“Ta đã sớm hoài nghi ngươi, nhưng vẫn không muốn suy nghĩ không muốn tin tưởng, nhưng cuối cùng, chân tướng này làm tổn thương người như vậy,
máu chảy dầm dề dặt ngay trước mặt như vậy. Bị người bằng hữu tốt nhất
coi như người thân phản bội, Ánh Văn, ngươi có biết đây là tư vị gì
không?”
“Trải nghiệm này ta ngược lại thật sự chưa từng lĩnh hội, nhưng ngươi đã từng lĩnh hội tư vị ghen tỵ với một người đến nổi điên
chưa?”
“Cho nên, Minh Nguyệt các của ta bị tàn sát cũng không
thoát khỏi liên quan tới ngươi? Hỉ Thiện đường của ngươi cũng nhằm vào
ta mà mở ra?”
“Không sai. Tàn sát Minh Nguyệt các của ngươi là do ta thông báo cho Vương công công, ta muốn ngươi, cũng nếm thử một chút
tư vị tuyệt vọng hai bàn tay trắng. Về phần Hỉ Thiện đường chẳng qua chỉ muốn đả kích ngươi càng thêm triệt để hơn thôi.” Nhưng nghĩ tới nàng
phá hủy Minh Nguyệt các của nàng ta, Hỉ Thiện đường của nàng cũng bị
người của Quân Dập Hàn phá hủy thậm chí còn đào sâu ba thước thì nàng
liền không nhịn được hận cắn răng nghiến lợi.
“Ngươi cứ, hận ta như vậy?”
“Không sai.” Ánh Văn cúi mắt vuốt ve ống tay áo, “Nên hỏi cũng đã hỏi xong rồi, đừng chậm trễ thời gian.”
Sở Hoan ở bên ngoài cầm cây đao dùng sức bổ vào Ánh Văn dựa lên vầng sáng, nhưng nàng đánh hung ác nữa thì thủy chung vẫn giống như bổ vào tường
đồng vách sắt, ngọn đao bổ xuống cũng không hề gây ra chút tổn thương
nào cho Ánh Văn. Nàng nhìn tình hình bên trong gấp đến mức nhấc chân,
mặc dù không biết đó là thứ gì, nhưng nhìn tư thế của tam tẩu, cũng xem
chừng đó là ám khí, một khi ấn xuống, ám khí phát ra dù thế nào cũng
không thể không lấy mạng của tẩu ấy.
Nàng gấp đến mức xoay quanh, Quân Dập Hàn Cố Thần Vũ Mạnh Cô Nhiễm Quân Hạo Thiên Vu Di cùng mọi
người chính là lấy nội lực thử phá tan vầng sáng. Vầng sáng này, không
chỉ ngăn cách trong ngoài thành hai thế giới trong suốt, hai bên cũng
không nghe được một chút âm thanh nào của nhau, hiệu quả cách âm đặc
biệt tốt.
Tầm mắt Ôn Noãn quét qua mọi
người bên ngoài vầng sáng, nàng nhìn Cố Thần Vũ thử liều mạng nói gì đó, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo yêu nghiệt từ trước giờ của Mạnh Cô Nhiễm
đang căng thẳng, nhìn thấy trong mắt Quân Hạo Thiên bi thương giống như
ba năm trước đây trùng lặp lên, nhìn thấy ngũ quan lạnh lùng như băng
khắc của Vu Di nhíu chặt lại, nhìn thấy thâm tình ngàn vạn lưu luyến
trong mắt Quân Dập Hàn, hắn tụ tập tất cả nội lực đánh tới hoa đỉnh, dư
độc đè xuống trong cơ thể bị kích động áp chế, vết máu màu đen theo khóe môi chảy ào ạt, rơi lên vầng sáng, chậm rãi chảy xuống…
Tâm thần Ôn Noãn tê liệt, nàng muốn đi ra ngoài, nàng phải cứu hắn. Sát khí
quanh thân nàng dâng lên, lấy viêm đỉnh ra nhanh chóng đánh úp về phía
hoa đỉnh, hai đỉnh chạm nhau bộc phát ra tiếng nổ vang lớn.
“Thì
ra đối trận ở Kỳ Môn quan với ta là ngươi, chúng ta quả nhiên là kẻ thù
trời sinh.” Quanh thân Ánh Văn bị ý hận nặng nề bao phủ, cũng chỉ huy
hoa đỉnh đối kháng với viêm đỉnh.
Trong vầng sáng Ánh Văn và Ôn
Noãn thi triển hết tất cả vốn liếng đấu trận, mọi người ở ngoài vầng
sáng chỉ nhìn thấy ánh sáng nhanh chóng thay đổi, vốn nhìn không rõ tình huống bên trong, vả lại bầu trời khi thì gió lớn gào thét mưa to tầm
tã, mặt đất lúc lại chấn động kịch liệt cây đào sinh trưởng tốt, đủ các
cảnh trí khí hậu lần lượt thay đổi không ngừng, đợi đến sau nửa nén
hương, giữa không trung chợt truyền đến một tiếng nổ vang kinh thiên
động địa. Ánh Văn và Ôn Noãn đồng thời rơi từ trên không trung xuống.
Quân Dập Hàn kịch độc phát tác, chỉ còn kịp tới trước khi Ôn Noãn rơi xuống
đất, lấy thân thể của mình lót phía dưới cho nàng. Hắn ôm chặt nàng, lau vệt máu bên môi nàng, tay lại mơ hồ mang theo khẽ run.
“Yên tâm, ta không…” Nàng chưa nói xong, lại có máu tươi không ngừng từ cổ họng
tràn ra, làm ướt áo trước ngực hắn. Nàng lộ vẻ thê lương cười một tiễng, cuối cùng hiểu rõ vì sao tuyệt trần trong cơ thể nàng vẫn chưa từng
phát tác, hóa ra có liên quan đến cổ độc. Bây giờ cổ độc đã loại trừ,
tuyệt trần ẩn núp trong cơ thể nàng ba năm cuối cùng như sóng dữ trào
dâng mãnh liệt mà đến ăn mòn thân thể của nàng. Nàng không chết trong
tay kẻ địch, cuối cùng lại chết bởi tay mình. Đây thật sự là châm chọc
lớn bằng trời.
Nàng nỗ lực muốn nở nụ cười khẽ để cho hắn yên
tâm, nhưng cuối cùng lực bất tòng tâm. Đầu ngón tay run rẩy lấy ra vạn
linh đan mà Ánh Văn cho nàng, hô hấp dồn dập nói với Quân Dập Hàn: “Dập
Hàn, đây là thuốc, thuốc giải của độc trong cơ, cơ thể chàng…”
“Tiểu Noãn, đừng để ta hận nàng.” Trong giọng nói của hắn mang theo bình tĩnh làm cho người ta hít thở không thông, nhận lấy thuốc giải trong tay
nàng, giữ trong lòng bàn tay hóa thành bột phấn, gió qua, không hề có
một chút dấu vết.
“Chàng, chàng, thật, thật khờ.” Búng máu to
xông ra, theo cổ xuống. Nàng đưa tay định cảm nhận một chút hơi thở
thuộc về hắn, nhưng cuối cùng lại vô lực rũ xuống.
“Tiểu Noãn, đợi ta, ta tới cùng nàng.” Kịch độc ăn tim, tia máu không ngừng
chảy xuống từ khóe môi Quân Dập Hàn, ôm lấy nàng hai mắt chậm rãi nhắm
nghiền. Khuôn mặt hắn bình yên lộ ra ý cười nhạt thỏa mãn, vài cánh hoa
đào bay xuống rơi trên khuôn mặt từ trước đến giờ luôn lạnh lùng, tô
điểm sắc hoa đào nhàn nhạt.
Năm đó nàng hỏi: Nếu vai nữ chính này chết thì như thế nào?
Năm đó hắn đáp: Thì hứa sinh tử đều theo, vai nam chính dĩ nhiên theo nữ
chính mà đi, cho dù thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, cũng nhất định
tìm nàng về.
Thời gian lưu chuyển, lại cuối cùng một câu thành sấm!
Bốn phía nhất thời cực kỳ yên tĩnh, chỉ có gió qua tiếng lá cây xào xạc,
bỗng nhiên một tiếng the thé như khóc như cười phá tan yên tĩnh cực độ
này. Ánh Văn lảo đảo đứng lên, chỉ vào Ôn Noãn nói: “Ha ha ha, chết rồi, chết rồi, cuối cùng chết rồi, ha ha ha ha…”
“Tam tẩu tam ca.” Sở
Hoan như điên nhào tới, nhưng nàng còn chưa tới gần, lại bị một cơn gió
lớn chợt nổi lên từ trên đất bằng ép ra.
Hoa đào tươi đẹp bay
thấp tràn ngập khắp cả trong trời đất, như biển xanh nổi sóng như áng
mây phấp phới. Đợi đến khi hoa rơi ngừng nghỉ, nào còn thấy bóng dáng
của Ôn Noãn và Quân Dập Hàn, chỉ còn hoa đỉnh và viêm đỉnh hợp lại làm
một đứng trong trời đất.
Sở Hoan ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước
mắt, lúc tỉnh hồn vội vàng định xông lên trước, lại bị Mạnh Cô Nhiễm kéo lại, vẻ mặt khó lường nói cho nàng biết vốn không vào được. Nhưng nàng
không tin, vẫn định vòng qua mấy cây hoa đào rải rác đang sinh trường
tươi tốt trước mắt đi vào, nhưng đi qua đi lại vài vòng, quả thật cho dù như thế nào cũng không cách nào vượt qua được nửa bước.
Kiếm bén nhọn trong tay Cố Thần Vũ tàn nhẫn dứt khoát đâm về phía Ánh Văn, lại
có một bóng dáng nhanh chóng chắn trước người nàng, kiếm đâm thẳng xuyên qua thân thể hắn. Là Cửu Phong lúc trước bị Mạnh Cô Nhiễm đánh trọng
thương mà nàng cho rằng đã chết.
“Cửu Phong.” Nàng ôm hắn ngã
trên mặt đất, nhìn máu tươi đầy tay, nàng hốt hoảng đưa tay che vết
thương cho hắn, cuối cùng khôi phục ba phần tâm trí, nước mắt của nàng
thành chuỗi mà xuống, khóc không thành tiếng nói, “Tại sao ngươi phải
làm như vậy? Ta là nữ nhân xấu, chút lương thiện lấy ra trước kia đều là giả bộ để gạt ngươi, ta một mực lợi dụng ngươi, ta không đáng giá để
cho ngươi làm như vậy.”
“Nàng đáng giá. Ta biết rõ nàng đang lợi, lợi dụng ta, nhưng ta, ta cam tâm tình nguyện bị nàng, lợi, lợi dụng.
Nàng không phải, không phải nữ nhân xấu, nàng chỉ, chỉ là nữ nhân khát,
khát vọng được yêu, mà thôi. Sau khi ta đi nàng phải, phải tự chăm sóc
tốt cho, cho…” Hắn từ trước đến giờ ít nói, lần đầu tiên nói nhiều như
vậy, nhưng cuối cùng lại không thể nói hết lời muốn nói, đến chết, trong mắt vẫn là lo lắng và quyến luyến nàng.
“Cửu Phong, Cửu Phong…” Ánh Văn ôm hắn thì thào kêu tên của hắn, nàng vì thù hận vì được yêu, chưa bao giờ quay đầu lại nhìn hắn một lần, chỉ yên
tâm thoải mái lợi dụng hắn. Nhưng bây giờ, hắn thế mà lại rời bỏ nàng,
cõi đời này người duy nhất nói nàng đáng được yêu người duy nhất yêu
nàng sẽ không bao giờ trở lại nữa rồi.
Từ đó, sẽ không còn một ai yêu nàng thương tiếc nàng, họ đều chỉ hận sao nàng không chết, nếu như
thế, nàng còn sống còn có ý tứ gì, nàng liền thỏa mãn tâm nguyện của bọn họ đi.
Nàng nắm chuôi kiếm dùng sức đưa kiếm lên trước, hợp với
xuyên thấu trái tim của mình. Nàng cuối cùng đưa mắt nhìn về phía Cố
Thần Vũ, nhìn hắn có thể có chút không nỡ nào, một chút xíu tha thứ nào
với nàng không. Nhưng mà nàng lại nhìn thấy chỉ có lạnh như băng và nhẫn tâm sâu hơn. Khóe môi nàng cố hết sức dâng lên nụ cười giễu cợt: “Thần
Vũ, ngươi có biết ta cho ngươi uống là thứ gì không? Ta cho ngươi uống
không phải là thuốc độc gì, mà là vong tình tự tay Ôn Noãn chế ra. Chấp
niệm sâu bao nhiêu, sẽ bị quên càng sạch sẽ bấy nhiêu. Ta muốn ngươi,
cho dù nàng ta chết rồi, cũng không thể lưu lại một chút ký ức về nàng
ta, thậm chí ngay cả dáng vẻ của nàng ta cũng sẽ không nhớ, xóa sạch
hoàn toàn trong trí nhớ của ngươi. Mà ta, người ngươi hận nhất, lại sẽ
vĩnh viễn ở trong trí nhớ của ngươi giày vò ngươi.” Nàng thấy sắc mặt
của hắn đột nhiên trở nên rét lạnh, thậm chí lộ ra chút sợ hãi, nàng
bỗng nhiên cười lớn, trong tiếng cười lộ ra sung sướng lộ ra giải thoát, “Cố Thần Vũ, đời trước, đời này của ta yêu ngươi không yêu bản thân,
yêu ngươi yêu mệt quá. Bây giờ, ta cuối cùng không yêu ngươi, không yêu
ngươi.” Âm thanh của nàng dần hạ xuống, cuối cùng tan biến trong khoảng
không.
Cố Thần Vũ trở tay cầm kiếm kề lên cổ, khi mọi người đang
trong kinh hãi, kiếm trong tay lại vô lực rơi xuống. Không phải sợ chết, mà là, thế giới hai người bọn họ, hắn đuổi theo làm gì?
Hắn, ngay cả tư cách làm bạn trên đường hoàng tuyền với nàng cũng không có!
Hoa đào như mưa bay tán loạn, trời đất một mảnh đau thương, lưu lại hoa đào như cũ!
Không biết qua bao lâu, Mạnh Cô Nhiễm với con mắt suy nghĩ nghiền ngẫm nhìn
viêm hoa đỉnh trong rừng đào, ý vị sâu xa nói: “Có lẽ, đây chính là cái
gọi tìm đường sống trong cõi chết.”
Hắn dứt lời, không cần phải
nhiều lời nữa, ôm ngang Sở Hoan đã khóc bất tỉnh rời đi, áo bào đỏ tươi
kéo đất phất qua cánh hoa đào tán loạn, nhìn lại, hai dáng xinh đẹp.
Hạ đi thu mát mẻ, đông tuyết mùa xuân ấm áp, gió thổi qua bốn mùa, đảo mắt đã ba năm.
Trong ba năm, nước Kim diệt, thế cục thiên hạ một lần nữa phân chia, vẫn là
thế chân vạc ba nước, lại từ vốn là nước Linh nước Tịch Nguyệt nước Kim
biến thành nước Linh nước Tịch Nguyệt nước Thần;
Trong ba năm,
Quân Hạo Thiên từng mật đàm mấy lần với Mạnh Cô Nhiễm, sau đó Mạnh Cô
Nhiễm hung hăng làm mấy trận chiến với Vu Di, rồi phất tay áo mang đi
mười vạn quân đội trở về nước Linh nhận ngôi vị Hoàng đế, Quân Hạo Thiên lại đi vịnh Nguyệt Nha ẩn cư, Sở Hoan khôi phục phong thái tiểu bá
vương Kinh thành;
Trong ba năm, Vu Di thừa kế Hoàng vị nước Tịch
Nguyệt, Minh Nhi gả cho Bạch Ưng sinh một cặp sinh đôi, Lạc Phi vẫn bị
cái đuôi đoạn tụ Tần Hoài Xuân quấn quýt chặt lấy, Tần Hoài Châu khí
phách thu Hắc Long;
Trong ba năm, Cố Thần Vũ hết lần này đến lần
khác vuốt ve nữ tử nở nụ cười nhàn nhạt trong bức họa, lại chỉ biết nàng tên là Ôn Noãn, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không có nửa phần ký ức về nàng. Nhìn lá thư trong hộp gấm hắn tự viết cho mình, hắn suy đoán
nàng là người nặng nhất trong sinh mệnh của mình. Nhưng hắn vẫn y theo
như lời trong thư, không đi tìm tòi nghiên cứu đủ loại giữa hắn và nàng, chỉ coi… Nàng là một người trong mộng.
Trong ba năm, thế gian đã xảy ra rất nhiều chuyện, lại chỉ có trong rừng đào ngoại ô, màu hồng
phấn đầy trời, phong cảnh vẫn như cũ.
Một cơn gió nhẹ thổi ấm áp
sau giữa trưa, “Rầm” một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, mười dặm hoa đào bay tán loạn, màu hồng phấn phủ lên cả trời đất, trong màu hồng
phấn mênh mông, dường như có hai bóng dáng tuyệt thế ôm nhau đạp mây bay trong ánh bình minh mà đến.
HOÀN TOÀN VĂN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT