Từ Tĩnh kiểm tra trong cơ thể hắn có thành phần kịch độc, không phải độc tính thông thường mà là độc của nhện. Kết hợp với lượng thuốc còn lưu lại trong cơ thể, Từ Tĩnh suy đoán Tiền Trinh trúng độc trong khoảng thời gian một đến hai tiếng đồng hồ.
Cao Lâm căn cứ thời gian Từ Tĩnh đưa ra: “Nếu thời gian đó anh ta còn chưa đến Cục cảnh sát. Liệu có phải anh ta tự uống thuốc?”
Từ Tĩnh đút hai tay vào túi, bổ sung thêm: “Phía gáy của nạn nhân có vết kim tiêm. Vùng da nơi đó đều biến thành màu đen, có thể thôngqua đó mà bơm độc vào cơ thể.”
Từ Hoãn Hoãn ngẩng đầu nhìn gò má Từ Tĩnh, nghiêm túc nghe những phân tích chuyên môn của anh.
Tuy nhiên, cho dù có tiêm độc hay dùng phương cách gì đi chăng nữa cũng không cách nào chứng minh được là bản thân hắntự tiêm hoặc do người khác ra tay. Đặc biệt trong điện thoại di động của hắn có lời tiên đoán do chính hắn phát ra, kết hợp với lời khai trong lúc thẩm vấn, Cao Lâm thiên về kết luận là chính hắn tự biên tự diễn, hy vọng cảnh sát sẽ đổ cái chết của hai tác giả tiểu thuyết là do lời tiên đoán ấy mà thiệt mạng.
Nhưng, còn có một khả năng khác, Từ Hoãn Hoãn nheo mắt lại, có chút sung sướng khi phát hiện ra manh mối khác: “Nếu như không phải là Tiền Trinh, mà là hung thủ cố tình sắp xếp như vậy thì sao?”
Có một chi tiết trong lúc thẩm vấn Tiền Trinh Từ Hoãn Hoãn đã bỏ sót, hiện tại cô đã nghĩ thông. Việc Tiền Trinh đột nhiên tử vong được sắp xếp quá mức chặt chẽ, hành động ấy trái lại càng bại lộ mục đích của hung thủ.
Từ Tĩnh và Cao Lâm cùng lúc cúi đầu nhìn cô. Cao Lâm nhíu mày nói: “Cố vấn Từ, ý của cô là có người lợi dụng Tiền Trinh để đạt được mục đích của hắn?”
Từ Hoãn Hoãn vuốt cằm: “Đúng vậy!Trong toàn bộ quá trình đối thoại, tôi có thể khẳng định Tiền Trinh tuyệt đối không nói dối.”
Hai chữ ‘Tuyệt đối’ cô đặc biệt nhấn giọng,vì là một chuyên gia phát trắc hoang, cô cố gắng muốn chứng minh năng lực phát hiện nói dối của mình: “Anh ta thật sự cho rằng bản thân có năng lực tiên đoán.”
Nhìn vẻ mặt ‘Các anh phải tin tưởng tôi’ của người nào đó, đôi mắt vốn lạnh nhạt của Từ Tĩnh mang theo ý cười, thoắt cái đã biến mất.
“Thế nhưng, trên thực tế việc này không thể xảy ra.” Là một cảnh sát, Cao Lâm dĩ nhiên không tin tưởng vào chuyện hư ảo này.
“Đúng thật là như vậy!” Từ Hoãn Hoãn gật đầu một cái thật mạnh, sau đó từ từ mở miệng giải thích, “Hung thủ khẳng định thông qua thủ đoạn nào đó khiến Tiền Trinh tin tưởng. Hung thủ không phải ngẫu nhiên chọn Tiền Trinh. Rất khó thuyết phục một người - chẳng bao giờ tin mấy chuyện tâm linh, chấp nhận, tin tưởng và đưa ra và những lời tiên đoán; thế nhưng, nếu bản thân Tiền Trinh vốn dĩ đã tin rằng trên cõi đời này tồn tại năng lực siêu nhiên ấy, thì mọi chuyện lại trở nên dễ dàng hơn nhiều.”
Cao Lâm vòng hai tay trước ngực, vuốt cằm: “Cho nên hung thủ chọn một tác giả viết tiểu thuyết trinh thám.”
“…” Nằm cũng trúng đạn, Từ Hoãn Hoãn rụt rè lên tiếng cải chính: “Anh ta chỉ là trường hợp đặc biệt thôi.”
Cao Lâm bỗng chốc ý thức được mình đang vơ đũa cả nắm, nên vội lên tiếng: “Xin lỗi!”
Trông thấy Từ Hoãn Hoãn lắc đầu tỏ ý không hề gì, anh ta mới nói tiếp: “Nếu là như vậy chúng ta kiểm tra máy tính của anh ta có lẽ sẽ tìm được manh mối.”
“Ừm. Tiền Trinh chắc chắn đã từng có những bình luận về vấn đề ‘Lời tiên tri’ trên mạng,do vậy, hung thủ mới dựa vào đó biến anh ta thành một quân cờ của hắn.”
Máy tính Tiền Trinh nhanh chóng được đưa đến đội hình sự. Qua điều tra, Chu Tề Xương quả nhiên tìm thấy các bài viết của Tiền Trinhvề những giả thiết của ‘Lời tiên tri’, các bài viết đã được đăng từ nhiều năm trước. Tiền Trinh gần như biến thành con người cuồng loạn, hắn tin rằng trên thế gian tồn tại người có năng lực ấy. Gần đây hắn lại rất quan tâm đến đề tài này, tra tìm tất cả các tin tức có liên quan.
Từ Hoãn Hoãn đứng ở bên cạnh xem, đột nhiên cô phát hiện Tiền Trinh có từng tra qua các tư liệu về mộng du.
“Mộng du? Hơn mười một giờ đêm gửi tin nhắn.” Từ Hoãn Hoãn cúi đầu lẩm bẩm, suy tư một lát sau đó ‘a’ một tiếng, ngẩng đầu, ánh mắt đầy kích động: “Tôi biết rõ hung thủ làm cách nào có thể khiến Tiền Trinh tin chắc mình có năng lực tiên đoán.”
Mọi người trong văn phòng đều nhìn về phía Từ Hoãn Hoãn, chờ đợi cô giải thích.
“Tiền Trinh có bệnh mộng du, nên sau khi anh ta ngủ say, hung thủ hack di động của anh ta, gửi nội dung đó. Sáng hôm sau khi thức giấc, Tiền Trinh phát hiện tự mình gửi tin nhắn cho mình lúc mười một giờ đêm, nội dung lại như một lời tiên đoán. Vì vậy, anh ta bèn nghĩ có lẽ là nhờ mộng du báo trước được tương lai sắp xảy ra, nên mới ghi chép lại.” Từ Hoãn Hoãn gần như có thể tưởng tưởng được tâm trạng khi ấy của Tiền Trinh: khi ấyanh ta vẫn đang mày mò nghiên cứu về khả năng tiên tri; đột nhiên vào một ngày đẹp trời, hắn phát hiện bản thân mình có năng lực này, chắc chắn hắn sẽ mừng như điên.
“Kết quả khi anh ta đọc được tin Loạn Hồn và Tử Dư Tiên Sinh thực sự bị sát hại, anh ta lại càng tin những lời tiên đoán của anh ta là đúng. Sáng nay, khi đọc được tin nhắn tiên đoán về cái chết của chính mình, anh ta vẫn đến cục cảnh sát, chỉ để chứng minh cho mọi người biết anh ta có năng lực này, cho dù phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.”
Từ Hoãn Hoãn ngưng một lát, đưa ra một ngón tay: “Đây được gọi là tự kỷ ám thị(1), một loại thôi miên có ác ý. Từng bước dẫn dắt Tiền Trinh vào con đường do hung thủ sắp đặt.”
(1) Tự kỷ ám thị (tự mình che mắt) hay tự thôi miên (Autosuggestion) tự tâm niệm là thuật ngữ đề cập đến tất cả những hình thức tự kích thích và khuyến khích bản thân qua năm giác quan của con người, là quá trình tự tâm niệm, tự khích lệ. Tự kỷ ám thị đóng vai trò cầu nối giữ một bên là phần ý thức tạo ra tư duy và một bên là phần tiềm thức tạo ra hành động. Thông qua những suy nghĩ chi phối tâm trí bấy lâu nay vẫn tồn tại trong ý thức (không quan trọng đó là những ý nghĩ tích cực hay tiêu cực), những nguyên tắc của tự kỷ ám thị sẽ chạm đến tiềm thức của con người và tác động đến tiềm thức bằng những suy nghĩ đó. Trong tiếng Việt, tự kỷ ám thị là một từ ghép giữa tự kỷ và ám thị hay còn gọi là tự thôi miên.
Đây là chỗ lợi hại của hung thủ. Hung thủ căn bản chưa từng gặp Tiền Trinh, chưa từng nói chuyện với nhau, nhưng hắn vẫn có thể khống chế buộc Tiền Trinh theo sự sắp xếp của hắn.
Những phân tích của Từ Hoãn Hoãn rất hợp tình hợp lý, gần như đã là một sự thật, Cao Lâm lại có thêm nghi vấn: “Vì sao hung thủ phải tạo nên tình huống giả tạo này?”
Từ Hoãn Hoãn ngước cằm, suy tư, ai nấy trong đội đềunhìn cô đầy chờ mong.
Mười mấy giây sau, cô mở to đôi mắt, lắc đầu: “Không biết.”
*
Đến giờ tan tầm, Từ Hoãn Hoãn ngồi ở trên sofa, Từ Tĩnh quay lưng về phía cô, cởi áo blouse, sau đó lấy áo khoác ngoài mặc vào. Chỉnh tề đâu đó anh mới quay người lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Từ Hoãn Hoãn.
Nhìn lén bị bắt ngay tại trận, Từ Hoãn Hoãn chột dạ, vội vàng cúi gằm đầu, giả bộ nhìn vào máy tính … ‘Chà! Nam diễn viên ngôi sao lại chuẩn bị kết hôn à’ ….
Từ Hoãn Hoãn nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, một bóng người phủ lấy cô, cô không dám ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vô định. Bàn tay ai đó duỗi ra phía laptop, gấp lại.
Bàn tay ấy vẫn đặt trên laptop, Từ Hoãn Hoãn không còn cách nào khác, tầm mắt từ bàn tay anh từ từ dời lên trên, vô tình chạm đến khuôn mặt Từ Tĩnh gần trong gang tấc.
Từ Hoãn Hoãn không ngờ anh đứng sát cô như thế, tim đập thình thịch, tựa như muốn ngừng thở. Bàn tay còn lại của anh đặt trên thành ghế, giam Từ Hoãn Hoãn trong lồng ngực của mình.
Hơi thở của hai người đan xen, thân mật mà ái muội. Từ Hoãn Hoãn mơ mơ màng màng, cả cơ thể cứng đờ. Từ Tĩnh cụp mắt nhìn Từ Hoãn Hoãn, chỉ động tác nhỏ này của anh cũng khiến cô căng thẳng, liếm môi một cái, nuốt nước miếng. Nhìn vào đôi môi ẩm ướt kia, Từ Tĩnh không khống chế được, gò má đỏ ửng, anh mím mím môi, giọng khàn khàn, không giống với thường ngày: “Tối nay muốn ăn gì?”
“Hả?” Từ Hoãn Hoãn trợn tròn mắt, vẻ mặt bối rối.
Từ Tĩnh nhìn cô, khẽ nở nụ cười: “Cơm tối, em muốn ăn gì? Để tôi chuẩn bị?”
Từ Hoãn Hoãn may mắn chớp được nụ cười thoáng qua của Từ Tĩnh, đầu óc lập tức u mê vì sắc đẹp trước mắt, đại não đình công, món gì cô cũng chẳng nghĩ ra, miệng lắp bắp: “Gì… Gì cũng được.”
“Ừm.” Từ Tĩnh khẽ gật đầu, không hỏi tiếp, chậm rãi đứng thẳng người.
Từ Hoãn Hoãn nhìn khoảng cách giữa hai người dần dần xa, bấy giờ cô mới có thể trấn tĩnh, thở hắt ra một hơi.
Từ Tĩnh đi đến cửa, nghiêng đầu nhìn gương mặt ửng đỏ của Từ Hoãn Hoãn, trong ánh mắt nhuộm ấm áp và vui sướng, mở cửa đi ra ngoài.
Nghe tiếng đóng cửa, Từ Hoãn Hoãn cúi đầu, lấy tay che mặt, cảm giác đôi bàn tay của cô thật lạnh chạm vào khuôn mặt đang nóng bừng. Đột nhiên cô nghĩ ra điều gì đó, ngẩng đầu, phùng mang trợn má nhìn về phía cửa.
--- Đợi chút! Vừa rồi anh chỉ muốn hỏi cô ăn gì thôi sao?
Nếu vậy, tại sao lại phải làm ra động tác khiến người ta hiểu lầm như thế!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT