“Nàng làm như vậy quá mức mạo hiểm, ta không đồng ý.” Quân Hạo Thiên quả quyết không đồng ý.
“Đây là hy vọng duy nhất để cứu hắn, chẳng lẽ ngươi định trơ mắt nhìn hắn…”
Nàng nói không ra lời mấy chữ kia, “Nàng ta là thuộc hạ của Thần Vương,
ta và Thần Vương là bạn cũ nói vậy ngươi đã biết, cho dù nàng ta muốn
gây bất lợi cho ta, Thần Vương cũng sẽ che chở ta, còn nữa, ta chẳng qua đi cầu thuốc, có thể có nguy hiểm gì?
“Nếu lấy thuốc thật sự dễ
dàng giống như nàng nói, nàng hà cớ gì phải gạt hắn? Thuốc này ta có thể phái người đi lấy, không cần nàng tự đi.”
“Nói đi nói lại ngươi
vẫn không đồng ý giấu giếm hành tung giúp ta?” Ôn Noãn cũng không nhiều
lời với hắn xoay người rời đi, “Vậy ta cứ quang minh chính đại đi, để
cho hắn nhận được tin tức ngăn ta lại, đợi đến sau khi hắn ra đi, ta
chôn theo hắn.”
“Nàng!” Quân Hạo Thiên giận đến nhức đầu, chỉ
đành phải thỏa hiệp nói, “Ta phái người âm thầm che chở nàng, nếu không
lấy được liền trở lại, chúng ta lại tìm phương pháp khác.”
“Được.” Khóe môi Ôn Noãn khẽ nhếch lên ý cười.
Quân Hạo Thiên nhìn bóng lưng nàng rời đi, vỗ trán than nhẹ, cuối cùng để
cho hắn đoán trúng, Dập Hàn vốn định lừa gạt nàng vốn không thể lừa gạt
được. Chỉ mong lần này nàng đi, cầu người được người mới tốt.
“Sao hôm nay có hứng thú mời ta ngắm trăng uống rượu?” Ánh Văn nhìn Cố Thần
Vũ ngồi trước bàn đá trong sân chờ đợi, tròng mắt khẽ nhúc nhích, ngay
sau đó nhếch lên ý cười trào phúng.
“Trăng tuy đẹp, nhưng một mình thưởng thức cuối cùng vẫn hơi tịch mịch. Ngồi đi.” Cố Thần Vũ rót đầy ly rượu đưa cho nàng.
Ánh Văn nhìn dáng vẻ cô đơn của hắn, khóe môi giật giật cuối cùng không lên tiếng nhận lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch. Đã bao lâu rồi, nàng
không ngồi chung với hắn ngắm trăng uống rượu tốt đẹp như vậy? Nếu không tính khoảng cách dị thế cách xa nhau trong lúc này, chắc là sáu năm
trước, đêm trước hôm nàng nhảy lầu, đêm đó trăng cũng tròn như vậy, cảnh trí cũng đẹp như vậy. Bởi vì Ôn Noãn phải chuẩn bị cho thí nghiệm ngày
hôm sau nên không tới, cho nên ngày tốt cảnh đẹp như thế chỉ thuộc về
nàng và hắn, nàng tự mình coi đây là hẹn hò của hai người.
Nhưng
mà cũng vào đêm đó, là đêm mà nàng tan nát cõi lòng nhất, tình cảm của
hắn đối với Ôn Noãn cuối cùng đã đến mức không thể kiềm chế được, không
hề nghe theo khuyên can của nàng đề nghị của nàng, kiên trì đợi sau ngày mai Ôn Noãn thí nghiệm xong sẽ thổ lộ với nàng ta. Một khắc kia trái
tim của nàng cũng bể nát, không biết nên đối mặt với tương lai như thế
nào, nàng chỉ biết nàng tuyệt đối không thể để cho hắn tỏ tình, nếu
không nàng sẽ hai bàn tay trắng.
Ý tưởng
nhảy lầu trước mặt Ôn Noãn cũng chợt hiện ra trong đầu vào ngay một khắc đó va r lại điên cuồng xảy ra không cách nào khống chế, nếu không chiếm được, vậy thì hủy đi, hủy diệt mình, hủy diệt khả năng giữa bọn họ.
Rốt cuộc, nàng thành công. Nhưng vì sao nàng chưa bao giờ có thể vui vẻ? Là bởi vì Ôn Noãn lại có nam nhân toàn tâm toàn ý yêu nàng ta, mà nàng lại vẫn hai bàn tay trắng, cho dù nàng ta không lựa chọn Thần Vũ, Thần Vũ
thà rằng vẫn một mình quanh quẩn một chỗ cũng không chịu quay đầu nhìn
kỹ nàng một cái? Hay bởi vì thật ra ngay từ một khắc khi nàng nhảy từ
trên lầu kia xuống đã liền hối hận? Không, không thể nào, nàng làm những chuyện như vậy tuyệt đối không hối hận.
Rượu uống hết ly này đến ly khác, nàng cuối cùng khổ sở tràn đầy mở miệng: “Là vì nàng ta?”
“Lúc nào giải cổ độc cho nàng ấy?” Hắn uống cạn rượu trong ly, lạnh lùng hỏi.
“Nàng ta cứ tốt như vậy, các ngươi cũng che chở cho nàng ta như vậy?” Giọng
nói của nàng nhẹ giống như nỉ non, nhưng trong mắt ảm đạm, “Nhiều năm
như vậy ta toàn tâm toàn ý đối tốt với ngươi, nhưng ngươi lại một chút
không cảm nhận thấy. Trong mắt của ta chỉ có ngươi, nhưng trong mắt của
ngươi thủy chung chỉ có nàng ta. Nếu nàng ta có thể bỏ ra cho ngươi một
nửa tâm ý mà ta có đối với ngươi, có lẽ ta còn sẽ không cam lòng như
thế. Nhưng nàng ta không hề làm gì cả, mà ta cái gì cũng làm rồi, quay
đầu lại, ngươi lại hận chính là ta, yêu là nàng ta. Thần Vũ, ngươi có
biết trong lòng ta có bao nhiêu oán bao nhiêu hận không?”
“Yêu
một người chưa bao giờ vì nàng ấy làm cho ngươi bao nhiêu bỏ ra bao
nhiêu, mà yêu chính là yêu, chỉ vì người kia là nàng ấy. Ánh Văn, nhiều
năm như vậy, nàng ấy đối xử với ngươi như thế nào, chắc hẳn trong lòng
ngươi rất rõ ràng, chẳng lẽ bởi vì ta không yêu ngươi mà yêu chính là
nàng ấy, cho nên ngươi muốn phá hủy nàng ấy? Ngươi làm như vậy sao không thấy phụ lòng nàng ấy phụ lương tâm của mình?” Lời của hắn giống như
một cây châm nhọn đâm thủng lòng của nàng.
“Ngươi cho rằng ta
trời sinh muốn làm nữ nhân xấu? Ngươi cho rằng ta làm như vậy trong lòng sẽ dễ chịu?” Ánh Văn cầm bầu rượu dốc hết vào trong miệng, sặc đến ho
khan liên tiếp, đáy mắt hiện lên ngấn lệ, “Những năm này áy náy ghen tỵ
và không cam lòng oán hận cả ngày lẫn đêm hành hạ ta gặm cắn lòng ta,
đau đến ta không cách nào hô hấp, ban đêm liên tục mơ thấy ác mộng vốn
không cách nào ngủ được, chỉ đành phải đắp chăn ngồi đến trời sáng. Thần Vũ, ngươi có biết lúc đó ta muốn ngươi ở bên cạnh ta an ủi ta cho ta
vài lời đến cỡ nào không. Nhưng mà…” Nàng nhắm mắt lại, đặt mình trong
cô đơn sợ hãi, “Chỉ có thất vọng hết lần này đến lần khác.”
Gió đêm nhẹ thổi, nàng cắn chặt môi, thân thể bởi
vì kiềm chế quá mức mà trở nên khẽ run rẩy. Sau yên lặng lâu dài, hắn
ôm khẽ nàng vào trong ngực, giọng nói mờ ảo giống như từ chân trời xa
xôi truyền đến, “Muốn khóc cứ khóc đi.”
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đầy hơi nước tràn ngập không thể tin, hắn dịu dàng
như thế, là nàng ngay cả trong mộng cũng chưa từng gặp, là hứa nguyện
trăm ngàn lần trước mặt Bồ Tát cũng chưa từng được thực hiện, là hy
vọng xa vời ẩn chứa nơi sâu nhất trong lòng nàng. Mà bây giờ nguyện vọng này hy vọng xa vời này đã thành sự thật? Đầu ngón tay nàng run rẩy sờ
nhẹ khuôn mặt tuấn tú của hắn, cảm xúc hơi lạnh này chân chân thật thật
truyền vào đáy lòng, nàng mới xác nhận đây không phải là mộng. Đây thật
sự không phải là mộng, giờ khắc này là thật!
Cảm xúc uất ức nhớ
nhung oán giận v.v… Chất chứa nhiều năm qua cuối cùng tìm được cửa đột
phá, nước mắt trong mắt hung hăng mà xuống, nàng nằm trong ngực hắn gào
lớn mà khóc lên. Khóc cho oán hận của nàng không cam lòng của nàng, khóc cho nàng trải qua những năm này cuối cùng lấy được một tia ấm áp của
hắn.
Không biết khóc bao lâu, cuối cùng khóc đến mệt rồi, nàng
ngủ thật say ở trong lòng hắn, khóe mắt vẫn treo vệt nước mắt chưa khô.
Cố Thần Vũ cụp mí mắt xuống, tầm mắt rơi vào khuôn mặt xinh đẹp giống
như hoa lê đọng sương, tròng mắt phức tạp khó dời. Hắn đứng dậy ôm nàng
trở về phòng, đắp kín mền cho nàng, đang định rời đi, ống tay áo lại đột nhiên bị nàng giữ lại. Nàng vẫn nhắm hai mắt, hỏi hắn: “Chàng có thể
thử yêu ta không?” Lại bổ sung, “Nếu ta giải cổ độc cho Ôn Noãn, ngươi
có thể thử yêu ta không. Có thể, cho ta một cơ hội không?”
Ve sầu kêu rả rích ở bên ngoài, càng lộ vẻ tĩnh mịch trong phòng giờ phút này. Nàng buồn bã cười một tiếng, tay nắm ống tay áo hắn dần buông ra, gương mặt hơi thay đổi nghiêng đầu vào trong. Cho dù nàng hèn mọn đến vậy,
hắn vẫn ngay cả một cơ hội cũng không chịu cho nàng. Hắn đối với nàng,
thật sự rất tàn nhẫn.
“Ngủ đi, tối nay ta với
nàng.” Khi đầu ngón tay tuột xuống, tay của nàng rơi vào trong lòng bàn
tay của hắn, được lòng bàn tay ấm áp của hắn bọc lại. Hắn nửa dựa vào
đầu giường, nói ra lời giống như gió xuân dịu dàng phất qua bên tai
nàng, khiến lòng chết héo của nàng sinh ra chút hy vọng.
“Thần Vũ, không phải ta đang nằm mơ chứ?” Lông mi nàng run rẩy, thật lâu sau rốt cuộc mới lấy hết dũng khí mở mắt ra nhìn hắn.
“Ừ.” Nàng mang theo giọng mũi nồng đậm đáp nhẹ, thân thể không để lại dấu
vết di chuyển tới bên cạnh hắn, gần thêm khoảng cách giữa hắn. Nước mắt
lần nữa không chịu thua kém chảy xuống, giờ phút này, nàng chờ đợi thật
lâu, cuối cùng được như mong muốn. Nếu chỉ muốn nàng cứu Ôn Noãn, hắn
liền có thể đối xử như thế với nàng, nàng bằng lòng, cho dù… Bắt nàng
dùng mạng đi đổi, cũng đáng giá. Chỉ cần trong lòng hắn có thể có nàng,
cho dù chỉ có vị trí một chút, nàng cũng đã hài lòng.
Hắn đang ở
bên cạnh nàng, từ lúc chào đời cho tới nay đây là lần đầu tiên cảm nhận
được cảm giác yên lòng, lại còn tươi đẹp hơn trong tưởng tượng. Nàng
chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng một chút cũng không buồn ngủ, cuối cùng
hạnh phúc tới quá bất ngờ, gần như ảo mộng, đó chính là không chân thật
như vậy. Mắt nhắm lại một lần nữa mở ra, nàng lẳng lặng nhìn hắn, cho
đến khi trời sáng cuối cùng mới ngủ.
Mí mắt Cố Thần Vũ khẽ nâng,
trong mắt sáng trong không hề buồn ngủ chút nào. Nàng không ngủ, hắn
cũng cả đêm không ngủ. Bọn họ đều là người si tình, đều tự chấp nhất,
cuối cùng ai cũng không thể quay đầu. Đầu ngón tay hắn mang theo chút
cảm thông lau nước mắt vẫn chưa khô trên khóe mắt nàng, lưu lại một
tiếng than nhẹ đứng dậy rời đi.
“Lão đại, cố nhân tới thăm.” Hắn
mới vừa bước ra cửa, Thủy Ngọc trên mặt không còn chút máu tóc dính một
tầng sương lập tức tiến lên trước nói. Hắn ở trong phòng nàng ta bao
lâu, nàng liền ở ngoài phòng nàng ta canh giữ bấy nhiêu lâu.
Động tác đóng cửa của Thần Vũ cứng đờ, tròng mắt thay đổi mấy lần.
Thật lâu, trong giọng nói lộ ra đè nén hỏi, “Nàng ấy tới?”
“Ừ, ở trong đại sảnh chờ ngươi.”
Hắn gần như lập tức xoay người bước ra sảnh chính, bước chân mang theo vội
vàng trước nay chưa từng có. Nhưng đang đi hắn đột nhiên dừng bước lại,
cũng không xoay người, chỉ trầm giọng nói: “Đừng vì ta mà trễ nải mình,
ta không đáng giá.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT