Sáng thứ Hai thức dậy bên cạnh Gideon Cross thật là tuyệt vời. Trên đường đi làm tôi ngả lưng tựa vào anh, tay anh quàng qua vai để nắm tay tôi.
Trong lúc anh mân mê chiếc nhẫn, tôi giơ chân ra ngắm nghía đôi giày màu da mà anh đã mua cùng với mấy bộ đồ phòng khi tôi ngủ lại. Tôi chọn một chiếc đầm đen kẻ sọc cho ngày đầu tuần, đi kèm với chiếc dây lưng mảnh cùng màu với mắt anh. Phải công nhận anh rất có khiếu thẩm mỹ.
Trừ khi là anh nhờ một trong các “người bạn” tóc nâu đi mua sắm giùm…?
Tôi xua cái ý nghĩ khó chịu đó ra khỏi đầu.
Trong cái ngăn kéo mà anh dành riêng cho tôi trong phòng tắm là tất cả các loại mỹ phẩm tôi thường dùng, đúng các màu sắc mà mùi hương đó. Tôi cũng không hỏi sao anh lại biết, vì không muốn tự làm mình hoảng sợ thêm. Thay vì vậy tôi coi đó như là biểu hiện của sự quan tâm chu đáo, lo lắng toàn vẹn của anh.
Niềm vui lớn nhất của tôi sáng hôm nay là giúp Gideon mặc đồ đi làm. Tôi cài nút áo cho anh trong khi anh bỏ áo vô quần, rồi tôi cài khóa quần, anh thắt cà vạt, khoác áo com-ple vào, xong tôi lại vuốt phẳng cho anh. Tôi nhận ra mình thích mặc quần áo cho anh cũng không kém gì thích khi cởi nó ra, cảm giác giống như đang tự gói quà cho mình.
Khi cả thế giới chỉ nhìn thấy lớp vỏ bọc bên ngoài đẹp đẽ, thì chỉ mình tôi biết rõ người đàn ông quý báu bên trong. Nụ cười âu yếm đó, những va chạm dịu dàng hay đam mê dữ dội đó, tất cả chỉ dành riêng cho tôi.
Chiếc xe nảy nhẹ khi đi qua ổ gà, tay Gideon khẽ siết lại. “Chiều em định làm gì?”
“Hôm nay em bắt đầu tập Krav Maga.” Tôi không giấu được nỗi phấn khích.
“À phải rồi.” Anh hôn nhẹ lên trán tôi. “Anh phải coi em tập mới được. Mới tưởng tượng thôi anh đã thấy phấn khích rồi.”
“Thì chẳng phải mình đã nói là cái gì cũng khiến anh phấn khích sao.” Tôi thúc cùi chỏ vào anh, trêu.
“Chỉ những thứ liên quan đến em thôi. Mà vậy coi như may mắn cho cả hai đứa mình, vì em cũng tham lam quá mà. Khi nào xong nhắn cho anh nha, anh qua nhà em.”
Tôi thò tay vào giỏ lấy điện thoại ra xem còn pin không thì thấy một tin nhắn của Cary gửi kèm một đoạn phim ngắn. X có biết em trai anh ta là một tay đểu cáng không? Tránh xa C.V ra nhé bé cưng. Chụt chụt.
Tôi bấm mở đoạn phim ra, mất một lúc mới hiểu Cary quay cái gì, rồi ngồi chết sững.
“Cái gì vậy?” Gideon hỏi, xong cũng khựng người lại, tôi biết anh đang nhìn qua vai mình.
Đoạn phim được Cary quay ở buổi tiệc trong vườn nhà Vidals. Cary đang đứng trong cái mê cung bụi rậm cao hai mét rưỡi, đống lá cây trên màn hình chứng tỏ anh đang núp trong một bụi cây quay lén. Nhân vật chính là một nam một nữ đang quấn lấy nhau. Cô gái rất đẹp đang khóc tỉ tê, còn chàng trai thì không ngừng hôn hít vuốt ve cô nàng.
Đề tài của họ là về Gideon và chuyện tôi đang dùng thân xác để tiếp cận gia tài của anh.
“Đừng có lo.” Christopher dỗ dành Magdalene, người có vẻ như đang quẫn trí đến nơi. “Em biết Gideon vốn mau chán mà.”
“Anh ấy đối xử với cô ả khác lắm. Em nghĩ anh ấy…yêu mất rồi.”
Christoper hôn lên trán cô nàng. “Cô ta không phải kiểu người Gideon thích đâu.”
Bàn tay tôi trong tay Gideon siết lại.
Rồi Magdelene dần dần thay đổi thái độ. Cô nàng bắt đầu rúc vào Christopher, giọng nói nhỏ lại, môi lần dò tìm kiếm. Rõ ràng anh ta hiểu rõ những nơi nhạy cảm trên cơ thể cô nàng. Khi ngững chiêu dụ dỗ có tác dụng, Christopher vén váy Magdalene lên và làm tình với cô ta. Có thể thấy rất rõ hắn đang lợi dụng Magdalene, qua vẻ chiến thắng pha lẫn khinh khỉnh trên mặt khi hắn cứ hùng hục cho đến khi cô nàng lả người đi.
Tôi không còn nhận ra Christopher nữa…Nét mặt, giọng nói, điệu bộ…cứ như là một người hoàn toàn khác.
Tôi mừng thầm khi màn hình điện thoại phụt tắt vì hết pin. Gideon ôm choàng lấy tôi.
“Khỉ thật.” Tôi thì thầm, tựa vào anh, cẩn thận không để lớp trang điểm dây lên áo. “Đáng sợ quá. Em thấy tội nghiệp cô ta.”
Gideon thở dài. “Christopher là vậy đó.”
“Tên khốn. Cái vẻ mặt tự mãn của hắn…ôi trời ơi.” Tôi rùng mình.
Anh chạm môi lên tóc tôi. “Anh cứ tưởng nó sẽ không hại Magdalene chứ, hai gia đình thân với nhau rồi. Anh không nghĩ nó ghét anh tới mức đó.”
“Tại sao?”
Tôi thoáng nghĩ tới cơn ác mộng của anh, có khi nào nó liên quan tới Christopher không, nhưng rồi gạt đi. Không đời nào, Gideon lớn hơn đến bảy tuổi và mạnh mẽ hơn về mọi mặt, anh sẽ dễ dàng cho hắn một trận khi cần.
“Hồi còn nhỏ nó luôn nghĩ anh chiếm hết sự chú ý của mọi người trong gia đình, vì ai cũng lo lắng cho anh sau khi ba anh tự tử.” Gideon nói một cách mệt nhọc. “Nên nó muốn có những thứ thuộc về anh. Bất cứ thứ gì mà nó lấy được.”
Tôi choàng tay ôm anh chặt hơn. Nghe anh nói tôi bỗng thấy đau lòng. Anh sống tách biệt với gia đình mình, ngay cả ngôi nhà nơi anh lớn lên cũng là chính cái nơi ám ảnh anh trong cơn ác mộng.
Anh chưa bao giờ được yêu thương. Sự thật đó nghe có vẻ vừa đơn giản lại vừa phức tạp.
“Gideon ơi?”
“Hả?”
Tôi lùi ra một chút để ngước lên nhìn anh, tay lần theo đường lông mày rậm rạp. “Em yêu anh.”
Một cơn rung động lan qua người anh, đủ lớn để tôi cũng cảm thấy.
“Em không có ý làm anh căng thẳng.” Tôi nhanh chóng trấn an, ý tứ liếc nhanh qua chỗ khác. “Anh không cần phải làm gì hết. Em chỉ muốn cho anh biết cảm giác của anh thôi. Giờ thì mình gác chuyện đó qua một bên được rồi.”
Một tay anh giữ sau đầu tôi, tay kia ôm ngang eo chặt đến nỗi suýt làm tôi đau. Gideon cứ ôm tôi trong tư thế đó, ngồi yên bất động, áp chặt vào người tôi như thể sợ tôi biến mất. Tim đập nhanh, hơi thở dồn dập, anh không nói thêm lời nào trên suốt đường đi, nhưng cũng không hề bỏ tôi ra.
Tôi dự định sau này sẽ nói thêm lần nữa. Lần đầu tiên như vậy cũng có thể coi như là ổn.
Đúng mười giờ tôi cho người mang đến văn phòng của Gideon hai mươi bốn bông hoa hồng đỏ kèm với lời nhắn:
Để kỷ niệm chiếc đầm và chuyến xe Limo.
Mười phút sau tôi nhận được một phong bì với một tấm thiệp ghi:
Mình sẽ làm lại lần nữ. Sớm thôi.
Mười một giờ, tôi gửi lên phòng anh một giỏ hoa loa kèn tong đen – trắng có gắn mảnh giấy:
Để kỷ niệm chiếc đần đen trắng ở buổi tiệc ngoài vườn và bị lôi vào thư viện.
Mười phút sau tôi có câu trả lời:
Anh sẽ lôi em xuống sàn nhà ngay bây giờ…
Tôi dùng giờ nghỉ trưa để đi mua sắm. Tôi đi mua nhẫn. Sau khi qua sáu cửa tiệm khác nhau, tôi tìm thấy chiếc nhẫn hoàn hảo nhất. Chiếc nhẫn làm bằng bạch kim, đính kim cương đen, nhìn rất hiện đại, gợi cảm giác quyền lực và sự gắn kết. Nó toát lên vẻ thống trị, táo bạo và nam tính. Tôi phải mở thêm một cái thẻ nữa mới đủ thanh toán khoản tiền khổng lồ bằng nhiều tháng lương đó, nhưng tôi cho là hoàn toàn xứng đáng.
Tôi gọi lên văn phòng Gideon, gặp Scott để nhờ thu xếp cho tôi mười lăm phút trong lịch làm việc của anh.
“Cảm ơn anh rất nhiều, Scott.”
“Không có chi ạ. Tôi rất vui khi thấy sếp nhận hoa của cô sáng nay. Tôi chưa bao giờ thấy sếp cười như vậy cả.”
Một niềm vui ấm áp dâng lên trong lòng. Tôi muốn làm cho anh hạnh phúc. Cũng giống như anh nói, tôi sống để làm điều đó.
Tôi tự mỉm cười với mình rồi làm việc tiếp. Lúc hai giờ tôi cho giao lên văn phòng Gideon một giỏ loa kèn cam, lần này với lời nhắn đựng trong phong bì:
Cám ơn anh về những lần làm tình hoang dã.
Anh trả lời:
Bỏ Krav Maga đi. Anh sẽ tập thể dục cho em.
Lúc đồng hồ chỉ ba giờ bốn mươi-năm phút trước giờ hẹn với Gideon-tôi vô cùng lo lắng. Chân hơi run khi đứng dậy, tôi không ngừng đi lại trong thang máy. Tự nhiên tới bây giờ tôi mới nghĩ ra là biết đâu anh không thích nhẫn thì sao…bằng chứng là anh đâu có đeo chiếc nào.
Tôi có quá tự tin và ích kỷ không khi muốn anh đeo nhẫn cho giống mình?
Cô nàng tiếp tân tóc đỏ để tôi vào ngay, còn Scott thì đứng hẳn dậy cười rất tươi khi thấy tôi xuất hiện trên hành lang, chờ tôi bước vô văn phòng của Gideon xong là đóng cửa lại.
Lập tức tôi bị choáng ngợp bởi hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ mấy bó hoa, và cái không gian ấm cúng mà chúng mang lại cho ăn phòng.
Gideon ngước lên khỏi màn hình máy tính, lông mày giãn ra khi nhìn thấy tôi. Anh đứng bật dậy. “Eva, có chuyện gì hả em?”
Tôi ngắm anh chuyển từ công việc sang việc riêng, ánh mắt dịu dàng hẳn khi nhìn tôi.
“Không có. Em chỉ…” Tôi hít một hơi dài rồi tiến lại bên anh. “Em có món quà tặng cho anh.”
“Thêm quà nữa hả? Hôm nay là ngày gì quan trọng mà anh quên hả?”
Tôi đặt cái hộp lên giữa bàn rồi quay mặt đi chỗ khác, hồi hộp. Tôi bắt đầu nghi ngờ về món quà có vẻ bốc đồng của mình, bây giờ mới thấy có khả năng đó là một ý tưởng ngu ngốc.
Tôi nên nói gì để anh không thấy áy náy nếu không thích nó đây? Làm như nói “Em yêu anh” chưa đủ hay sao mà tôi còn phải thêm vụ cái nhẫn này nữa. Hẳn anh đang bắt đầu cảm thấy bị trói buộc, cái thòng lòng trước cổ càng lúc càng siết chặt.
Tôi nghe tiếng nắp hộp bật ra và hơi thở của Gideon. “Eva nè.”
Giọng anh nghe tăm tối và nguy hiểm. Tôi từ từ quay lại, nhăn nhó nhì vẻ mặt khắc khổ và ánh mắt ảm đạm của anh. Tay anh bấu chặt cái hộp.
“Em làm hơi quá hả?”
“Ừ.” Anh bỏ cái hộp xuống rồi đi vòng qua bàn. “Rất là quá đáng. Làm anh đứng ngồi không yên, không tập trung được gì. Anh không thể ngưng nghĩ tới em, lúc nào cũng bồn chồn không yên. Trước giờ anh chưa khi nào bị như vậy khi đang làm việc. Anh đang rất bận rộn mà còn bị em bao vây.”
Tôi biết rõ công việc của anh quan trọng như thế nào, vậy mà lại không nghĩ kỹ khi nỗi hứng làm anh ngạc nhiên, hết lần này đến lần khác. “Em xin lỗi, Gideon. Em thiếu suy nghĩ quá.”
Anh bước tới, dáng đi quyến rũ tới nỗi lại làm cho tôi tưởng tượng ra cảnh anh ở trên giường. “Xin lỗi cái gì chứ. Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh.”
“Thật không?” Tôi nhìn anh xỏ chiếc nhẫn vào ngón áp út bên tay phải. “Em chỉ muốn làm anh vui thôi. Có vừa không? Em đoán đại…”
“Vừa lắm. Em thật tuyệt vời.” Gideon cầm tay tôi hôn lên chiếc nhẫn tôi đang đeo, rồi tôi cũng làm vậy với anh. “Em làm cho anh thấy… đau nhói, Eva à.”
Tôi nín thở. “Tệ dữ vậy hả?”
“Không, tuyệt vời chứ.” Anh ôm lấy mặt tôi, chiếc nhẫn áp vào má mát lạnh, rồi hôn tôi say đắm.
Tôi không muốn buông ra, nhưng ráng kiềm chế vì nghĩ hôm nay mình đã làm hơi quá rồi. Hơn nữa nãy giờ anh quá tập trung vào tôi mà quê chưa bấm nút làm mờ kính.
“Em nói lại cái câu em nói sáng nay lúc trên xe đi.” Anh thì thầm.
“Em…không biết nữa.” Tôi vuốt áo anh. Tôi không dám nói yêu anh lần nữa. Lần đầu có vẻ không suôn sẻ lắm, nên tôi không biết liệu anh có hiểu hết ý nghĩa của lời nói không. “Anh biết không, anh đẹp đến mức khó tin. Mỗi lần nhìn thấy anh là em lại bị choáng váng. Nên em không dám làm liều đâu, lỡ an sợ quá chạy mất thì sao.”
Anh chồm tới trước áp trán lên trán lên trán tôi. “Em hối hận rồi phải không? Vụ mấy bó hoa, rồi cái nhẫn nữa…”
“Anh thích cái nhẫn thật không?” Tôi lùi ra để nhìn kỹ mặt anh, cố đoán xem anh đang nói thật hay xạo. “Em không muốn anh không thích mà phải đeo vì em.”
Anh dí ngón tay lên vành tai tôi. “Chiếc nhẫn đẹp lắm, giống y như anh trong mắt em. Anh rất hân hạnh được đeo nó.”
Tôi hạnh phúc khi anh hiểu được ý nghĩa của chiếc nhẫn. Hẳn nhiên rồi, vì anh hiểu tôi mà.
“Hay là em đang cố làm sao để rút lại lời nói một cách dễ dàng…” Mắt anh lộ vẻ lo lắng vô cùng.
Tôi không cưỡng lại được ánh mắt đó. “Từng lời em nói đều là chân thật, Gideon à.”
“Anh sẽ làm cho em phải nói lại lần nữa.” Lời đe dọa cực kỳ hấp dẫn. “Em sẽ phải hét lên câu đó khi anh làm xong cái chuyện anh sẽ làm với em.”
Tôi cười toe toét, lùi ra xa. “Làm việc tiếp đi, đồ quỷ.”
“Anh sẽ chở em về lúc năm giờ.” Anh nhìn tôi bước ra cửa. “Lúc xuống tới xe anh muốn em phải sẵn sàng nhé. Có tự làm gì thì không được tới đích trước nghe chưa. Không là anh phạt đó.”
Phạt. Tôi rùng mình, hơi sợ. Tôi tin Gideon biết đâu la giới hạn. “Còn anh cũng sẽ sẵn sàng chứ hả?”
Anh cười nhăn nhở. “Có khi nào anh ở cạnh em mà không sẵn sàng không? Cảm ơn em, Eva, vì từng giây phút của ngày hôm nay.”
Mắt anh sẫm lại khi tôi trao anh một nụ hôn gió. Ánh mắt đó theo tôi suốt cả buổi chiều.
Tôi về tới nhà lúc sáu giờ trong tình trạng đầu bù tóc rối. Lúc trước ra khỏi tòa nhà nhìn thấy chiếc limousine bên vệ đường thay cho chiếc Bentley là tôi đã hiểu chuyện gì sắp xảy ra. Gideon gần như túm tôi lại khi tôi vừa bước lên xe, rồi ngay lập tức phô diễn tài nghệ’
Tôi thấy may mắn là mình cũng khỏe mạnh, nếu không chắc đã không chịu nổi cơn tham lam cộng với sự sung mãn vô tận của anh. Không phải tôi phàn nàn gì, chỉ là nhận xét vậy thôi.
Lúc tôi hối hả về tới đã thấy Clancy chờ sẵn trong sảnh. Anh ta cũng không nói gì khi thấy tôi đầu tóc rối bù, quần áo nhăn nhúm còn hai má thì ửng hồng. Tôi thay đồ thật nhanh rồi lên xe tới phòng tập của Parker, thầm mong buổi tập đầu tiên sẽ không quá nặng vì hai chân tôi vẫn còn run sau chuyến xe với Gideon.
Tôi vô cùng háo hức nôn nóng khi tới phòng tập. Lúc đó có hơn chục người đang tập chung, Parker đứng sát mép thảm động viên khích lệ. Khi tôi đến, anh dẫn tôi ra một góc trống để tập riêng.
“Vậy…giờ mình làm gì?” Tôi hỏi trước cho đỡ hồi hộp.
Anh mỉm cười, nét mặt gợi tò mò thú vị. “Hồi hộp không?”
“Chút chút.”
“Mình sẽ rèn luyện thể lực, sức bền và phản xạ cho em trước. Anh cũng sẽ tập cho em không bị lúng túng hay phản ứng chậm trong những tình huống bất ngờ.”
Trước khi tập tôi cứ nghĩ thể lực của mình không tệ, nhưng thì ra là có thể tập luyện để cải thiện hơn nhiều. Đầu tiên tô được giới thiệu làm quen với các thiết bị trong phòng tập, sau đó Parker giải thích cho tôi về các tư thế chiến đấu cũng như phòng thủ. Sau khi khởi động bằng bài cử tạ phối hợp, chúng tôi bắt đầu tập “tagging”, tức là hai người đứng đối diện, tìm cách chạm vào vai và đầu gối nhau đồng thời ngăn đối phương chạm vào mình.
Dĩ nhiên là Parker rất giỏi, nhưng tôi cũng bắt đầu hơi quen dần. Tuy nhiên tôi dành phần lớn thời gian để chú tâm phòng thủ vì hơn ai hết tôi biết bị ở thế hạ phong là như thế nào.
Dù có cảm giác được cơn sóng ngầm đó hay không, Parker cũng không bình luận gì.
Lúc Gideon tới tôi đang ngâm mình trong bồn tắm cho đỡ đau nhức. Mặc dù vừa mới tắm xong sau khi tập, Gideon cũng cởi bỏ quần áo leo vào bồn, vòng cả hai tay hai chân ôm tôi vào giữa, đu đưa như đưa nôi em bé làm tôi thích thú.
“Thích không?” Anh trêu ghẹo, cắn nhẹ vành tai tôi.
“Ai mà ngờ vất vả một tiếng đồng hồ với một anh chàng đẹp trai lại mệt dữ vậy.” Cary nói đúng về vụ bầm dập, chưa gì tôi đã thấy mấy vết thâm trên da rồi, mặc dù chỉ mới bắt đầu mấy động tác cơ bản.
“Nếu chưa biết anh chàng Smith đó đã có vợ con là anh ghen rồi đó.” Gideon làu bàu, tay siết lấy tôi.
Tôi khịt mũi, lại thêm một thông tin anh tự điều tra ra. “Vậy anh có biết luôn kích cỡ giày và nón người ta không?”
“Chưa thôi.” Anh phá lên cười khi thấy tôi cáu kỉnh, khiến tôi không khỏi mỉm cười vì hiếm khi thấy anh vui như vậy.
Chắc chắn một ngày không xa tôi và anh phải nói chuyện nghiêm túc về vụ anh bị ám ảnh bởi việc điều tra về người khác. Nhưng không phải hôm nay. Gần đây hai đứa có quá nhiều bất hòa, mà tôi luôn nhớ lời Cary dặn là phải ráng làm sao để ít nhất cũng có ngần ấy niềm vui bù lại.
Tôi mân mê chiếc nhẫn trên tay anh, kể anh cuộc điện thoại với bố tôi hôm thứ Bảy và vụ ông bị đồng nghiệp trong sở chọc ghẹo về những tin đồn quanh chuyện tôi hẹn hò với Gideon Cross.
Anh thở dài. “Anh xin lỗi.”
Tôi quay lại nhìn anh. “Anh đau có lỗi khi là người nổi tiếng. Ai bảo anh quyến rũ quá làm chi.”
Anh cười méo xệch. “Rồi có ngày anh sẽ biết được cái gương mặt mày thật ra là sự điều may mắn hay đáng nguyền rủa.”
“Ừm, nếu mà ý kiến của em được tính, thì em nghĩ đó là may mắn.”
Gideon vuốt má tôi. “Ý kiến của em là ý kiến duy nhất có giá trị. Và của bố em nữa. Anh muốn ông ấy có cảm tình với anh chứ không nghĩ anh làm em bị mất cuộc sống riêng tư.”
“Bố sẽ thích anh mà. Ông chỉ muốn cho em được an toàn và hạnh phúc thôi.”
Anh thư giãn hẳn, kéo tôi sát vô người. “Anh có làm em hạnh phúc không?”
“Có chứ.” Tôi áp má lên ngực anh. “Lúc nào em cũng muốn được ở bên cạnh anh, nhất là sau những lúc xa nhau.”
“Em có nói là không muốn mình cãi nhau nữa, câu đó làm anh suy nghĩ. Anh cứ phạm lỗi hoài như vậy em chán không?”
“Đâu phải lúc nào cũng là lỗi của anh đâu. Em cũng có sai nữa mà. Đẻ duy trì một mối quan hệ khó khăn lắm, Gideon ơi. Nhưng bù lại khi gần nhau thì hòa hợp tuyệt vời, em thấy hai đứa mình vậy là may mắn rồi đó.”
Anh dùng hai tay vốc nước đổ lên lưng tôi. “Anh không nhớ gì nhiều về bố anh cả.”
“Vậy hả?” Tôi cố nói sao cho nghe không căng thẳng hay ngạc nhiên, để anh không thấy được sự kích động và thèm muốn được biết nhiều hơn. Trước giờ anh chưa từng nhắc tới gia đình. Tôi phải ráng lắm mới không hỏi thêm, vì không muốn thúc ép khi anh chưa sẵn sàng.
Nhưng khi anh hít sâu rồi thở hắt ra, tôi bỗng quên hết mọi ý định kềm chế. Tôi đặt tay lên ngực anh. “Vậy chứ anh nhớ những gì?”
“Chỉ là một vài ấn tượng thôi. Bố anh ít khi có ở nhà lắm. Ông lúc nào cũng chỉ nghĩ tới công việc. Chắc anh giống ông ở điểm đó.”
“Chắc anh thừa hưởng cái tính nghiện công việc của bố. Nhưng chỉ có tính đó thôi.”
“Sao em biết?” Anh nhìn tôi ngờ vực.
Tôi vuốt tóc khỏi mặt anh. “Em xin lỗi, Gideon à, nhưng bố anh đã làm chuyện lừa đảo rồi chọn một lối thoát dễ dàng và ích kỷ. Anh không giống như vậy.”
“Ý anh không phải chuyện đó.” Anh ngập ngừng. “Anh nghĩ bố anh không thân với ai được. Ông chỉ quan tâm tới nhu cầu trước mắt của bản thân mình thôi.”
Tôi nhìn anh chăm chú. “Anh có nghĩ anh giống vậy không?”
“Anh cũng không biết nữa.” Gideon nói nhỏ.
“Nhưng em biết, anh không có giống vậy.” Tôi hôn lên chop mũi anh. “Anh là một báu vật.”
“Anh sẽ ráng.” Anh siết tôi trong vòng tay. “Anh không tưởng tượng nội cảnh em ở với người khác, Eva. Chỉ cần nghĩ tới chuyện có ai đó nhìn em như anh đang nhìn em, thấy em như vầy, rồi chạm vào em như vầy…là anh muốn phát điên lên.”
“Không bao giờ có chuyện đó đâu.” Tôi hiểu cảm giác mà anh nói. Nếu anh mà thân mật với người khác thì tôi cũng cảm thấy vậy.
“Em đã thay đổi vì anh. Anh không thể nào đánh mất em được.”
Tôi ôm choàng lấy anh. “Em cũng nghĩ về anh giống như vậy.”
Gideon khẽ nhấc mặt tôi ra, đặt lên môi tôi một nụ hôn mãnh liệt.
Chỉ một lúc sau hai đứa đã làm nước văng tung tóe khắp nơi. Tôi cố thoát khỏi anh. “Em phải ăn cái gì đã, đồ quỷ.”
“Chứ không phải em đang không mặc gì còn trêu ghẹo anh nãy giờ sao?” Anh nở nụ cười quỷ quyệt.
“Mình gọi đồ ăn Trung Quốc rẻ rẻ về rồi ăn trong hộp luôn đi cho tiện.”
“Ừ, mình sẽ gọi đồ ăn Trung Quốc mắc tiền rồi ăn trong hộp luôn cho tiện.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT