Vu Di vừa mới ôm Ôn Noãn ra khỏi phòng, trong nháy mắt Ôn Noãn trong
ngực hắn đã được người khác ôm vào trong ngực, chung quanh có thị vệ
nhanh chóng chạy tới giương cung lắp tên chuẩn bị bắn, Mẫn Tư cũng vội
vã chạy vào trong viện theo, thấy một cảnh này, đang định mở miệng nói
rõ tình huống giải thích hiểu lầm với Vu Di, Vu Di lại trước một bước
vẫy tay để cho thị vệ lui ra.
“Dập Hàn, chàng đã đến rồi.” Ôn
Noãn muốn ôm chặt hắn, thế nhưng lại phát hiện cánh tay vốn không cách
nào nâng lên, thậm chí ngay cả hơi sức đụng đầu ngón tay cũng không có,
trong lòng không khỏi chua xót.
“Ừm, ta tới đây, ta tới muộn.”
Quân Dập Hàn nhìn nàng cực kỳ yếu ớt ở trong ngực, chỉ cảm thấy cổ họng
bị đau dữ dội. Sau khi hắn và Mẫn Tư thương nghị xong chuyện trở về
phòng lại không thấy bóng dáng của nàng, hắn tìm khắp trọn cả phủ cũng
không tìm được nàng, cuối cùng lần lượt tra hỏi người trong phủ Mẫn Tư,
mới biết Thanh Nham từng gặp nàng, sau đó hắn cùng với Mẫn Tư đi tới
trong phủ Mạnh Cô Nhiễm, rồi lại biết được Thanh Nham đã sớm mang theo
nàng ra khỏi phủ, người trong phủ cũng không biết bọn họ đi đâu. Lòng
hắn sắp như lửa đốt tìm kiếm nàng khắp nơi, Mẫn Tư cũng phái người tra
tìm, quanh đi quẩn lại cho tới bây giờ mới cuối cùng tìm được nàng, lại
không ngờ, cuối cùng hắn vẫn tới muộn.
“Không, không muộn. Chàng
dẫn ta về nhà có được không? Ta muốn về nhà, ta muốn trở về Vương phủ,
nơi đó có ký ức tốt đẹp nhất của ta.” Khóe môi Ôn Noãn khẽ nhếch ra ý
cười nhẹ, giọng nói nhẹ như đang làm nũng với hắn.
“Được, bây giờ ta liền dẫn nàng về nhà.” Quân Dập Hàn ôm chặt nàng, “Chúng ta về nhà.”
Mẫn Tư nhắm mắt không đành lòng nhìn nữa, Vu Di thả lỏng tay nắm chặt phía
sau, trong giọng nói đè nén lộ ra đè nén, “Ta để thiết kỵ hộ vệ hộ tống
các ngươi trở về nước, lại chuẩn bị các loại thuốc cần thiết trên
đường.” Giọng nói ngừng lại, “Lên đường bình an.”
“Đa tạ.” Quân Dập Hàn sải bước rời đi.
Có thiết kỵ hộ vệ hộ tống, tốc độ trở về nước Linh cực nhanh. Dọc theo
đường đi Ôn Noãn lúc ngủ lúc tỉnh, càng về sau hoàn toàn rơi vào ngủ mê
man, nhưng đầu óc lại duy trì vài phần tỉnh táo, mơ mơ hồ hồ cảm thấy
dường như Quân Dập Hàn đang không ngừng nói chuyện cùng nàng, lúc đó còn có chén thuốc đút vào trong miệng. Thỉnh thoảng còn có tiếng thảo luận
ồn ào lộn xộn, nghe được mà nàng hơi phiền lòng. Tới sau đó, dường như
bên tai còn thường xuyên truyền đến tiếng khóc của Minh Nhi, nàng mờ mờ
ảo ảo mà cảm thấy hình như bản thân mình ngủ hơi lâu. Nhưng rốt cuộc có
bao nhiêu lâu, nàng cũng không rõ ràng, nàng chỉ biết đã rất lâu rồi
nàng không nhìn thấy Quân Dập Hàn, lại ở trong giấc mộng một lần cũng
không từng thấy, nàng thật muốn gặp hắn một chút, xem hắn bây giờ tốt
hay không.
“Tiểu Noãn, nàng đã ngủ quá lâu rồi, khi nào nàng mới
có thể tỉnh lại mở mắt ra nhìn ta?” Bên tai dường như truyền đến Quân
Dập Hàn nói nhỏ.
Cặp mắt nàng nhắm thật chặt, tốn sức nâng mí mắt nặng trĩu lên, hé ra một khe hở, một luồng ánh sáng đâm vào trong mắt,
nàng nhất thời không quá thích ứng lại vội vàng nhắm mắt lại, khóe mắt
trượt xuống một giọt nước. Giọng nói lâu không nói chuyện lộ ra hơi khàn khàn, “Dập Hàn.”
Quân Dập Hàn mới vừa đứng dậy dịch chăn cho
nàng bỏ qua cử động khác lạ rất nhỏ nơi mắt nàng, lúc này nghe được
giọng gọi khẽ nhỏ đến mức không thể nghe thấy của nàng nhất thời chỉ cảm thấy là ảo giác của mình, tay cầm chăn lại bỗng nhiên thắt chặt.
“Dập Hàn.” Đầu ngón tay nàng khẽ nhúc nhích nhẹ ôm lấy tay hắn, cặp mắt rốt
cuộc thích ứng với ánh sáng mở ra, mở miệng lần nữa khẽ gọi, âm thanh
lớn hơn trước đây.
“Tiểu Noãn… Nàng, tỉnh rồi.”
Hắn rốt cuộc quay đầu lại nhìn nàng, đáy mắt hoàn toàn đỏ ửng, giọng nói êm ái giống như một đám mây tung bay trên bầu trời. Hắn chậm rãi cúi
người ôm lấy nàng, hai cánh tay dần dần thắt chặt, “Nàng, rốt cuộc đã
tỉnh.”
“Đúng vây, ta cuối cùng đã tỉnh.” Ôn Noãn ôm ngược lại hắn, nhìn hoa sơn trà nở rộ cả vườn, khóe môi nâng lên nụ cười hạnh phúc.
Lần ngủ mê man này đã kéo dài ba tháng, từ mua đông trôi qua đến cảnh xuân
đúng là trời tháng tư. Ôn Noãn ở trong viện phơi nắng nghe Minh Nhi ở
bên cạnh thao thao bất tuyệt nói rất nhiều chuyện. Trong ba tháng này
Vương gia làm bạn bên cạnh nàng bất cứ lúc nào, trong ba tháng này Hoàng thượng thường tới Vương phủ thăm nàng, trong ba tháng này ngự y trong
cung đại phu dân gian ra ra vào vào đạp nát cánh cửa Vương phủ, trong ba tháng này Thần Vương mang binh dẹp xong gần nửa lãnh thổ nước Kim,
trong ba tháng này Tịch Nguyệt bộc phát nội chiến, Quốc sư và nhị Hoàng
tử mang binh đánh nhau… Nàng yên lặng nghe, nhất thời chỉ cảm thấy dường như đã có mấy đời.
Thần Vũ là Vương giả trời sinh, cho dù ở thế
giới này cũng như thế, chỉ có điều nàng nghĩ hắn cũng không cảm thấy có
bao nhiêu hứng thú với cuộc đấu quyền lực này, nhưng bây giờ lại chí lớn mạnh mẽ như vậy, là vì nàng? Cuộc chiến giữa Mạnh Cô Nhiễm và Vu Di
cuối cùng mang lên mặt bàn, không biết bọn họ cuối cùng ai thắng ai
thua?
Những thứ này dường như có lẽ đã là chuyện của hai thế giới đối với nàng, không có liên quan gì tới nàng rồi, về sau nàng chỉ cần
hết ăn lại nằm làm tốt Hàn Vương phi của nàng là được rồi.
Nhưng
mà, trong những người này không thấy Minh Nhi nhắc tới Sở Hoan, nàng tìm hỏi Minh Nhi mới lắc đầu nói Hoàng thượng và Vương gia cũng phái không
ít người đi tìm chỗ tứ Điện hạ, nhưng đến nay vẫn không tìm được. Trong
lòng Ôn Noãn nhất thời hơi lo lắng, không biết sau ngày đó khi Sở Hoan
chạy trốn đã xảy ra chuyện gì, nếu thuận lợi nàng ấy nên sớm về rồi mới
phải, chỉ mong nàng ấy bình an vô sự.
Mặc dù trải qua của báu vật lạ điều dưỡng ba tháng, ổn định lấy nguyên bản luồng khí tức ban đầu
được huyết châu bảo dưỡng lấy được chút khôi phục, nhưng muốn hoàn toàn
hồi phục, còn cần phải điều trị trường kỳ.
Sau khi lại nghỉ ngơi
gần một tháng, Ôn Noãn đã có thể thỉnh thoảng đi dạo vườn hoa chỉnh sửa
hoa cỏ, Quân Dập Hàn vẫn ngoài xử lý chút việc cần thiết ra vốn cùng với nàng, nhưng Quân Hạo Thiên lại không ba thì năm bắt đầu tìm đến nàng
kháng nghị, tố cáo Quân Dập Hàn thân là Vương gia không để ý tới triều
chính ném toàn bộ sự vụ cho hắn, khiến hắn mệt mỏi giống như bò như
ngựa, Quân Dập Hàn thế mà lại ở nhà lén cuộc sống kiếp phù du rảnh rỗi
hết sức bất công, nói tiếp tục như vậy nữa hắn sẽ ném ngôi vị Hoàng đế
này cho Quân Dập Hàn, bản thân tự đi vịnh Nguyệt Nha dựng một nhà lá bên cạnh ẩn cư. Lúc đi tiện thể vứt mấy chồng công văn lớn để Quân Dập Hàn
xử lý.
Ôn Noãn nghe Quân Hạo Thiên nhắc tới vịnh Nguyệt Nha, lòng hơi chua xót, thật ra thì đi vịnh Nguyệt Nha ẩn cư chính là ý tưởng
chân chính nơi đáy lòng của hắn đi, thật ra thì trong đáy lòng hắn chưa
bao giờ quên nữ tử tên Hà Nhi đó. Nhưng để Quân Dập Hàn đi làm Hoàng đế… Nàng lại lặng lẽ thu lòng chua xót vào, cũng chủ động đuổi Quân Dập Hàn lên triều.
Những ngày sau này rất suôn
sẻ, dưới các dược liệu trân quý rót vào, thân thể của nàng đã khôi phục
còn nhanh hơn tưởng tượng rất nhiều, cuộc sống lại biến thành tiết tấu
uống trà ngủ phơi nắng, giống như trở về thời gian nhàn nhã ba năm trước kia.
Nàng mở một vườn thuốc ở trong phủ, trồng không ít cây
thuốc quý giá, giao cho Huyền Nguyệt chăm sóc. Huyền Nguyệt và Minh Nhi
cực kỳ hợp nhau, hai người thường xuyên tụ tập một chỗ nói chuyện trời
đất tán gẫu bát quái, Ôn Noãn mới biết thì ra Huyền Nguyệt cũng có trái
tim thiếu nữ, chỉ có điều trước kia trái tim thiếu nữ này được đặt ở
trong xương.
Gần đây Bạch Ưng bộc phát thích trêu chọc Minh Nhi,
chọc cho tiểu nha đầu hết sức không vui, thường xuyên chạy đến chỗ nàng
đâm chọc, nhưng đáy mắt lại tản ra tình cảm thiếu nữ nồng đậm, Ôn Noãn
chờ đợi tình cảm hai người ổn định một chút lại làm hôn sự. Về phần Lạc
Phi, kể từ sau khi trêu chọc tới Tần Hoài Xuân liền không vứt bỏ được
cái đuôi đoạn tụ này, thần kỳ hơn chính là muội muội của hắn Tần Hoài
Châu lại không phản đối, vẫn giúp đỡ ca ca của mình theo đuổi Lạc Phi,
làm Ôn Noãn cảm giác sâu sắc hơn đây cũng là nữ tử hiếm thấy. Cũng may
nữ tử hiếm thấy này đã sớm mất đi ý định với Quân Dập Hàn, không biết
dưới cơ duyên trùng hợp gì gặp được thủ lĩnh ám vệ Hắc Long của Quân Dập Hàn mà ngay cả nàng đến nay cũng chưa từng gặp vả lại nhìn vừa mắt
người ta, nếu có thể ngược lại thành mối nhân duyên tốt.
Đảo mắt
hạ chí, thân thể Ôn Noãn đã khôi phục được sáu, bảy thành, có thể chạy
nhảy còn có thể phi diêm tẩu bích *, chỉ cần không giày vò mệt nhọc thái quá đều không đáng ngại. Tất cả dường như đều phát triển theo phương
hướng tốt, nhưng trong này dường như trừ Quân Dập Hàn, nàng phát triển
theo hướng dáng dấp trắng trẻo mập mạp đồng thời hắn dường như càng ngày càng gầy gò vả lại mặt mũi dần lộ vẻ tiều tụy. Nàng đã từng hỏi độc
trong cơ thể hắn đã giải chưa, hắn nói cho nàng biết đã sớm giải, lúc ấy nàng còn hiếu kỳ hỏi là thần y nào lợi hại như vậy, thậm chí ngay cả
độc mà nàng không có biện pháp nào cũng có thể dễ dàng giải được, thế
nhưng hắn lại nói là một vị thần y vân du, còn chủ động đưa tay cho nàng kiểm tra mạch, nàng kiểm tra mạch xong mặc dù cảm giác mạch này hơi kỳ
quái, nhưng xác thực không phải hiện tượng trúng độc, liền cũng yên
lòng. Nhưng bây giờ khí sắc của hắn tuyệt đối không phải bình thường,
tuy rằng mệt nhọc cũng không tới mức này, trong lòng nàng bắt đầu có lo
lắng mơ hồ.
(*) Phi diêm tẩu bích: một loại khinh công, leo tường vượt mái.
“Dập Hàn, đệ còn định lừa gạt nàng tới khi nào? Sớm muộn gì nàng cũng sẽ
biết. Nếu đến khi tất cả không còn cách nào cứu vãn bị nàng phát hiện,
đệ có nghĩ tới nàng có thể không cách nào thừa nhận không?” Chân mày
Quân Hạo Thiên nhíu chặt, “Đệ phát hiện độc trong người đệ bắt đầu khó
có thể ức chế, sợ nàng nhìn ra sinh nghi, liền để cho ta tới phủ của đệ
tìm nàng kháng nghị lưu lại không gian trong thời gian dài cho đệ, giảm
bớt thời gian chung đụng với nàng tránh cho nàng phát hiện ra, cho dù
hoài nghi đệ cũng có thể lấy lý do công vụ lao lực để che giấu, với sự
thông minh của nàng, như đệ vậy có thể lừa gạt được bao lâu?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT