Tôi vừa định hỏi thêm thì điện thoại di động reo, là tiếng chuông của mẹ. Hơi bất ngờ là bây giờ mẹ mới gọi, dù tôi đã mở chuông trở lại từ hồi mười giờ. Tôi than thở. “Em phải nghe máy.”

Anh để tôi đứng dậy, đưa tay vuốt lưng trước khi tôi bước đi. Ra tới cửa, tôi quay lại nhìn, mỉm cười khi thấy anh bắt đầu đọc xấp giấy trên bàn.

Lúc tôi ra tới chỗ điện thoại thì chuông đã ngưng đổ, nhưng mấy giây sau lại bắt đầu trở lại. “Mẹ.” Tôi vội nói trước khi bà kịp xổ ra. “Hôm nay con sẽ về nhà, rồi mình nói chuyện, được chứ?”

“Eva, con không biết là mẹ lo cho con đến mức nào đâu. Con không được làm vậy với mẹ.”

“Một tiếng nữa con sẽ về tới.” Tôi ngắt lời. “Con chỉ cần đi thay đồ nữa thôi.”

“Tối qua mẹ buồn đến mức không ngủ được.”

“Con cũng không ngủ được.” Tôi vặn lại. “Đâu phải lúc nào mẹ cũng là trung tâm vũ trụ đâu. Con mới là người bị xâm phạm sự riêng tư mà, còn mẹ chỉ là thủ phạm bị bắt gặp thôi.”

Im lặng.

Tôi rất hiếm khi mạnh miệng như vậy với mẹ, vì bà vốn dễ bị xúc động. Nhưng cũng đã đến lúc phải làm rõ một số thứ, nếu không muốn tình cảm mẹ con bị sứt mẻ nghiêm trọng. Tôi liếc xuống cổ tay định coi giờ, rồi mới sực nhớ là mình không còn đeo đồng hồ nữa, nên đành nhìn qua cái đồng hồ trên nóc tivi.

“Khoảng một giờ con qua.”

“Để mẹ cho xe qua đón.”

“Cảm ơn mẹ, lát nữa gặp.” Xong tôi cúp máy.

Vừa định cất điện thoại vô túi xách lại thì có tin nhắn của Shawna. Tối nay bồ định mặc gì vậy?

Trong đầu tôi hiện ra một loạt lựa chọn, từ đơn giản cho tới cầu kỳ lộng lẫy. Nhưng chợt nhớ tới Deanna, dù đang muốn diện cái gì nổi loạn một chút, tôi đành đổi ý vì còn phải cân nhắc tới khả năng mình sẽ xuất hiện trên mấy tờ báo lá cải. Tôi trả lời. “Đầm màu đen, giày cao gót và thật nhiều nữ trang.”

“Rồi, bảy giờ gặp nhé.” Shawna trả lời.

Trên đường vô phòng tắm, tôi ghé qua phòng làm việc, đứng ngoài cửa nhìn Gideon. Thú thật là tôi có thể nhìn anh hàng giờ như vậy cũng không chán, nhất là khi tập trung làm việc, anh vô cùng hấp dẫn.

Anh ngước nhìn tôi, hơi mỉm cười, chắc nãy giờ cũng cảm giác được là đang bị ngắm nghía. “Em làm hay lắm.” Anh khen, chỉ vô xấp giấy trên bàn. “Nhất là chỉ trong vòng có mấy tiếng đồng hồ.”

Tôi hơi nở mũi, tự hào khi được lời khen của một trong những người đàn ông giỏi giang và thành đạt nhất thế giới.

“Anh muốn em về Cross Industries làm.”

Giọng nói cương quyết đó làm tôi nhớ lại lúc anh nói câu ‘Tôi muốn làm tình với cô’ khi tán tỉnh tôi lần đầu tiên.

“Em cũng muốn anh ngồi trên bàn làm việc.”

“Em về rồi mình sẽ ăn mừng theo cách đó luôn.” Mắt anh lóe sáng.

“Em thích công việc em đang làm, cả đồng nghiệp nữa. Em muốn tự mình đạt được mọi thứ, từng bước một.”

“Anh sẽ cho em những thứ đó, và còn nhiều hơn nữa.” Gideon gõ gõ ngón tay lên ly cà phê. “Anh đoán em theo ngành quảng cáo là vì em thích công việc năng động phải không. Vậy sao không làm Quan hệ công chúng?”

“Việc đó có tính tuyên truyền nhiều quá. Làm quảng cáo thì ít ra xác định là mình sẽ thiên vị ngay từ đầu.”

“Hồi sáng em có đề cập tới chuyện quản lý khủng hoảng.” Anh chỉ lên bàn. “Mà rõ ràng là em có năng khiếu trong lĩnh vực đó, hay để anh khai thác tài năng của em đi.”

Tôi khoanh tay. “Anh biết quản lý rủi ro thì cũng thuộc về quan hệ công chúng mà.”

“Em rất giỏi giải quyết vấn đề, anh sẽ cho em làm việc đó, và cho em những thử thách lớn hơn, ví dụ như áp lực về thời gian chẳng hạn, để em được thử sức và trổ tài.”

“Thật hả?” Tôi nhịp chân. “Anh gặp phải bao nhiêu tình huống hủng hoảng trong một tuần?”

“Nhiều vô số.” Anh hồ hởi. “Thấy chưa, em bắt đầu tò mò ra mặt rồi.”

Tôi thẳng người dậy. “Anh có đủ nhân viên để làm chuyện đó rồi còn gì.”

Gideon dựa ra ghế, mỉm cười. “Anh luôn muốn nhiều hơn, em cũng vậy mà. Mình làm chung đi.”

“Anh có biết là anh vừa ghê gớm mà lại vừa rất cứng đầu không. Em nói cho anh biết, hai đứa mình làm chung một chỗ không phải là ý hay đâu đó.”

“Thì bây giờ mình đâu có vấn đề gì đâu.”

Tôi lắc đầu. “Thì tại bây giờ anh tán thành với đề xuất của em, lại thêm cái cảm giác em đang ngồi trong lòng anh nữa. Tới khi mình bất đồng ý kiến và tranh luận trước mặt mọi người thì chuyện sẽ khác. Rồi mình sẽ mang cái sự khó chịu đó về nhà luôn.”

“Mình có thể thỏa thuận sẽ bỏ lại chuyện công việc ngoài cửa mà.” Anh nhìn khắp người tôi, nhất là đôi chân lộ ra dưới cái áo choàng. “Anh không nghĩ lúc ở nhà mình sẽ muốn làm chuyện gì khác đâu.”

Tôi trợn mắt, lùi ra khỏi phòng. “Đồ nghiện ngập.”

“Anh thích làm tình với em mà.”

“Không công bằng chút nào.” Tôi buông đại một câu, vì không nghĩ ra cái lý nào để cãi lại anh cả.

Gideon cười toe toét. “Anh đâu có nói là sẽ công bằng đâu.”

*

Tôi có cảm giác rất kỳ cục khi bước vô căn hộ của mình mười lăm phút sau đó. Thiết kế nội thất bên này rất giống căn của Gideon bên kia, nhưng... hơi ngược. Sự kết hợp nội thất của cả hai đứa bên nhà Gideon làm tôi có cảm giác thân thuộc, nhưng lại làm căn nhà của tôi giờ bỗng nhiên trở thành hơi... xa lạ.

“Chào Eva.”

Tôi quay lại thấy Trey đứng trong bếp, đang rót hai ly sữa. “Chào Trey. Bồ khỏe không?”

“Mình đỡ hơn rồi.”

Đúng là có vẻ như vậy. Mái tóc vàng thường ngày vốn bù xù hôm nay đã chải chuốt kỹ càng, hẳn nhiên là tác phẩm của Cary. Đôi mắt nâu sáng bừng, nụ cười tươi quyến rũ dưới cái sống mũi gãy.

“Mình rất vui khi thấy bồ sang đây thường xuyên hơn.” Tôi nói.

“Mình sắp xếp lại thời gian rồi.” Tôi lắc đầu từ chối khi Trey giơ một ly sữa ra mời. “Còn cậu thế nào?”

“Để coi nào, chạy trốn đám phóng viên, hy vọng sếp mình sẽ đính hôn, đang tìm cách nói chuyện phải quấy với một trong hai vị phụ huynh, ráng sắp xếp thời gian để gọi điện cho vị phụ huynh còn lại, và đang mong được đi chơi với hội bạn gái tối nay.”

“Tuyệt quá.”

“Biết nói sao được.” Tôi cười. “Công việc và học hành sao rồi?”

Trey đang học ngành thú y và đi làm thêm vài nơi để trang trải chi phí. Một trong những việc anh làm là trợ lý cho một nhiếp ảnh gia, đó cũng chính là lý do anh chàng gặp Cary.

Trey nhăn nhó. “Mệt mỏi lắm. Nhưng rồi sẽ tới ngày gặt hái kết quả.”

“Khi nào cậu rảnh mình phải tổ chức ăn pizza coi phim lần nữa mới được.” Tôi phải thừa nhận là mình muốn Trey chiến thắng trong cuộc đua với Tatiana. Có thể tôi không khách quan, nhưng cô nàng đó lúc nào cũng có vẻ không ưa tôi. Mà tôi cũng không ưa cái cách cô ta tự giới thiệu với Gideon khi mới gặp anh lần đầu.

“Chắc chắn rồi. Để mình hỏi Cary xem sao nhé.”

Tôi lập tức hối hận vì đề cập chuyện đó với Trey thay vì hỏi Cary trước, vì Trey có vẻ buồn hẳn đi. Anh chàng tội nghiệp chắc đang nghĩ tới chuyện Cary sẽ “xếp lịch” giữa mình và Tatiana như thế nào.

“Mà nếu Cary không rảnh thì hai đứa mình vẫn có thể tổ chức thiếu anh ấy mà.”

Trey nhếch nụ cười nhẹ. “Nghe cũng hay đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play