất tới hai mươi phút để đi từ trên đó xuống đây được.”

“Ông Cross đang trên đường xuống.” Anh chàng bảo vệ, vẫn ngồi yên trên ghế, nói chắc nịch.

Làm như cũng cảm giác được ánh mắt của tôi, Giroux quay lại, nheo mắt nhìn. Rồi anh ta bước nhanh tới. Bộ com-plê trên người Giroux được cắt may ôm sát hơn kiểu của Gideon, ống tay áo và ống quần hơi ôm. Tôi có ấn tượng đây là một người rất thẳng thắn, khắt khe và thích áp đặt.

“Eva Tramell?” Câu hỏi làm tôi giật mình.

“Ông Giroux.” Tôi chìa tay phải ra.

Anh ta bắt tay tôi, xong bất ngờ nghiêng người tới hôn lên cả hai bên má. Dù chỉ là nụ hôn phớt, tôi vẫn ngạc nhiên vì đây chỉ mới là lần gặp đầu tiên.

Tôi nhướn mày.

“Cô có thời gian nói chuyện với tôi một chút không?” Giroux vẫn cầm tay tôi.

“Tôi e rằng hôm nay không được.” Tôi từ chối nhẹ nhàng. Đúng là khi đứng giữa gian sảnh rộng lớn với bao nhiêu người qua lại như vầy thì sẽ khó có ai nhận ra ai, nhưng Deanna vẫn đang rình mò đâu đó, nên tôi phải cẩn thận chuyện mình tiếp xúc với những ai ở nơi công cộng.

“Giờ tôi có hẹn ăn trưa, và ngay sau giờ làm là tôi có việc phải đi luôn.”

“Vậy hay là ngày mai?”

“Cuối tuần này tôi đi xa. Nên sớm nhất cũng phải đến thứ Hai.”

“Đi xa với Cross hả?”

Tôi nghiêng đầu, chăm chú, cố đoán anh ta đang nghĩ gì.

“Phải, nhưng chuyện đó hoàn toàn không liên quan tới anh.”

Tôi quyết định trả lời thật để Giroux biết là Gideon yêu tôi chứ không phải vợ anh ta.

“Cô không cảm thấy có gì không ổn sao,” Giroux đổi giọng thật nhẹ nhàng. “Khi Gideon lấy vợ tôi ra để làm cho cô ghen và quay lại với hắn?”

“Gideon với Corinne là bạn. Mà bạn bè thì gặp nhau là chuyện bình thường.”

“Dù cho tóc cô màu vàng thì cô cũng không thể nào ngây thơ tới mức tin chuyện đó chứ.”

“Dù anh có đang mệt mỏi nhưng anh cũng không thể nào không biết anh là thằng tồi chứ.” Tôi trả miếng.

Rồi tôi biết ngay là Gideon đã tới, ngay cả trước khi anh nắm tay tôi.

“Anh phải xin lỗi Eva.” Gideon xen vào bằng giọng nhẹ nhàng nhưng hết sức nguy hiểm. “Và xin lỗi thật chân thành.”

Giroux phóng một tia nhìn đầy giận dữ và căm ghét, đến nỗi tôi bồn chồn không yên. “Để tôi chờ nãy giờ là rất bất lịch sự đó, Cross, cho dù có là anh đi nữa.”

“Nếu tôi mà cố ý bất lịch sự với anh là anh sẽ biết ngay.” Gideon mím môi. “Tôi đang chờ lời xin lỗi, Giroux. Trước giờ tôi luôn lịch sự và tôn trọng Corinne. Anh cũng phải như vậy với Eva.”

Người ngoài nhìn vô sẽ thấy anh đang bình thản, thoải mái, nhưng tôi cảm giác được cơn giận của anh. Sự căng thẳng tăng dần giữa hai người đàn ông, một nóng như lửa, còn một lạnh như băng. Không gian xung quanh bỗng như thu hẹp lại, dù gian sảnh tòa nhà vô cùng rộng lớn với trần nhà khá cao.

Không muốn có cảnh to tiếng với ở chỗ đông người này, tôi nắm tay Gideon, khẽ siết lại.

Giroux nhìn xuống tay hai đứa, rồi ngước lên nhìn tôi. “Pardonnez-moi.” Anh ta khẽ nghiêng đầu. “Tôi không nên đối xử không phải với cô.”

“Đừng để chuyện này làm em trễ hẹn.” Gideon nói nhỏ, vuốt nhẹ tay tôi.

Nhưng tôi vẫn nấn ná không muốn bỏ đi. “Anh nên ở cạnh vợ anh, Giroux ạ.”

“Cô ấy nên ở cạnh tôi.” Anh ta chỉnh.

Lúc đó tôi mới nhớ là khi Corinne bỏ đi, Giroux không hề đi tìm. Rõ ràng anh ta chỉ mải lo đổ lỗi cho Gideon mà không tự tìm cách cứu vãn cuộc hôn nhân của mình.

“Eva!” Có tiếng mẹ gọi. Bà bước tới, thanh mảnh trong chiếc đầm hở vai mềm mại màu kem và đôi giày Louboutins cùng tông, như một điểm sáng trên nền đá lát màu tối của gian sảnh.

“Em đi đi, cưng.” Gideon nói. “Cho tôi một phút nhé, Giroux.”

Tôi ngập ngừng trước khi bước đi. “Tạm biệt, anh Giroux.”

“Chào cô Tramell.” Giroux lúc này mới rời mắt khỏi Gideon. “Hẹn gặp lại.”

Không còn cách nào khác, tôi buộc phải bỏ đi, nhưng trong lòng không yên. Gideon đi cùng tôi tới chỗ mẹ đang đứng, trên đường tôi nhìn anh chằm chằm, ngầm thể hiện là tôi đang lo lắng.

Ánh mắt anh khiến tôi an tâm hơn. Ở Gideon toát lên một sức mạnh ngấm ngầm và khả năng kiểm soát tình thế, giống y như những gì tôi nhìn thấy trong lần đầu gặp anh. Tôi biết Gideon có thể giải quyết với Giroux. Mà thực tế là anh có thể giải quyết bất cứ chuyện gì.

“Chúc ngon miệng.” Gideon hôn phớt lên má mẹ tôi, rồi quay lại trao cho tôi cái hôn thật dài.

Tôi nhìn anh quay lại chỗ Giroux, khó chịu vì ánh mắt mà Giroux dành cho anh.

Mẹ quàng lấy tay tôi, làm tôi sực tỉnh.

“Chào mẹ.” Tôi cố xua cơn bực tức đi, chờ mẹ hỏi Gideon và Giroux có đi ăn cùng không, vì tôi biết mẹ rất thích gặp gỡ mấy người đẹp trai giàu có. Nhưng bà không nói gì.

Thay vào đó là câu hỏi khác. “Con với Gideon đang làm lành với nhau hả?”

“Đúng vậy.”

Tôi liếc nhìn mẹ khi bước ra cửa. Hôm nay bà thậm chí còn mảnh mai yếu đuối hơn mọi ngày, da dẻ xanh xao, đôi mắt có phần đờ đẫn. Từ gian sảnh mát rượi của tòa nhà bước ra, tôi phải mất mấy giây mới thích nghi được với không khí nóng bức và ồn ào, nhộn nhịp bên ngoài.

Tôi mỉm cười chào Clancy khi anh mở cửa xe. “Chào anh.”

Chờ cho mẹ điệu đàng ngồi lên ghế xong, Clancy quay lại, hơi cong môi, tôi đoán là nụ cười.

“Anh khỏe không?”

Anh gật đầu ngắn gọn, rồi hỏi lại. “Còn cô?”

“Thì cố gắng thôi.”

“Sẽ ổn mà.” Anh nói khi tôi bước lên xe ngồi cạnh mẹ. Nghe ra anh còn tự tin hơn cả chính bản thân tôi.

Mấy phút đầu của bữa ăn trôi qua trong im lặng. Quán New American, do mẹ chọn tràn ngập ánh nắng, càng khiến sự ngượng ngập giữa hai mẹ con rõ mồn một.

Vì mẹ là người đề nghị cuộc gặp này, nên tôi chờ bà mở miệng trước. Dĩ nhiên là tôi có rất nhiều thứ cần nói, nhưng để chờ xem ưu tiên của bà là chuyện nào đã, chuyện phản bội lòng tin của tôi bằng cái đồng hồ Rolex, hay chuyện bà phản bội dượng Stanton với bố tôi.

“Đồng hồ đẹp quá.” Mẹ nhìn cổ tay tôi.

“Cảm ơn mẹ.” Bất giác tôi đưa tay che lại, như bảo vệ một thứ quý giá và riêng tư. “Của Gideon mua cho con.”

Mẹ hốt hoảng. “Con không kể nó nghe vụ cái thiết bị định vị chứ hả?”

“Con kể hết. Tụi con không giấu nhau chuyện gì.”

“Có thể là con không giấu nó, nhưng còn nó thì sao.”

“Tụi con tin nhau.” Tôi quả quyết.

“Ồ.” Mẹ gật đầu, mấy lọn tóc xoăn đu đưa. “Vậy thì… tốt quá, Eva. Nó sẽ chăm sóc được cho con.”

“Anh ấy đã đang chăm sóc cho con theo đúng cách mà con muốn rồi. Không cần tới tài sản thì anh ấy vẫn làm được chuyện đó.”

Mẹ hơi mím môi trước giọng điệu chế giễu của tôi. Bà hầu như không bao giờ nhíu mày, vì muốn bảo vệ làn da hoàn hảo của mình. “Đừng có vội coi thường đồng tiền như vậy, Eva. Con sẽ không biết được khi nào thì cần tới nó đâu.”

Tôi bắt đầu khó chịu. Cả đời tôi toàn thấy mẹ đặt đồng tiền lên trên hết, mà không cần biết sẽ làm cho người khác bị tổn thương, kể cả khi người đó là bố tôi.

“Con không có coi thường, con chỉ không để cho nó điều khiển cuộc sống của con thôi.” Tôi cãi. “Và mẹ khoan hãy nói mấy câu đại loại như là nói thì dễ lắm, khi đụng chuyện mới biết này nọ, con đảm bảo là dù Gideon không còn một xu dính túi thì con vẫn yêu anh ấy.”

“Cậu ta rất thông minh, sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu.” Bà quả quyết. “Và với một chút may mắn thì con sẽ không bao giờ phải trải qua một cơn khủng hoảng về tài chính đâu.”

Tôi thở dài chán nản. “Mẹ và con sẽ không bao giờ có cùng quan điểm trong chuyện này.”

Năm đầu ngón tay được chăm chút kỹ lưỡng đẹp đẽ mân mê cái nĩa đang cầm. “Tại vì con đang giận mẹ thôi.”

“Mẹ không thấy bố rất yêu mẹ sao? Nhiều đến nỗi bố không thể nào tiếp tục một cuộc sống mới được. Con nghĩ ông sẽ không bao giờ lập gia đình nữa, đồng nghĩa với chuyện sẽ không bao giờ có một người phụ nữ nào chăm sóc cho bố nữa.”

Một giọt nước mắt chảy xuống trên mặt mẹ.

“Mẹ đừng có mà khóc lóc nữa.” Tôi chồm người tới. “Mẹ đâu có phải nạn nhân đâu!”

“Mẹ không được quyền đau khổ hả?” Bà đáp bằng một giọng gay gắt mà trước giờ tôi chưa từng nghe. “Mẹ không được quyền khóc vì một chuyện tình buồn hả? Mẹ cũng yêu bố con vậy. Mẹ sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để ông ấy được hạnh phúc.”

“Mẹ không yêu bố đủ nhiều.”

“Tất cả mọi thứ mẹ làm đều là vì tình yêu hết đó. Tất cả mọi thứ.” Bà cười cay đắng. “Chúa ơi… Mẹ không hiểu sao con có thể ở gần mẹ khi con vẫn nghĩ mẹ là người tệ như vậy.”

“Tại vì mẹ là mẹ của con, lúc nào mẹ cũng ở bên cạnh con. Mẹ luôn cố gắng bảo vệ cho con, dù cái cách mẹ làm là không đúng. Con thương cả bố lẫn mẹ. Bố là người tốt, bố xứng đáng được hạnh phúc.”

Mẹ run run cầm ly nước lên nhấp một ngụm. “Nếu không có con, thì mẹ đã ước gì mẹ và bố chưa bao giờ gặp nhau. Như vậy cả hai sẽ hạnh phúc hơn nhiều. Nhưng bây giờ thì đâu làm gì khác được nữa.”

“Được chứ, mẹ có thể lấy bố, làm cho bố hạnh phúc mà. Mẹ là người duy nhất làm được chuyện đó.”

“Không thể được.” Mẹ nói nhỏ.

“Tại sao? Tại bố nghèo hả?”

“Ừ.” Bà đưa tay lên cổ. “Tại ông ấy nghèo.”

Sự thật phũ phàng làm tôi chùng xuống, tim trĩu nặng. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt mẹ buồn bã như lúc này. Vì lý do gì mà tiền quan trọng với bà đến mức đó? Liệu có bao giờ tôi sẽ hiểu được điều đó không? “Nhưng mẹ giàu mà, vậy cũng không đủ hả?”

Sau ba lần li dị, gia tài của bà đã lên tới nhiều triệu đô la.

“Không.”

Tôi nhìn sững mẹ, không tin vào tai mình.

Bà quay mặt đi, ánh nắng chiếu vào chiếc bông tai kim cương ba ca-ra làm ánh lên bảy sắc cầu vồng. “Con không hiểu đâu.”

“Vậy mẹ làm ơn giải thích cho con nghe đi.”

Mẹ quay lại nhìn tôi. “Có thể một ngày nào đó, khi con không quá giận thì mẹ sẽ giải thích.”

Tôi dựa ra ghế, đầu nhức như búa bổ. “Con giận là vì con không hiểu, mà mẹ không giải thích được vì con đang giận. Vậy ra là mình sẽ chẳng đi tới đâu hết.”

“Mẹ xin lỗi, con gái.” Bà xuống giọng năn nỉ. “Chuyện xảy ra giữa mẹ và bố con…”

“Victor. Mẹ thậm chí còn không muốn gọi tên ông ấy hay sao?”

Bà ngập ngừng. “Con định đối xử với mẹ như vậy tới bao giờ?”

“Con chỉ không hiểu thôi.”

Thật điên rồ khi hai mẹ con tôi ngồi đây, giữa một nơi đông đúc, tràn ngập ánh sáng, mà lại nói mấy chuyện quá riêng tư này. Phải chi mẹ hẹn gặp tôi ở bên nhà của bà với Stanton thì có phải tốt hơn không. Nhưng có thể mẹ cố tình làm vậy, hẹn ở nơi đông người để tôi kiềm chế không nổi điên lên.

“Mẹ nghe nè.” Tôi mệt mỏi. “Con và Cary sẽ tìm chỗ khác để dọn đi.”

Mẹ bật ngồi thẳng dậy. “Cái gì? Tại sao? Đừng có thiếu suy nghĩ vậy, Eva! Con đâu cần phải…”

“Cần chứ. Nathan chết rồi, hơn nữa con với Gideon muốn ở với nhau nhiều hơn…”

“Vậy thì cũng đâu cần phải dọn đi?” Bà bắt đầu nước mắt giàn giụa. “Mẹ xin lỗi, Eva. Con còn muốn mẹ nói sao nữa hả?”

“Lý do không phải tại mẹ.” Tôi vén tóc ra hai bên, bồn chồn không yên mỗi lần nhìn mẹ khóc. “Ừ, thật lòng mà nói, con cảm thấy kỳ cục khi ở trong ngôi nhà do dượng trả tiền sau những gì xảy ra giữa mẹ và bố. Nhưng quan trọng hơn là con với Gideon muốn ở với nhau. Tụi con muốn làm lại từ đầu.”

“Ở với nhau hả?” Mẹ ngưng khóc ngay lập tức. “Sống chung trước khi kết hôn hả? Eva à, đó là một sai lầm khủng khiếp. Vậy còn Cary thì sao? Nó qua New York là vì đi theo con mà.”

“Anh ấy vẫn ở chung với con thôi.” Tôi không muốn nói là thật ra mình chưa bàn với Cary, nhưng tôi tin là anh sẽ đồng ý. Ở chung vậy thì tôi sẽ gặp anh thường xuyên hơn, vả lại tiền thuê nhà chia ba thì cũng đỡ hơn nhiều. “Ba đứa tụi con sẽ ở chung nhà.”

“Con không thể sống chung với một người như Gideon Cross mà chưa kết hôn được”. Bà chồm người tới. “Chuyện này con phải nghe lời mẹ. Chờ có cái nhẫn đi đã.”

“Con không muốn kết hôn sớm.” Mặc dù tay tôi đang chạm vào chiếc nhẫn.

“Trời ơi!” Mẹ lắc đầu. “Con nói cái gì vậy? Con yêu nó mà.”

“Nhưng còn sớm quá. Con vẫn còn trẻ mà.”

“Con hai mươi bốn tuổi rồi, tuổi này là thích hợp nhất.” Sự quyết tâm đột ngột làm mẹ bật dậy, trở lại lanh lợi như bình thường. Lần này tôi không thấy bực mình với thái độ đó, vì dù sao nhờ vậy mà bà hết ủ ê như hồi nãy. “Mẹ sẽ không ngồi yên để cho con làm hỏng chuyện đâu, Eva.”

“Mẹ...”

“Không.” Mặt bà hiện rõ sự tính toán. “Nghe lời mẹ, từ từ thôi. Để mẹ lo cho.”

Chết tiệt thật. Câu đó không làm tôi yên tâm hơn chút nào, bởi vì trong chuyện này rõ ràng mẹ đứng về phía Gideon chứ không phải tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play