Ôn Noãn hơi bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Diên, chỉ cảm thấy cô nương này thật sự đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không đến tường nam không quay đầu *, bị đả kích thương tích đầy mình như vậy vẫn cố chấp như thế, thật sự không dễ dàng, thôi, nếu nàng ta một lòng tìm chết, nàng cần gì phải che kín nhánh cây dùng để treo cổ lên không cho chứ.

(*) Trước đây đại bộ phận cổng chính trong nhà Trung Quốc đều mở ra hướng nam, nhà có địa vị thường xây một bức tường bình phong ở cổng, vì vậy nê ra cửa phải đi bên trái hoặc bên phải, nếu đi thẳng sẽ đụng phải tường nam, không đến tường nam không quay đầu ý chỉ người cố chấp.

Nàng chỉ chỉ về phía Lạc Phi vẫn mang vẻ mặt ghét bỏ thờ ơ lạnh nhạt nhìn Nam Cung Diên, mặt khẽ nhếch, nói: “Nàng ấy, là cô nương xuất sắc bổn Vương phi tự chọn lựa ra trong đông đảo các cô nương tới thăm hỏi bổn Vương phi, bổn Vương phi tự chọn làm thiếp thất cho Vương gia.”

“Làm sao có thể?” Nam Cung Diên như bị sét đánh lảo đảo lui về sau hai bước, sắc mặt trắng bệch chỉ vào Lạc Phi đang nhìn mình khinh thường nói như lên án với Ôn Noãn: “Nàng ta rõ ràng chỉ là tỳ nữ, tại sao có thể là thiếp thất của Vương gia, ngươi gạt người!”

Cô nương này thật sự cố chấp khiến người ta nhức đầu!

Ôn Noãn vuốt trán nhìn dáng vẻ di@en*dyan(lee^qu.donnn) như sắp ngã của nàng ta, đang ngẫm nghĩ nên nói chuyện như thế nào cho uyển chuyển một chút, vừa có thể nói rõ tâm điểm vấn đề lại không đến nỗi khiến cho nàng ta bị kích thích quá độ mà ngã xuống đất không dậy nổi, kết quả không chờ nàng nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường, Quân Dập Hàn ở bên cạnh đã nở nụ cười cực kỳ thân thiện nói: “Phi Phi đúng như ngươi nói chỉ là tỳ nữ, cũng không phải là thiếp thất của bổn Vương.”

Thân thể xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ của Nam Cung Diêu trong nháy mắt đứng vững vàng như bàn thạch, mặt mày phát ra ánh sáng đủ để chọc mù mắt người, mà tại hiện trường mọi người cũng hơi đầu váng mắt hoa, thật sự hơi không hiểu rõ tình trạng hiện tại là cái dạng gì, Vương gia trước tùy ý Vương phi đè dáng vẻ kiêu ngạo lên cao của Nam Cung Diêu xuống, nhưng bây giờ lại tán thành tố cáo Vương phi của Nam Cung Diêu, cái này không khác nào trong lúc vô tình hung hăng tát một bàn tay lên mặt Vương phi, đánh vừa vang vừa to.

Mọi người đang ngồi đây gần như là người thành tinh, nhưng đảo chuyện này trước trước sau sau ở trong đầu qua mấy lần vẫn không tìm được quy luật phát triển trong này, nhóm người tinh ranh này chỉ cảm thấy tâm tư quý nhân quả nhiên khác hẳn người thường, bọn họ vẫn yên lặng xem cuộc vui là được rồi, nên trầm mặc rối rít cúi đầu giả bộ uống trà của mình.

Nhưng người trong hàng ngũ người tinh ranh, cũng không bao gồm đại tiểu thư Nam Cung Diên của Nam Cung thế gia, nàng nghe Quân Dập Hàn nói như vậy, lại nhìn vẻ mặt ôn hòa cười một tiếng như thế của hắn, vẻ mặt lập tức thẹn thùng hả hê nhìn về phía Ôn Noãn, nhưng đôi môi hé mở vẫn chưa phát ra âm thanh, chỉ nghe Quân Dập Hàn lại nói: “Chỉ có điều, nàng ấy thật sự là thiếp thất Vương phi chọn cho bổn Vương.”

Lời tới nửa đường mắc kẹt trong miệng Nam Cung Diên, nhất thời không biết nên làm phản ứng gì, mọi người ngậm một ngụm trà sặc ở trong cổ họng, mọi người nghẹn ho khan kìm nén đến đỏ bừng mặt lên.

Quân Dập Hàn giống như nhìn thấu nghi ngờ không hiểu của nàng ta, rất có ý tốt giải thích nghi hoặc: “Phi Phi chính xác là một nữ tử rất xuất chúng thùy mị.” Hắn mới nói như thế, Lạc Phi vẫn ở bên cạnh thổi khí lạnh lập tức cực kỳ phối hợp với hắn dùng sức ưỡn ngực híp mắt ném tới, môi Quân Dập Hàn run lên, cúi xuống uống hớp trà đè ghê tởm lăn lộn kịch liệt trong dạ dày xuống, lúc này mới bổ sung thêm: “Nhưng trong mắt bổn Vương cũng chỉ là dong chi tục phấn mà thôi, bổn Vương khát nước ba ngày cũng chỉ cần một gáo, vạn dặm hồng trần cũng chỉ có Vương phi nữ tử phong hoa thanh lệ như vậy mới có thể sánh vai đồng hành với bổn Vương, Phi Phi dong chi tục phấn như vậy tất nhiên chỉ xứng làm tỳ nữ của Vương phi, mà lại còn do bổn Vương bố trí. Nam Cung tiểu thư nghe rõ giải thích của bổn Vương chứ? Có thể thỏa mãn?” (1)

Nam Cung Diên sừng sững như Thái sơn die ennd kdan/le eequhyd onnn còn chưa kịp trả lời Quân Dập Hàn đã ầm ầm ngã xuống đất, trực tiếp bị hắn kích thích đến ngất đi.

Mà Lạc Phi đang ưỡn ngực rất hăng hái nghe được hắn trái một câu dong chi tục phấn phải lại một câu dong chi tục phấn đánh đến trên mặt trong nháy mắt kết một tầng băng, trực tiếp đưa tay sờ vào bên trong, một trái bưởi to bằng một cái tô lập tức xuất hiện trong tay, hắn như hả giận cắm đầu ngón tay vào trong trái bưởi móc ra móc ra nữa xé một phát, vỏ trái bưởi nghiêm chỉnh bị hắn bóc xuống giống như hoa nở rộ, hắn nhìn cũng không nhìn trở tay ném đi, “Bộp”, vỏ trái bưởi vừa đúng lúc úp lên đầu Phó cô nương ngực lớn đang thò đầu ra nhìn Quân Dập Hàn, đầu Phó cô nương trong nháy mắt đè xuống lệch ngực, tròng mắt linh lợi bị vỏ trái bưởi che kín đến cực kỳ chặt chẽ.

Ôn Noãn nhìn động tác thành thạo như vậy của hắn rất than thở, cái này cần bóc bao nhiêu trái bưởi mới có thể luyện được một tay tuyệt diệu như vậy, xem ra về sau bất cứ lúc nào nàng cũng có thể ăn được trái bưởi mới mẻ bật ra khỏi vỏ, nàng nhìn đầu ngón tay Lạc Phi cắm thật sâu vào trong trái bưởi cảm thấy rất ngon miệng, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Phi Phi, có thể đưa trái bưởi cho ta nếm thử một chút không?”

Lạc Phi liếc nàng một cái, cũng không hề keo kiệt chút nào bửa một nửa trái chia cho nàng, Ôn Noãn nhận lấy lột vỏ ăn một miếng, chỉ cảm thấy trái bưởi này ăn thật sự hương vị ngọt ngào ngon miệng, nên bóc một miếng đưa về phía bên miệng Quân Dập Hàn, cười nói: “Vương gia, chàng cũng nếm thử một chút, mùi vị này quả thật không tệ.”Quân Dập Hàn vuốt ve huyệt thái dương bị Lạc Phi kích thích hơi đau, há mồm ăn miếng bưởi Ôn Noãn đưa tới bên khóe miệng, kết quả còn chưa nếm ra được vị trái bưởi do Ôn Noãn tự mình bóc đút cho hắn có vị ngon đúng như nàng nói hay không, Lạc Phi đã nâng cao một bên ngực bị sụp xuống một nửa “Vừa xấu hổ vừa cáu vừa giận” cao giọng lên án hắn: “Vương gia, ngài cũng không muốn nô tỳ, hà cớ gì muốn ăn ngực nô tỳ?”

Ăn ngực nô tỳ?

“Câu nói vang khỏe” vang dội toàn trường của hắn vừa vang ra, trong nháy mắt bốn phía vang lên tiếng bàn ghế lật đổ tiếng phun trà ho khan, tay cầm trái bưởi của Ôn Noãn run lên, miếng bưởi màu hồng đậm trong nháy mắt rơi vào chén trà văng lên một bọt nước.

Quân Dập Hàn nhìn ác liệt trong mắt và vẻ mặt tự đắc của Lạc Phi, khóe môi nhếch lên đường cong xóa sạch lạnh như băng ung dung ăn miếng bưởi trong miệng, cuối cùng bình luận đúng trọng tâm: “Trái bưởi Hoài Bắc dù chín mọng cũng có vị chát, lúc này lấy nhiệt độ của người tới ủ ấm, vừa lúc có thể loại trừ vị chát ăn vào càng ngọt ngon miệng, nhưng bổn Vương ăn vào trong vị chát quả thật ngược lại cũng có những mùi vị khác, ăn vào trong bụng người ta lại hơi khó chịu, nghĩ đến có thể do nhiệt độ của Phi Phi quá cao. Khó trách Phi Phi luống cuống như thế, nghĩ đến chắc sợ dfienddn lieqiudoon bổn Vương phát hiện ngươi ủ ấm làm hư trái bưởi này mà trách phạt ngươi, dưới tình thế cấp bách ngay cả lời nói cũng không nói toàn bộ.” Hắn cười cười, rất tha thứ rộng lượng nói: “Thôi, lần này bổn Vương nể tình ngươi làm tỳ nữ mà tha thứ cho ngươi, nếu có lần sau,” hắn cười lần nữa, ánh mắt nhìn Lạc Phi trong lạnh lẽo mang theo lạnh giá: “Bổn Vương tuyệt đối không nương tay!”

Nhiệt độ quá cao, đánh đồng với cợt nhả, lẳng lơ?

Ăn vào trong bụng người ta khó chịu, đồng nghĩa với người ta nôn mửa?

Quân Dập Hàn nói một phen như nhu hòa, thật ra không biến sắc thay đổi câu nói “Ăn ngực” kinh người kia của Lạc Phi, lợi hại hơn nữa, hắn còn mắng Lạc Phi, mắng khiến cho sắc mặt Lạc Phi tím bầm có miệng không thể nói, lại thêm cảnh cáo tiếu lý tàng đao phía sau...

Ôn Noãn liếc mắt nhìn Quân Dập Hàn độc miệng không ai bằng trong tiếng cười mang theo sát khí, yên lặng bưng ly trà Minh Nhi kịp thời thay đổi ly trà cạn lên, nhấp một ngụm ngăn nụ cười nơi cổ họng, tròng mắt khẽ nâng nhìn về phía sắc mặt lệch ra của Lạc Phi, chỉ cảm thấy sợ rằng trong nhất thời hắn khó có thể phục hồi như cũ.

Sau khi ngực lớn sụp một bên của Lạc Phi phập phồng phập phồng nhiều lần, cuối cùng cắn chặt răng cầm trái bưởi còn dư lại một nửa che lên chỗ ngực bị sụp, khẽ nhún người, từng câu từng chữ như nghiền một vòng trên cối đá nói: “Phi Phi tạ Vương gia không phạt tội, ngày sau nhất định nhớ báo đáp Vương gia, tận tâm tận lực hầu hạ Vương gia Vương phi.”

...

Tiệc rượu vốn sớm bắt đầu, bị Nam Cung Diên náo loạn như vậy làm lỡ không ít thời gian, lúc này thấy Nam Cung Diên ngã xuống, Bách Lý Tiếu rốt cuộc thở phào một cái trong lòng, mặc cho Nam Cung Chử bồi tội với Vương gia Vương phi, rồi sau đó mang theo Nam Cung Diên rời đi trước, hắn vội vàng kêu quản gia dâng rượu và thức ăn lên.

(1) Dung(dong) chi tục phấn – 庸脂俗粉 – yōng zhī sú fěn (dung/dong: bình thường; tục: thường tục, đại chúng, phổ thông; chi, phấn: phấn sáp, hương phấn; phấn sáp thường tục, hương phấn phổ thông, nói chung dùng để chỉ người con gái bình thường/tầm thường, thấy hay dùng trong bối cảnh mang ý nghĩa tiêu cực, đại loại là chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc là thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế, kém văn hóa). (nguồn hoasinhca.wordpress)

Trong “Hồng Lâu Mộng” có câu: “Nhâm bằng nhất thủy tam thiên, ngã chích thủ nhất biều ẩm” (Khát nước ba ngày nhưng ta chỉ chọn mỗi bầu để uống), mang nghĩa nhân gian ba nghìn dòng chảy nhưng ta chỉ uống một phần trong đó, rộng ra là trong tình yêu chỉ son sắt với mỗi một người, được dùng hàm chỉ việc tình yêu thủy chung lứa đôi sau này.

Phong hoa thanh lệ: Phong thái tài hoa, tươi đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play