Từ Hoãn Hoãn bước ra khỏi phòng thẩm vấn, điện thoại di động vang lên, vừa nhìn hai số cuối 14, cô vô thức nhíu mày. Lần trước Ngôn Lạc gọi cho cô là hai tuần trước, trước khi cúp điện thoại câu cô nói kia ắt hẳn đã chạm vào vết thương của hắn.
Ngay tại thời điểm này lại gọi điện thoại đến rõ ràng cho thấy Ngôn Lạc nắm toàn bộ thông tin. Năng lực của hắn thế nào Từ Hoãn Hoãn chẳng còngì ngạc nhiên; chỉ là, một khi Ngôn Lạc đã nhúng tay vào, sự việc sẽ phát triển đến mức mà cảnh sát không thể khống chế.
Trước đó Ngôn Lạc thu thập thông tin ba mẹ của Cố Minh bởi vì hắn từng trải qua những việc như vậy. Nhưng tình huống lần này hoàn toàn khác, Ngôn Lạc ghét nhất bị người khác mô phỏng, huống chi Cung Kỳ Dịch cơ bản chỉ muốn vượt qua hắn, phá hủy hắn.
Từ Hoãn Hoãn suy nghĩ rất nhiều rồi mới nhận điện. Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm lười biếng pha lẫn ý cười: “Từ Hoãn Hoãn, lâu lắm rồi em không có chương mới!”
Nếu là độc giả hay biên tập viên hỏi cô câu này, có thể cô cảm thấy hơi chột dạ, nhưng đây là Ngôn Lạc, cô không cần có cảm giác áy náy như vậy: “Anh gọi đến chỉ để hối thúc?”
Ngôn Lạc bật cười: “Tiện miệng thôi, chủ yếu là tôi nhớ em, và muốn nói chuyện liên quan đến Cung Kỳ Dịch.”
Từ Hoãn Hoãn tựa lưng vào vách tường: “Nói chuyện gì?”
Ngón tay Ngôn Lạc gõ gõ trên mặt bàn, “Trên đời nay người hiểu tôi nhất là em, tôi cho rằng em đã biết.”
Với Từ Hoãn Hoãn mà nói, câu nói đó chẳng có gì tốt đẹp, quả thực cô có thể nghĩ được Ngôn Lạc muốn nói gì, “Tôi từ chối!”
“Tôi biết rồi!” Ngôn Lạc thở dài, giọng nói pha lẫn sự bất lực: “Thật không hiểu nổi em, không phải kết quả đều như nhau sao?”
Lời giải thích này của hắn dĩ nhiên Từ Hoãn Hoãn không đồng tình, cô nhíu mày, ngữ điệu lạnh dần: “Chịu sự trừng phạt của pháp luật với việc bị anh giết chết đều giống nhau à?”
Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, sau đó tiếng cười khe khẽ truyền đến, Từ Hoãn Hoãn cảm giác có chút lo lắng, sau đó lại nghe giọng của Ngôn Lạc: “Nếu như Cung Kỳ Dịch muốn giết tôi, em sẽ cứu tôi chứ?”
Vì sao lại nghĩ đến chuyện này? Từ Hoãn Hoãn mím mím môi: “Trước khi anh bị người khác giết chết, tôi sẽ bắt được anh!”
Giọng nói của Từ Hoãn Hoãn vang đến tai hắn, Ngôn Lạc khép mắt, nhoẻn miệng cười: “Coi như cũng là ý muốn cứu tôi rồi, tôi rất cảm động.”
Từ Hoãn Hoãn chẳng hiểu hắn cảm động chuyện gì, cô chuyển đề tài: “Bức ảnh hiện trường Cung Kỳ Dịch chụp, anh đã xem qua rồi?”
“Xem qua, quá tẻ nhạt!” Ngôn Lạc hừ lạnh, rõ ràng xem thườngtác phẩm của Cung Kỳ Dịch.
“Vậy đừng làm chuyện gì dư thừa!” Từ Hoãn Hoãn lo Ngôn Lạc tìm được thi thể trước cảnh sát, cố tình hủy diệt chứng cứ.
Ngôn Lạc suy tư một lúc, sau đó lên tiếng hỏi: “Vậy nếu như tôi không làm gì hết, em sẽ mời tôi ăn cơm?”
Từ Hoãn Hoãn trả lời: “Cơm tù còn được!”
“Ha ha ha!” Từ Hoãn Hoãn cười cười, “Quả thật vô tình.”
Một giây sau, Ngôn Lạc thu lại nụ cười trên môi, ngữ điệu nghiêm túc hiếm thấy: “Từ Hoãn Hoãn!”
“Sao?” Từ Hoãn Hoãn cảm giác hắn có điều muốn nói.
“Nếu như có một ngày tôi chơi chán …”
Câu sau hắn nói rất nhỏ, Từ Hoãn Hoãn biết hắn vẫn đang nói nhưng không nghe rõ chữ nào: “Anh nói cái gì?”
Kỳ lạ là ngay sau đó hắn lập tức cúp điện thoại.
Nghe thanh âm ngắt điện, Từ Hoãn Hoãn sững người, nói chưa xong đã tắt máy? Cô nhìn màn hình di động mãi cho đến khi màn hình tắt đi cô vẫn chưa nghĩ ra được câu sau hắn muốn nói gì. Từ Hoãn Hoãn đột nhiên cảm thấy bất an, nhưng hiện tại không phải là thời điểm nghĩ về việc này. Cô lắc lắc đầu, bỏ di động lại vào túi, quay về đội hình sự.
Đúng lúc này, Chu Tề Xương có phát hiện: “Ngày 12 tháng 3 và ngày 9 tháng 6 năm ngoái, Cung Kỳ Dịch có đi đến cùng một địa điểm, cà thẻ tại một cửa hàng tiện lợi, đều vào khoảng mười một giờ đêm.”
“Nơi nào?”
Chu Tề Xương thông báo địa điểm chuẩn xác: “Đường Hoàn Thành khu NH. Em đã coi qua camera ghi hình. Khoảng chín giờ hắn đi qua trạm thu phí, đến mười hai giờ đêm lại quay về.”
Trước thời gian nạn nhân mất tích một ngày, Cung Kỳ dịch cũng đến khu NH, đến cùng một nơi, như vậy chỉ có một khả năng: “Hắn giấu thi thể ở đó!”
Cao Lâm hỏi tiếp: “Hắn xuống xe ở đâu?”
Chu Tề Xương lắc đầu, không thể nhìn thấy: “Vì khu vực đó có rất nhiều con đường không lắp đặt camera. Đại khái khoảng năm chục phút không ghi được hình ảnh của hắn.”
Cao Lâm: “Con đường cuối cùng ghi được hình ảnh của hắn là đường nào?”
“Đường Hà Tường!”
Cao Lâm mở bản đồ thành phố S, tìm đường Hà Tường. Dựa theo tốc độ chạy xe, năm mươi phút … khả năng chôn xác mất nửa tiếng: “Mười phút … Vậy chỉ tầm khoảng mười km thôi!” Anh ta khoanh một vòng tròn trên tấm địa đồ: “Chắc chắn nằm trong phạm vi này!”
Xác định được vị trí chôn xác của cung Kỳ Dịch, Cao Lâm sắp xếp toàn bộ cảnh viên lập tức đi đến đó, Từ Hoãn Hoãn cầm bản đồ đến phòng thẩm vấn.
Cung Kỳ Dịch vừa trông thấy cô, lộ ra chút kinh hoảng, sau đó thì phiền chán: “Tại sao lại là cô?”
“Tất cả mọi người trong đội đều đi tìm thi thể của Bảo Kha Vĩnh và Cốc Hiểu Nghiên, chỉ còn mình tôi.” Từ Hoãn Hoãn đặt bản đồ trước mặt cậu ta, quan sát vẻ mặt cậu ta, rồi nở nụ cười: “Cậu bất cẩn quá rồi!”
Tiếng cười khẽ vang vọng đến bên tai cậu ta, cực kỳ chói tai. Cung Kỳ Dịch giận dữ, giật tấm bản đồ, vứt xuống đất.
“A! A! A!”
Hai tiếng sau, các trinh sát đội hình sự từ những vị trí đã được xác định đào lên hai bộ thi thể, trải qua xét nghiệm DNA chứng thực thuộc về hai nạn nhân là Bảo Kha Vĩnh và Cốc Hiểu Nghiên. Mặt khác, trong móng tay của người chết có tìm thấy lớp biểu bì, qua kiểm nghiệm hoàn toàn tương hợp với DNA của Cung Kỳ Dịch.
Chỉ còn cách thời gian tạm giam 24 tiếng năm phút, Từ Hoãn Hoãn lần cuối cùng tiến đến phòng thẩm vấn, cô không ngồi xuống mà đi thẳng về phía cậu ta, chậm rãi lên tiếng: “Xác thực kết cục không phải con chuột nào cũng bị mèo tóm, nhưng xem ra, cậu không phải là một trong những con chuột may mắn ấy!”
Từ Hoãn Hoãn bước ra khỏi phòng thẩm vấn, phía sau cô là tiếng gào thét và đập bàn ầm ĩ.
Đã hai mươi bốn tiếng liên tục không nghỉ ngơi, cô đi về phía văn phòng Từ Tĩnh đang đợi cô, ngáp một cái thật thoải mái: “Buồn ngủ quá!”
Đi bộ từ cổng cảnh cục ra điểm bắt taxi, hai mắt Từ Hoãn Hoãn không chịu đựng nổi, díp lại, cũng may có Từ Tĩnh kéo cô lại, nếu không cô đã ngã chổng vó hoặc đầm xầm vào cột điện.
Vừa leo lên taxi, Từ Hoãn Hoãn ngửa cổ, ngủ thiếp đi.
Từ Tĩnh báo địa chỉ, nghiêng đầu đã thấy Từ Hoãn Hoãn ngủ từ khi nào, xe khởi động, đầu của cô thuận thế nghiêng vào vai anh, anh đưa tay nhẹ đỡ lấy đầu cô.
Từ Hoãn Hoãn ngủ một giấc từ lúc lên xe cho đến khi xe ngừng trước cổng tiểu khu, trả tiền xong Từ Tĩnh phát hiện cô cũng không hề tỉnh giấc. Lần này chắc cô mệt lả người rồi, anh nhất thời không đành lòng đánh thức cô.
Từ Tĩnh xuống xe từ phía bên kia, rồi mở cửa xe bên này, bế cô ra.
Cho dù động tác của Từ Tĩnh rất nhẹ, nhưng Từ Hoãn Hoãn vẫn mơ mơ màng màng tỉnh lại. Cô nheo nheo mắt nhìn gương mặt Từ Tĩnh gần trong gang tấc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Từ Tĩnh dịu dàng nhìn cô: “Ngủ tiếp đi!”
Giọng anh rất êm tai, khiến cô đặc biệt an tâm, Từ Hoãn Hoãn chớp chớp mắt, tiếp tục nghiêng đầu tựa vào ngực anh. Cơn buồn ngủ lại ập tới.
Từ Tĩnh ôm Từ Hoãn Hoãn về nhà mình, Mạn Mạn thấy bóng dáng chủ nhân liền chạy đến, ngoe nguẩy đuôi kêu meo meo.
Từ Tĩnh đặt cô lên giường mình, cởi giày, đắp chăn cho cô. Từ Hoãn Hoãn vẫn ngủ say như chết; lại còn cảm thấy thoải mái, cạ cạ vào gối, đổi sang tư thế mình thích, tiếp tục ngủ.
Nhìn dáng vẻ bình yên của Từ Hoãn Hoãn, anh cúi đầu hôn nhẹ lên má cô, sau đó mang giày cô ra huyền quan.
Tuy rằng cũng thức như Từ Hoãn Hoãn, đã hơn hai mươi tiếng đồng hồ chưa được chợp mắt, nhưng Từ Tĩnh đã quen, trước đó anh mới uống một tách café nên cũng không buồn ngủ. Đang dự tính đi qua thư phòng, đột nhiên nghe tiếng chuông điện thoại reo, không phải tiếng chuông của anh.
Tầm mắt rơi vào túi xách của Từ Hoãn Hoãn. Sợ thanh âm ồn ào đánh thức cô, khiến cô lại nghĩ có việc gấp, Từ Tĩnh mau chóng rút điện thoại, là một số điện thoại lạ. Vốn dĩ anh chỉ có ý định chuyển thành chế độ rung, nhưng anh chú ý đến số cuối cùng.
Từ Tĩnh đã nghe Từ Hoãn Hoãn nhắc qua, khi Ngôn Lạc gọi đến đều có hai số đuôi là 14 … Chính vì lẽ đó …
Từ Tĩnh ngồi xuống ghế sofa, nhận điện, anh đặt di động bên tai, không lên tiếng.
Nghe được giọng nói lạnh lùng, Ngôn Lạc nheo mắt, ngồi thẳng người, ngữ điệu lập tức thay đổi: “Từ Tĩnh, là anh sao? Tôi nhớ là mình gọi cho Từ Hoãn Hoãn.”
Từ Tĩnh một tay trêu chọc Mạn Mạn, lạnh nhạt đáp: “Cậu còn chưa biết nguyên nhân sao?”
Ngôn Lạc cười gằn thành tiếng: “À!!!”
Từ Tĩnh không muốn phí lời với hắn, hỏi thẳng: “Còn có chuyện gì sao?”
“Đáng lẽ là có, nhưng bây giờ là không!” Ý tứ của hắn rõ ràng là chỉ muốn nói chuyện với Từ Hoãn Hoãn không phải anh.
Từ Tĩnh cụp mắt, muốn cúp điện thoại nhưng thanh âm của Ngôn Lạc văng vẳng truyền đến.
“Anh biết không? Chuyện tôi muốn làm sẽ không bao giờ thất bại, cả con người cũng như thế!”
Ngón tay Từ Tĩnh khựng lại, sau đó ngắt máy. Anh cất di động vào túi xách, quay đầu nhìn về hướng phòng ngủ, hàng lông mày không hề giãn ra. Anh biết rõ ràng, Ngôn Lạc là một nhân vật nguy hiểm nhất đối với bọn họ, bất kể là hiện tại hay tương lại. Hắn như quả bom hẹn giờ, luôn luôn uy hiếp, không thể lơ là, chỉ sợ không biết khi nào sẽ phát nổ.
Từ Hoãn Hoãn một mình chịu đựng hắn suốt hai năm trời. Có thể sau này sẽ không còn như thế, bởi vì bây giờ đã có anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT