Tôi vẫn còn nhức đầu kinh khủng vào sáng thứ Bảy vì tối hôm trước đã uống quá nhiều.
Dù rất ghét Gideon mặc cả chuyện tình dục như đang mặc cả một vụ mua bán, nhưng cuối cùng tôi cũng làm theo cách của anh. Ham muốn của tôi đối với anh đủ lớn để tôi chấp nhận rủi ro và bỏ qua vài nguyên tắc của mình.
Tôi tự an ủi mình là dù sao anh cũng đã phá vỡ nguyên tắc của anh đó thôi.
Sau khi tắm nước nóng một lúc lâu, tôi đi ra phòng khách, thấy Cary đang ngồi máy tính, nhìn tươi tỉnh hoạt bát. Tôi ngửi thấy mùi cà phê trong bếp nên vào rót cho mình một ly thật lớn.
“Chào buổi sáng, người đẹp.” Cary nói vọng vào.
Tôi bưng liều cafein của mình ra phòng khách ngồi với anh.
Anh chỉ một cái hộp trên bàn. “Có người giao tới cho em lúc em đang tắm.”
Tôi đặt ly cà phê xuống để cầm cái hộp lên. Nó được bọc trong giấy gói màu nâu, có quấn dây xung quanh, với tên tôi được viết xéo trên nắp hộp bằng một nét chữ viết tay bay bướm. Bên trong là một chai nước màu hổ phách có sơn dòng chữ kiểu xưa màu trắng
“CHỮA NHỨC ĐẦU”, trên cổ chai có sợi dây cọ buộc một mảnh giấy ghi Hãy uống tôi. Danh thiếp của Gideon nằm trên lớp giấy lót.
Càng nhìn tôi càng thấy món quà này hợp với mình. Kể từ khi gặp Gideon, tôi thấy như mình đã rơi xuống một cái hang sâu dẫn đến thế giới thần tiên đầy cám dỗ, nơi mà hầu như không có một quy luật nào. Tôi như đang ở một nơi không có tên trên bản đồ, cảm giác vừa sợ vừa phấn khích.
Tôi liếc sang Cary lúc này đang nhìn cái chai đầy nghi ngờ.
“Cạn nào.” Tôi mở nắp chai rồi uống hết một hơi không suy nghĩ. Mùi vị như thuốc ho si
Anh nhăn mũi. “Chắc là hiệu quả đó, mà thấy hơi ghê.”
Đúng là hiệu quả thật, tôi đã bắt đầu thấy khá hơn.
Cary cầm cái hộp lên, lôi danh thiếp của Gideon ra. Anh lật ra mặt sau nhìn, rồi đưa cho tôi. Trên đó Gideon viết một dòng chữ vô cùng đậm “Gọi cho anh”, kèm theo một dãy số.
Tôi vân vê tấm giấy trên tay. Món quà này chứng tỏ anh vẫn đang nghĩ đến tôi. Anh vẫn đang kiên trì tán tỉnh tôi.
Không thể phủ nhận tôi đang gặp rắc rối với Gideon Cross. Tôi thèm cái cảm giác mỗi khi anh chạm vào tôi, đồng thời cũng thích nhìn thấy anh phản ứng khi tôi làm điều tương tự.
Tôi cố gắng tìm lý do để cự tuyệt anh, nhưng hầu như chẳng nghĩ ra gì nhiều.
Tôi lắc đầu khi Cary chìa cái điện thoại ra. “Chưa đâu. Em muốn tỉnh táo hơn khi nói chuyện với anh ta. Giờ em còn mệt quá.”
“Tối qua hai người có vẻ thân thiết ghê ha. Anh chàng này mê em là chắc rồi.”
“Em cũng mê anh ta chắc luôn.” Tôi cuộn người trên ghế, ôm gối vào ngực rồi co hai chân lên. “Tụi em sẽ đi chơi, tìm hiểu nhau, làm tình mãnh-liệt-nhưng-không-nghiêm-túc, ngoài ra thì hoàn toàn độc lập. Không ràng buộc, không kỳ vọng hay trách nhiệm gì cả.”
Cary gõ gì đó trên máy tính, từ góc phòng có tiếng giấy chạy ra từ chiếc máy in. Anh đóng máy tính lại, đặt lên bàn rồi xoay hẳn người về phía tôi. “Biết đâu chuyện này có thể trở thành nghiêm túc thì sao.”
“Hoặc cũng có thể không.” Tôi thản nhiên.
“Em đa nghi quá.”
“Cary à, em không có ý định tìm kiếm hạnh phúc lâu dài, nhất là với một người có thế lực quá lớn như Cross. Em đã chứng kiến mẹ em sống ra sao với những người đàn ông như vậy. Nó giống như mình phải hết thời gian để duy trì một mối quan hệ trong khi người kia chỉ bỏ ra phân nửa thời gian của họ. Mẹ em hạnh phúc được là nhờ có tiền, còn em thì không.”
Bố tôi rất yêu mẹ. Ông đã hỏi cưới bà, mong muốn sống trọn đời với bà. Bà từ chối bởi vì ông không có khối lượng tài sản hay tiền bạc mà bà cho là cần có ở một người chồng. Đối với Monica Stanton, tình yêu không phải là thứ quan trọng nhất cho một cuộc hôn nhân.
Vẻ yêu kiểu với đôi mắt đầy nhục cảm và giọng nói ngọt ngào mà hiếm người đàn ông nào có thể cưỡng lại đã giúp bà có được những thứ bà muốn. Đáng buồn là bà chưa bao giờ muốn bố tôi cả.
Tôi liếc đồng hồ thấy đã mười giờ ba mươi. “Em phải đi sửa soạn đây.”
“Anh rất thích đi làm đẹp với mẹ con em.” Cary mỉm cười khiến tôi bớt phiền muộn phần nào. “Mỗi lần đi về anh thấy mình đẹp như thiên thần.”
“Em cũng thấy vậy.”
Hai đứa náo nức đến nỗi tự đi xuống nhà chờ sẵn để đón xe chứ không chờ lễ tân gọi lên như thường lệ.
Người gác cửa mỉm cười khi nhìn thấy hai đứa – tôi diện một chiếc đầm dài, chân đi giày
xăng đan cao gót, còn Cary thì mặc chiếc quần jean lưng xệ với áo thun dài tay.
“Chào cô Tramell, chào anh Taylor. Hôm nay cô và anh có cần taxi không?”
“Không, cảm ơn Paul, bọn này đang chờ xe tới đón.” Cary cười toe toét. “Hôm nay là ngày làm đẹp ở mỹ viện Perrini.”
“Ồ, Perrini hả.” Paul gật đầu vẻ hiểu biết. “Hôm kỷ niệm đám cưới tôi tặng vợ một phiếu làm đẹp ở đó. Cô ấy thích lắm, tôi định năm nào cũng mua cho cô ấy một phiếu.”
“Anh tuyệt thật, Paul à.” Tôi nói. “Nuông chiều phụ nữ lúc nào cũng là việc đáng làm.”
Chiếc xe màu đen trờ tới với Clancy ngồi sau tay lái. Paul mở cửa sau cho chúng tôi lên xe.
Cả hai lập tức rú lên khi nhìn thấy hộp socola hiệu Knipschildt trên băng ghế. Chào tạm biệt Paul, tôi và Cary ngồi dựa ra sau thoải mái nhấm nháp từng miếng socola có nhân ngon tuyệt.
Clancy đưa chúng tôi tới thẳng Perrini, nơi mọi căng thẳng bị tan biến ngay tại lối vào.
Bước quan ngưỡng cửa chỗ này giống như bước vào một kỳ nhỉ ở một nơi xa lắc nào đó.
Mỗi khung cửa đều được bọc lụa kẻ sọc tươi tắn, trên các ghế dài và ghế bành lớn bày những chiếc gối đính cườm.
Chim chóc hót ríu rít trong những chiếc lồng mạ vàng, còn mỗi góc tường đều có một chậu cây cảnh lá sum suê. Tiếng nước chảy róc rách từ những đài phun nước nhỏ hòa cùng tiếng nhạc hòa tấu văng vẳng phát ra từ những chiếc loa được giấu kín. Không khí sực nức những mùi hương lạ lẫm, khiến tôi tưởng như mình vừa bước vào thế giới Nghìn Lẻ Một Đêm.
Tất cả chỉ vừa đủ làm choáng ngợp chứ không hề quá lố. Perrini là một nơi sang trọng xa hoa một cách khác lạ, dành cho những ai có đủ khả năng và muốn chiều chuộng bản thân mình. Như mẹ tôi chẳng hạn. Khi chúng tôi tới bà vừa mới tắm với sữa và mật ong xong.
Tôi xem qua danh sách các gói thư giãn – làm đẹp rồi quyết định bỏ qua gói “Nữ chiến binh” mà tôi thường chọn. Thay vào đó, tôi sẽ thử gói “Nuông chiều và say đắm”. Tôi vừa tẩy lông vào tuần trước, thế nhưng những thứ khác trong gói này “được thiết kế khiến bạn trở nên hấp dẫn không cưỡng lại được”, nghe có vẻ như đúng thứ tôi đang cần.
Tôi chỉ vừa trấn tĩnh lại đầu óc thì từ chiếc ghế làm móng chân bên cạnh Cary đã cất giọng.
“Cô Stanton, cô đã gặp Gideon Cross bao giờ chưa?”
Tôi há hốc miệng nhìn anh. Anh thừa biết mẹ tôi sẽ phát cuồng lên với bất cứ tin tức gì về những mối quan hệ của tôi, cho dù có nghiêm túc hay không đi nữa.
Mẹ tôi, trên chiếc ghế phía bên còn lại, bật dậy với vẻ phấn khích của một thiếu nữ mỗi khi nhắc tới một người đàn ông đẹp trai giàu có.
“Đương nhiên là gặp rồi. Anh ta là một trong những người đàn ông giàu có nhất thế giới đó, được tạp chí Forbes xếp thứ hai mươi lăm thì phải, nếu cô nhớ không lầm. Anh chàng này nghị lực ghê lắm, vả lại đóng góp rất hảo tâm cho các tổ chức giúp đỡ trẻ em mà cô đỡ đầu. Dĩ nhiên đây là người hoàn hảo, nhưng cô không nghĩ anh ta đồng tính đâu Cary à. Anh ta nổi tiếng là hấp dẫn phụ nữ đó.”
“Vậy thì không may cho con rồi.” Cary cười, phớt lờ tôi đang lắc đầu quầy quậy. “Nhưng dù sao con cũng có hy vọng gì đâu, vì anh chàng đang theo đuổi Eva mà.”
“Eva! Sao không nghe con nói gì hết vậy? Chuyện như vậy mà con không kể với mẹ à?”
Tôi quay sang nhìn mẹ. Gương mặt trẻ trung, không một nếp nhăn của bà rất giống với tôi. Tôi rõ ràng là con gái bà, từ dáng vẻ đến tên họ. Điều duy nhất bà chừa lại cho bố tôi là để ông đặt tên tôi theo tên bà nội.
“Thì đâu có gì để kể đâu mẹ,” tôi nhấn nhá. “Tụi con chỉ là… bạn thôi.”
“Bạn thì vẫn có thể tiến xa hơn mà.” Mẹ đảo mắt tính toán khiến tôi hoảng sợ. “Sao mẹ lại không nghĩ ra là con làm trong cùng tòa nhà với anh ta nhỉ. Mẹ tin chắc là anh ta mà nhìn thấy con là bị mê mẩn ngay. Mặc dù người ta nói anh chàng đó thường thích các cô gái tóc nâu hơn… Ừm… mà anh ta cũng nổi tiếng là có mắt thẩm mỹ, rõ ràng đó là do anh ta theo đuổi con.”
“Không phải vậy đâu. Mẹ làm ơn đừng có can thiệp vào. Mẹ sẽ làm con xấu hổ mất.”
“Vớ vẩn. Mẹ chính là người biết rõ nhất phải đối phó với đàn ông như thế nào.”
Tôi co rúm người, rụt đầu vào giữa hai vai. Lúc tới giờ vào mát xa là tôi đã gần như kiệt sức. Tôi nằm duỗi người trên giường, mắt nhắm nghiền, sẵn sàng chợp mắt cho qua thời gian.
Tôi cũng thích ăn mặc đẹp như bao đứa con gái khác. http://diendanlequydon.comNhưng những buổi tiệc từ thiện như thế này thật quá vất vả cho tôi. Phải trò chuyện liên tục khiến tôi kiệt sức, mỉm cười quá nhiều khiến tôi đau hết cả mặt, còn những cuộc đàm đạo về việc kinh doanh hay về những nhân vật mà tôi không hề biết thì vô cùng buồn tẻ. Nếu không vì để cho Cary có được dịp giao thiệp, tôi đâu có chịu đi.
Tôi bất giác thở dài. Lại tự lừa dối mình rồi. Đương nhiên là đằng nào tôi cũng sẽ đi thôi.
Mẹ và dượng đỡ đầu cho các quỹ bảo vệ trẻ em bị ngược đãi là bởi vì điều này có ý nghĩa đối với bản thân tôi. Việc thỉnh thoảng đến dự một sự kiện buồn tẻ như thế này là điều tối thiểu mà tôi có thể góp sức.
Hít một hơi dài, tôi nằm thư giãn mà không ngủ.
Tôi tự nhủ khi về nhà sẽ gọi điện thoại cho bố tôi và gửi cho Cross một tấm thiệp cảm ơn
về chai thuốc. Tôi có thể gửi thư điện tử cho anh theo thông tin trên tờ danh thiếp, nhưng làm vậy thì tầm thường quá. Hơn nữa, chắc gì không có ai khác đọc hộp thư của anh.
Hay tôi cứ gọi điện cho anh khi về tới nhà vậy. Sao lại không? Chẳng phải anh đã mời, à không, bảo tôi gọi mà. Anh viết như ra lệnh trên tấm danh thiếp đó thôi. Và tôi sẽ lại được nghe giọng nói khêu gợi của anh.
Cửa mở, nhân viên mát xa bước vào. “Chào Eva. Chị sẵn sàng rồi chứ?”
Chưa hẳn. Nhưng chắc cũng sắp.
Sau mấy tiếng đồng hồ tuyệt vời ở Perrini, mẹ và Cary đưa tôi về nhà rồi đi mua khuy
măng sét cho dượng Stanton. Tôi nhân lúc này gọi điện cho Gideon. Dù xung quanh hoàn
toàn không có ai, tôi cũng ngập ngừng bấm số của anh nhiều lần trên bàn phím điện thoại trước khi gọi thật.
Chuông vừa reo anh đã nhấc máy. “Eva.”
Tôi giật mình khi anh biết đó là tôi. Làm thế nào mà anh lại có số điện thoại của tôi để lưu trên máy? “Ừ… Chào Gideon.”
“Anh đang ở cách một dãy nhà thôi. Em báo với lễ tân là anh đang tới nhé.”
“Hả?” Tôi có cảm giác mình nghe sót cái gì đó. “Anh đang tới đâu?”
“Tới chỗ em. Anh tới góc đường rồi, gọi xuống lễ tân đi, Eva.”
Anh cúp máy. Tôi nhìn chằm chằm vào ống nghe, cố chuẩn bị tinh thần sắp ở bên cạnh anh lần nữa. Tôi nhấc điện thoại gọi xuống lễ tân trong tâm trạng vẫn còn bàng hoàng.
Trong lúc tôi còn chưa nói xong thì anh đã bước vào sảnh. Rồi chỉ vài giây sau anh đã đứng trước cửa nhà tôi.
Lúc này tôi mới nhớ ra là tôi chỉ đang mặc mỗi một chiếc áo choàng ở nhà dài chưa tới đầu gối, trong khi mặt và tóc đã được trang điểm cho buổi tiệc tối. Nhìn tôi như vầy thì anh sẽ nghĩ gì nhỉ.
Tôi thắt lại dây áo trước khi mở cửa cho anh. Tôi đâu có gọi anh đến để quyến rũ anh.
Gideon đứng yên ở lối vào một lúc lâu, quét tia nhìn lên tôi từ đỉnh đầu đến móng chân mới vừa sơn. Tôi cũng sững sờ nhìn anh. Bộ dạng của anh trong chiếc áo thun và quần jean sờn bạc khiến tôi chỉ muốn dùng răng lột phắt hết ra.
“Thật không uổng công đến đây gặp em.” Anh bước vào, quay lại nhfin cánh cửa đóng sau lưng. “Em khỏe không?”
“Em khỏe. Nhờ thuốc của anh đó. Cảm ơn anh.” Bao tử tôi lại nhộn nhạo. Anh đang ở đây với tôi, riêng điều đó thôi khiến tôi bị… chóng mặt. “Anh đâu có tới đây chỉ để hỏi thăm em nhỉ?”
“Anh tới vì lâu quá em chưa chịu gọi anh.”
“Em không biết là còn có hạn-chót-phải-gọi-điện nữa chứ.”
“Anh muốn hỏi em một chuyện hơi gấp, nhưng quan trọng hơn, anh muốn biết sau đêm hôm qua em có ổn không.” Trên khuôn mặt đẹp hút hồn và mái tóc đen tuyền, đôi mắt anh tối sẫm lại khi nhìn qua khắp người tôi. “Chúa ơi, em đẹp quá đi mất, Eva. Anh chưa bao giờ thèm muốn thứ gì hơn lúc này.”
Chỉ vài từ đó thôi đã khiến tôi rạo rực. Thật là yếu đuối. “Có chuyện gì gấp vậy?”
“Đi cùng anh đến buổi tiệc từ thiện tối nay nhé.”
Tôi lùi ra một chút, vừa ngạc nhiên vừa thích thú. “Anh cũng tham dự à?”
“Anh biết em cũng vậy. Anh đã xem qua danh sách và thấy tên mẹ em. Vậy mình đi chung đi.”
Tôi đưa tay sờ cổ, trong khi đầu óc vừa thấy sợ việc anh biết quá nhiều về tôi, lại vừa phân vân suy nghĩ về lời đề nghị của anh. “Khi em nói mình nên dành thời gian với nhau em không có ý đó.”
“Sao lại không?” Câu hỏi có chút thách thức, “anh và em đi chung đến một sự kiện mà đằng nào thì mỗi đứa cũng đã định tham dự từ đầu thì có vấn đề gì đâu?”
“Như vậy không được tế nhị lắm. Đây là một sự kiện khá quan trọng.”
“Thì sao?” Gideon bước tới, đưa tay vuốt tóc tôi. Có cái gì đó rất nguy hiểm trong giọng nói của anh khiến tôi rùng mình. http://diendanlequydon.com Tôi như cảm thấy cơ thể to lớn ấm áp của anh, ngửi thấy mùi đàn ông nồng nàn trên da anh. Cứ mỗi giây phút trôi qua tôi như càng chìm sâu trong bùa mê thuốc lú.
“Người ta sẽ nói này nói nọ. Nhất là mẹ em đó. Bà đã đánh hơi thấy mùi đàn ông độc thân của anh rồi.”
Gideon cúi xuống hôn lên cổ tôi. “Anh không quan tâm người ta nghĩ gì. Mình biết chuyện mình làm mà. Còn mẹ em cứ để anh lo.”
“Anh nghĩ anh lo được hả,” tôi nói trong hơi thở, “anh chưa biết mẹ em đâu.”
“Anh đón em lúc bảy giờ nhé.” Lưỡi anh rà theo nhịp đập điên loạn trên cổ khiến tôi tan ra vào anh, cả người mềm nhũn khi anh kéo tôi sát lại.
Tôi vẫn gắng nói. “Em chưa đồng ý mà.”
“Nhưng em sẽ không từ chối đâu.” Răng anh khẽ nghiến vành tai tôi. “Anh sẽ không để cho em từ chối.”
Tôi vừa mở miệng định phản đối thì môi anh đã dán chặt lên môi tôi, bịt miệng tôi bằng một chiếc hôn thèm thuồng ướt át. Tôi luồn tay vào tóc anh, cong người ưỡn tới trước khi anh choàng cả hai cánh tay qua người mình.
Cũng như lúc ở trong văn phòng, tôi chưa kịp biết gì thì đã thấy mình đặt lưng xuống ghế
sô pha, trong khi miệng anh vẫn đang uống lấy từng hơi thở của tôi. http://diendanlequydon.com Chiếc áo choàng nhường chỗ cho bàn tay nhịp nhàng, êm ái.
“Gideon…”
“Suỵt.” anh áp lấy môi tôi. “Anh muốn điên lên khi biết em đang trần truồng dưới cái áo này.”
“Tại anh đến mà không… Ôi! Chúa ơi…”
Hưng phấn khiến da tôi rướm mồ hôi.
Tôi phóng mắt sang chiếc đồng hồ trên tủ. “Gideon, không được.”
“Anh biết mình điên khùng. Anh hiểu, Eva, nhưng anh không giải thích được. Anh phải làm chuyện này với em. Anh nghĩ về nó suốt mấy ngày nay rồi.”
Một tay anh đưa xuống. Chân tôi mở ra ngay lập tức. Cơ thể tôi rạo rực đến độ gần như phát sốt.
“Anh làm em ướt át quá rồi nè.” Anh thì thầm, ánh mắt nhìn xuống cơ thể tôi nơi mấy ngón tay anh đang chạm vào. “Em đẹp quá…”
“Anh nghĩ chỉ cần mười phút không được chạm vào em là anh đã không sống nổi, đừng nói đến chuyện phải chờ mười tiếng đồng hồ.” Anh từ tốn đưa một ngón tay vào.
Tôi nhắm mắt, thấy mình không chịu nổi cảm giác yếu đuối và trần trụi trước người đàn ông quá rành rẽ về phụ nữ. Người mà giờ đây đang quỳ trên sàn nhà bên cạnh tôi, trên người vẫn mặc nguyên quần áo.
“Em ấm áp quá.” Gideon nhẹ nhàng ấn ngón tay vào. Lưng tôi cong lên khi tôi siết lấy ngón tay anh. “Mà còn tham lam nữa. Lần gần nhất em vui vẻ là cách đây bao lâu rồi?”
Tôi nuốt nước bọt khó khăn. “Em rất bận. Em phải làm đề án, rồi tìm việc làm, rồi dọn nhà…”
“Vậy là cũng khá lâu rồi.” Lần này anh dùng cả hai ngón tay. Tôi không cưỡng được tiếng rên sung sướng. Bàn tay anh vô cùng khéo léo, hoàn toàn khống chế được tôi.
“Em có đang uống thuốc ngừa thai không?”
“Có.” Tôi nắm lấy mép một chiếc gối. “Dĩ nhiên là có.”
“Anh sẽ chứng minh là anh sạch sẽ, rồi em phải cho anh…”
“Lạy Chúa, Gideon.” Tôi thở hổn hển, không ngần ngại xoay hông theo cử động của ngón tay anh. Tôi tưởng chừng như mình có thể bốc cháy bất cứ lúc nào nếu anh không làm xong cái việc anh đang làm với tôi.
Trong đời tôi chưa bao giờ bị kích động đến độ này. Cơn thèm khát khiến đầu óc tôi trống rỗng. Cho dù bây giờ Cary có bước vào đây và bắt gặp tôi đang quằn quại vì những ngón tay của Gideon ngay trong phòng khách thì tôi cũng không quan tâm.
Gideon cũng đang thở gấp. http://diendanlequydon.com Mặt anh đầy nhục cảm. Bởi vì tôi. Mặc dù nãy giờ tôi không hề làm gì ngoài những phản ứng yếu đuối và bất lực trước anh.
Bàn tay nãy giờ để trên ngực đưa lên vuốt má tôi. “Em đỏ mặt kìa. Anh đang làm em xấu hổ.”
“Ừ.”
Nụ cười của anh có cả niềm vui và sự tinh quái làm ngực tôi thắt lại. “Anh có cảm giác như đang ở bên trong em. Anh muốn em cũng có cảm giác đó, nên hãy tưởng tượng, là anh đang làm tình với em này, hình dung khuôn mặt, cơ thể anh, âm thanh của anh. Khi nghĩ đến những chuyện đó, em sẽ thèm khát anh hoài.”
Cơ thể tôi co thắt, và những lời ấy đưa tôi đến sát cơn khoái cảm đê mê.
“Eva, mình sẽ thật dữ dội, thật bản năng, không kiềm chế gì hết. Em biết vậy mà, phải không? Em biết anh và em sẽ làm những gì mà.”
Ngón tay anh nhịp nhàng, chậm rãi khiến cho sự căng ngức trong tôi càng thêm chồng chất.
“Cho anh đi, Eva,” anh ra lệnh. “Ngay bây giờ.”
Tôi lên đỉnh, miệng buột ra một tiếng kêu khẽ, tay tôi ghì chặt mép gối, hông nẩy lên theo tay anh, không biết ngượng ngùng xấu hổ gì nữa. http://diendanlequydon.com Mắt tôi dán chặt vào mắt anh, bị hút bởi tia nhìn chiến thắng của người đàn ông trong anh, không cách gì quay đi được. Vào khoảnh khắc đó, tôi là của anh. Và anh biết điều đó.
Cơn sung sướng lan tỏa khắp người. Hai tai vẫn đang phập phồng theo nhịp tim, tôi lơ mơ nghe giọng anh khàn khàn nói gì đó.
Tôi hoàn toàn bất động khi anh xếp chân tôi xuống, hôn lên bụng rồi ngực tôi, rồi vòng tay qua lưng kéo tôi dậy. Cả người tôi mềm nhũn trong vòng tay anh khi nụ hôn tham lam của anh nghiến chặt lấy môi tôi, chứng tỏ anh cũng đang bị kích động khủng khiếp.
Anh xếp hai vạt áo choàng của tôi lại, rồi đứng lên nhìn xuống tôi.
“Gideon…?”
“Bảy giờ nhé, Eva.” Anh với xuống mắt cá chân, chạm vào chiếc vòng nạm kim cương tôi đang đeo để chuẩn bị cho buổi tiệc. “Nhớ đeo cái này nhé. Anh muốn cùng em khi trên người em chỉ có mỗi cái vòng này thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT