Chỉ có tìm được thi thể của người bị hại mới được coi là kết thúc. Tuy nhiện vụ án phát sinh vào hai mươi hai năm và mười sáu năm về trước, bây giờ muốn tiến hành tìm kiếm không phải chuyện đơn giản. Hơn nữa, hung thủ Thang Hiểu đã chấp án tử hình, nói cách khác người biết được địa điểm chôn xác đã không còn. Manh mối còn lại duy nhất trên tay bọn họ chính là hồ sơ vụ án năm đó.
Thang Hiểu chôn đồng bọn của mình là Chu Tự Lai tại khu TH thành phố S. Cô ta có một chiếc xe con đứng tên cô ta dùng để vận chuyển tử thi. Theo kết quả kiểm nghiệm cho thấy Chu Tự Lai bị sát hại mười lăm năm về trước. Vị trí này bị phát hiện mười hai năm về trước do một nhà đầu tư xây dựng đào lên được một chiếc vali màu đỏ.
Căn cứ manh mối hiện tại, Cao Lâm suy đoán: “Có thể Thang Hiểu chọn lựa chôn xác ở những vị trí tương tự. Vì đang có hai bộ thi thể vẫn chưa bị phát hiện cho nên lần thứ ba cô ta đã chọn vị trí gần như thế.”
“Sau khi đào được thi thể của Chu Tự Lai, cảnh sát đã tiến hành rà soát trên một phạm vi lớn xung quanh khu vực đó, nhưng không phát hiện những thi thể nào khác.”
Cao Lâm lắc đầu: “Cô ta là một người kín đáo, chắc chắn sẽ không chôn ba bộ thi thể cùng một nơi, quá nguy hiểm.”
Từ Hoãn Hoãn ngồi một bên coi lại đoạn phỏng vấn năm ấy. Điện thoại trong túi áo khoác vang lên, cô mở ra nhìn, là dãy số lạ, số đuôi vẫn là ‘14’.
Ngôn Lạc.
Từ Hoãn Hoãn tin chắc hắn gọi tới chẳng có gì tốt lành, cô liếc một cái rồi nhận máy.
Một giây sau, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ngả ngớn: “Hoãn Hoãn, chào buổi trưa!”
Từ Hoãn Hoãn mím môi không lên tiếng, chờ hắn nói mục đích chính.
Không nghe thanh âm của cô, Ngôn Lạc cũng chẳng phiền, khẽ cười: “Các người đang tìm thi thể ba mẹ Cố Minh à!”
Ngôn Lạc hoàn toàn nắm được nhất cử nhất động của bọn họ. Từ Hoãn Hoãn chẳng còn kinh ngạc cho lắm. Hắn thích như vậy, muốn là kẻ chi phối toàn cục, đứng trong bóng đêm là người chỉ huy.
Ngôn Lạc thả lỏng người, dựa về phía sau, ngữ điệu pha chút sung sướng: “Có muốn chơi với tôi một trò chơi không? Rất đơn giản, ai tìm được thi thể của bọn họ trước là người thắng cuộc.”
Từ Hoãn Hoãn không hề suy nghĩ, từ chối thẳng thừng: “Không muốn!”
Hắn đưa ra yêu cầu gì đều ẩn chứa mục đích, tốt nhất là không tham gia.
“Tại sao? Với các người cuộc thi đấu này chẳng tổn hại chút nào … Trái lại các người còn nhận được khen thưởng nữa kìa … Có muốn không. …”
Từ Hoãn Hoãn lạnh giọng ngắt lời hắn: “Không có hứng!”
Âm thanh của cô lạnh lùng hơn ngày thường, Ngôn Lạc ý thức được có chuyện, hắn phỏng đoán … Lát sau, giọng nói của hắn pha chút hoảng hốt: “Em … Em tức giận sao? Bởi vì tôi nói cho Cố Minh địa chỉ nhà ba em?”
Từ Hoãn Hoãn cảnh cáo hắn: “Ngôn Lạc! Đừng kéo người nhà tôi vào!”
Quả nhiên là tức giận rồi, Ngôn Lạc còn muốn nói gì đó, nhưng đầu dây bên kia chỉ còn âm thanh tút tút …. Hắn nhìn màn hình di động, ngón tay cái vuốt nhè nhẹ, lẩm bẩm: “Em thật sự vô tình … Từ Hoãn Hoãn!”
Ngôn Lạc đặt điện thoại xuống nhìn nhìn hai người khác cũng có mặt trong gian phòng: “Nếu như … nếu như chọc cho phụ nữ tức giận thì phải làm thế nào đây?”
Hai người đối diện nhìn hắn, một người ăn bánh ngọtgương mặt không chút cảm xúc, còn người kia lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
“Phải làm gì đây!” Ngôn Lạc thì thầm, một tay chống cằm. Rồi dường như nghĩ ra điều gì, hắn giương mắt nhìn một người phụ nữ trong hai người trước mắt, con ngươi lóe lên, khóe miệng từ từ nở nụ cười: “Cô … tự thú đi!”
Người phụ nữ sững sờ, không tin được, nhìn hắn chằm chằm: “Cái gì?”
Ngôn Lạc tuy vẫn duy trì nụ cười, nhưng ánh mắt tàn nhẫn đến vô hạn: “Muốn tôi lặp lại lần nữa sao?”
*
Một tiếng rưỡi sau.
Một cảnh viên vọt vào trong phòng hình sự, trông thấy Cao Lâm anh ta lớn tiếng: “Đội trưởng! Tưởng Văn Văn … À, không! Tưởng Văn Văn giả đến tự thú!”
Từ Hoãn Hoãn bước vào phòng thẩm vấn, nhìn thấy đối phương xác thực giống Tưởng Văn Văn như đúc, cô vừa ngồi xuống đối diện cô ta liền lên tiếng: “Dương Tĩnh?”
Phản ứng của đối phương đã giúp cô xác định phán đoán của bọn họ không sai. Chu Tề Xương đã tìm ra danh sách trẻ em trong cô nhi viện với Tưởng Văn Văn năm đó, chắt lọc chỉ còn duy nhất một người, Dương Tĩnh, nữ, hai mươi sáu tuổi.
Mặc dù biết được thân phận của cô ta nhưng cảnh sát không thể tìm ra được nơi cô ta đang ẩn náu. Từ Hoãn Hoãn cảm thấy kỳ lạ: “Sao đột nhiên cô đến tự thú?”
Dương Tĩnh tùy ý đáp lời: “Các người đã bắt được hung thủ giết Tưởng Văn Văn rồi đúng không?”
“Ừm! Hắn tên Cố Minh!” Mặc dù có chỗ không đúng, nhưng Từ Hoãn Hoãn vẫn kể rõ nguyên nhân vì sao Cố Minh giết Tưởng Văn Văn cho cô ta, bởi vì trên cõi đời này chỉ còn duy nhất một người quan tâm đến lý do vì sao Tưởng Văn Văn lại bị sát hại tàn nhẫn như thế.
Sau khi nghe xong, Dương Tĩnh cắn môi, im lặng rất lâu, ngón tay nắm chặt thành quyền, cố gắng khắc chế cơn giận, ân hận không thể tự tay báo thù. Một lát sau, cô ta dường như bình tĩnh hơn, đột nhiên mở miệng hỏi: “Cô là Từ Hoãn Hoãn?”
Từ Hoãn Hoãn sửng sốt, sau đó nheo mắt nhìn cô ta, ý thức được một vài vấn đề. Người biết chuyện Cố Minh là hung thủ giết Tưởng Văn Văn ngoài cảnh sát còn có Ngôn Lạc, và hơn một tiếng trước cô vừa nói chuyện với hắn, tiếp theo Dương Tĩnh ra tự thú, như vậy đáp án chỉ có một: “Là Ngôn Lạc yêu cầu cô đến đầu thú?”
Dương Tĩnh cúi đầu, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Từ Hoãn Hoãn đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, cô chống cằm, “Cố Minh cũng đã đến đầu thú, cô biết không?”
Vừa dứt lời, Dương Tĩnh ngẩng đầu, ánh mắt cô ta tràn đầy sự khiếp sợ. Từ Hoãn Hoãn khẽ cười, hoàn toàn nằm trong dự liệu của cô: “À! Đúng rồi. Giống như cô, Ngôn Lạc cũng kêu hắn ra tự thú!”
“Cô nói cái gì?!!!” Cô ta hoàn toàn không biết chuyện này. Hiện tại cô mới phát hiện mình đã bị tên đàn ông kia lợi dụng.
Thăm dò được đối phương, Từ Hoãn Hoãn từ từ đứng lên, đi đến bên cạnh Dương Tĩnh, cúi đầu nhìn: “Thật kỳ lạ, hắn không nói cô biết sao? Hắn đã sớm biết Cố Minh là hung thủ giết Tưởng Văn Văn. Hơn nữa, hắn từng gặp qua Cố Minh. Hắn biết mọi chuyện rõ rõ rành rành nhưng lại không hoàn thành việc báo thù cho cô!”
Nhìn ánh mắt Dương Tĩnh lộ ra sự tức giận, Từ Hoãn Hoãn ghé sát vào cô ta, nhếch miệng: “Có muốn hợp tác với chúng tôi không?”
Một phút sau, Từ Hoãn Hoãn rời khỏi phòng thẩm vấn, đưa một mẩu giấy cho Cao Lâm: “Địa chỉ Ngôn Lạc, ở đó còn một người phụ nữ khác, chắc hẳn là Tống Kiều.”
“Tống Kiều?” Cao Lâm chần chứ một chút, rốt cục mới nhớ ra là ai: “Chẳng trách cô gái này đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, là bị Ngôn Lạc đưa đi?”
Từ Hoãn Hoãn gật đầu: “Dựa theo miêu tả của Dương Tĩnh tôi đoán là cô ta.”
Xác định được vị trí, Cao Lâm chạy đến đó, thế nhưng Ngôn Lạc đã tiên đoán được mọi chuyện, không tìm thấy hắn và cô gái kia. Tuy nhiên nơi này có để lại vài thứ, quan trọng nhất là có một chiếc máy vi tính.
Từ Hoãn Hoãn bước tới bức tường dán đầy giấy ghi chú, cô quét mắt nhìn một lần. Tất cả đều là những thông tin liên quan đến Thang Hiểu, cha mẹ Cố Minh, bản đồ thành phố S, nơi ở của mẹ Cố Minh, nơi ở của Hạ Văn Cường, còn có nơi Thang Hiểu quăng thi thể … Có thể nhìn ra được, Ngôn Lạc cũng đang tìm thi thể của hai người kia.
Tại sao Ngôn Lạc lại để bụng chuyện tìm kiếm thi thể này… Vì hắn nghĩ rằng tìm kiếm thi thể cách đây hai mươi hai năm rất có tính khiêu chiến ư?
Ngay trong lúc Từ Hoãn Hoãn đang trầm tư suy nghĩ, điện thoại di động lại vang lên, cô cúi đầu nhìn … Là Ngôn Lạc gọi.
Cô nhíu mày … Hắn muốn gì?
Điện thoại di động reo vang rất lâu cô mới nhận máy, kề vào tai. Thanh âm thoải mái của Ngôn Lạc vang lên: “Hoãn Hoãn, vẫn chưa thỏa mãn món quà tôi tặng em sao?”
Từ Hoãn Hoãn nhướn mày: “Ý anh nói là Dương Tĩnh?”
Hắn không trả lời, chỉ khẽ cười.
Nghe tiếng cười kia, Từ Hoãn Hoãn ý thức được ‘Món quà’ hắn nói không phải ý chỉ Dương Tĩnh mà thôi. Cô xoay người nhìn các cảnh viên trong đội hình sự đang loay hoay thu thập manh mối.
Ngôn Lạc rõ ràng đã tính đến việc Dương Tĩnh sẽ khai ra nơi ẩn thân của hắn …. Vậy tại sao còn liều lĩnh dụ họ đến nơi này?
Có bẫy …. Có bom sao?
Một giây sau Từ Hoãn Hoãn tự phủ quyết… Không! Đây không phải là phong cách của Ngôn Lạc.
Game ….
Trong cuộc điện thoại trước hắn đề nghị cô cùng hắn chơi một trò chơi, so xem ai tìm ra thi thể cha mẹ của Cố Minh trước.
Từ Hoãn Hoãn quay người lại, tầm mắt lại nhìn lên những tấm giấy ghi chú dán trên vách tường. Lẽ nào, Ngôn Lạc muốn cảnh sát trông thấy những thứ này sao.
Nghĩ đến đây, cô mở miệng thăm dò: “Anh đã tìm ra vị trí thi thể của bọn họ?”
Ngôn Lạc nghiêng đầu nhìn màn hình máy tính, tầm mắt khóa chặt thân ảnh nhỏ bé qua camera ghi hình. Hắn đưa tay, đặt ngón trỏ lên môi: “Chưa thấy! Có lẽ em có thể tìm ra!”
Từ Hoãn Hoãn bất ngờ. Đúng là mục đích này, Ngôn Lạc cung cấp manh mối hắn đã thu thập được, trợ giúp cảnh sát tìm ra thi thể.
Cô chuyên tâm nghĩ lại từng chi tiết nhỏ nhất, trong lòng thầm suy đoán: “Ngôn Lạc, anh muốn giúp Cố Minh tìm ra thi thể cha mẹ hắn là ….” Từ Hoãn Hoãn ngừng một chút, “… Là vì mẹ anh sao?”
Nhưng Từ Hoãn Hoãn không thể nghe thấy câu trả lời … Sau vài giây trầm mặc, cô chỉ nhận được thanh âm ngắt điện thoại.
~~~ Lời của editor: Tớ giải thích một chút cho rõ:
Hạ Văn Cường mất tích trước, ngay thời điểm mẹ Cố Minh nghỉ việc ở công ty, khi đang mang thai Cố Minh – 22 năm
Mẹ của Cố Minh – Cố Cảnh Di mất tích khi Cố Minh 6-7 tuổi tức là 16 năm.
Đồng bọn của Thang Hiểu, Chu Tự Lai, chết sau Cố Cảnh Di một năm, tức là 15 năm. Ba năm sau (12 năm) thì phát hiện thi thể của hắn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT